1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Satang của em, sao mà để cho chúng nó thích nói gì thì nói được?"

"Phải..."

Ohm Pawat tựa lưng lên hàng ghế sofa đen bóng, khẽ đung đưa ly rượu vang còn sót nửa trên tay, mỉm cười nhìn Fourth thay cho lời đồng tình.

Trong quán bar đêm đủ những thứ màu sắc lòe loẹt, âm thanh cười nói qua lại, tiếng chạm ly, thậm chí là tiếng môi lưỡi giao nhau...vọng lên từ mọi ngóc ngách nơi quầy bar sang trọng, trên nền nhạc jazz không biết đã phát đi phát lại bao lần.

"Nhưng mà em cũng đâu có quan tâm? Cứ để kệ cho lũ đấy ghen tị cũng chẳng sao. Rồi một lúc nào đó, chúng nó sẽ nhận ra bản thân chẳng là cái thá gì."

Hội bạn của em gật đầu ra vẻ đồng ý, vì vốn dĩ em ta nói đâu có sai. Bốn người ấy, người thì là chủ tịch, người là luật sư, thiếu gia tài phiệt, chẳng ai thua ai.

Gió tầng nào gặp mây tầng ấy.

Và họ chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói đó.

"Cơ mà thật sự không có ai ưa nổi Satang á?" Phuwin vô thức nhìn em mà hỏi.

Satang cau có, bày ra vẻ chán nản thường thấy.

"Em có các anh còn gì?"

"Trừ bọn anh ra."

"..."

Quả thật là bây giờ có vắt óc nghĩ ngợi cũng chẳng lần ra được ai. Tuy có quyền thế thật đấy, có tài năng thật đấy, nhưng mà bấy nhiêu thứ cũng chỉ làm người ta ghét Satang hơn thôi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hội bạn của em ta phải trầm tư suy nghĩ nghiêm túc về điều này. Ắt hẳn sẽ có nhiều người nghĩ bộ Satang sống tệ lắm hay sao mà lại như vậy? Thực tình trong mắt họ, em vẫn là em bé đáng yêu và cần được bao bọc mà thôi.

"Mà mấy cái đó quan trọng gì" Satang nói, em vẫn giữ nét mặt cũ, bình thản như không.

"Không quan trọng, chỉ là hơi thắc mắc thôi Tang sữa ạ" Phuwin giở giọng cười nham nhở, có vẻ nó cũng chẳng để tâm.

Đôi khi thứ quan trọng nhất là cái mạng và đống tiền giữ mạng kìa.

"À mà cái vụ hôn ước gì ấy, sao rồi? " Fourth hỏi

"Em còn chả biết mình sẽ lấy ai, phiền chết đi được" Satang đáp kèm theo một nụ cười trào phúng

Satang ngoài miệng cười cười, tay gõ gõ xuống mặt bàn, nhìn qua thì giống như đang rất vui vẻ đùa cợt cùng anh mình. Nhưng nếu để ý kĩ thì, cái giọng điệu trào phúng kia chính là biểu hiện cho cơn sóng giận dữ mà em ta đang phải cố kìm lại.

"Em tôi sắp phải về nhà chồng rồi sao?" Ohm cất giọng có vẻ nãy giờ anh ta khá trầm

"Lấy hay không lấy thì sao chứ, em vẫn ở đây thôi có đi đâu đâu"

"Haha, không sợ nhà chồng khắt khe à? "

"Sao phải sợ, loạng quạng em giết chồng luôn chứ ở đó mà khắt với chả khe" Satang nói với thái độ cợt nhả

"Coi thằng bé kìa, kiểu này nhà chồng có mà trả về nơi sản xuất" Phuwin trêu em nhỏ

"Đây không cần trả, em mà thích là em bay về luôn"

"Nào, nâng ly rồi về, sắp 3h đến nơi rồi" Ohm nói tay rót nốt phần cuối của chai Châuteau

"Nâng ly"

Rượu vang hôm nay có hậu vị gì nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro