Chương 9: Vợ Chồng Son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cùng đường đến kiếm đồ ăn uống miễn phí sao?"

Lệ Sa được hắn bế lên ôm vào trong ngực cảm thấy thật thích. Kiếp trước khi còn nhỏ cũng được lão cha cùng đại ca ôm như vậy nhưng theo năm tháng lớn lên, người lớn hiểu được kiêng kỵ đã không còn là như vậy nữa. 

Nàng tràn ngập nhu tình mật ý nhìn lão công mình: "Nương tử của chàng sẽ không thiếu tiền đồ đến mức nam nhân không kiếm nổi miếng ăn đồ uống mà cũng đều thu vào trong phòng"

Doãn Kỳ đem thê tử đặt ở trên mặt bàn ngồi xuống, đối mặt với nàng, từ từ cởi bỏ quần áo nàng: "Ta từ nhỏ nhìn cha mẹ cãi nhau đã quen, vì vậy đối với hôn nhân vẫn luôn sợ hãi. Ta thường tưởng tượng nương tử tương lai nhất định phải là người tĩnh tâm, làm việc có chừng mực, nói chuyện đừng lớn tiếng, đi đứng nhẹ nhàng giống lá cây"

"Dung mạo không đáng ghét là được. Lúc trước Lệ gia phái bà mối tới cầu hôn, ta tìm người hỏi thăm qua nàng liền bị phản cảm một trận. Bởi vì không nghĩ thu tới một nữ nhân cả ngày khóc sướt mướt"

"Nhưng mà nương tử, ta hiện tại thực vui vẻ. Nàng mọi thứ đều xuất sắc..."

Lệ Sa cười, nếu không có xuyên qua người hắn cưới không phải là nàng. Như vậy, nàng xuyên qua cũng coi như đáng giá, bởi vì được hắn yêu. Nàng từ nhỏ nhớ kỹ lão mẹ nói một câu, tìm tình nhân tìm người con yêu nhưng gả chồng nhất định phải gả cho người yêu con cả đời mới có thể bảo đảm.

Doãn Kỳ cởi toàn bộ quần áo nàng ra, nhìn nữ tử mười lăm tuổi lả lướt thân mình, tinh tế kiều nộn, da thịt như tuyết. Ánh mắt tức khắc phủ đầy sắc thái mê ly, chui đầu vào bộ ngực cao cao của nàng hôn xuống.

"Tướng côn, hiện tại là ban ngày" Lệ Sa thấp giọng nhắc nhở nhưng lại nhịn không được đem mình áp sát về phía trước

"Ta biết, ta đang muốn giữa ban ngày xem rõ ràng. Đêm qua ánh đèn mờ quá nhìn không rõ"

Hắn hôn một đường trượt xuống tới giữa hai chân, tách hai chân nàng ra. Ban ngày nên xem được rất rõ ràng, cánh hoa vô cùng mê người. Hắn toàn thân một trận rung động dùng ngón tay đẩy hai cánh hoa ra, xem màu sắc bên trong sau đó đem ngón tay đưa vào.

Lệ Sa "Ưm" một tiếng, đôi tay vô thức ôm lấy cổ hắn

Doãn Kỳ trêu đùa trong chốc lát, thấy nàng đã si mê vội cởi bỏ quần áo trên người mình, đỡ phía dưới tiến vào trong cơ thể nàng. Bắt đầu luân động liên tục.

Mãi đến khi một trận cực hạn qua đi, hai ngươi đều đến thỏa mãn ôm chặt lấy nhau. Lệ Sa mệt lả dường như nằm gọn trong lòng ngực Doãn Kỳ.

"Cô gia, tiểu thư đã đến giờ ăn cơm"

Kẽo kẹt! Cửa phòng bị mở ra, Chính Quốc cùng A Đức bưng khay đi vào thì nhìn thấy hình ảnh trong phòng nhất thời trợn tròn mắt.

Không giống với đêm hôm qua, đêm qua ánh sáng mờ thấy không rõ lắm, hiện tại nhìn thấy thật vô cùng rõ.

Hai vợ chồng ở phòng khách làm chuyện này chỉ có tân hôm nam nữ trong tình cảnh kích tình mãnh liệt bùng cháy. Hoàn toàn đã quên khóa cửa, có người sẽ tùy thời xông tới.

May mắn bọn họ là thông phòng của Lệ Sa, nếu là người khác thì biết làm thế nào bây giờ!?

Nhưng Lệ Sa không phải là linh hồn chân chính của thân thể này, vốn đã có chút không quen nên ngượng ngừng dùng tay che ngực lại. Đối với bọn họ trách mắng: "Không phải đã nói với các ngươi vào nhà phải gõ cửa sao?"

"Đúng đúng, xin lỗi tiểu thư"

Chính Quốc cùng A Đức trong lòng bang bang nhảy mạnh, vâng vâng dạ dạ lui ra ngoài. Bọn họ từ nhỏ hầu hạ bên người Lệ Sa, mấy năm trước nàng tuổi còn nhỏ còn hầu hạ tắm rửa. Chưa từng gõ cửa trước khi vào, trong nhất thời quên mất việc này.

Lúc này Doãn Kỳ đã được thỏa mãn, ngược lại không giận nhiều. Bọn họ sớm sẽ được nàng thu vào trong phòng, hắn đã sớm nhận thức việc này. Từ trong cơ thể thê tử rút ra, ôm Lệ Sa trở lại trên giường.

"Có muốn ăn cơm không, ta gọi bọn hắn mang vào"

Hắn cho nàng khoác một cái áo choàng, tự mình cũng khoác một cái.

"Cũng không đói bụng nhưng để cho bọn họ bưng đồ ăn đứng ở bên ngoài chờ hình như cũng không tốt lắm, thời gian dài đồ ăn lạnh lại phải đi hâm nóng thì thực phiền toái"

Nàng xuất thân là tầng lớp nhân dân lao động, trong xương cốt có bình đẳng giai cấp vì thế không thể ngược đãi hạ nhân đang chăm sóc mình trung thành.

Chính Quốc và A Đức nghe được mệnh lệnh, đem đồ ăn đưa vào tới.

Lệ Sa nhìn bàn thức ăn phong phú, thịt cá đều là từ Lệ gia mang về, hương vị gà thực hấp dẫn, ăn nhiều hơn một chút. Doãn Kỳ thực săn sóc, đem thịt cá gỡ xương ra bỏ vào trong chén Lệ Sa.

Nàng có qua thì có lại, đem nước cốt xương gà đút hắn ăn.

Doãn Kỳ cảm thấy từ lúc chào đợi tới nay đây là lần đầu ăn ngon như vậy, phụ mẫu của mình dưỡng dục hài tử giống như phương thức chăn dê. Trước nay không được ai quan tâm triều mến, nay được thê tử yêu thương làm hắn cảm thấy thật ấm áp.

Ăn xong Lệ Sa phân phó: "Chính Quốc, lát nữa ngươi đem biếu mẫu thân một ít đồ ăn ngon, mấy viện khác cũng đưa mỗi nơi một ít. Chỗ Tam lão cha cũng đừng quên, dù sao ăn không hết để hỏng thì tiếc lắm"

Chính Quốc đến bên bàn vừa thu thập chén bát vừa nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, lễ vật đã đưa cho mọi người Mẫn phủ. Lúc trở về chủ mẫu đã có phân phó, nô tài vừa rồi từng viện đều đã đưa xong. Chỗ lão gia thái thái tặng hương gà cùng thịt khô với hai con cá chép sống, chỗ đại thiếu gia tặng hai cân thịt khô cùng một hộp hương gà, chỗ Tam lão cha đó tặng một cân thịt khô. Nô tài sẽ không làm xấu mặt mũi tiểu thư đâu còn lại một ít là để tiểu thư tẩm bổ"

"Ngươi thực biết làm việc" Lệ Sa tán thưởng nói

Khi ở trong một mối quan hệ nao đó thì sẽ cố gắng gắn bó cho thật tốt mối quan hệ đó. Nàng kiếp trước nghĩ như thế, cho dù người đó là em chồng chì cần không phạm đến nàng. Nếu không kiếm chuyện với nàng, nàng liền không kiếm chuyện

Đối với người gần gũi bên người thì đền đáp ít ơn huệ nhỏ cũng không đáng là bao, nàng vui vẻ thuận nước giong thuyền.

Chờ đến khi hai gã thông phòng thu thập xong rời đi, Doãn Kỳ vui mừng nói với thê tử: "Nương tử, có nàng làm bạn cả đời là đủ rồi"

Đôi mắt Lệ Sa sáng lấp lánh như nước: "Tướng công yên tâm, ta sẽ làm cho chàng kiêu hãnh vì đã lấy ta"

Doãn Kỳ nhẹ nhàng tới đem Lệ Sa đè ở phía dưới thân, tay cởi áo khoác ngoài, thân thể xinh đẹp làm hắn hô hấp càng nặng. Cúi đầu hôn lấy một viên hồng nộn, si mê nói: "Nương tử, lại đến một lần, ta còn chưa có thỏa mãn đâu!"

Nàng ôm lấy cái đầu đang dán trên ngực mình, nỉ non nói: "Tiếp tục như vậy, thân thể có thương tổn hay không?"

Hắn ngậm trong chốc lát, lại đi ngậm 1 viên khác: "Nam nhân của nàng cường tráng lắm, làm một đêm cũng sẽ không có vấn đề"

Hắn hôn trên mặt nàng, xong lại hôn phía dưới. Sau đó đem hai chân thon dài mở lớn ra, đỡ của mình trướng đại thẳng tiến vào, mắt thấy cánh hoa hồng nhạt phun ra nuốt vào vật lớn của mình cả người đều kích cuồng lên. Liên tiếp muốn nàng 3 lần mới bỏ qua.

Mẫn Doãn Kỳ được phóng thích ức chế, thể xác và tinh thần đều sung sướng. Nhìn đến thân hình mềm mại mệt đến mồ hôi ướt đẫm, hổn hển thở gấp mà đau lòng ôm vào trong ngực nhẹ vỗ về sống lưng.

Lúc hắn ôm lấy nàng ngủ, loại cảm thụ giống như ôm chặt cả thế giới, nói không nên lời thỏa mãn. Âm thầm quyết định, mặc cho nàng tương lai có bao nhiêu sườn phu, hắn sẽ không sống kiểu uất ức như phụ thân. Hắn muốn trở thành phu quân đáng giá đáng tin cậy nhất của nàng.

Mẫn gia ở trong thành đế đô miễn cưỡng cũng đạt đến gia đình giàu có, ba tòa nhà không tồi, chỉ tiếc không có hoa viên. Việc quan trọng nhất mỗi ngày Lệ Sa làm chính là hướng bà bà thỉnh an, cũng may vị Mẫn Lão Nương này lười biếng, mỗi ngày mặt trời không lên cao thì không đứng dậy. Tạo điều kiện cho Lệ Sa ngủ nướng.

Hôm nay, mẹ chồng nàng dâu ba người hẹn nhau lên phố mua son phấn.

Mẫn Lão Nương hơn bốn mươi tuổi, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, sinh ra da thịt non mịn. Nếu như không đầy đầu óng ánh vàng cùng vẻ mặt dày phấn trắng bệch thì xem như cũng có vài phần xem được, nhưng lúc này chỉ cảm thấy quáng mắt.

Nhưng cho bà rằng đó rất đẹp, phân phó hai con dâu theo ở phía sau nhìn chằm chằm cái đầu vàng óng ánh kia. Lâu lâu lại có cây trâm vàng rơi xuống, vội nhặt lên một lần nữa tới cắm trở về.

Cửa hàng ngụ trên phố này đều thượng đẳng, cửa hàng son phấn bình dân mở ở mặt đường tương đối hẻo lánh.

Mẫn Lão Nương khinh thường đi những cửa hàng bình thường, đi cửa hàng cao cấp lại ngại mắc, dắt hai con dâu đi liên tiếp hơn mười gian. Đi đến gian cuối cùng nói với con dâu: "Ta đã từng tới cửa hàng này, quản sự chính là dẻo miệng, thực dễ trả giá".

Lệ Sa đi theo sau cùng, biểu hiện thật sự không chút ham thích. Nàng thân thể này mới mười lăm tuổi, khuôn mặt thực thuần tịnh, ngược lại dùng son phấn sẽ làm hoen ố nhan sắc nguyên bản. Cách bảo trì làn da non mịn tốt nhất là mỗi ngày sớm tối dùng mật ong mát xa lên.

Mẫn Lão Nương vào trong tiệm thấy quản sự là người khác mà không phải người hôm trước thì không khỏi thất vọng.

Quản sự hơn năm mươi tuổi, tướng mạo trung hậu, mày ủ mặt ê ngồi trong tiệm đang phát sầu vì buôn bán ế ẩm. Mở mắt vừa thấy mấy người đi đến cho rằng là khách hàng xộp nên nhiệt tình chiêu đãi, không nghĩ tới Mẫn Lão Nương ngại đông ngại tây, lại không hào phóng trả bạc.

Phấn hộp bày trên một cái tủ kệ, quản sự thấy nàng cầm cái này lên buông cái kia xuống, khuôn mặt đã tái đi tái lại vài lần.

Mẫn Lão Nương cầm một hộp phấn Ngọc Nữ đào hoa hết nhìn lại nhìn, không buông bỏ được nhưng lại ngại đắt: "Một hộp phấn đào hoa liền năm lượng bạc, có thể mua bao nhiêu lúa, bao nhiêu gà. Đều đủ cho nhà người khác cả một tháng chi phí. Ta nói các ngươi buôn bán kiếm lợi như vậy sao?"

Quản sự tận lực hòa khí sinh tài (*) trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Lão phu nhân không biết, phấn Ngọc Nữ dào hoa trộn trân châu, đối với làn da rất tốt, đương nhiên giá cả phải cao

Mẫn Lão Nương đương nhiên biết phấn Ngọc Nữ đào hoa chứa trân châu nhưng càng yêu thích cái danh ngọc nữ này hơn, lúc dùng đều cảm thấy quay về thời thiếu nữ.

"Nương, phấn phụ tử này nghe nói cũng tốt, làn da a lão hóa sẽ trở 77 nên non mịn" Lệ Sa tùy tay cầm lấy một hộp phấn phụ tử đưa cho Mẫn Lão Nương. Nàng trước kia có tra tư liệu, có xem qua Tôn Tư Mạc "Thiên kim phương" nhắc tới phấn phụ tử đối với người lớn tuổi chống nhăn chống già mang đến tác dụng thực tốt.

"Vẫn là nhị con dâu hiếu thuận" Mẫn Lão Nương liếc mắt nhìn con dâu cả: "Không giống người kia không đẻ trứng gà, cưới nhập gia môn không có nửa điểm tác dụng"

Mẫn đại tẩu bị bà bà làm trò trước mặt người ngoài răn dạy thì đỏ mặt, cúi đầu không dám lên tiếng. Nàng gả vào Mẫn gia từ khi Mẫn gia còn là giai cấp chân đất sau này mới chuyển thành phú hộ, nhà mẹ đẻ nàng cửa hàng so với Mẫn gia chỉ có nhiều hơn. Theo lý xuất thân như vậy tư thế đáng lẽ phải cao hơn, lại bởi vì mấy năm qua vẫn không có con, không đủ tự tin. Mỗi lần ở trước mặt bà bà đều ăn nói khép nép.

Lệ Sa vội dời đi sự chú ý của Mẫn Lão Nương: "Nương nếu là thích không bằng đem hai hộp phấn đều mua, người như vậy xinh đẹp không trang điểm thật đáng tiếc. Vừa rồi trên đường còn có người hỏi con nói nương như vậy trẻ trung nhất định là tỷ tỷ của con. Người xem người khác đều nói như vậy, có thể thấy được nương càng ngày càng xinh đẹp."

Tần Lão Nương mừng rỡ, đôi mắt mị thành một cái khe hẹp, liền. không cùng quản sự so đo giá nữa.

Quản sự vui rạo rực đem phấn hộp đi đóng gói, đang lúc tính tiền, chắc là trong lòng cao hứng, ngoài miệng thao thao bất tuyệt: "Lão phu nhân, phấn phụ tử chứa thành phần dược liệu, bên trong có chứa bột sừng tê giác. Đối với người lớn tuổi có lợi nhất, có thể trừ lạnh lẽo ẩm ướt, giảm phong làm, ổn định thần kinh, trị trúng gió, 77 méo miệng lệch mắt..."

Mẫn Lão Nương vừa nghe cơn tức liền bùng lên, đem bao phấn hộp hướng trên quầy quăng thật mạnh, mắng: "Lão già chết tiệt, con mắt nào của ngươi thấy ta già rồi. Ta khi nào yêu cầu trừ lạnh lẽo ẩm ướt, giảm phong đàm. Ta xem ngươi mới miệng méo mắt lệch, bán thân bất toại, muốn tê giác một sừng chữa bệnh"

Lệ Sa dùng tay vỗ vỗ cái trán, đau đầu nghĩ, trách không được gian cửa hàng này vắng vẻ, cảm giác quản sự chính là cái mặt bàn không hơn.

Quản sự trợn mắt há hốc mồm, mới biết chính mình nói sai lời rồi.


——————————————

(*) không khí hòa thuận sinh ra tài lộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro