34. Uống say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Lục Vi Vi trắng bệch, môi nhịn không được run rẩy, vô cùng khẩn trương.

'Ding!' Cửa thang máy mở ra, Triệu Lộ Tư không nói gì đi vào.

Lục Vi Vi cũng nhanh chóng theo vào, kéo tay áo Triệu Lộ Tư, van xin: "Xin cậu đấy, Triệu Lộ Tư, xin cậu giúp tôi, tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, nếu không thì thanh danh của tôi sẽ bị hủy!"

Triệu Lộ Tư đi ra tầng trệt, đi tới phía sảnh trà ít người, mở miệng nói với cô: "Giữ bí mật cũng được nhưng có một điều kiện."

Lục Vi Vi ánh lên một tia chờ mong: "Điều kiện gì, cậu nói đi, tôi đều sẽ đồng ý!"

Triệu Lộ Tư mặt không chút thay đổi nói: "Chia tay với Tương Trọng Ninh." 

Tay Lục Vi Vi nắm chặt tay áo cô chậm rãi buông lỏng.

Cô mở to hai mắt nhìn Triệu Lộ Tư, khó có thể tin nói: "Cậu, cậu bảo tôi chia tay Trọng Ninh, vì sao?"

"Tình yêu của cậu với anh ấy đã không thể sánh bằng tình yêu của cậu với vật chất, anh ấy hiện tại lại không cho cậu cuộc sống cậu mong muốn được, vì sao không chia tay?"

"Tôi, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn chia tay."

"Không chia tay chẳng qua là giữ anh ấy làm lốp dự phòng, cưỡi lừa tìm ngựa sao?"

"Triệu Lộ Tư, lời cậu nói quá khó nghe rồi đó."

"Lời tôi nói khó nghe nhưng hành vi của cậu lại càng khó xem."

Triệu Lộ Tư nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của cô, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ cho cậu một lựa chọn, hoặc là chia tay, hoặc là..."

Cô lấy di động từ trong túi xách ra, trong di động là đoạn ghi âm lời nói đùa giữa Đoạn Hưng Vũ và đám bạn.

"Hoặc là tôi truyền tin này đi, đừng trách tôi không nể mặt cậu."

Lục Vi Vi không nghĩ tới cô thế nhưng lại ghi âm, đây sớm đã tính toán kỹ lưỡng rồi.

Cô sợ run, giọng nói đã nhịn không được phát run: "Triệu Lộ Tư, tôi vốn tưởng cậu là cô gái ôn nhu đơn thuần, không nghĩ tới tâm cơ sâu như vậy. Cậu vì sao phải phá hoại quan hệ giữa tôi và Tương Trọng Ninh, cậu lại không thích anh ấy!"

"Nhưng tôi không hy vọng có người thương tổn anh ấy, loại chuyện phản bội này có lần đầu sẽ có lần hai, lần ba, thậm chí vô số lần."

"Nhưng có quan hệ gì với cậu! Cậu vì sao phải làm như vậy?"

Triệu Lộ Tư nghiêng mặt qua nhìn dãy núi phủ tuyết bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, núi tuyết ánh lên vầng sáng trong trẻo.

Cô vì sao phải làm như vậy?

Triệu Lộ Tư nghĩ, có lẽ là vì... sau khi cô chết, Tương Trọng Ninh là một trong số ít người tới thăm cô, còn đặt một bó hoa sơn chi trắng thuần cô thích trước ngôi mộ hiu quanh của cô.

Những sự ôn nhu và thiện lương vô ý kia đều là ánh sáng chiếu rọi linh hồn tiều tụy của cô.

Lục Vi Vi không thể biết điều này, cô hiện tại nhìn Triệu Lộ Tư giống như nhìn một con quái vật tâm cơ thâm trầm đáng sợ —"Triệu Lộ Tư, tôi khuyên cậu nên sống lương thiện một chút! Không cần bức người khác đến đường cùng."

Ánh mắt Triệu Lộ Tư như lưỡi dao quét trên mặt cô, nhìn đến cô run sợ trong lòng, theo bản năng lui về sau.

Lại nghe Triệu Lộ Tư gằn từng chữ nói: "Cậu không trải qua chuyện tôi đã phải trải qua, dựa vào cái gì khuyên tôi lương thiện."

•••

Cả một buổi chiều, Đoạn Hưng Vũ đều không yên lòng, thỉnh thoảng đi đến cửa sổ sát đất nhìn một vòng tìm bóng dáng cô gái.

Thế nhưng Lục Vi Vi không có xuất hiện.

Anh cũng biết mấy người anh em tuy không nói gì nhưng trong lòng đang cười nhạo anh.

Đoạn Hưng Vũ không giữ được bình tĩnh nữa, gửi tin nhắn cho Lục Vi Vi, hỏi cô vì sao chưa tới tắm suối nước nóng.

Kết quả nhận được lại là trong nhà cô có việc, đã rời khỏi núi tuyết Tây Lĩnh.

Đoạn Hưng Vũ đang muốn giả mù sa mưa quan tâm cô vài câu, lại không nghĩ tới mấy lời nói quan tâm này gửi đi lại nhận được một dấu chấm than bị block.

Cô thế nhưng xóa anh khỏi danh sách bạn bè.

Mặt mũi Đoạn Hưng Vũ hoàn toàn mất hết, để điện thoại di động xuống, lầm bầm mắng: "Mẹ nó, giỡn mặt với tao à."

Triệu Lộ Tư nhìn sắc mặt âm trầm cả đêm của Đoạn Hưng Vũ thế nhưng rất sảng khoái.

Cô vẫn cực kỳ hài lòng với tiến triển trước mắt của việc này.

Lục Vi Vi không có cơ hội phản bội Tương Trọng Ninh mà chia tay trong hòa bình với anh.

Tương Trọng Ninh mặc dù khổ sở một hồi nhưng sẽ không giận chó đánh mèo với người ngoài, lại càng sẽ không đánh tên khốn Đoạn Hưng Vũ này.

Như vậy anh liền không bị đuổi học, sẽ không bị khởi tố, càng không ngồi tù.

Triệu Lộ Tư cảm thấy đây là chuyện cô làm sạch sẽ lưu loát nhất kể từ khi trọng sinh trở về.

Buổi tối, cô có chút lo lắng Tương Trọng Ninh, gửi một tin nhắn cho Ngô Lỗi, hỏi anh hiện đang ở đâu.

Ngô Lỗi nhắn lại rất nhanh: 'Quán bar trong khu du lịch.' 

'Lại uống rượu?'

'Trọng Ninh chia tay, tôi uống mấy ly với cậu ấy, không uống say.'

Trong quán bar, Ngô Lỗi nhìn màn hình di động, khóe miệng không tự giác cong lên, một câu 'lại uống rượu' kia rõ ràng là quan tâm anh.

Tương Trọng Ninh đỏ mắt nhìn Ngô Lỗi, nụ cười của Ngô Lỗi lập tức tắt ngúm, ra vẻ buồn phiền uống một ly, sau đó vỗ vai anh: "Con gái mà thôi, không quan trọng."

Tùng Dụ Châu ngồi ở một bên rất muốn nói, không quan trọng, anh vừa nhìn thấy tin nhắn của Lộ Bảo liền cười như cún vậy.

Có điều lời này anh nói ra sẽ bị đánh, vẫn nên nuốt xuống.

Ngô Lỗi thuận tay gửi định vị cho Triệu Lộ Tư, lại không nghĩ tới 20 phút sau, cô vậy mà thật sự đến.

Quán bar ở khu du lịch tương đối chuẩn mực, có cảm giác nhẹ nhàng tình cảm như phòng trà, ca sĩ cứ lặng lẽ hát giai điệu dân ca trên sân khấu, khách khứa thì ngồi tại chỗ trò chuyện.

Lúc Ngô Lỗi lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái từ cạnh cửa đi tới.

Cô mặc áo khoác lông màu trắng, lúc đi vào mang theo một thân gió tuyết, thở ra khói trắng, giữa lọn tóc dính vài bông tuyết.

Triệu Lộ Tư kéo ghế trống ngồi xuống bên người Tương Trọng Ninh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Cô cũng không muốn nói gì.

Người khổ sở kỳ thật không cần nhất chính là sự an ủi, bởi người khác rất khó hiểu được cảm nhận nội tâm của họ, nói cái gì cũng vô ích.

Tương Trọng Ninh uống không ít rượu, ánh mắt cũng có chút hồng.

Anh nhìn thấy Triệu Lộ Tư tới càng tỏ ra khó chịu, rất nhiều cảm xúc không cách nào phát tiết với đám con trai nhưng với con gái, Tương Trọng Ninh ra vẻ kiên cường kia lại tan vỡ rồi, lôi kéo Triệu Lộ Tư kể ra buồn đau trong lòng—

"Anh biết cô ấy muốn ở khách sạn năm sao, anh cũng nói, có thể ở, bản thân anh kiếm được tiền có thể cho cô ấy ở, thế nhưng cô ấy không muốn, cô ấy nói cô ấy không muốn chỉ là vẻn vẹn trải nghiệm ở khách sạn."

Triệu Lộ Tư hiểu rõ vùng vẫy trong lòng Lục Vi Vi, cô muốn nhanh chóng đề cập tới việc nâng mức chi tiêu của bản thân, mà giờ phút này Tương Trọng Ninh không cách nào thực hiện được nguyện vọng của cô.

"Cái gì anh cũng có thể cho cô ấy, tiền anh kiếm toàn bộ đều cho cô ấy dùng, hay là cô ấy chê anh."

"Nếu anh có thể phấn chấn trở lại, cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ bản thân bỏ lỡ điều gì."

Tương Trọng Ninh lại tự rót đầy ly rượu cho mình, đồng thời lại nhấc cái ly lên, cũng rót nửa ly cho Triệu Lộ Tư: "Lộ Bảo, liền vì câu nói này của em, anh kính em."

Ngô Lỗi vươn tay chậm rãi chặn ly rượu.

"Trẻ vị thành niên không được uống rượu, tôi thay em ấy."

Tùng Dụ Châu cười cười: "Anh là ba người ta hay là bạn trai người ta, quản nhiều như vậy?"

"Đúng vậy, anh uống của anh, Lộ Bảo uống của Lộ Bảo, trừ phi Lộ Bảo nhận anh là ba."

"Người ta có ba, cần gì phải nhận Ngô ca, có điều Lộ Bảo, em chưa có bạn trai ha, Ngô ca tụi anh vừa soái lại có body đẹp, cân nhắc thử xem?" Triệu Lộ Tư qua đây, đám con trai bắt đầu mấy trò đùa vô hại, không khí nặng nề tan biến, tâm tình Tương Trọng Ninh cũng đã khá nhiều.

Ngô Lỗi cầm ly rượu của Triệu Lộ Tư, đuôi mắt như mỉm cười.

"Ba hay bạn trai, em chọn một."

Triệu Lộ Tư trợn mắt nhìn anh, bĩu môi nói: "Sao em lại phải làm loại lựa chọn kỳ quái này."

Khóe mắt Ngô Lỗi nhiễm chút men say, nhẹ nói.

"Không chọn, vậy tôi không thể uống rượu thay em rồi."

Triệu Lộ Tư lấy cái ly trong tay Ngô Lỗi: "Ai cần anh uống giúp em."

Một đám nhóc thối lại còn cho rằng cô là trẻ vị thành niên, tuổi đời hai kiếp của cô cộng lại có thể làm ba bọn họ đó.

Ngô Lỗi vốn cũng chỉ nói đùa, không nghĩ tới Triệu Lộ Tư thật sự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

"Này!"

Anh vội vã đoạt lấy cái ly, có điều đã chậm, trong ly cô nhóc không còn một giọt rượu.

Ngô Lỗi vỗ gáy cô, tức giận nói: "Mẹ nó ai đồng ý cho em uống rượu hả?" 

Triệu Lộ Tư xoa gáy, khó chịu liếc nhìn anh: "Em tự cho."

Ngô Lỗi nặng nề úp ngược ly lên bàn, đưa tay kéo Triệu Lộ Tư tới cạnh mình, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Biết hút thuốc, lại còn uống rượu, ai dạy em những thứ này?"

"Hỏi cái này làm gì?" 

"Tôi giết chết hắn ta." 

"..."

Lại tới nữa, Triệu Lộ Tư thật sự rất muốn nói, vậy mời anh tự giết mình đi.

"Không cho phép lại uống rượu, trước khi trưởng thành không cho phép uống, trưởng thành rồi mà không có tôi ở bên cũng không chuẩn."

Ngô Lỗi xụ mặt, muốn hù dọa cô: "Lại để tôi nhìn thấy, đánh gãy chân em." 

Anh ngày thường vốn hung dữ, thêm nữa tính khí nóng nảy, lông mày còn bị đứt mất một đoạn, nhìn càng khiến người sợ hãi.

Triệu Lộ Tư cũng đã không còn sợ anh, anh giống như con cún vậy, thích ồn ào kêu to, cũng sẽ không thực sự cắn cô.

Trong quán bar, đám bạn ở bên Tương Trọng Ninh cả một đêm, rốt cuộc cũng an ủi được trái tim pha lê thất tình của chàng thiếu niên.

Tương Trọng Ninh lần nữa phấn chấn trở lại, nói anh sẽ nghe lời Triệu Lộ Tư, cố gắng thật nhiều, để cho Lục Vi Vi biết cô cuối cùng bỏ lỡ điều gì.

Triệu Lộ Tư kỳ thật rất thích nhóm bạn này của Ngô Lỗi, hoàn toàn không giống đám bạn bu quanh Trần Triết Dương.

Những người con trai này mặc dù nhìn có vẻ phóng khoáng ngang ngược, khó dạy bảo, có điều bọn họ cố gắng lại tự tin, chính trực lại lương thiện.

Ngô Lỗi cũng không biết Triệu Lộ Tư thế nhưng dị ứng cồn.

Việc này ngay cả Triệu Lộ Tư cũng không biết.

Cô cho rằng uống một ly rượu cũng không sao.

Rượu từ từ phát tác, cô cảm thấy ý thức có chút rời rạc, muốn đi toilet, kết quả vừa nhảy xuống khỏi ghế cao, cả người trực tiếp chúi xuống.

Nếu không phải Ngô Lỗi nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cô, xem chừng là lại ngã sấp mông rồi.

Triệu Lộ Tư đứng không ổn định, theo bản năng ôm cổ Ngô Lỗi, cố gắng đứng vững.

"Ồ?"

Cô có chút bối rối, trầm giọng ngạc nhiên lên tiếng: "Sao lại xoay tròn rồi?" 

Cô chóng mặt ghé vào trong ngực Ngô Lỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi vào trong ngực anh, cất giọng nói: "Ngô Lỗi?"

Anh đáp lại: "Ngước đầu lên." 

"Anh ở đâu vậy?"

"..."

Tôi không phải bị em ôm sao!

Ngô Lỗi nhíu mày, cô nhóc này thế nhưng uống say rồi hả?

Triệu Lộ Tư quả thật uống say, hơn nữa còn rất say, gương mặt đỏ ửng, sắp choáng váng đến không phân biệt nổi nam bắc rồi.

Xông vào mũi chính là mùi hương ngọt ngào trên người cô, Ngô Lỗi xoa xoa cánh mũi, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.

Tùng Dụ Châu trợn mắt há miệng nhìn ly rượu bị úp ngược của Triệu Lộ Tư, anh cầm ly lên kiểm tra, kinh ngạc nói.

"Ngô ca, anh bỏ thuốc hả?"

"... Cút!"

Anh ngay cả rượu cũng không nỡ để cô uống, có thể bỏ thuốc cô ư?

Triệu Lộ Tư nghe hai chữ 'bỏ thuốc' liền hoảng sợ, nhấc chân hung hăng đạp anh một cái.

Ngô Lỗi bị đau, khóe miệng giật giật: "Chết tiệt!"

"Ngô Lỗi anh ở đâu vậy! Cứu... cứu em!" Triệu Lộ Tư nghiêng ngã lảo đảo muốn chạy ra ngoài: "Bọn họ bỏ thuốc em rồi!"

Ngô Lỗi nắm cổ áo cô, khiến cho cô đứng yên tại chỗ.

"Đừng làm rộn, tôi ở đây." Anh kéo cô gái trở về, ôm vào trong ngực dịu dàng trấn an: "Không ai bỏ thuốc em, ngủ một giấc là được!"

Triệu Lộ Tư thấy rõ thiếu niên trước mặt là Ngô Lỗi, cô ỷ lại vươn tay ôm cổ anh, kích động thất thố nói: "Ngô Lỗi, anh nhất định đừng đưa em trở về, em sẽ chết..."

Ngô Lỗi nhíu mày: "Nói bậy bạ gì vậy."

Cô gái chui vào trong cổ anh tìm vị trí thoải mái, an toàn nhắm mắt lại, còn dùng má cọ cọ một phen.

Da đầu Ngô Lỗi đã tê dại rồi.

Anh giống như nhờ vả nhìn mấy người anh em.

"Này... Giờ làm sao?" Mấy đứa con trai đưa mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình hâm mộ ghen tị.

Vấn đề này đối với cẩu độc thân kiêm xử nam mà nói vô cùng tàn nhẫn.

Ngô Lỗi rũ mắt nhìn cô gái trong lòng.

Làn da cô trắng hồng, môi oánh nhuận như hoa anh đào, lông mi dày khẽ run...

Con người đen nhánh của anh bắt đầu khởi động sóng ngầm.

Ngô Lỗi tuyệt đối không phải chính nhân quân tử, cũng xưa nay không làm chuyện ga lăng.

Anh không chút do dự vác cô lên vai, rời khỏi quán bar đi về phía khách sạn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro