58. Sẽ ᴋếᴛ ᴛʜúᴄ ɴʜᴀɴʜ ᴛʜôɪ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nên dừng lại? Tôi e rằng tôi không thể. Từ lúc quyết định rời khỏi anh, tôi đã nhắc chắn mình không thể dừng lại được nữa. Nếu sự việc ngày hôm qua xảy ra một lần nữa. Ai chắc hai chiếc xe chỉ va nhẹ vào nhau? Ai chắc anh sẽ luôn may mắn như vậy?

Lúc nào cũng bất an chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...lúc nào cũng thấy phiền phức vì có người theo dõi mình...cuộc sống của anh sẽ như thế nào? Tôi không muốn phá hủy cuộc sống của anh. Ông, ả và cả tôi đều không có quyền đó. Cách duy nhất để bảo vệ cuộc sống của anh là cả ba người chúng tôi phải biến mất. Vĩnh viễn!

Cha con? Máu mủ? Ruột thịt? Toàn là những thứ nhảm nhí, vô nghĩa. Nếu ông xem tôi là con, ông đã không đối xử với tôi như thế. Nói trắng ra, tôi chẳng là cái quái gì với ông ta cả. Nếu ông đã như thế, tôi việc gì phải giữ lễ nghĩa với ông nữa.

Nói ra thì có vẻ nực cười điên rồ đấy! Nhưng tôi đang rất muốn giết ông, giết chính cha ruột của mình. Mọi người nói tôi điên khùng cũng được, nói tôi tán tận lương tâm cũng được, nói tôi thua loài cầm thú cũng được. Tôi không cần biết và cũng chả quan tâm. Bởi tôi làm gì còn có thể quan tâm đến những chuyện đó nữa? Cát bụi sẽ trở về với cát bụi...

...

...

- Anh tốt nhất nên giữ lời hứa. Anh nhất định phải kết hôn với tôi. Rõ chưa? - Ả dẫn tôi vào trong nhà trong khi miệng cứ lải nhải.

- Tôi hứa! - Tôi đảo mắt nhìn khắp nhà.

- Anh đồng tính hay biến thái gì, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần anh phải luôn ở bên tôi. Mọi việc sau này, tiền bạc hay quyền lực đều phải do tôi quản lí. Được chứ?

- Chắc chắn rồi! - Quả đúng là con đàn bà tham lam. Đến lúc này còn ham mê quyền lực đến thế sao? Loại người rẻ tiền như ả sống tiếp để làm gì?!

- Còn nữa, sau nàu kết hôn rồi anh không được chạm vào tôi. Cứ nghĩ tới cảnh anh và hắn thì tôi liền buồn nôn. Kinh chết đi được!

- Này! - Sau một hồi quan sát để chắc chắn không còn ai xung quanh nữa, tôi mới lên tiếng.

- Tôi và Xuân Trường thì sao? Cô buồn nôn sao? Thứ đỉ điếm như cô cũng biết thứ gì là kinh tởm à?

- Anh nói cái gì? - Ả khựng lại, quay sang lườm tôi.

- Tôi nói thứ đỉ điếm như cô cũng biết kinh tởm sao?

Chát...

Không ngoài dự đoán của tôi. Vừa dứt lời, ả lập tức tát thẳng khiến một bên má tôi đỏ ửng lên. Hình như trước đến giờ tôi đã quá nhẹ nhàng với con ả này thì phải? Dám tát tôi sao? Giỏi lắm Kristal! Giỏi lắm...

- Cũng không tệ. Càng phản kháng, cành giận đư thì càng thú vị! - Tôi phá lên cười trước con mắt ngỡ ngàng của ả. Ả muốn nói tôi sao cũng được...nhưng dựa vào đâu ả dám nói anh như thế?! Đừng tưởng thích nói ai thì nói!

Chát...

Cái tát khiến ả ngã nhoài xuống sàn. Ả ôm mặt, định hét lên thì tôi đã nhanh chóng bịt mồm ả lại. Định hét lên à? Định phá hủy kế hoạch cuối cùng của tôi sao? Đừng mơ!!!

- Con điếm rẻ tiền...đi chết đi! - Vẫn bịt mồm ả, tôi thì thầm bên tai ả bằng chất giọng ngọt ngào nhất.

Tôi nhấn đầu ả xuống mặt sàn. Khóa chặt hai tay ả lại. Đến lúc này ả mới thật sự hoảng sợ. Đôi mắt kiêu kì ban nãy đã ngập tràn sự sợ hãi. Ả vùng vẫy nhưng phát ra chỉ là những tiếng "ư ư" vô nghĩa.

- Sợ lắm sao? Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng mà...

Gương mặt ả lập tức tái xanh, vùng vẫy càng dữ dội hơn. Phiền phức, tôi không giữ ả lại nữa mà nắm lấy đầu ả, đập mạnh xuống sàn. Dường như vẫn chưa đủ để khiến ả im miệng lại. Tôi lại lôi đầu ả lên rồi lần nữa đập mạnh xuống sàn. Haizzz, ả lại phạm sai lầm rồi, ả càng chống đối như vậy chỉ càng khiến tôi thú vị.

- Yên nào, tôi sẽ không để cô chết tẻ nhạt thế đâu.

- Cô biết chứ? Cô thật sự rất đẹp. Nhưng cô sẽ càng đẹp hơn khi trên mặt cô có thêm vài thứ trang trí lên đó - Trong khi ả đang mê man, tôi lấy từ trong balô ra một con dao sắc lem đã chuẩn bị từ trước.

Hiểu ý định của tôi. Ả lắc đầu nguầy nguậy. Tôi vốn không hề có ý định thế nhưng là do ả tự chuốc lấy. Cái giá của việc dám tát tôi là đây!

Đem lưỡi dao kề sát gương mặt xinh đẹp của ả. Không chút ngần ngại, tôi dùng sức ấn lưỡi dao, kéo một đường dài hoàn hảo trên mặt ả. Máu bắt đầu chảy dọc theo vết cắt. Ả gần như hét lên không thành tiếng, nước mắt hòa lẫn với máu lấm lem trên khuôn mặt. Đẹp rồi, bây giờ gương mặt của ả mới thật sự xinh đẹp!

- Xong rồi, cô nhìn gương đi!

Ả nhắm mắt chống cự. Không muốn xem tác phẩm của tôi? Đừng hòng!!!

Tôi banh hai mắt ả ra, ép ả nhìn gương mặt thấm đẫm máu, nhìn những vết cắt cẩu thả sâu hoắm. Ả gần như phát điên, la hét hoảng loạn. Lại la hét, con đàn bà nàu không thể giữ im lặng được sao? Dù ông ta ở tầng trên nhưng vẫn có thể nghe được tiếng động lớn mà...

- Im lặng! Nếu cô không muốn chết thì lập tức im lặng cho tôi!

Câu nói như đánh thức tâm trí ả. Ả lập tức bình tĩnh lại, ngoan ngoãn im lặng, bất quá chỉ còn vài tiếng thút thít...

- Anh...thật sự...không giết tôi? - Từng chữ rời rạc vang lên một cách yếu ớt.

- Không giết cô? E rằng chuyện đó là không thể. Cùng lắm tôi cũng chỉ có thể cho cô sống lâu thêm tí thôi.

Nghe tôi nói, ả khóc tức tưởi. Sợ chết sao? Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng làm những việc đó. Người dẫn mẹ về nhà là ả, gián tiếp hại chết mẹ là ả, quay video là ả, hủy hoại hạnh phúc của tôi cũng là ả. Với tất cả những gì đã gây ra, tôi không thể để ả sống tiếp được nữa.

Vơ con dao đặt trên sàn, tôi đâm mạnh vào đùi ả. Không bi cuộc, ả cố lê lếch thân xác đẫm máu của mình khỏi tôi. Nhìn bộ dạng cực khổ, ham sống sợ chết của ả lại khiến tôi ngứa mắt vô cùng. Nhìn sang đồng hồ...phải kết thúc sớm thôi, không nên phí thời gian với ả.
Tôi bước đến trước mặt ả. Ả thều thào ôm chân tôi cầu xin. Bây giờ mới biết hối lỗi sao? Quá muộn rồi. Tôi hất tay ả ra, dùng một chân đạp mạnh lên bụng ả

- Vĩnh biệt nhé!

Dứt lời, tôi đè lên người ả, cầm con dao đâm liên tiếp vào ngực ả. Ả dùng chút sức lực cuối cùng, quơ tay loạng xạ nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi mặc kệ những vẫy nơi ả, con dao cứ thế cắm sâu vào. Chết đi con điếm lăng loàn, vô sỉ. Chết đi, chết cho khuất mắt, chết cho khỏi làm phiền đến ai. Chết đi!!!!!

Đến khi tay đã mỏi nhừ, đến khi máu văng tung tóe khắp sàn nhà, đến khi cơ thể ả mềm nhũn, đến khi mắt ả trợn trắng mât hết sức sống, tôi mới miễn cưỡng dừng lại. Nhìn thân xác người không ra người, quỷ không ra quỷ của ả, tôi như được trút bỏ gánh nặng. Tôi phá lên cười thỏa mãn.

Cộc...cộc...

Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên đều đặn. Không lâu sau, giọng nói của con người đáng khinh bỉ kia vang lên.

- Ai đó?

Tôi vội trốn vào một góc khuất. Con mồi cuối cùng cũng tự sập bẫy rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro