Chương 32: Ức Hiếp Chủ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thạc Trân là hoàng tử tôn quý, lại ăn mặc luôn luôn tùy ý, tóc dùng một cây trâm cắm lên đỉnh đầu, trên người một bộ ngắn gọn xanh đậm hoặc là xám đậm, nguyên liệu có thể là vân cẩm quý báu, cũng có thể là vải bố thô.

Hiện tại lại là một thân trường bào lụa xanh bình thường, bên hông mang một cái dây lưng cùng sắc, ngoài ra liền ngọc bội trang sức cũng không có.

Mẫn Doãn Kỳ khi còn nhỏ trãi qua khổ, từ trước vẫn luôn không hiểu được vị Đại sư huynh này, đã có tài phú phú khả địch quốc. Vì cái gì không đem sinh hoạt của chính mình xử lý tốt hơn một chút, sau khi trưởng thành, kiến thức uyên bác hơn liền hiểu được nhân sinh quan trọng hơn nhu cầu.

"Kim đại ca." Lệ Sa hướng hắn chào hỏi, trong riêng tư có thể xưng hô bọn họ tướng công, lúc nhiều người, lại muốn xưng hô khác nhau.

Thạc Trân đi đến đầu giường, đem nàng từ trong lòng ngực Doãn Kỳ ôm qua, hắn ngồi trên giường, ôm ngang thê tử để trên đùi. Bàn tay tiến vào trong chăn gấm sờ sờ, chăn lộ ra một góc, một đóa nhũ hoa trắng tuyết ánh vào mi mắt, nhớ tới tối hôm qua triền miên bụng lại bắt đầu không khỏi khô nóng. Đem đầu phủ lên bộ ngực nàng, ngậm lấy một viên đỏ bừng, tinh tế nhấm nháp, một bàn tay trượt xuống, đi vào giữa hai chân nàng vuốt ve. Nhận ra trong hoa huyệt nàng còn sót lại ái dịch cùng tinh dịch, đoán biết sự tình nàng vừa làm cùng Nhị sư đệ, ánh mắt hắn không giấu nỗi một tia đố kỵ.

Ngược lại còn làm hắn thêm mất khống chế, đôi mắt đỏ sậm lóe lên tia tà ác, mấy ngón tay càng khoáy động sâu hơn, như muốn đòi mạng nàng.

Trải qua hơn nửa năm nếm trải quan hệ vợ chồng, thân thể Lệ Sa trở nên mẫn cảm dị thường, khó kìm lòng nổi ôm lấy cổ hắn nhưng hắn đã giật ra chăn gấm, một đường hôn xuống phía dưới

"Um!"

Nàng nhịn không được hai chân mở ra cho hắn dễ dàng, nghiêng đầu thấy đũng quần hắn đã phồng lên, duỗi một tay vói vào bên trong, cầm xoa lên xuống. Nàng thích nơi này của nam nhân, cũng như nam nhân thích nơi đó của nàng.

Thạc Trân bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt lấy một tay kia của nàng với đi vào tiếp.

Nàng dùng hai tay cầm, một tay nắm đoạn trên, một tay nắm đoạn dưới, xoa nắn khi thì chậm rãi, khi thì tốc độ nhanh hơn.

Tạc Trân thân mình động phía trước, hai bàn tay nhỏ kia mang lại cho hắn mỹ diệu không thua gì thân thể của nàng.

Hắn ở trong tay nàng rong ruổi, nhanh chóng đĩnh động, môi khẽ nhếch mang theo khát vọng khoái ý, con ngươi thâm thúy bị một tầng mông lung như nước bao phủ, khóe mắt lộ ra vài tia đỏ đậm.

Bỗng nhiên tăng thêm thở dốc, tự mình cởi đi lưng quần, quần rơi xuống, hắn ôm nàng đứng dậy, chậm rãi xuyên nam căn vào trong hoa huyệt, để nàng cưỡi ở trên nam căn mình, sải bước đi lên.

Mỗi bước đi của hắn là một tầng kích thích, nàng cắn chặt răng nén tiếng rên, tay chân quấn lấy hắn. Hắn ôm nàng đi đến trước mặt Doãn Kỳ, đưa lưng nàng cho Nhị sư đệ, cùng Nhị sư đệ trao đổi ánh mắt.

Doãn Kỳ nhanh cởi bỏ quần áo, từ phía sau áp sát người nàng hôn lưng và gáy nàng. Hắn vòng đôi cánh tay qua tới vuốt ve bộ ngực nàng, đầu ngón tay chạm vào viên đỉnh hồng tràn ra nhiệt tình làm nàng động tình không thôi.

Kiều mông nàng cưỡi ở trên người Thạc Trân vốn dĩ không dám quá dùng sức, bởi vì hắn quá dài, mỗi lần đều đỉnh nàng rất thống khổ nhưng là trong cơn hưng phấn thổi quét như vậy. Nàng bên dưới muốn kịch liệt hơn một chút, nàng vịn vào hai cánh tay hắn, dùng sức chuyển ngồi xuống, lúc này cơ hồ toàn bộ đâm vào trong cơ thể, rất đau nhưng cũng thực thoải mái, nàng ô ô rên ra tiếng.

Doãn Kỳ thấy vậy dùng hai cánh tay tiếp thêm sức cho nàng, nâng lên hạ xuống đón ý hùa theo, bàn tay trên ngực nàng vì cử động này mà bóp được chặt, hai đỉnh hồng thêm tê dại. Nam căn Doãn Kỳ lúc này đã cực kỳ trướng đau, cọ cọ vào khe kiều mông vươn tới đụng vào nơi hai bộ phận đang kết hợp.

Thạc Trân bên dưới đứng yên không động để tùy ý nàng và Doãn Kỳ, bên trên miệng áp chặt vào đôi môi đỏ com mọng, day mút cái lưỡi thơm tho của nàng. Bỗng nhiên cảm nhận được nam căn của Nhị sư đệ cọ cọ, trong lòng vừa động, cảm giác thực không tôi.

Tầng tầng kích thích vì vậy bỗng bùng lên giữ dội, hắn mất khống chế, một tay vịn mông nàng, một tay vươn ra trước ôm lấy thắt lưng Nhị sư đệ siết chặt. Hắn buông môi nàng, từ từ rút nam căn lùi hết mức về phía sau lấy đà rồi ra sức đâm mạnh vào hoa huyệt nàng, tay đồng thời dùng lực kéo mạnh từ sau lưng Nhị sư đệ, khiến cả ba người dồn lại sát vào nhau một cái thật chặt.

Nam căn Thạc Trân xuyên rất sâu vào trong hoa huyệt nàng. Cả ba cùng "Um" lên một tiếng, cơ hồ như cùng nhau bước vào đám mây.

Nam căn Doãn Kỳ tuy không được cắm vào trong hoa huyệt nàng nhưng cử động mạnh mẽ của Đại sư huynh khiến hắn khoái hoạt không ít, cảm thấy bàn tay Đại sư huynh đặt trên thắt lưng hắn cũng nóng bỏng hơn, cảm giác cũng từ đó lan tỏa khắp toàn thân.

Kim Thạc Trân thân thể cường tráng, sức lực cũng hơn người, một mình kiên trì cử động mang lại khoái cảm cho cả ba người. Hắn cảm thấy vừa sung sướng vừa tràn đầy tình yêu thương, bao dung đối với cả nương tử lẫn Nhị sư đệ. Lại nghĩ thương cảm Nhị sư đệ, hận chính mình hiện tại không biết làm sao để Nhị sư đệ cùng lúc hòa vào cơ thể nương tử để có thể ba người nhập làm một.

Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ, trong nháy mắt rút nam căn ra khỏi cơ thể nàng, hai tay dùng lực nâng nàng lên cao rồi để kiều mông nàng lên nam căn đang ngẩng cao đầu của Nhị sư đệ.

"Phốc xuy..." một tiếng vang lên khi nam căn Doãn Kỳ từ phía sau xuyên mạnh vào hoa huyệt Lệ Sa.

Cả hai kinh ngạc đến mở to mắt nhìn Thạc Trân. Hắn cũng chăm chăm nhìn vào mắt Doãn Kỳ đầy ý tứ lại dùng sức chậm rãi nâng nàng lên và thả xuống lần thứ hai. Lúc này cơn sướng khoái ập đến khiến Doãn Kỳ và Lệ Sa mị mắt ngửa đầu rên lên đầy thích thú, Doãn Kỳ cũng không quản hành động của Đại sư huynh nữa mà đứng yên hưởng thụ.

Thạc Trân kiên trì để nam căn mình cọ sát vào phía trước cánh hoa, tay không ngừng nâng lên hạ xuống kiều mông nàng làm cho hoa huyệt nàng vừa sung sướng tiếp nhận nam căn Nhị sư đệ, miệng nàng vừa rên rỉ trong vòng tay mình.

Mắt hắn vẫn không ngừng quan sát sắc mặt Nhị sư đệ, ngay khi thấy Nhị sư đệ dục niệm tăng cao gần như tới cực hạn. Hắn lập tức nâng cơ thể nàng ra khỏi nam căn Nhị sư đệ rồi đâm mạnh nam căn của mình vào.

Lệ Sa "Á" lên một tiếng vô cùng sướng khoái. Cảm giác vô cùng khác biệt khi lại bị nam căn nhị lão công lần nữa cắm vào.

Doãn Kỳ hoàn hồn, biết đến lượt mình phải chiếu cố cho Đại sư huynh và nương tử. Hắn từ phía sau dùng hai tay nâng hai chân nàng mở ra để thân thể nàng tựa vào trong lòng mình, cánh hoa dễ dàng nuốt lấy nam căn Đại sư huynh. Hắn cũng từ từ nâng nàng lên rồi để mạnh xuống, mắt không ngừng quan sát sắc mặt Đại sư huynh.

Thạc Trân đứng thẳng người, cằm hơi nhếch lên, hai chân hơi mở rộng, hai tay chắp sau lưng, lộ ra bộ dáng hiên ngang, đứng yên cho Nhị sư đệ hầu hạ. A... cảm giác cực kỳ tốt!

Cứ như vậy hai vị lão công phối hợp thay nhau hầu hạ nàng mỗi người được ba bốn lượt. Nàng nằm trong vòng tay người này rên rí trong khi hoa huyệt đang cắn nuốt nam căn người kia rồi đổi ngược lại. Thật quá kịch liệt, quá kích thích, quá hoang đường... nhưng ai quan tâm... miễn nàng và nhị vị lão công đều thích.

Lúc này Doãn Kỳ đang đứng yên khép hờ mắt hưởng thụ cảm giác hoa huyệt nàng đang vuốt ve nam căn hắn. Bỗng nghe thanh âm ThạcTrân "Nhị sư đệ, lần này đệ mau tới đi..." tay hắn cũng nâng hạ nhanh hơn.

"Không được, nhường huynh tới trước đi". Nói xong luyến tiếc rút nam căn rời ra, tay dùng lực đỡ kiều mông nàng lần nữa để lên nam căn Đại sư huynh, hai tay dùng sức động.

Doãn Kỳ cử động ngày càng mạnh và nhanh, thẳng đến khi nước lửa giao hòa, Thạc Trân như tan vào trong cơ thể nàng, gầm lên rất to phóng xuất. Nàng cũng rướn người lên, tay chân cọ loạn trên người hắn mà đi vào cao trào. Ba người song song ôm chặt một chỗ giữ yên hưởng thụ dư âm.

Doãn Kỳ rời đi lấy một cái khăn lông ném cho Thạc Trân, đem thê tử ôm lại đây dùng một khăn lông khác lau sạch cho nàng.

"Có khỏe không, nương tử?" Hắn ân cần hỏi.

Nàng khóe mắt lộ ra mị thái, vẫn chưa khôi phục tình cảm vừa rồi mãnh liệt: "Các chàng cảm thấy thỏa mãn là được."

Nàng vẫn luôn tin tưởng, trả giá nhiều - được đến nhiều, nữ nhân có thể trước mặt người khác như thiên sứ, trên giường nhất định phải dâm đãng như ma quỷ mới có thể đi vào trong tìm các trượng phu.

"Nàng lại gợi ý cho vi phu sao, nương tử."

Tay Doãn Kỳ đặt trên hai đóa đấy đà của nàng xoa nắn, cảm thụ trên mặt mang đến sung sướng, nghĩ đến buổi tối nàng có thể còn muốn vất vả một hồi, liền nhịn xuống thân thể xôn xao, đem quần áo nàng cầm qua đây, tự mình mặc vào cho nàng.

Thạc Trân cũng thò tay qua tới hỗ trợ, sờ một cái vào da thịt nàng mới phát giác đông cứng đến lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra thương tiếc: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, nương tử thân thể yếu đuối, tiếp tục như vậy sẽ cảm mạo, đợi lát nữa sai hạ nhân đem giường đất sưởi ấm đi!"

Địa vực Bình Châu rét lạnh, mỗi nhà đều có giường sưởi, nhà có tiền sáng tạo khác người, còn lại là trong phòng thiết kế giường đất, lợi dụng ống dẫn cung cấp nhiệt. Thạc Trân không sợ lạnh, trừ phi đến mùa đông tháng chạp rét lạnh nhất mới cho người đốt sưởi nhưng lo lắng thê tử chịu đựng không được, mới quyết định cho người đốt giường đất trước.

Lệ Sa nghĩ đến kiếp trước sống ở quê nhà, bởi vì tòa thành thị là ở phương bắc, mỗi năm tháng mười liền mở sưởi, theo âm lịch tính tới lại là tháng tám chín. Chỉ nói: "Hiện tại còn chưa đến thời điểm lạnh, mỗi ngày sớm muộn gì đốt một lát là được."

"Đợi lát nữa ta sẽ phân phó xuống." Thạc Trân gật đầu, sau đó nói với Doãn Kỳ: "Đệ tới nơi này gặp ta có việc?"

Hắn biết tính tình sư đệ này, thời điểm thu hoạch vụ thu, rất nhiều chuyện phải làm, chạy đến chỗ hắn nơi này, trừ phi có việc.

Doãn Kỳ sắc mặt có vẻ ngưng trọng, đem Lệ Sa đặt ở trên giường, kéo mền qua đắp: "Nương tử, nàng nên ngủ trưa. Ta cùng Đại sư huynh đi thư phòng thương lượng công việc, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lệ Sa hai má ý cười thỏa mãn: "Cái chuyện gì quan trọng mà không chịu nói khi có mặt ta?"

Thạc Trân sắc mặt nghiêm túc: "Chuyện người lớn, tiểu hài tử không thể náo loạn. Ngoan ngoãn ngủ đi, lúc ăn cơm chiều ta tới xem nàng."

Hắn đã ba mươi, nói chuyện làm việc luôn có một loại khí khái trầm ổn, hơn nữa người trong hoàng tộc từ khi sinh ra đã có sẵn khí chất tôn quý tóm lại làm Lệ Sa không thể phản bác. "Lại đem ta trở thành tiểu hài tử! Đi, các chàng muốn làm gì thì làm, chuyện ngủ tốt như vậy, ta nhịn không được đâu!"

Lệ Sa xua tay cho bọn họ đi ra ngoài, nhìn bóng dáng hai người rời đi, nàng cảm thấy hạnh phúc, dịch cầu vô giá bảo, khó được có tình nhân. Kiếp trước nằm mơ đều mong có được đến tình yên chân thành, sau khi xuyên qua thế nhưng được đến hai cái.

Trời cao quả nhiên chiếu cố người xuyên qua! 

Lệ Sa dương dương tự đắc nhắm mắt lại, không bao lâu sau tiến vào giấc mộng.

Một giấc ngủ này luôn đến buổi chiều, cảm thấy tinh thần no đủ. Kiếp trước công việc làm rất vất vả, ngủ một giấc bình thường cũng phải chờ tới ngày tết mới được, miễn bàn tới ngày cuối tuần, nàng từ khi có cương vị ở nơi công tác liền cùng thú vui kia

Chính Quốc canh giữ ở cửa phòng ngoài nghe được phòng trong truyền ra tiếng vang, đi vào tới: "Kim cô gia phân phó nô tài, ngài cùng Mẫn gia cô gia có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, tiểu thư nếu là đói bụng có thể ăn trước, muốn nô tài đem khay đồ ăn tiến vào hay không?"

"Từ từ lại nói, hiện tại còn không đói bụng."

Nói không đói bụng nhưng Lệ Sa lại sai hắn đem đồ ăn vặt trong ngăn tủ lấy ra ăn, nữ hài tử phần lớn có thói quen ăn đồ ăn vặt. Cái tật xấu này vẫn luôn không sửa, bữa ăn chính ngược lại ăn ít, bởi vì vụ này mà kiếp trước bị bệnh đau dạ dày nhưng nếu sửa lại so muốn mệnh nàng còn khó chịu hơn.

Lâm tổng quản được thông báo, đem sổ sách mới vừa sửa sang lại vào phòng.

Lệ Sa ngồi xuống giường mỹ nhân, tiếp nhận sổ sách xem xét, thỉnh thoảng đem đầu nghiêng qua dùng miệng nhắm nháp đồ ăn vặt Chính Quốc đưa.

Từ khi thực hiện ghi sổ kiểu bảng biểu, xem trương mục cũng dễ dàng, nàng kiếp trước học toán rất giỏi đến máy tính cũng không cần dùng, chỉ cần tính nhẩm cũng được. Lệ Sa xem xong, đem số sách buông xuống nói với Lâm quản gia đang đứng một bên: "Đây là sổ sách ngươi mấy ngày liền làm được sao?"

Lâm tổng quản thấy nàng sắc mặt không tốt, trong lòng hoảng hốt, vội hỏi: "Xin hỏi Tân phu nhân, có cái gì không đúng không?"

Lệ Sa chỉ vào một trương mục trong đó có hai khoản: "Ngươi cầm lại đi, một lần nữa tính toán, sau đó đem thống kê tổng số, xem có phải cái số này hay không?" Lệ Sa cầm bút chì vẽ lông mày điền cái số lượng trên trang giấy.

Tháng này trong phủ chi tiêu phí so ra nhiều, quan trọng nhất là nàng mua trang sức tiêu đi không ít, hơn nữa các hạng mục chi phí. Chỉ sợ là gia đình người thường mấy đời kiếm mới kiếm được nhưng nếu nói thân là một tổng quản mà trương mục đều làm không được thì quá vô dụng.

Lâm tổng quản trong mắt lộ ra khó tin, tỉ mỉ làm được trương mục, chẳng lẽ đều không bằng nàng tùy ý xem xét vài lần?

Hắn không kịp chờ đến lúc trở về, đem bàn tính nhỏ đeo bên hông gỡ xuống, khảy khảy vài cái hạt châu, không bao lâu ra số liệu cùng Tân phu nhân viết ở trên trang giấy tương đồng. Nhất thời trưng ra một khuôn mặt già nua không chỗ dung thân cũng không dám nữa coi khinh nữ hài tử mười mấy tuổi này.

"Tân phu nhân, chờ lão nô sửa xong, quay lại đưa cho người xem."

Cái này mất mặt quá độ! Lâm tổng quản xấu hổ hành lễ, chật vật rời khỏi Ngưng Hương Uyển. Hắn ngày hôm trước bởi vì không cẩn thận đắc tội vị Tân phu nhân này, Thạc Trân mỗi lúc gặp hắn sắc mặt vẫn luôn không tốt làm cho trong lòng hắn bất ổn, dùng bảng biểu thống kê trướng mục tháng này, nghĩ muốn lập công không ngờ lại bị tự mình đạp đổ.

Chính Quốc rất là thống khoái: "Tiểu thư cuối cùng đem Lâm tổng quản chế phục, xem có ai còn dám coi khinh người."

Hắn mỗi lần đi phòng bếp lấy đồ ăn và phân phó mấy gã sai vặt nấu nước tắm, đều bị mấy cái ánh mắt xem thường. Bởi vì không muốn làm cho tiểu thư ngột ngạt theo, mới vẫn luôn chịu đựng chưa nói.

Lệ Sa cân nhắc lời này không đúng lắm, nói: "Chính Quốc ngươi là người của ta, khi dễ ngươi chính là không để ta trong mắt. Có chút ánh mắt khi dễ ngươi cũng là đối với ta bất kính, ta không cho phép loại này phát sinh."

Chính Quốc nghĩ nghĩ, quyết định nói ra: "Đúng là có mấy gã sai vặt nói chuyện thực khó chịu, bảo cho bọn họ đi nấu nước hay lấy đồ ăn đều muốn oán trách vài câu. Hôm qua phòng kim chỉ trong phủ cấp quần áo cho tiểu thư, Vương bà tử quản lý phòng kim chỉ nói tiểu thư xuất thân bần hàn, váy tuyết đoạn mặc không ra hương vị lịch sự tao nhã. Một hai đem một kiện màu hồng đào cấp nô tài, nô tài nói lại vài câu Vương bà tử mắng nô tài không ra cọng hành nào, đi tới cô gia quý phủ xin cơm ăn còn dám kén cá chọn canh cũng không nhìn xem dáng vẻ quê mùa nghèo hèn có thể được ngồi bàn tiệc một lần hay không?"

Cái gọi là đầy tớ ức hiếp chủ nhân nơi nơi đều có, nếu là không chấn áp được hạ nhân trong Kim phủ, sau này đừng nghĩ đứng vững chân.

"Ngươi đi nói cho Thương quản gia một tiếng, đem hạ nhân đều gọi vào Ngưng Hương Uyển ngoại viện." Lệ Sa trong mắt lóe lên đầy bực tức, nàng muốn trừng trị một vài hạ nhân, muốn giết gà tác dụng dọa khỉ.

Lệ Sa từ khi Lâm tổng quản ngừng chức, bởi vì đối với nhân vật trong phủ đều không thân, dù sao cũng phải an bài một người tin được. Thương Hồng chính là nhị đệ tử của Nhị lão công, đối với sư phụ trung thành và tận tâm, bị bắt làm quản gia lâm thời.

Ngoại viện Ngưng Hương Uyển hạ nhân tụ tập một đám lớn, tập trung chú ý có bốn năm mươi người, nam nhiều, từ hơn mười tuổi đến mấy chục tuổi đều có. Nữ không có mấy người, đều là ba bốn mươi tuổi.

Lệ Sa khoác kiện áo choàng lông, ngồi ở trên ghế thái sư chính giữa phía trước, Thương Hồng cùng Phát Tài đều đứng ở một bên, nàng mặt không biểu cảm nói: "Chính Quốc, vương bà tử dám bất kính bổn phu nhân là người nào, người chỉ ra cho ta xác nhận.

"Chính là bà ta." Chính Quốc dùng ngón tay trỏ chỉ một bà tử mập mạp, bà tử kia nhất thời sắc mặt xám trắng. Lệ Sa lãnh đạm nhìn thoáng qua, rồi nói với Thương Hồng: "Thương quản gia, hạ nhân trong phủ đối với chủ tử bất kính nên xử trí như thế nào?"

"Khởi bẩm sư nương, quy củ trong phủ, đầy tớ dám ức hiếp chủ nhân trực tiếp dùng loạn côn đánh chết." Thương Hồng đi theo Thạc Trân nhiều năm, việc giết người không ít làm, nói loạn côn đánh chết, tựa như đang nói thời tiết mát mẻ.

Vương bà tử sắc mặt xám như tro tàn, sợ tới mức nằm liệt trên mặt đất, run run rẫy rẫy khóc lóc: "Tân phu nhân người không thể đánh chết ta, ta là do Lâm tổng quản mua tới, ta... Ta là người của hắn."

Phát Tài vài bước đi qua, thẳng tay cho bà ta mấy cái tát vào miệng, mắng: "Chó cắn cái lưỡi quỷ quái, bằng ngươi cũng dám xưng hô ta - ngươi tính là hàng gì?" Hắn là người luyện võ, cơ bắp chắc chắn, đánh một cái liền đem mặt bà ta đầy máu.

Lâm tổng quản mua tới rất người nhiều đi, như thế nào mỗi cái bà tử này chó cậy thế chủ? Lệ Sa sai đem Lâm tổng quản gọi tới, chỉ vào bà tử nói: "Bà tử này nói là người của ngươi, ta không được đánh ả, người nói làm sao bây giờ."

Lâm tổng quản vừa nghe xong nổi nóng, hung hăng trừng mắt nhìn Vương bà tử một cái: "Bà tử này sáng sớm nay đã quên treo hàm thiếc lên mắt, mới đầy miệng nói bừa. Thỉnh phu nhân đừng nghe ả, ta cùng ả nửa điểm quan hệ không có."

Hắn nói có chút chột dạ, nguyên do từ xưa thái giám đều không chịu cô đơn cũng có tâm tư như người bình thường muốn niềm vui gia đình. Mười năm trước Vương bà tử rất xinh đẹp, nhân không thể sinh con bị nhà chồng bán vào trong phủ, hắn nhìn không tệ vì thế hai người ghép làm một làm phu thê danh nghĩa. Nhưng người từ nhỏ không có cái đó, làm chuyện đó là không thành, Vương bà tử nơi nào nhẫn được liền cùng nam nhân khác trong phủ vụng trộm làm.

Lâm tổng quản tự biết chính mình không được, đơn giản mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ả đi. Bình Châu là chỗ biên giới đối với nam tử yêu cầu không giống ở Trung Nguyên nghiêm cấn như vậy, thời gian qua lâu trong phủ một nửa hoặc một phần ba nam nhân đều cùng ả dan díu.

Thạc Trân lại hay đi ra lên ngoài dài ngày, có đôi khi một năm cũng chưa về một chuyến, sự vụ này nọ tự nhiên không rõ ràng lắm. Lâm quản gia đương nhiên không dám đem thị phi cùng Tân phu nhân giải thích bằng không nhận một cái tội danh quản lý không nghiêm liền thảm.

"Tiểu thư, như thế nào phạt ả?"

Chính Quốc hỏi, muốn nói bởi vì hắn mà đánh chết một cái mạng người cũng không đành lòng.

Như thế nào phạt, chẳng lẽ muốn thật đánh chết hay sao?

Lệ Sa chịu qua giáo dục không cho phép chính mình làm như vậy. "Đánh hai mươi đại bản, bán đi!" Nàng nhàn nhạt nói, lại nói với Chính Quốc: "Còn ai nữa?"

Chính Quốc lại chỉ ra mấy cái gã sai vặt, Lâm tổng quản thấy được rõ ràng đều là cùng Vương bà tử dan díu.

"Đánh luôn đi, đánh xong đều bán. Thương quản gia, chuyện này giao cho ngươi."

Lệ Sa đứng lên, sửa sang lại một chút áo choàng lông, hướng nội viện Ngưng Hương Uyển đi đến, Chính Quốc ở phía sau đuổi theo.

Nàng đi vào phòng khách, Chính Quốc đem áo choàng lông trên người gỡ xuống, ngồi ở phía trước cửa sổ, nghe như có như không tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa truyền đến, trong lòng một trận căng thẳng: "Chính Quốc, ngươi đi xem, đừng thật sự đem người đánh chết."

Nàng không muốn làm cho tay mình dính máu, không phải thiện tâm mà là không muốn.

"Tiểu thư yên tâm, người đều dặn dò qua, Thương quản gia là người biết làm việc, biết rõ phải làm như thế nào."

Lệ Sa gật gật đầu, nghĩ thầm Chính Quốc rốt cuộc là người cổ đại, đối với thời đại này pháp tắc rất rõ ràng. Lúc ăn cơm, Thương Hồng tới báo đã đem mấy hạ nhân sai phạm đánh qua một trận, bán cho bọn buôn người Tây Vực. Nàng nghĩ bá tánh cổ đại này một khi phạm vào sai lầm, cả đời liền coi như xong, bán qua Tây Vực, quan ải vạn dặm lại muốn trở về liền phải kiếp sau.

Đợi thời gian rất lâu, hai vị lão công cũng không về nhà, nàng tắm rửa xong lên giường ngủ. Không ngờ mới vừa khép mắt, bọn họ đã trở lại.

Nàng đang nằm nghiêng quay mặt vào phía trong mơ màng ngủ. Doãn Kỳ cởi nhanh quần áo nằm áp sát sau lưng nàng, bắt đầu vừa hôn loạn lên gáy nàng, hai tay không ngừng xộc vào bên trong người nàng vừa cởi quần áo nàng.

Nàng bị đánh thức đang định kháng nghị thì Thạc Trân không biết từ lúc nào đã lõa thể nằm trước mặt nàng. Miệng hắn chặn hôn lên môi nàng, cái lưỡi mạnh mẽ đưa vào bên trong cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng, hai tay trợ giúp Nhị sư đệ nhanh chóng cởi xong quần áo của nàng.

Cả hai nam căn to lớn đồng thời một trước một sau cọ vào cánh hoa nàng. Hai nam nhân hơi thở càng dồn dập, cử động nhanh hơn gọi lên khao khát, thổi bùng ngọn lửa trong lòng nàng, ái dịch từ từ tiết ra thấm ướt hai nam căn bọn hắn. Ba bộ phận không ngừng cọ động trêu chọc nhau một hồi, hai nam căn không khỏi cọ sát vào nhau, hai nam tử nhận ra cảm giác mới lạ, mị mắt thở dồn bên tai Diệp Tuệ.

"Tướng công... mau cho ta... muốn chàng... thật là khó chịu..." Lệ Sa hổn hển cầu xin.

Đại lão công nhanh chóng đẩy nam căn từ phía sau vào trong hoa huyệt nàng. Nhị lão công chậm hơn một bước đành để bên ngoài nhấp nhô cọ loạn, tăng khoái cảm cho nàng.
Doãn Kỳ bên dưới ra sức động, bên trên không ngừng hôn liếm lên lưng và gáy nàng, một bàn tay vòng qua trước sờ nắn hai đóa nhũ hoa nàng tìm kiếm đỉnh hồng mà se mạnh.

Thạc Trân hôn thật sâu trên môi nàng, hưởng thụ cái lưỡi nàng đang vì khoái ý bên dưới mà hung hăng mút chặt lưỡi hắn. Tay hắn đem tay nhỏ nàng để xuống dưới vuốt ve nam căn hắn đang bị ái dịch làm cho ướt nhẹp.

Tay nhỏ nàng cực kỳ mềm mại, vuốt mạnh lên nam căn hắn cảm giác không tồi. Hông hắn không ngừng đâm tới trước, cảm giác không khác khi đâm vào hoa huyệt nàng.

Được một hồi, cảm thấy khao khát miệng nàng, hắn trở đầu quay ngược lại, nằm nghiêng áp mặt vào bộ phận bên dưới nàng, nam căn đang trướng to kề sát miệng nàng. Miệng ngọc nàng khẽ mở, nuốt nam căn hắn vào trong, cái lưỡi ấm áp mềm mềm mút chặt lấy. Hông hắn cử động khi thì đâm từng lần, từng lần sâu vào yết hầu nàng, khi thì đón ý hùa theo nàng.

Hắn mở mắt say mê quan sát nam căn nhị sư đệ đang mạnh mẽ ra ra vào vào trong hoa huyệt nàng. Hai cánh hoa đỏ hồng ôm chặt lấy nam căn cứng rắn hết nuốt vào lại phun ra, thật mềm mại nhu nộn. Hình ảnh quá dâm mỹ khiến hắn phấn khích, trong lòng hắn như có ngọn lửa thiêu đốt, đôi mắt hắn mị lên thành một khe hẹp, miệng rên lên sung sướng như hoa huyệt nàng đang thật sự nuốt nam căn của hắn.

Cho đến bây giờ, cảm giác khó chịu khi cùng chia sẻ nương tử với Nhị sư đệ đã bay biến mất, hắn chỉ còn lại cảm giác khoái lạc của hai người chính là của hắn. Hắn trong lòng lúc này cảm thấy có thể làm bất kỳ điều gì mang lại niềm vui hơn nữa cho hai người hắn yêu thương. Hắn bất giác đưa tay sờ vào cánh hoa, khảy khảy lên điểm mẫn cảm.

Nhất thời cảm thấy cái lưỡi nàng cuồng nhiệt xoắn nam căn hắn chặt thêm một chút. Biết đã đúng chỗ, hắn đưa lưỡi liếm vào nhụy hoa đang nhô cao, liền càng lúc càng liếm mút mạnh, hút cả nhụy hoa vào bên trong miệng. Lệ Sa bị khích thích căng người, bất giác đẩy hông về phía hắn muốn hắn ăn nàng nhiều hơn.

Doãn Kỳ cảm thấy hoa huyệt nàng sắp rời đi thì cố sức đâm mạnh tới trước. Không ngờ nam căn vẫn bị tuột ra khỏi hoa huyệt, đánh mạnh lên mặt Thạc Trân.

"Đại sư huynh!"

Hắn kêu lên, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, đẩy đẩy hông vài cái vẫn không vào được trong hoa huyệt. Nam căn chạm chạm vào mặt Thạc Trân, bị hắn dùng bàn tay to cầm lấy vuốt ve hai cái, bất giác đút vào trong miệng mút mút như đền bù, rồi đỡ lấy đưa vào trong hoa huyệt nàng.

Doãn Kỳ trợn mắt há miệng không nói nên lời, sửng sốt hồi lâu chưa kịp hưởng thụ đây là cái tư vị gì, đã thấy nam căn tiếp tục cắm vào trong hoa huyệt nàng. Mắt hắn mị thành một đường, đang cố hồi tưởng lại cảm giác lúc Đại sư huynh đang mút hắn cũng không thể nào hình dung nỗi, tự nhủ Đại sư huynh, lần sau huynh có thể thử làm lại cho đệ có được hay không?
Lệ Sa không hề hay biết tình hình vừa rồi của hai vị lão công đang chìm đắm trong khoái hoạt bọn họ mang lại đột nhiên bị gián đoạn, nũng nịu rên khe khẽ trong họng như kháng nghị. Hai vị lão công nghe tiếng thoáng giật mình quay lại tập trung rong ruổi trên thân thể nàng. 

Thạc Trân sau đó quay người trở lại, nằm cùng chiều với nàng như ban đầu. Doãn Kỳ từ phía sau lưng nàng rút nam căn mình ra, ngồi dậy, dùng tay đỡ nam căn Đại su huynh vuốt ve vài cái rồi đâm vào hoa huyệt nàng từ phía trước. 

Doãn Kỳ một tay đỡ đùi nàng nâng lên hơi cao, một tay vịn lấy hông nàng, không ngừng phối hợp động tác cùng Đại sư huynh, từng lần từng lần đẩy hạ thân nàng về phía trước cùng lúc với Đại sư huynh. Động tác này làm cho nam căn Thạc Trân đâm rất sâu vào hoa huyệt nàng. 

Lệ Sa sung sướng ô ô rên lên rất to. Thanh âm bạch bạch vang lên do các bộ phận đập vào nhau đầy ái muội. Sau vài chục lần lại thay thế bằng nam căn của Doãn Kỳ từ phía sau, rồi lại đến nam căn Thạc Trân từ phía trước.

Thạc Trân sợ nàng nhàm chán, ngay lúc nam căn vẫn còn để trong cơ thể nàng, hắn lại đổi tư thế, nằm ngửa ra đỡ nàng khóa ngồi trên người mình, hắn nằm bên dưới đâm lên từng lần rất mạnh.

Lệ Sa mị mắt ngửa đầu, đôi môi đỏ hồng hé mở bật ra tiếng Ô ô rên rĩ. Doãn Kỳ bên cạnh nhìn chăm chú đôi môi nàng, nhịn không được quay đầu nàng qua mà đút nam căn vào trong miệng. Cử động mạnh mẽ của Thạc Trân lần nữa mang lại khoái hoạt cho cả ba người.

Được một lúc, Thạc Trân lại ra hiệu cho Doãn Kỳ ngồi xuống, lưng hơi ngã ra sau tựa vào đầu giường, còn hắn ngồi dậy ôm nàng trong lòng, hai bộ phận vẫn dính chặt vào nhau không rời, hắn quỳ xuống trước mặt Doãn Kỳ , lúc này mới nhẹ nhàng rút nam căn ra để kiều mông nàng lên trên nam căn Nhị sư đệ, rồi lưu loát xuyên nam căn Nhị sư đệ vào trong hoa huyệt nương tử.

Lệ Sa lưng hướng Doãn Kỳ, mặt úp trong lòng Thạc Trân rên lên rất to, hơi thở gấp gáp, sung sướng nói không nên lời. Mỗi khi hai vị lão công đổi nam căn trong người nàng là lúc nàng cảm thấy phấn khích nhất, sung sướng đến mức làm nàng hét ầm lên.

Thạc Trân hướng dẫn cho nàng cử động kiều mông lên xuống, trái phải, xoay tròn... trên nam căn Doãn Kỳ , thật phong phú động tác. Doãn Kỳ ngồi yên hưởng thụ không ít khoái hoạt, hơi thở dồn dập, ánh mắt không giấu nỗi đối với Đại sư huynh biểu tình biết ơn lẫn thán phục.

Thật vô cùng may mắn có được Đại sư huynh đồng ý làm sườn phu cho nương tử mình. Còn phải nói đến cũng là do nương tử quá hoàn hảo. Hắn tự hứa trong lòng sẽ không ngại việc khó khăn hay khổ cực mà báo đáp cho Đại sư huynh sau này.

Lệ Sa ngày càng cử động thuần thục hơn, Thạc Trân buông ra giao cho nàng tự mình động. Thân thể nàng vốn rất mềm mại, thực hiện động tác vừa duyên dáng yểu điệu, vừa dụ hoặc mê người.

Cử động của nàng không hề dung tục mà thanh thoát động lòng người như đang nhẹ nhàng nhảy múa trên hạ thân của Doãn Kỳ. Thạc Trân đứng ngắm nhìn nàng say mê không chớp mắt. Lệ Sa mở mắt thấy nam căn hắn căng cứng trước mặt thì cầm lấy vuốt ve vài lần rồi ngậm vào trong miệng.

Thạc Trân thở ra một hơi thật sâu đầy khoan khoái rồi cũng đứng yên hưởng thụ. Một hồi này là do Lệ Sa tự mình làm chủ, vừa cử động hạ thân bên dưới cho Đại lão công, vừa cử động đầu cho Nhị lão công. Trong lòng nàng hạnh phúc trào dâng như cuộn sóng bất tận, hận không thể làm được nhiều hơn cho nhị vị lão công nàng thương yêu nhất.

Một đêm này hai vị lão công thấy nàng lăn lộn vất vả, nên cùng nhau phối hợp đưa nàng lên đỉnh vài lần, rồi từng người chỉ muốn làm nàng một lần, sau đó cả ba yêu thương cùng ôm nhau đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro