Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ngày hôm sau, Điền Dương đến đón Điền Chính Quốc tan học, chớp mắt đã không gặp nhau hai tuần lễ, lần gặp gỡ trước vẫn là mùa thu, lần này lại sắp mùa đông rồi, trên ngọn đèn đường bị phủ vụn tuyết, Điền Chính Quốc mặc cái áo bông to sụ, cơ hồ dài tới mắt cá chân, như khoác lên mình cái chăn bông.

Điền Dương lái chiếc xe việt dã, Điền Chính Quốc không quá chú ý xe cộ, nhưng bởi vì chiếc xe này phần đầu quá lớn, cho nên vẫn có chút ấn tượng, cảm thấy hơi quen, rất nhanh đã nhớ ra, cuối tuần cậu về nhà ba mẹ Kim Thái Hanh, trong sân cũng đậu một chiếc xe giống như đúc chiếc này.

Điền Chính Quốc thuận miệng nói: "Chiếc xe này em đã từng trông thấy trong nhà Kim Thái Hanh."

Phản ứng của Điền Dương có hơi kỳ quái, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, hỏi: "? Không phải là cùng một chiếc chứ? Kim Gia Thước?"

Điền Dương không nhìn cậu, chỉ nói: "Sao lại gọi Kim Gia Thước? Gọi chị dâu."

"..." Điền Chính Quốc nói, "Anh lái xe của chị dâu em?"

Điền Dương nói: "Của anh."

Điền Chính Quốc: "Ồ..."

"Ăn cái gì?" Điền Dương đưa ra sự lựa chọn, "Lẩu?"

Điền Chính Quốc nói được, hai người trước hết gọi món rồi chờ.

Không bao lâu sau, Kim Thái Hanh gọi điện thoại, hỏi bọn họ đi chỗ nào, Điền Chính Quốc nói địa chỉ cho hắn biết, Lâm Duyệt Hoa lại nhận lấy điện thoại di động: " Tiểu Quốc, dì thấy lúc này nhiều người, nếu không hai con đến Kim Hành đi? Gần khu mười sáu và khu hai mươi mốt, xong muốn đi dạo cũng được, cũng không làm lỡ thời gian."

Kim Hành là khu thương mại của Kim thị, Điền Chính Quốc muốn đi qua quả thật cũng khá thuận tiện, chẳng qua cũng chỉ là ăn một bữa cơm, đợi một lát cũng không sao, nhưng Lâm Duyệt Hoa đã có lòng, Điền Chính Quốc lập tức đồng ý: "Cảm ơn dì, vậy chúng con sẽ đến Kim Hành."

Cậu liếc nhìn Điền Dương, Điền Dương lại xem hướng dẫn, nói: "Khu mười sáu."

Điền Chính Quốc nói với Lâm Duyệt Hoa: "Dì, bây giờ chúng con sẽ đến khu mười sáu."

"Được, được, dì nói với bên đó, để cho bọn họ đi ra ngoài đón con." Lâm Duyệt Hoa nói, "Vậy con nói chuyện với anh Thái Hanh đi."

Người nhận điện thoại lại đổi thành Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nói: "Ca ca, anh về nhà sao."

Kim Thái Hanh nói: "Ừm, vừa trở về, đợi chút nữa em về thì gọi tôi, tôi đón em về."

"Được." Điền Chính Quốc nói.

"Ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ khó chịu." Kim Thái Hanh dặn dò một câu.

Cuối tuần Điền Chính Quốc ở Kim gia ăn không tiêu, tới tối hôm qua mới hơi khỏe hơn chút, làm cậu cũng phải đỏ mặt, cậu đáp ứng: "Biết rồi."

Cúp điện thoại, Điền Dương đã chạy ra đường, quay đầu liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, đứa em trai này của anh đã được thả ra bên ngoài hơn năm tháng, tuy rằng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng xác thực sắc mặt hồng hào, ánh mắt đen láy sáng ngời, tóc tai đen óng, được người ta nuôi rất tốt.

"Mẹ hắn cũng rất quan tâm em?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Dì rất tốt với em."

"Thằng nhóc dễ thu mua." Điền Dương cười mắng cậu một câu.

Điền Chính Quốc sửa lại: "Vốn rất tốt với em mà!"

"Bây giờ một câu cũng không thể nói tới em đúng không?" Điền Dương giơ tay ra nhéo một cái lên trên mặt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bị véo hô hoán lên, "Bỏ tay anh ra."

Anh thu tay trở về, Điền Chính Quốc muốn đánh anh, nhưng thấy anh đang lái xe, không thể động tay, chỉ có thể nhịn. Nhịn đến lúc xuống xe, cuối cũng cũng có thể trả thù, người của Kim Hành đã sớm đợi bọn họ, Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể tiếp tục đàng hoàng, đến chỗ ăn cơm.

Bên Kim Thái Hanh cũng bắt đầu ăn cơm, Kim Chính Đức ngồi ở vị trí phía trên, Kim Thái Hanh ngồi đối diện Lâm Duyệt Hoa, Kim Gia Thước không ở nhà, trên bàn cơm chỉ có ba người bọn họ.

Uống một hớp canh, Lâm Duyệt Hoa nói: "Vẫn là Tiểu Quốc ở đây mới náo nhiệt một chút."

"Em ấy chỉ biết cúi đầu ăn." Kim Thái Hanh nói, "Lớn như vậy, không ai nhìn còn có thể ăn không tiêu."

"Mỗi lần về nhà lại xụ mặt, như là ai đang thiếu nợ con tám triệu, ngược lại nói tới người ngoài là cười." Kim Chính Đức đột nhiên nói.

Kim Thái Hanh và Lâm Duyệt Hoa hai mặt nhìn nhau, Lâm Duyệt Hoa nói: "Đây là chê con không cười với ổng đó."

"Chính mình trưng bản mặt thối, còn trách người khác." Lâm Duyệt Hoa nói, "Hơn nữa, ai là người ngoài? Điền Chính Quốc đường hoàng là con dâu của tôi, nếu như theo lời ông nói, không phải họ Kim là người ngoài, vậy tôi cũng là người ngoài."

Kim Chính Đức nói ngay: "Tôi không có ý này!"

Lâm Duyệt Hoa nói: "Vậy ông có ý gì?"

"Tôi ăn cơm." Kim Chính Đức nỗ lực trò chuyện với gia đình thất bại, cũng không công kích Kim Thái Hanh nữa, tự mình gắp một đũa cá kho.

Trước đây Kim Thái Hanh ăn bữa cơm xong là đi ngay, nhưng hôm nay bởi vì phải chờ Điền Chính Quốc, cho nên cũng không vội về nhà, mà ngồi ở phòng khách cùng Lâm Duyệt Hoa.

Kim Chính Đức cũng rảnh rỗi, ngồi ở một bên khác của ghế sa lông, không đi phòng vẽ tranh trên lầu của ông.

Lâm Duyệt Hoa thấp giọng hỏi Kim Thái Hanh: "Thế nào rồi?"

"Cái gì thế nào?"

Lâm Duyệt Hoa than thở một tiếng, "Với Điền Chính Quốc a, lần trước không phải nói... Nói rõ chưa?"

Kim Thái Hanh đau đầu nói: "Cũng được."

Lâm Duyệt Hoa vội la lên: "Cũng được là nói thế nào? Mẹ nói cho con biết, công trình không có vấn đề gì, hai ngày trước đã muốn hỏi con, vì ba ba Điền Chính Quốc nói muốn để cho nó chuyển về nhà ở?"

Kim Thái Hanh cũng sửng sốt: "Lúc nào?"

"Bốn, năm ngày trước." Lâm Duyệt Hoa nói, "Mẹ không nhớ chính xác, chắc là mấy ngày con đi công tác đó. Chẳng qua khi đó Điền Lịch Khâm cũng không biết con không ở nhà, mới nói ra đề nghị, mẹ không dám nói gì, chỉ cười cho qua, không phải sợ ông ấy vừa lúc mượn lý do này mang đứa nhỏ về sao."

Kim Thái Hanh cảm giác việc này bị mẹ hắn nói như vụ án bắt cóc lừa bán trẻ em vậy, mà Điền Chính Quốc chính là đối tượng đáng thương bị lừa bán kia.

Chẳng qua xác thực rất nguy hiểm, Kim Thái Hanh nói: "Chú nói thế nào? Đã nghe được cái gì?"

Lâm Duyệt Hoa nói: "Chỉ nói sợ Điền Chính Quốc ở bên đó sẽ làm phiền con, nếu bây giờ không có chuyện gì, không bằng nên để cho Điền Chính Quốc chuyển về, cho con có không gian riêng, không giống như là nghe nói cái gì... Chẳng qua hai đứa con làm phiền nhau gì chứ? Theo mẹ, thì nói nhanh lên, người lớn hai bên gặp mặt, sau này không cần yêu đương cũng phải lén lút."

Bà suy đoán nói: "Do Điền Chính Quốc cảm thấy quá sớm, nó thẹn thùng?"

Kim Thái Hanh nói: "Không phải, không có."

Lâm Duyệt Hoa a một tiếng, bất mãn nói: "Mẹ còn nghĩ sao ông Điền lại qua cầu rút ván vậy chứ? Đúng lúc chứng mẫn cảm vừa khỏi đã vội vã đòi người, con trai của mẹ cũng không phải là người không có ý tốt a."

"Hai người giống người tốt sao?" Kim Chính Đức không nhịn được phải xen mồm, "Chỉ bằng với dáng vẻ toan tính hiện tại của hai người, tôi cũng sợ hãi, chớ nói chi ba Điền Chính Quốc."

"Ông nói như vậy là có ý gì?" Lâm Duyệt Hoa quay đầu trừng ông, "Đừng quấy rầy được không?"

Kim Chính Đức nói: "Sao không có chuyện của tôi? Điền Chính Quốc không phải con dâu tôi sao? Tôi cũng quan tâm a."

Lâm Duyệt Hoa nói: "Ông nghe xem ông nói mấy lời đó có thể gọi là quan tâm sao?"

Bà không để ý tới Kim Chính Đức nữa, nghiêm túc nói với Kim Thái Hanh: "Việc này nhanh chóng quyết định đi, nếu các con cảm thấy ngượng ngùng, thì để mẹ nói. Ngay cả Điền Chính Quốc cũng đồng ý, ông ấy vẫn phải xem ý của con trai mình chứ, cũng không thể nhẫn tâm phá hủy nhân duyên a."

Kim Thái Hanh nói: "Ngài đừng có gấp."

Nói hồi lâu, Kim Thái Hanh cũng vì nghe nói Điền Lịch Khâm muốn Điền Chính Quốc về nhà mà sốt ruột một chút, bây giờ còn thái độ từ tốn, Lâm Duyệt Hoa cũng biết, mình nóng lòng cũng không thể vội vàng được, nhưng biết là một chuyện, có thể bình tĩnh lại là một chuyện khác.

"Rốt cuộc con nghĩ như thế nào, có phải vẫn không muốn tìm bạn đời hay không?" Lâm Duyệt Hoa bật thốt lên câu hỏi.

Kim Thái Hanh dừng một chút, nhìn biểu tình bà có vẻ không đúng, động viên nói: "Không có, Điền Chính Quốc còn nhỏ, chúng con cũng không thể vội vàng. Hơn nữa hai ngày trước cũng đã nói, muốn từ từ nói với gia đình em ấy, nhưng xác định... Bây giờ giấy kết hôn cũng đã có, thật sự không cần phải gấp."

Lâm Duyệt Hoa nghe hắn nói muốn nói với người nhà Điền Chính Quốc, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vì mình phút chốc thất thố mà lúng túng.

Lần trước tình cảnh bọn họ thảo luận Kim Thái Hanh theo chủ nghĩa độc thân và không kết hôn không được hòa bình, Kim Thái Hanh nhìn thì bình tĩnh, nhưng ít ra thái độ của bà lại rất không tốt.

Cùng ngày tan rã trong không vui, một cuộc kết hôn tiền trảm hậu tấu quấy nhiễu, mấy tháng sau đó Kim Thái Hanh cũng không có về nhà.

Cho tới bây giờ, vẫn tính là chủ đề không thể trực tiếp nhắc tới.

Kim Thái Hanh nở nụ cười với bà, Lâm Duyệt Hoa nhếch miệng, nói: "Mẹ biết nó còn nhỏ, nhưng mẹ không phải... Nghĩ, gặp một người con thích cũng không dễ dàng, mẹ chính là sợ..."

Bà dùng thuốc nên cảm xúc không ổn định, hấp tấp, một lát sốt ruột một lát lại tức giận, một lát lại muốn khóc. Ứng đối với những tình cảnh này nhiều nhất trong nhà dĩ nhiên là người được công nhận EQ thấp nhất Kim Chính Đức, Kim Thái Hanh đứng dậy, há miệng không biết nói cái gì, Kim Chính Đức đến vỗ vỗ bả vai bà, lớn giọng nói: "Tôi thấy đứa bé kia lớn lên rất dễ nhìn, thằng cả chúng ta quả thật tuổi tác lớn hơn con người ta không ít, nhưng có vẻ là khăng khăng một mực với Thái Hanh, trong nhà ngoài ngõ đều theo sát, không thể không được? Bà bận lòng làm cái gì?"

Lúc ông nói chuyện không biết vì sao luôn làm cho người khác cảm thấy không dễ nghe, Lâm Duyệt Hoa lau đôi mắt, tức cười: "Ông ngậm miệng lại đi."

"Được được, bà đi lên nghỉ một lát, đợi chút nữa sẽ xoa bóp."

Lâm Duyệt Hoa đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Kim Chính Đức và Kim Thái Hanh.

Hai người bọn họ càng không có lời gì để nói.

Sau một lát, Kim Chính Đức lấy ra một tập văn kiện, đưa cho Kim Thái Hanh.

Mở ra lật xem mấy lần, Kim Thái Hanh lập tức hiểu ra. Đây là một họa sĩ trẻ có tài nhưng không gặp thời.

Khi còn trẻ ông cũng như vậy, bản thân mình vẽ không đẹp, còn cảm thấy mình là một người có tài, lại ngây thơ đến mức buồn cười, nói chung dù sao vẫn phải tỉ mỉ chu đáo mà giúp, chính ông không có bao nhiêu tâm tư, nhưng phía sau ông là tập đoàn tài chính Kim thị, những người cần giúp đó, hoặc là bản thân họ nổi lên tâm tư, hoặc là người ở bên ngoài thấy hai người họ có tâm tư, tin đồn với học sinh nữ ít ai biết đến cuồn cuộn không ngừng xuất hiện như thế.

Scandal nhiều hơn, người trong cuộc lại cảm thấy là thật, từng có hai cô bé như vậy, thật sự xem mình làm thái thái của đương gia Kim thị, một người nói là đã mang thai, một người khác mỗi ngày tìm phóng viên khóc lóc kể lể, người thừa kế duy nhất của Kim thị và mình không được trưởng bối Kim gia thừa nhận nên đau khổ.

Khi đó Lâm Duyệt Hoa mới vừa kết hôn với ông, sao có thể chịu được chuyện này, cãi nhau rất to, nhất định phải ly hôn.

Hiện tại bản thân ông không động vào những chuyện này, nhưng sau một lần tìm Kim Thái Hanh, phát hiện Kim Thái Hanh làm rất khá, dứt khoát mỗi lần đều thoải mái để Kim Thái Hanh đi làm.

Chẳng qua chuyện lấy tiền nâng đỡ người này, có chút thủ đoạn cũng sẽ không đến mức biến thành một Kim Chính Đức như bây giờ. Kim Thái Hanh cũng sẽ không thấy phiền phức, trực tiếp cho người đi làm so với từ chối Kim Chính Đức còn nhanh hơn, mỗi lần đều đồng ý.

"Đừng để cho mẹ con biết." Kim Chính Đức xoa xoa tay.

Kim Thái Hanh không thấy quá hứng thú, chỉ nhìn tập văn kiện vài lần: "Biết rồi."

Kim Thái Hanh lại nhìn đồng hồ một lát, Điền Chính Quốc mới gọi điện thoại, nhìn thời gian đã mười giờ, không quá muộn, nhưng tuyệt đối không còn sớm.

Hắn đón Điền Chính Quốc tại quảng trường Kim Hành, Điền Dương đứng nhìn xe bọn họ rời đi.

Mặt Điền Chính Quốc đỏ hồng, đã một buổi tối Kim Thái Hanh không gặp cậu, luôn muốn quay đầu nhìn cậu, "Bên ngoài lạnh?"

Điền Chính Quốc nói: "Lạnh, thế nhưng không ở bên ngoài lâu."

Cậu dùng tay che che mặt: "Đây là nóng, đi xem công viên tiền sử, cứ chạy mãi, chơi quá vui, lần sau còn muốn cùng đi với anh."

"Được." Nói hai câu, Kim Thái Hanh vẫn không thể nào nhịn nổi, lấy ngón tay trỏ ấn ấn trên môi Điền Chính Quốc, sau đó rất nhanh lấy ra, "Bài tập nhiều sao?"

Điền Chính Quốc chưa kịp thẹn thùng, lại nhận được một lời nhắc nhở chết chóc "Nhiều! Ngày hôm nay rất nhiều!"

"Không sao." Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn đồng hồ, "Hai mươi phút là trở về, còn thời gian."

Mà hai mươi phút cũng không thể trở về kịp -- bọn họ xui xẻo đến cực điểm khi cách nhà còn một nửa đường lại gặp phải tai nạn liên hoàn, trời lạnh đường trơn trượt, phía trước phía sau đều bị chặn lại, tiến thối lưỡng nan, cuối cùng lúc về đến nhà là đã không giờ năm phút.

Điền Chính Quốc ngủ ở trên xe một lát, tắm rửa thay áo ngủ xong lại bắt đầu làm bài tập.

Vừa làm còn vừa nghĩ nếu như ngày mai thầy hỏi mấy giờ nộp bài làm sao trả lời, Điền Chính Quốc không có lo lắng thời gian, chỉ lo cúi đầu làm bài.

Nhưng chỉ làm toán học hơn môt nửa, Kim Thái Hanh luôn đợi ở bên cạnh, nhìn hai mắt Điền Chính Quốc sắp nhắm lại, lần lượt dụi hai con mắt, nhịn một lát, đứng dậy nắm chặt tay đang viết chữ: "Đừng làm nữa, đi ngủ."

Điền Chính Quốc nói: "Nhưng vẫn chưa làm xong, còn một bài ngữ văn và tiếng anh, phải viết bài ôn tập vật lý, hóa học..."

"Tôi viết giúp em." Kim Thái Hanh kéo cậu đứng dậy từ trên ghế, "Tôi học theo chữ của em, giáo viên sẽ không biết."

"Được không?" Điền Chính Quốc xưa nay chưa từng như vậy, ngay cả bài tập cậu cũng chưa từng sao chép, chớ nói chi là để cho người khác làm bài tập thay, "Nhưng anh cũng mệt mỏi."

Kim Thái Hanh nói: "Tôi nghĩ ngơi lúc nào cũng được, ngày mai em còn phải đi học."

Điền Chính Quốc do dự nói: "Nhưng mà..."

Kim Thái Hanh nói: "Nói tới nói lui, có phải là muốn tôi ôm em?"

Điền Chính Quốc mặt đỏ lên: "Vốn là không nghĩ."

Kim Thái Hanh chống hai tay trên mép bàn, dồn Điền Chính Quốc giữa mình và bàn học, cúi đầu nói: "Vốn là không nghĩ, bây giờ thì thế nào?"

Lúc đầu Điền Chính Quốc rất buồn ngủ, nhưng lúc này giống như lại không buồn ngủ như vậy nữa, cậu kéo eo Kim Thái Hanh, đến gần dán lên mặt: "Anh đoán xem?"

Đứa nhỏ mới vừa tắm xong, không dán cách ly, hương sữa tắm trên người đều bị mùi tín tức tố che đậy, lẫn vào hơi nước ấm áp đặc biệt ngọt ngào.

Kim Thái Hanh còn muốn thân thiết với cậu, nhưng thời gian thực sự không còn sớm, không có thời gian ve vãn nhau. Hắn hôn một cái lên khóe miệng Điền Chính Quốc, ôm người trở về phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn không bật đèn như trước, Kim Thái Hanh đặt cậu lên giường, Điền Chính Quốc tự mình chui vào ổ chăn.

Có thể thần kinh thả lỏng, Kim Thái Hanh cũng không đứng dậy ngay, mà trái lại đặt một phần trọng lượng cơ thể lên trên người cậu, đôi môi từ từ băn khoăn trên mặt cậu.

Số lần hai người thân thiết đã nhiều, Điền Chính Quốc không dễ dàng chịu được, huống hồ cảnh tối lửa tắt đèn, lá gan cũng khá lớn, vẫn không ý thức được nguy hiểm, hé môi đáp lại Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lấy một tay cố định mặt Điền Chính Quốc, dao động một hồi lâu mới hôn đến miệng. Đầu tiên là khẽ hôn, lướt qua liền thôi ngậm mút môi dưới đứa nhỏ, dáng vẻ rất ôn nhu, mãi đến khi Điền Chính Quốc nhịn không được hừ một tiếng, Kim Thái Hanh mới lập tức dường như mở ra một cái công tắc nào đó, rất hung ác mà duỗi đầu lưỡi, sau một lát tấm chăn giữa hai người cũng bị hắn gỡ bỏ, tay chui vào áo ngủ rộng rãi của Điền Chính Quốc.

Hắn hôn đến khi Điền Chính Quốc thở không ra hơi, phía dưới cũng lung ta lung tung, rất lâu mới buông ra, hai người đều thở hổn hển.

Trong mắt Điền Chính Quốc chứa nước mắt, mặt kề sát hõm cổ hắn: "Anh không có ý tốt, lần sau ai dám cho anh ôm nữa a?"

"Ai giúp em làm bài tập? Tôi lấy chút chỗ tốt không được sao?" Kim Thái Hanh kéo chăn lên, chống đỡ địa phương sớm có phản ứng, tiếng nói khàn khàn làm Điền Chính Quốc sợ sệt, "Hơn nữa, tôi ai cũng không ôm, chỉ ôm em."

"Không cho anh ôm!" Điền Chính Quốc còn đang thở hổn hển, thở ra nhiệt khí đều đánh vào cằm và trên cổ Kim Thái Hanh, trong hơi thở tràn ngập mùi vị tin tức tố ngọt ngào, làm cho thái dương Alpha hằn lên gân xanh.

Kim Thái Hanh siết chặt eo cậu, cúi đầu đụng vào cái trán cậu, vừa hung ác vừa gấp gáp: "Không cho tôi ôm vậy cho ai ôm?"

Điền Chính Quốc sắp khóc, cũng không muốn để cho hắn giúp mình làm bài tập, liên tiếp đẩy hắn: "Ai cũng không cho."

"Không được." Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu trên cổ cậu, tạm thời điên đủ rồi, đứng dậy giúp Điền Chính Quốc đắp kín chăn, "Ngủ đi."

Điền Chính Quốc hừ một tiếng, Kim Thái Hanh không đi, cậu lại nắm chặt tay Kim Thái Hanh.

"Có yêu tôi hay không?" Kim Thái Hanh nặn nặn đầu ngón tay mềm nhũn của cậu.

Điền Chính Quốc mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng trả lời: "Yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe