22. Hɪệɴ ᴛʜựᴄ ᴄᴀʏ đắɴɢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như hết kiên nhẫn và không thể giữ được bình tĩnh. Tôi lao vào đám cảnh sát giống hệt người phụ nữ lúc nãy. Ai đó hãy nói cho tôi biết tất cả là giả dối đi. Tôi cần xác minh rõ lại mọi chuyện, sự thật là nó đi chuyến bay khác đúng không?!

- BUÔNG RA!!! - Tôi đẩy mấy tên cảnh sát chặn ngang cửa.

- Giữ anh ta lại! - Mấy tên đó cùng nhau lao vào tôi để lôi tôi ra ngoài.

Tôi dùng hết sức đẩy mạnh đám cảnh sát rồi chạy thật nhanh vào trong. Tôi không tin, người đó không thể nào là nó được...không thể nào!!!

- Anh bình tĩnh lại đi! Tình hình bên trong đang rất căng thẳng, anh vào đó cũng không thể làm được gì - Một tên cảnh sát chạy theo cố lôi tôi lại.

- BÌNH TĨNH? MINH VƯƠNG CỦA TAO CÒN CHƯA RÕ SỐNG CHẾT THẾ NÀO. MÀY Ở ĐÂY KÊU TAO BÌNH TĨNH? - Tôi hét lớn rồi hất tay hắn ra.

- Chúng tôi hiểu, nhưng đó là quy định. Chúng tôi không thể cho anh vào trong, xin lỗi! - Nói rồi hắn ra hiệu cho đồng đội chạy đến kéo tôi ra ngoài.

- KHÔNG...VƯƠNG À...TRẢ VƯƠNG LẠI CHO TAO!!! - Giọng tôi hét lên trong vô vọng khi tôi càng lúc càng bị kéo ra xa cánh cửa.

Khi lôi tôi ra khỏi sảnh sân bay. Đám cảnh sát cũng buông tôi ra rồi quay trở về vị trí.

- Vương à...Vương...VƯƠNG ƠI... - Tôi ngồi đổ gục xuống nền đất, miệng cứ vô thức gọi tên nó. Mặc kệ cho bao nhiêu người đang nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Tôi không chấp nhận...không chấp nhận được rằng tôi đã mất nó...không!!!

...

...

Mưa! Từng giọt mưa như rơi thẳng vào tim tôi, lạnh buốt. Tôi hòa vào dòng người che ô tấp nập đi nhanh tránh cơn mưa trên đường. Tôi vẫn thẩn thờ chậm bước, mặc cho cơn mưa xối xả, mặc cho cả người ướt đẫm nước mưa. Như chợt nhớ ra gì đó. Tôi lao nhanh chen vào dòng người ngược xuôi, mặc kệ họ chửi tôi điên. Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà. Tôi sợ chậm trễ một giây phút nào, tôi sẽ đánh mất nó mãi mãi...

Đèn vẫn tắt, cả căn nhà chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, sự lạnh lẽo vây lấy thân tôi. Đứng trước cánh cửa nhà, tôi siết chặt nắm cửa. Tôi có nên mở ra không? Mở cửa ra, liệu tôi có nhìn thấy nó không? Nhưng tôi lại sợ...sợ rằng khi mở cửa ra, tôi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Tôi sợ mở cửa ra, tôi phải đối diện với sự thật. Một sự thật quá đỗi đau thương...nó trốn khỏi tôi thật rồi, lần trốn này có lẽ là mãi mãi.

Cạch...

Đập vào mắt tôi là gương mặt hoảng hốt của mẹ và ông ta, phía sau là ả đang ôm mặt khóc nức nỡ. Tại sao mẹ lại về sớm hơn dự định? Không lẽ...

- Mẹ... - Tôi cố kiềm nén để giọng mình không phải run lên.

- Con về đúng lúc lắm. Con chuẩn bị đi, mình đi đón Minh Vương về - Mẹ như người mất hồn, mặt không chút sức sống.

- Đón Vương?

- Ừ.

- Tại sao phải đón Vương? Nó đang ở nhà mà - Vừa nói tôi vừa nhìn vào căn phòng của mình, hòng tìm kiếm dáng người con trai nhỏ nhắn với mái tóc bạch kim.

- Minh Vương à - Tôi gọi lớn.

Tôi chạy đi tìm dọc hành lang, phòng bếp, phòng vệ sinh nhưng không thấy ai ngoài tôi. Tôi lửng thửng đi về phòng mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi khi trở về chính căn phòng của mình như vậy. Đây là nơi cuối cùng tôi bước vào. Nếu vẫn không thấy nó ở trong đó, tôi biết phải làm sao đây?

Cạch...

Lấy hết can đảm, tôi mở cửa đi vào trong. Trước mắt tôi, một căn phòng hoàn toàn trống không. Khoan, hình như có vật gì đó đang cuộn tròn người trong chăn đúng không? Hi vọng lại dấy lên trong tôi. Tôi khẽ bước thật chậm, tôi không muốn làm nó thức giấc. Nó bao giờ cũng vậy, làm người ta lo lắng rồi lại lăn ra ngủ say sưa...để xem lần này tôi phạt nó thế nào?!

Nhưng thật kì lạ, sao tôi chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì từ nó, kể cả hơi thở. Tôi chạm vào tấm chăn. Làm ơn hãy là nó...làm ơn xin hãy là nó đang nằm dưới tấm chăn này...! Tôi kéo mạnh tấm chăn ra, tôi sững người. Tất cả hi vọng hoàn toàn sụp đổ. Tôi cố chạy thật nhanh về nhà với hi vọng nó đã về nhà trước, nhưng không...chỉ là cái gối vô tri vô giác.

- Anh thua em rồi. Là anh sai khi đến trễ hẹn...em đừng giận anh nữa...ra đây gặp anh đi! - Tôi ném mạnh chiếc gối xuống sàn. Chết tiệt! Tôi đã làm nó giận rồi sao? Giận đến mức không muốn nhìn mặt tôi nữa.

- Vô ích thôi Trường. Mình đi thôi, Vương nó đang đợi chúng ta - Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi. Giọng nói này...là ông ta.

- Bỏ ra - Tôi gạt tay ông ta ra. "Vương nó đang đợi chúng ta"? Ai là "chúng ta" với ông ta? Ai cho ông ta gọi tên tôi? Mọi chuyện còn chưa đủ rối hay sao?

...

...

"NHÀ XÁC"

Dòng chữ đỏ nổi bật trên nền tường trắng, đặt ngay ngắn ở một cánh cửa bệnh viện. Ông bác sĩ mở tung cánh cửa mời chúng tôi vào. Không gian bi ai và lạnh lẽo đến đáng sợ, mặc dù thế tôi vẫn muốn đến đây. Tôi muốn làm rõ thật sự có phải là nó hay không? Đến bây giờ tôi vẫn chưa chấp nhận rằng...nó đã chết. Đảo mắt nhìn quanh, xác chết nhiều vô số kể. Những kệ cao được chia ra thành nhiều hộc, mỗi hộc là một xác người. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm tôi rợn hết cả người lên.

Đột nhiên ông bác sĩ dừng lại ở một chiếc giường nằm trong gốc. Tôi chợt có linh cảm không hay.

- Đây là con trai của ông bà - tên bác sĩ nhìn ông ta rồi nói.

Ông ta đẩy tên bác sĩ đó ra. Bước đến gần cái xác được cho là nó. Tay ông ta nắm chặt miếng vải trắng rồi từ từ kéo nó xuống. Một thi thể bị cháy khét đen lộ ra rõ mồn một. Mùi khét và tử khí nồng nặc xộc lên mũi tôi, khiến tôi rợn hết cả người. Làn da trắng mịn của nó nay đã thay bằng sự sần sùi và khét đen. Khuôn mặt bị cháy đến biến dạng, nhưng vẫn lộ rõ sự hoảng sợ trong đó.

Bờ vai vững chãi ấy run lên liên hồi. Tay ông ta nắm chặt không buông mảnh vải. Mẹ đỗ gục xuống, ôm mặt khóc nấc không thôi. Còn cô ta, cô ta vội bịt miệng chạy nhanh ra ngoài. Nực cười...đây là nó mà...cô ta thấy buồn nôn vì nó sao?!

Tôi lặng người nhìn cái xác đó. Đây thật sự là nó sao? Tôi đưa mắt nhìn từ trên xuống rồi dừng lại ở cánh tay đang đeo chiếc vòng đó. Cánh tay chỉ còn lại lớp da cháy đen và xương. Tôi nhìn thật kĩ, thật lâu chiếc vòng dù đã bị cháy xém ấy. Chiếc vòng này là do tôi đặt riêng cho nó...chỉ có một chiếc duy nhất mà thôi, sẽ không có bất cứ sự trùng hợp nào hết cả. Và bây giờ...chiếc vòng đó đang ở trên tay cái xác khô này...

- Đi thôi mình à - Ông ta đắp lại miếng vải trắng cho nó rồi dìu mẹ đi ra ngoài.

Tôi luôn lừa gạt bản thân là có sự nhầm lẫn, nó không thể nào chết như vậy được. Nhưng đó là suy nghĩ của tôi trước khi thấy cái vòng đó. Nó chết rồi...chết thật rồi. Chẳng phải tôi nên vui sao? Chẳng phải tôi luôn miệng nói căm thù nó, luôn muốn nó đau khổ sao? Sao bây giờ nó chết đi...tôi lại đau đớn thế này?!

Một hiện thực cay đắng. Dù cay đắng, nghiệt ngã bao nhiêu, thì hiện thực vẫn mãi mãi là hiện thực. Thời gian trôi đi không bao giờ quay trở lại. Hối hận thì cũng đã muộn màng, tôi chẳng thể thay đổi được gì... Đợi đến khi mất nó rồi, tôi mới chịu chấp nhận với bản thân...nó quan trọng với tôi biết nhường nào...!!!

------------------------------------------------

Vô tình nhìn thấy được cái bảng xếp hạng này.

Không ngờ được là truyện của bản thân được các cô quan tâm nhiều đến thế. Tuy không đáng là gì, cũng không hơn ai...nhưng tui sẽ xem đó là động lực mà cố gắng.

Cảm ơn các cô suốt thời gian qua đã đồng hành cùng tui. Love you 😘❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro