Chương 63: Hồi Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạc Trân cởi bỏ đi quần áo cả hai, việc này với hắn mà nói đã quen làm, chỉ có vài giây, vừa mau vừa thuần thục.

Có nhiều lúc Lệ Sa thực thích hưởng thụ được các lão công hầu hạ cũng thích xem nam nhân khí lực kiện mỹ, thưởng thức trên người bọn họ cơ bắp cường tráng, từ cánh tay rắn chắc đến lồng ngực rộng lớn tỏ rõ sức lực cùng cơ bụng sáu múi hoàn hảo, xuống chút nữa là vật tượng trưng nam tính, lúc này đã dựng đứng cao cao.

Đôi tay nàng vỗ về lên trên, tinh tế đùa bỡn, thấy bên cạnh mình có đôi giày thêu màu hồng, dung nhan xinh đẹp bỗng tràn ra ý cười tinh nghịch, nhặt lên treo ở bên trên.

"Bướng bỉnh." Thạc Trân buồn cười, cái mông nhích lên, ném rớt giày, tiến lên trước đụng đụng cự vật mình lên mặt nàng ma xá... Lệ Sa đẩy cái cây thật dài kia ra, môi anh đào chu lên, ngậm lấy một quả cầu phía dưới, đầu lưỡi hoạt động lên xuống, đụng chạm qua lại, ngậm trong chốc lát, phun ra lại đổi một quả cầu khác.

Thạc Trân nhắm mắt lại, cái mông căng thẳng, hưởng thụ cảm thụ tê dại mang đến. Sau một lúc lâu, hắn cảm thấy như vậy không đủ, từ trong miệng nàng rút ra, cự vật to dài đánh lên mặt nàng vài cái. Nam căn hắn dính đầy mật ngọt ướt át đụng đụng trên khuôn mặt mịn màng của nàng. Nàng giận dỗi liếc mắt một cái, dùng ngón tay vuốt xuống, đột nhiên thân mình nhẹ bổng, ra là bị hắn bế lên.

"Ngoan, để ta nhìn xem nàng."

Nữ nhân mười bảy mười tám tuổi tươi mát thuần tịnh, ôm kiều nộn một đoàn như vậy, u hương nhàn nhạt chui vào mỗi cái tế bào trong thân thể Thạc Trân, hô hấp phun ra nóng rực, đôi mắt đen nhánh như lộ ra từng đợt sóng gió.

Hắn đặt nàng ở trên giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, bày ra tư thế quỳ bò, ở trên tuyết đồn nhẹ nhàng vỗ hai cái: "Nương tử, nâng lên, như vậy không được cao hơn một chút."

Lệ Sa đem tuyết đồn ủn đến cao cao, hai tay đỡ ở trên giường, hít vào một hơi, phía sau truyền đến cảm giác hắn hôn nồng nhiệt, xúc cảm đụng chạm trơn trượt ở trong cơ thể, "Ưm!" Nàng kêu lên một tiếng, tuyết đồn dậy lên một trận run rẩy, bàn tay để ở trên giường vặn vẹo.

"Nương tử, mau nói nàng muốn ta, nói ta liền cho nàng làm nàng thoải mái, không nói liền không cho."

"Ưm, muốn, tướng công... Cho ta..." Hôn như vậy quá tra tấn người, nàng càng muốn cự vật thật lớn giữa háng hắn tiến vào mình.

"Nương tử nói muốn cái gì?" 

Thạc Trân ngẩng đầu, một ngón tay giữa nhét vào trong hoa huy*t nhưng ngay sau đó lại rời khỏi, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết lên bên ngoài cánh hoa, bên trong càng ngày càng nhiều chất lỏng tràn ra, trong suốt, yêu diễm... Cặp mắt hắn thâm thúy, tràn ngập khát vọng nồng nàn, cúi đầu nhìn cự vật giữa háng mình đã lộ cả gân xanh, ngọn lửa trong bụng nóng rực giống như muốn thiêu đốt.

"Bên trong rất khó chịu, muốn tướng công tiến vào ta, vì ta thư giải... Phải... Nhanh lên..." Lệ Sa nức nỡ cầu xin, da thịt phấn hồng oa oa run rẩy, trên sống lưng tất cả đều là mồ hôi như trong tình thế cấp bách khó nhịn.

"Nương tử, vi phu thỏa mãn nàng."

Lệ Sa cảm thấy một cây cự vật cứng như sắc chống vào chỗ tư mật của mình, vừa đúng lúc đầu tròn tách cánh hoa ra, chậm rãi hướng bên trong đẩy mạnh... Nàng cúi đầu, dùng tay phải ấn bụng nhỏ bằng phẳng, cảm thấy bên trong cự vật còn đang hùng hổ đẩy mạnh về phía trước, nội tạng bị đẩy dạt ra, rất đau nhưng lại dâng lên khoái ý khó có thể ngăn cản.

Thạc Trân lại hướng vào trong một tấc nữa, thấy còn thừa ra một đoạn, khẩu khí thở hổn hển nói: "Nương tử bên trong quá nhỏ hẹp."

Hắn cái mông dùng thêm một chút lực hung hăng đâm vào trong, cực hạn sung sướng đâu đó quanh thân hắn xẹt qua lại đâm vào, kích động đến mức tê dại như có điện chạy trong người.

Hắn tiếp tục đâm, mỗi một lần đâm đều sung sướng vô cùng, vô luận cùng nàng làm bao nhiêu lần, hắn trước sau vẫn đam mê loại cảm thụ này.

Không quá lâu sau, Lệ Sa trong một lần bị tiến công mãnh liệt, thét chói tai, toàn thân căng thẳng, hai tay chống giường bởi vì lực độ không khống chế nỗi, uốn éo, thân toàn gục ở trên giường, chỉ có tuyết đồn nhếch lên cao cao bị nam nhân phía sau ôm ở trong ngực.

Thạc Trân bị nàng nhanh chóng làm cho lên đỉnh sảng khoái đến hô lên tới, đem cự vật rút ra lại vạch cánh hoa non mềm ra, từng chút tiến vào dục lưu còn chưa có tiêu giảm xuống nháy mắt lại cường đại lên nhưng sợ nàng sau khi đi vào cao trào xong thân mình không thừa nhận nổi, thả chậm tốc độ. Một bàn tay to vòng đến phía trước bắt lấy một đóa đẫy đà vuốt ve, nhéo hồng mai lôi kéo.

Hắn thở nặng nề, thấp giọng nói: "Nương tử, như vậy thoải mái không? Ta muốn dùng sức có được hay không."

"Ưm... được, có thể dùng sức." Nàng thấp giọng đáp lại, hắn kỹ thuật càng ngày càng tốt, mỗi lần đều làm nàng giống như nghiện ma túy không thể ngừng cầu xin hắn cho nàng.

Lại kiên trì hơn mười phút "A a..." Nàng ở trong một trận mạnh mẽ đâm vào của hắn lại một lần nữa tước vũ khí đầu hàng, nằm bẹp trên giường nức nở không ngừng: "Chàng quá cường đại, tướng công."

"Làm nàng vui vẻ là được rồi." hắn đem nàng lật lại, vùi đầu ngậm vào một viên hồng mai.

"Dừng đi." Thạc Trân thở hổn hển, đẩy cái đầu đang chôn ở ngực ra.

"Buông tha nàng lần này đó." Trải qua lần phát tiết, Thạc Trân toàn thân thoải mái thanh tân, ôm thê tử đi vào trên giường nghỉ ngơi.

Nằm ở trong khuỷu tay rộng rãi của hắn, nàng vẫn dùng tay đùa bỡn phía dưới hắn. Vốn dĩ cự vật có chút gục xuống, vì nàng đùa bỡn lại dựng đứng lên. Lệ Sa càng chơi càng vui vẻ, mi mắt đầy xuân tình, từ trên giường ngồi dậy, quỳ gối giữa hai chân hắn, cúi người cắn cắn lại dùng móng tay cào nhẹ một chút.

Thạc Trân ở sau lưng lót hai cái gối đầu, tràn ngập tự hào nhìn ái thê.

"Tướng công, vì sao nơi này của chàng so với người khác lớn hơn nhiều như vậy?"

Hại nàng mỗi lần làm đều thực vất vả, đường đi mình hẹp như vậy lại có thể thừa nhận cự vật lớn như vậy nghĩ đến thật không thể tưởng tượng.

Thạc Trân nghĩ nghĩ nói: "Nghe phụ hoàng nói, tổ mẫu ta nguyên là mễ tô lặc tộc Tây Vực, mễ tô lặc là một dân tộc thực kỳ lạ. Các nam nhân trời sinh nam căn thật vô cùng to lớn, tổ mẫu tuổi nhỏ theo người nhà đi làm ăn buôn bán vào Dĩnh đường, làm bạn với tổ phụ lúc đó là hoàng tử, có tình ý với nhau. Sau đó tổ mẫu được gả cho huynh đệ tổ phụ ba người, sinh hài tử phía dưới đều không nhỏ. Nhưng tới đời ta, huynh đệ phía dưới lớn giống ta liền không có mấy người."

Kỳ thật tình hình cụ thể và tỉ mỉ hắn cũng không rõ ràng lắm, hắn cùng các huynh đệ đều không thân.

Lệ Sa ngưng mắt suy nghĩ một lát: "Lớn như vậy, đi đường có thể thực bất tiện hay không, mặc quần cũng không có thuận tiện?"

Hỏi xong mới phát giác là lời mình ngu ngốc, nhị lão công tuy rằng rất lớn, nhưng kiếp trước nàng lên mạng gặp qua nhiều hình ảnh cũng không tính là quá đặc thù.

"Nương tử lại ngẩn người." Thạc Trân dùng ngón tay điểm điểm chóp mũi nàng.

Nằm một canh giờ Lệ Sa đứng lên mặc quần áo để Chính Quốc trang điểm cho mình một phen, đi ra cửa cốc nhìn ra xa. Nôn nóng chờ đợi Doãn Kỳ trở về, từ giữa trưa mãi cho đến buổi chiều, đến lúc mặt trời xuống núi, mới thấy thân ảnh Doãn Kỳ đĩnh bạt trên đường núi.

Lệ Sa chạy về hướng nam nhân mình ngày đêm mong nhớ, Chí Mân hộ vệ ở phía sau lo lắng nàng té ngã, vội đi theo sát sau. Đi gần tới nơi, nàng bổ nhào vào trong lòng ngực Doãn Kỳ, nước mắt lập tức tràn ra: "Ngày hôm qua nhận được bồ câu đưa thư nói là giữa trưa là có thể về tới, vậy mà đến đêm mới nhìn thấy chàng, thật là sốt ruột."

Doãn Kỳ ôm thê tử xa cách đã lâu, vui mừng nói: "Vốn dĩ cho rằng giữa trưa có thể về tới nhưng gặp Tam sư đệ từ Ba Tư trở về, áp giải một đội buôn từ Bình Châu đi tới đế đô. Ta biết nàng thích đá quý, cố ý lấy mấy cái từ chỗ đệ ấy mang về." hắn móc ra một cái bọc nhỏ từ đai lưng, từ bên trong lấy ra mấy miếng ngọc bích lớn như trứng bồ câu.

Lệ Sa nhận lấy cấm ở trên tay, trong mắt lấp lánh sáng ngời: "Có miếng đá quý này đền bù, buông tha chàng một mạng." Nàng bỏ đá quý vào trong túi, hai tay ôm cổ hắn, quyến rũ cười: "Ôm ta."

"Ta liền biết nàng thích đá quý." Doãn Kỳ bế nàng lên ôm vào trong lòng đi về cốc, trên đường kể vài chuyện phát sinh trong chuyến đi và vài chuyện vừa tìm hiểu được: "Ta nhận được bồ câu đưa thư của sư phụ đang ở Nepal, nàng đoán ông muốn làm cái gì?"

Lệ Sa chưa gặp Thiên kỳ đạo nhân, lúc cùng đệ tử trong môn nói chuyện phiếm có nghe nói một chút, nghe nói là một người ghê gớm lúc còn trẻ đã sáng lập Thiên Ưng Môn. Sau lại hết sức phò tá kim thượng, trợ giúp đánh bại những người cạnh tranh khác, đoạt được đế vị, bởi vậy được hoàng đế hậu đãi, Thiên Ưng Môn hưởng vạn khuynh ruộng tốt đều là triều đình ban cho, hơn nữa cho đạo giáo đế vị cực cao.

"Thiên kỳ đạo trưởng muốn làm cái gì sao?" Lệ Sa trong lòng chỉ tràn đầy quan tâm lão công mình, thất thần hỏi.

"Giữa Nepal cùng biên giới Thổ Phiên có một tòa thánh sơn, so với Thiên Ưng Sơn chúng ta cao hơn nhiều. Cảnh sắc cực kỳ đẹp, cực kỳ sạch sẽ có thể nói là một nơi niết bàn, không dính bụi trần, ngọn núi cao ngất trong mây. So với Thiên Ưng Sơn còn muốn cao hơn rất nhiều, sư phụ mang theo mấy lão hữu, vậy mà muốn leo lên tòa thánh sơn kia."

Thánh sơn! Lệ Sa nhớ tới ngọn núi trứ danh thế giới kia, nghi hoặc hỏi: "Ngọn núi kia tên gọi là gì?"

Doãn Kỳ suy nghĩ chút, nói: "Dân bản xứ gọi là đỉnh tát thêm mã tháp (**Himalaya**), không biết Thổ Phiên người kêu nó cái gì?"

Châu phong (**Everest**)! 

Lệ Sa khiếp sợ nghĩ đến đỉnh Châu phong kia có bao nhiêu nguy hiểm, Thiên kỳ đạo nhân cho dù có bản lĩnh cũng không có khả năng chinh phục châu phong đi!

Lịch sử đã có nhiều thám hiểm gia bất lực đối với châu phong, không có công cụ tiên tiến lên núi, dưới tình trạng không có dưỡng khí. Có thể giữ được tánh mạng là không dễ, thiên kỳ đạo nhân điên rồi.

Người Trung Quốc xưa nay có một loại gần như cuồng nhiệt sùng bái đối ngọn núi, cái gì tam sơn ngũ nhạc, tứ đại danh sơn. Đạo giáo cùng chùa chiền đều thích xây ở tận đỉnh núi cao, sâu trong những rặng núi hẻo lánh ít dấu chân người lui tới nhưng ở những vùng núi thấp hơn so với độ cao mặt biển còn có thể, dưới chân châu phong đã là năm ngàn mét, tuyến đường sinh tử muốn mệnh.

Người Trung Quốc trước nay đều điên cuồng, cái gì làm không được là đầu óc nóng lên, Minh triều có vạn hộ còn dùng hỏa tiễn tự chế muốn tự đưa mình lên trời, kết quả hỏng nặng.

Không thể nói gì nữa, Lệ Sa muốn chúc phúc, chỉ mong thiên kỳ đạo nhân có thể thành công, như vậy sẽ viết lại lịch sử lên núi của nhân loại.

Lệ Sa vốn dĩ muốn tận tâm bồi đại lão công mấy ngày nhưng lúc ăn cơm Thạc Trân đột nhiên nói: "Nương tử, chiều nay khâm sai tìm ta có chuyện, nói tình trạng phụ hoàng thật không tốt. Từ bắt đầu mùa đông năm trước, thân thể càng ngày càng suy nhược, có một hồi còn ngất ở trên long ỷ thượng."

Trên mặt hắn hiện ra vài phần bi thương, cuộc đời này quá là thê lương, ngoại trừ phụ hoàng tri kỷ, huynh đệ tỷ muội không bỏ đá xuống giếng đã là không tồi.

Lệ Sa vẫn luôn gắp thức ăn cho Doãn Kỳ, buông đũa, đôi mắt nhìn quan tâm: "Kim Phủ đại ca, chàng muốn nói dự định một mình về đế đô đúng không?"

"Phụ hoàng mật chỉ, triệu ta vào kinh." Thạc Trân yên lặng uống một hớp rượu, buông chén, thở dài nói: "Ta muốn một mình đi trước, chờ tới đế đô rồi, nếu phụ hoàng không có việc gì sẽ trở về ngay. Vạn nhất ông có cái gì xấu, ta sẽ ở lại đó xưng đế sau đó đón hai mẹ con nàng về."

Hắn không muốn mang nàng đi còn có nguyên nhân khác, chuyến này nguy hiểm quá nhiều, Thái tử tất nhiên không cam lòng thất bại. Đang chờ đợi hắn có khi là một trận đánh ác liệt đáng sợ. Được làm vua thua làm giặc, thời gian còn lại cho mình cũng không nhiều, nhất định phải thừa dịp trước khi phụ hoàng băng hà vào kinh nhưng chỉ sợ hắn còn chưa kịp vào kinh, liền có hoạt động ám sát liên tiếp nhằm vào hắn.

Lệ Sa không phải tiểu hài tử, nghĩ đến tình hình trong đó có thể nguy hiểm, nén chịu không rơi nước mắt, nghẹn ngào buông đũa xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tại Hưởng đang muốn đuổi theo bị Doãn Kỳ giữ chặt, dùng khóe mắt quét quét Thạc Trân: "Huynh đi xem nàng đi!"

Đại sư huynh thân là phụ thân Hằng Đình cùng Lệ Sa có một loại thân tình khó bỏ! Doãn Kỳ lý giải, có chút mất mát nhưng càng đau lòng thê tử nhiều hơn.

Trong vườn dưới tàng cây sung to lớn, Lệ Sa đang đứng chờ hắn, nước mắt tràn ngập trong khóe mắt. Thạc Trân đi tới, nàng cúi đầu hắn ôm lấy nàng, mặt hơi mỉm cười hít vào một hơi thật dài: "Được rồi, được rồi. Nhiều nhất là nửa năm, ta liền quét sạch địch nhân ở đế đô, phái người tới đón nàng về đến lúc đó ta sẽ ở ngoài cửa tây, dùng cấp bậc Hoàng Hậu chào đón nàng."

Lệ Sa nén nước mắt, đem vùi đầu ở trên vai hắn, lộ ra nụ cười sáng lạn nhất: "Chàng đã nói rồi, vậy nếu không thành công. Có lên trời ta cũng tìm chàng tính sổ, đừng quên nhi tử chàng còn phải làm Thái tử đó."

"Nương tử." Thạc Trân thâm tình hôn kéo dài từ vành tai nàng hôn xuống, thanh âm lại trầm thấp lại hồn hậu: "Đêm nay bồi ta."

"Tốt, mãi đến khi chàng rời đi đều vẫn luôn bồi chàng." Lời nói dịu dàng của nàng trả lời hắn tràn ngập tình yêu thương.

Thạc Trân biết lần này vào kinh nguy hiểm rất lớn, chọn lựa từ trong quân đội năm vạn tinh binh lương tướng. Tất cả đều là kỵ binh, các quân sĩ người mặc minh quang khải có thể chống đỡ đao thương, ngựa cưỡi đều là ngựa chiến tây vực, binh khí là mạch đao sắc bén và cung nỏ dùng một lần có thể bắn hơn mười mũi tên.

Lệ Sa đặt hết sự quan tâm lên an toàn của nhị lão công, tăng cường bảo vệ đem xăng chứa vào trong hồ lô, bên trên đậy cái nắp coi như lựu đạn mà sử dụng. Dụng cụ chứa bằng gỗ cũng an toàn, trong khi va chạm cũng không dễ dàng phát sinh vỡ, ném mạnh đi ra ngoài uy lực vẫn cứ không nhỏ, đệ nhị thế chiến trước đây Liên Xô dùng mấy cái chai bia là có thể phá hủy xe tăng sáng ngời của nước Đức.

Trước khi chia tay, Lệ Sa nói với hắn: "Địch nhân chết nhiều ít ta mặc kệ đều chết sạch càng tốt, ta chỉ cần chàng sống sót."

Cuối tháng giêng, Thạc Trân từ biệt thê tử cùng nhi tử, dẫn dắt năm vạn đại quân trùng điệp đi thẳng đến đế đô. Lúc đi mang theo Tại Hưởng, bởi vì phụ thân hắn năm trước lên làm Tể tướng Dĩnh đường, địa vị cực kỳ cao ở trong triều có thực lực rất lớn. Xưng đế thành công tất không khỏi yêu cầu lực kêu gọi của Tể tướng, lãnh đạo quần thần mạnh mẽ hiệp trợ.

Sau khi Thạc Trân đi rồi Lệ Sa trước sau như một lo chăm sóc hài tử, rảnh rỗi trợ giúp Thiên Ưng Môn sửa sang lại sổ sách, cùng các vị lão công tận lực làm cho hài hòa.

Chợ phiên lớn nhất Bình Châu là vào ngày mười tháng tư, địa điểm là ở ngoài thành phía tây, ra khỏi Thiên Ưng Môn, lại đi một ngày, chính là một vùng quê yên bình.

Vào ngày này, thương gia lớn nhỏ chung quanh huyện thành và nông dân đều sẽ mang theo đủ loại hàng hóa tới chào hàng, một ít thương nhân Tây Vực cũng đi theo xem náo nhiệt, bày sạp, bày ra các loại đồ chơi làm bằng đường mới lạ hiếm thấy. Chợ phiên cái gì cần có đều có, lớn như ngựa xe dê bò, ngũ cốc hoa màu, nhỏ như son phấn, quý hiếm như châu báu ngọc khí, phàm cái gì ngươi nghĩ đến được thì ở chỗ này đều có thể mua được.

Lớn và náo nhiệt như vậy Lệ Sa đương nhiên muốn đi chơi, đặc biệt ở thiên ưng sơn hết một mùa đông, bên ngoài càng có lực hấp dẫn mãnh liệt.

Trước đó hai ngày, nàng được Doãn Kỳ cõng, cho Nam Tuấn cùng Chí Mân mang theo bọc đồ, rời núi xuất phát. Vốn cũng muốn mang theo Chính Quốc nhưng hắn mấy ngày hôm trước nhiễm phong hàn, tuy nói vẫn ổn, rốt cuộc thân mình còn yếu liền giữ lại hắn để chăm sóc Hằng Đình. Đến nỗi bà vú, Lệ Sa mấy ngày trước cho nàng ta một tháng về thăm người thân.

Dọc theo đường đi đều là đường núi, rất khó đi, nàng được đại lão công cõng rất là thích ý, mệt liền ghé vào sống lưng dày rộng của hắn ngủ một giấc.

Doãn Kỳ nội lực thâm hậu, cõng thêm một người mà bước đi như bay, Nam Tuấn cùng Chí Mân theo sát ở phía sau.

Được nửa ngày, nghỉ tạm ở trong một cái miếu sơn thần lại gặp một người không nghĩ đến, là tứ sư muội Mã Đề Liên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro