CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không bỏ cuộc mà cầm lấy chai nước nhét vào tay cậu một cách dứt khoát khiến Jimin đứng ở phía kia cũng phải giật mình.

- Ùm... tôi có thể biết vì sao em lại tức giận không?

- " Chẳng phải vì cô ta sao? "

- Vì sao vậy?

Jungkook im lặng quay sang lườm anh, Taehyung sợ hãi né tránh ánh mắt đó.

- Chỉ có vậy, chẳng còn gì để thầy bận tâm.

- Cô Jieun hiền và không làm gì em thì tại sao em lại ghét cô ấy đến vậy?

Nghe đến đây Jungkook không thể giữ nổi bình tĩnh mà bóp chặt lấy chai nước trong tay khiến nước văng tung tóe. Thẳng tay vứt chai nước vào sọt rác rồi đứng dậy trừng mắt cảnh cáo anh.

-  Thầy đi mà tin cô ta.

Taehyung tràn đầy sự khó hiểu và tức giận với thái độ của cậu. Jungkook bỏ đi cùng với Jimin tiếp tục tập luyện. Cậu tập luyện một cách điên cuồng khiến mọi học sinh có mặt đều khiếp sợ và né tránh. Jimin sợ hành động của Jungkook làm ảnh hưởng đến tâm lý cả lớp nên đã trấn an mọi người.

- Jungkook chỉ đang tập luyện thôi, không sao đâu.

Jimin bước đến nắm lấy vai Jungkook cản lại.

- Mày... đủ rồi.

- Tránh.

- Mày nhìn tay mày đi.

Jungkook vứt trái bóng sang một bên nhìn đôi bàn tay đã đỏ đi từ khi nào nhưng trong lòng không vơi bớt đi được sự tức giận.

- Nếu mày cứ tiếp tục như vậy thì làm sao thi đây?

Jungkook đẩy nhẹ Jimin bằng đôi bàn tay bị bỏng rát vì dùng lực mạnh và chơi quá lâu bước thẳng vào toilet. Cậu rửa mặt rồi soi bộ dạng của mình trong gương, khinh bỉ bộ dạng hiện tại của bản thân. Vì Jieun mà cậu đã phải bị trách vì nhiều lý do vô cớ và cũng vì cô ta mà cậu tự hành hạ bản thân của mình rất nhiều để kìm nén cơn tức giận.

Tay nắm chặt thành nắm đấm và đấm thẳng vào tấm gương khiến nó vỡ nát. Những mảnh vỡ đưa nhau ghim vào đôi bàn tay thon dài đang bị bỏng rát kia. Nhưng Jungkook dường như không cảm thấy đau đớn mà ngược lại còn nở một nụ cười bí hiểm.

Jungkook bước về lớp với đôi bàn tay đẫm máu. Jimin khi nãy vẫn đợi cậu trước cửa lớp, vừa thấy cậu trở về thì vô cùng vui mừng nhưng liền chuyển sang hoảng sợ nhìn vào đôi bàn tay đó.

- Mày... mày sao thế này?

- Không có gì đâu.

- Về, về. Không học nữa.

Jimin chạy vào lớp mang theo chiếc balo của hai người. Hai cậu chạy thật nhanh ra khỏi trường mặc kệ bị giáo viên gọi lại.

Tiết tiếp theo đã bắt đầu, Taehyung bước vào lớp. Anh nhìn ngay vào chiếc bàn trống của hai cậu thắc mắc.

- Jungkook và Jimin chưa vào lớp sao?

- Thưa thầy hai bạn ấy đi về rồi ạ.

Anh ngơ người ra một lúc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vì không thể làm chậm trễ bài dạy nên anh liền bắt đầu.

Vừa kết thúc tiết học, Taehyung định chạy ngay đi tìm Yoongi thì Jieun liền xuất hiện.

- Anh đi đâu mà gấp vậy Taehyung?

- Việc này không tiện nói, xin lỗi tôi cần đi gấp.

- Nhưng có một tài liệu dành cho giáo viên mới tôi cần đưa anh ngay.

Taehyung mặc dù trong lòng rất muốn đi tìm cậu ngay nhưng không thể vì thế mà làm ảnh hưởng đến công việc. Jieun cùng Taehyung trở về phòng giáo viên của anh, cô từ tốn đưa sấp tài liệu cho anh. Anh cầm lấy và đặt lên bàn của mình.

- Có việc gì sao?

- Tôi phải đi tìm Jungkook.

- Jungkook?

Jieun tỏ vẻ bất ngờ khi thấy anh quan tâm cậu như vậy nhưng liền để lộ nét mặt bình thản.

- Lại trốn học sao?

- Lại?

- Anh không biết sao? Jungkook và Jimin là hai em học sinh thường xuyên trốn học đấy.

Taehyung tỏ vẻ kinh ngạc mặc dù cũng đã nghe việc này từ lâu.

- Tôi chưa biết nhiều về hai em ấy.

Jieun nở nụ cười bất lực và than thở nhìn anh như thể rất mệt mỏi với những việc hai cậu đã làm.

- Jungkook và Jimin thường xuyên trốn học để đi đánh nhau và tụ tập bạn bè bên ngoài. Tuy đã nhiều lần bị khiển trách nhưng hai em ấy vẫn chưa bao giờ có sự thay đổi.

- Tôi thấy... dường như Jungkook khá có thành kiến với cô.

Jieun để lộ vẻ buồn bã làm ai nhìn vào cũng phải thường xót và đồng cảm.

- Chắc vì tôi thường xuyên khuyên em ấy không nên trốn học.

Taehyung gần như tin vào những gì Jieun nói, anh không còn muốn đi tìm cậu nữa mà lại dìu Jieun ngồi xuống ghé và an ủi cô.

Jungkook và Jimin cùng nhau chạy đến nơi tập luyện. Jimin từ lúc nhìn thấy cậu như vậy thì đã vô cùng tức giận cho đến bây giờ.

- Sao mày lại bị thương như này?

Jungkook không mấy để tâm đến câu hỏi cảu Jimin mà cậu mệt mỏi ngã đầu tựa vào sofa mặc cho máu ở bàn tay đã bị đông lại cùng với những mảnh vỡ thủy tinh. Jimin ấm ức hét to.

- MÀY CÓ CÒN COI TAO LÀ BẠN THÂN CỦA MÀY KHÔNG VẬY HẢ?

Jungkook giật mình ngồi bật dậy, đập vào mắt cậu là hình ảnh Jimin rưng rưng nước mắt đứng ở kia.

- Tao... tao xin lỗi.

Jungkook đưa đôi bàn tay định nắm lấy tay Jimin thì bị nhấn người ngồi xuống và Jimin rời đi ngay lập tức. Cậu cúi mặt nhìn xuống cùng với mớ hỗn độn trong lòng.

- " Mày... quá yếu đuối Jungkook à "

Jimin trở lại cùng với hộp sơ cứu trong tay. Cậu cầm lấy tay Jungkook và cẩn thận gỡ từng mảnh vỡ thủy tinh trên đó, sát trùng rồi băng bó lại. Miệng của cậu cũng không ngừng trách mắng cái con người này.

- Mày quá nông cạn. Không kìm được cơn tức giận rồi làm tổn hại bản thân.

- Xin lỗi.

- Mày xin lỗi tao làm gì?

- Tao...

- Tao biết mày rất hận cô ta nhưng việc mày cần là phải tỉnh táo lên. Mày như thế này là đang theo ý muốn của cô ta đó.

Jungkook im lặng ngẫm nghĩ về những giừ Jimin nói.Cậu dường như gỡ bỏ được một chút ít nút thắt trong lòng nên đã có thể dễ dàng thở.

- Jimin, tao muốn luyện tập.

- Không, ngồi yên đó.

- Chán lắm.

- Mày muốn vết thương nhỏ lở loét ra sao?

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại Jungkook vang lên. Cậu với lấy và xem, là Yoongi gọi đến.

- Sao em lại trốn học rồi? Đã vậy còn vô lễ với Jieun nữa? Em là đang chống đối sao Jungkook?

Jungkook chưa nói được gì thì những lời trách móc của Yoongi làm cậu rơi nước mắt mà giọng nói cũng trở nên bị nghẹn đi.

- Anh... à... e-em bị thương anh có biết không? S-sao anh chỉ toàn trách em thế? En... g-ghét anh!

Jungkook tức giận tắt cuộc gọi và quăng chiếc điện thoại sang một bên. Cậu tủi thân thu người lại khóc nức nở, Jimin đau lòng ôm trọn lấy cậu an ủi.

- Không sao, chắc do anh Yoongi lo cho mày nên mới lớn tiếng thôi.

- Lo cái gì mà lo, anh ta chỉ quan tâm Jieun mà thôi!

Jungkook vẫn không thể nào ngừng khóc, Jimin chỉ có thể dỗ dành cậu cho đến khi Jungkook quá mệt mà ngủ thiếp đi. Jimin đặt cậu trên sofa, cẩn thận lấy chăn đắp lại rồi rời đi mua thức ăn.

Jimin đến cửa hàng tiện lợi gần đó và tìm một ít thức ăn và vài hoppj sữa chuối cho anh bạn thân của mình. Vừa bước đến quầy thanh toán thì cậu liền thấy bóng dáng của Yoongi. Anh thấy cậu cũng vội vã bước lại và hỏi thăm về Jungkook. Jimin né tránh câu hỏi đó vì cậu thật sự bị thất vọng trước thái độ bình thản của anh sau khi nghe về việc Jungkook bị thương.

- Thầy làm gì ở đây?

- À thì.. Jieun bị bệnh nên tôi đi mua giúp em ấy vài thứ.

Jimin không thể giữ nỗi sự bình tĩnh mà tát vào gương mặt người con trai đó một cái rõ đau. Mọi thứ trên tay Yoongi đều bị rơi xuống sàn. Anh ngỡ ngàng ôm lấy mặt nhìn cậu. Cùng lúc đó Taehyung cũng bước đến. Jimin nở nụ cười khinh bỉ rồi trừng mắt nhìn hai anh.

- Cái người mà hai thầy lo lắng đi mua đồ giúp là nguyên nhân khiến cho Jungkook của tôi bị thương đầy người đó, hai người có biết không hả?

- Em...em nói gì vậy? Jungkook bị thương sao?

- Cho.. cho anh biết em ấy ở đâu được không?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro