Chương 14: Mang về, rất thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng nói xong, Trần Kim vẫn sững sờ, nhớ tới trước đây Điền Chính Quốc phản đối như thế nào, còn đang chờ chuẩn bị đánh một trận.

Thế nhưng Điền Chính Quốc tỏ vẻ hờ hững, ngồi vào ghế sau.

Trần Kim: "..."

Mắt thẩm mỹ Trần Kim không tốt, cho nên muốn Điền Chính Quốc đi cùng, anh rất giỏi chọn đồ.

Cửa hàng nội thất rất lớn, có 4 tầng, gian hàng ghế sô pha cũng rất lớn, nhân viên bán hàng nói chuyện làm Trần Kim khá bối rối.

Điền Chính Quốc chưa nhìn thấy nhà mới của họ, chỉ mới nhìn ảnh, Ôn Nhã ước lượng kích thước, kiểu dáng và họa tiết cần chọn.

"Hãy xem bộ sô pha được thiết kế theo phong cách châu Âu này, hầu hết các gia đình đều chọn nó, màu sắc thanh nhã, đường nét đơn giản, dù phòng khách được thiết kế như thế nào đều phù hợp."

Trần Kim nhìn hồi lâu: "Có phải quá lớn không?"

Điền Chính Quốc nhìn nó một lúc rồi nói: "Tiện nghi và chất liệu thì sao?"

Nhân viên bán hàng vội vàng nói: "Anh có thể ngồi để trải nghiệm thử, nó tuyệt đối thoải mái, chất liệu mềm và đàn hồi. Nếu như cần kích thước nhỏ, phía chúng tôi có thể làm riêng cho anh. Chẳng qua là phải mất một thời gian mới đến lấy được."

Trần Kim lắc đầu. Đừng nói là cần ngay, ghế sô pha đặt làm riêng, nhất định là giá đắt hơn.

Toàn bộ cửa hàng đều là ghế sô pha, bọn họ xem xét từng cái, Trần Kim chụp lại mấy bộ ghế sô pha phù hợp gửi cho Ôn Nhã, Điền Chính Quốc hơi khát, nhìn thấy Kim Tại Hưởng yên lặng đứng ở một bên.

Sau khi Kim Tại Hưởng đưa bạn họ đến đây, vẫn luôn theo ở phía sau, thỉnh thoảng nói hai câu, phần lớn thời gian đều rất im lặng.

Kim Tại Hưởng luôn là một người ít nói, đặc biệt là khi đứng trước đám đông, vóc dáng cao lớn nổi bật, phối hợp với gương mặt anh tuấn lạnh lùng, quả thực có thể thoát ly phàm trần mọc cánh trở thành thần tiên ngay tại chỗ.

Nhân viên bán hàng cầm cốc nước, đưa đến cho người đàn ông: "Tiên sinh, anh uống chút nước đi."

Điền Chính Quốc nở một nụ cười chế giễu.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng lạnh lùng quét qua, "Cảm ơn, không cần."

Cô gái nhìn khá trẻ, nhìn thấy một người đàn ông phong độ, đẹp trai trước mắt, liền sinh ra ý nghĩ muốn bắt chuyện. Không ngờ lại lúng túng như vậy, cô ấy tỏ ra xấu hổ và oan ức, cầm cốc nước quay đi.

Kim Tại Hưởng đút tay trong túi quần, nhìn thấy người nào đó dùng khẩu miệng nói với hắn: "Không hiểu phong tình."

Điền Chính Quốc cùng Trầm Kim lên lầu xem ghế sô pha, chân có chút đau nhức, nở một nụ cười ôn hòa, hỏi: "Có thể ngồi trên sô pha một chút không?"

Ngoại hình của anh cũng rất nổi bật, lúc không nói chuyện nhìn có vẻ lạnh lùng, xa cách, nhưng nụ cười thanh tú dịu dàng như gió xuân này trong nháy mắt đánh tan tất cả, đôi lông mày nguyên bản lạnh lùng hiện lên, cặp mắt đào hoa cong cong đẹp đẽ, trông đầy vẻ lãng tử.

Cô gái mắt nhìn thẳng, không ngừng gật đầu: "Mời ngồi!"

"Cảm ơn."

Điền Chính Quốc vắt chéo chân nghịch điện thoại di động.

Cô gái điên cuồng gửi tin nhắn wechat cho bạn bè: Tôi gặp được hai cực phẩm! Siêu cấp đẹp trai! Để tôi chụp cho mà xem!

Chỉ là khi cô định cầm điện thoại lên chụp, người đàn ông mặc vest trước đó từng từ chối nhìn về phía cô, ánh mắt kia đã vượt qua sự lạnh lùng, thay vào đó là hơi thở đẫm máu, rõ ràng là đang cảnh cáo cô, làm cho cô lập tức bỏ đi cái ý tưởng này.

Điền Chính Quốc nghịch điện thoại một lúc, thấy Trần Kim vẫn chưa trở lại, anh vào nhà vệ sinh một chút, lúc quay lại, đã thấy chỗ của mình bị Kim Tại Hưởng chiếm mất.

Kim Tại Hưởng cầm chiếc cốc giấy uống nước.

Điền Chính Quốc mắc bệnh sạch sẽ, nhìn đôi môi nhợt nhạt của Kim Tại Hưởng chạm vào miệng cốc, cảm thấy rất khó chịu.

Điền Chính Quốc sải bước đi tới, muốn nói đối phương không vệ sinh, thiếu chất, sẽ ngã bệnh.

Dưới sàn trải một tấm thảm lông mềm, Điền Chính Quốc khẽ nâng cằm, tầm mắt rơi vào người đàn ông trước mặt, đi quá nhanh không kịp chú ý, một cái chân vấp phải thảm lông, trước ghế sa lon chỉ có cái bàn trà trống rỗng, Điền Chính Quốc không có chỗ mượn lực, cả người nhào vào Kim Tại Hưởng.

Chiếc cốc giấy rơi xuống, nước đổ ra, trong nháy mắt Kim Tại Hưởng cảm giác cái lạnh từ quần lan đến bụng mình.

Bị người ta đụng phải, hắn thực sự đau đến nhe răng nhếch miệng.

Điền Chính Quốc một tay bám vào lưng ghế sô pha, một tay đè lên cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, miễn cưỡng không nhào thẳng vào ngực hắn, nửa người dưới không có cái gì chống đỡ, toàn bộ áp lên người người ta.

Da thịt dán vào nhau, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp vải mỏng.

Da đầu Điền Chính Quốc như muốn nổ tung, mặt anh nóng bừng, muốn lập lức leo xuống.

Nhưng mà cánh tay anh không mượn được lực, chân hơi di chuyển, Kim Tại Hưởng bỗng giữ eo anh lại trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Điền Chính Quốc không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của hắn.

Lông mày Kim Tại Hưởng vẫn bình thường ngay cả khi bị người khác nhìn gần, hàng mi dài, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, màu môi rất nhạt, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn không có cảm giác ấm áp.

Anh cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể qua lớp quần áo, hơi thở nặng nhọc bị kìm nén, và cả tin tức tố Alpha, thứ khiến anh gần như gục ngã và đầu hàng. Điều đó xuất phát từ bản tính phục tùng Alpha của Omega, chưa kể Điền Chính Quốc đã bị người này đánh dấu cách đây không lâu.

Kim Tại Hưởng thấp giọng nói: "Bỏ tay ra đi."

Điền Chính Quốc ngẩn người, vội vàng nhường chỗ cho Kim Tại Hưởng, hắn đẩy thân lên, dịch chân mình, để Điền Chính Quốc dùng chân chống đỡ ghế sô pha đứng lên.

Kim Tại Hưởng sắc mặt khó coi, thậm chí còn rất quái lạ, Điền Chính Quốc cúi đầu ảo não, lần này đúng là do anh kích động, đành phải nhắm mắt, áy náy nói: "Xin lỗi, Kim tổng."

Kim Tại Hưởng nhíu mày.

Hắn cho là Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ nói xin lỗi, bởi vì lưng người đó sẽ không bao giờ cong xuống, có vẻ thấp thỏm, nhưng thực ra anh cao ngạo hơn ai hết. Đối phương ngay cả xin lỗi vì đã giễu cợt hắn cũng không có.

Lời xin lỗi này rất chân thành, Kim Tại Hưởng miễn cưỡng chấp nhận, nhặt cốc giấy trên đất lên, bình tĩnh hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"

Điền Chính Quốc chất vấn hắn, "Kim tổng dùng cốc tôi đã uống qua, không cảm thấy mất vệ sinh à?"

"Cho nên muốn đến ngăn tôi, thế nhưng không cẩn thận, ngã trên người tôi?" Kim Tại Hưởng không tỏ ra yếu thế nhìn anh, "Thầy Điền tự cho mình đúng, tưởng rằng tôi dùng cái cốc cậu đã dùng qua sao?"

Điền Chính Quốc ngẩn ra.

Kim Tại Hưởng ném chiếc cốc giấy vào thùng rác, ở đó đã có một cái. Hắn không lên tiếng, cởi chiếc áo khoát ẩm ướt đặt ở trong khuỷu tay, vừa vặn có thể che đi dấu vết. Thời tiết ấm áp, sẽ không bị cảm lạnh.

Điền Chính Quốc nói không nên lời. Chuyện này đúng là trách anh hành động lỗ mãng.

Trần Kim đã chọn được ghế sô pha, đến bắt chuyện với bọn họ: "Chính Quốc, Tại Hưởng, cuối cùng cũng tìm thấy hai người, đi thôi."

Điền Chính Quốc xoay người, bỗng nhiên chú ý đến người phía sau.

Bởi vì vấn đề góc độ, anh và Kim Tại Hưởng không phát hiện ra.

Người kia mang vẻ mặt kì quái, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt nhìn hai người mấy lần, cuối cùng rơi vào trên người Điền Chính Quốc: "Anh."

Lớp 12 hiếm lắm mới có một lần nghỉ, Điền Hoa Hạo và bạn học của mình ra ngoài chơi, nửa chừng muốn đi vệ sinh, vì vậy họ vào đây, kết quả tình cờ nhìn thấy anh trai mình, người luôn nghiêm chỉnh và ngay thẳng, đột nhiên nhào lên người một người đàn ông.

Điền Hoa Hạo là Alpha, tự nhiên có thể cảm nhận được đối phương cũng là một Alpha. Người kia khí chất lạnh lùng, dáng vẻ vô cùng tốt, nhìn qua chắc là một nhân vật lớn, không tránh khỏi khiến người ta phải suy nghĩ.

Trước cậu không thân với anh trai, quan hệ thậm chí là cứng ngắc, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy đối phương một Omega khác với tất cả mọi người, luôn tỉnh táo, không bị bản năng và Alpha chi phối, vẫn vô cùng kính trọng anh.

Kết quả là hôm nay nhìn thấy đối phương nhào vào người một Alpha, thậm chí có ý tứ quyến rũ, hình tượng trước kia trong nháy mắt sụp đổ.

Điền Hoa Hạo cũng từng cảm thấy xấu hổ vì những hành động của mẹ mình với Điền Lương Bình, mẹ cậu là Omega, bây giờ nhìn lại anh trai Điền Chính Quốc của mình, thật ra cũng không thanh cao gì, cũng như vậy, thấp kém, phóng đãng và tùy tiện.

Điền Hoa Hạo nghe Điền Chính Quốc gọi tên mình, cậu xoay người đi, lôi kéo bạn học ra ngoài.

Bạn học cậu hét lên: " Điền Hoa Hạo, cậu làm sao vậy? Không phải nói mượn nhà vệ sinh sao? Sao lại đi ra? Đó không phải là anh của cậu sao?"

Điền Hoa Hạo gầm nhẹ: "Cậu ngậm miệng lại cho tôi! Đừng nhắc tới người đó, tôi cảm thấy buồn nôn."

Giọng cậu không lớn, nhưng vì xung quanh yên tĩnh và vắng vẻ nên đặc biệt rõ ràng.

Điền Chính Quốc cau mày, Trần Kim cả giận: "Tên nhóc này, đang nói gì đấy."

Điền Chính Quốc trầm mặt, không nói cũng không giải thích.

Điền Chính Quốc không ngờ cảnh tượng vừa rồi sẽ bị Điền Hoa Hạo nhìn thấy, mới sinh ra hiểu lầm. Điền Hoa Hạo không bao giờ ở trước mặt người khác nói về người anh trai này, anh cũng không quan tâm.

Bọn họ ra ngoài, Ôn Nhã hết bận chạy tới, "Cảm ơn thầy Điền và Kim tổng, tôi vừa nãy có việc, không có thời gian đi cùng Trần Kim. Chúng tôi phải đi siêu thị bên cạnh mua ít đồ dùng hàng ngày, thầy Điền có đi cùng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, "Đúng lúc, tôi cũng cần mua đồ dùng hàng ngày."

Trên đường đến siêu thị, cô đi ngang qua một cửa hàng, Ôn Nhã cảm thấy vô cùng hứng thú với mấy cái gối ôm bên trong. Nhân viên hướng dẫn nhìn thấy soái ca và mỹ nữ đều không nói chuyện.

Điền Chính Quốc chọc chọc xung quanh, thừa dịp bọn người Trần Kim không chú ý, nhịn không được cầm con chó bông Shiba lên nào nặn, cảm giác rất mềm mại, biểu cảm của nó trông rất ngốc, kích thước không nhỏ, rất thích hợp ôm ngủ vào ban đêm.

Kim Tại Hưởng đứng ở cái kệ bên cạnh, nheo mắt nhìn anh với ánh mắt say đắm, y hệt một đứa trẻ con.

Điền Chính Quốc biểu cảm tựa hồ như không muốn, khó khăn đặt đồ xuống, Trần Kim và Ôn Nhã đang cùng lựa đồ.

Điền Chính Quốc nhìn kệ trên cùng nói: "Chiếc gối ôm ở trên kia trông rất đáng yêu. Nếu như sau này có em bé, rất thích hợp."

Trần Kim vui vẻ, giơ tay lấy xuống cho Ôn Nhã, cô nói: "Cảm giác thật thoải mái, thầy Điền thật là có mắt nhìn."

Điền Chính Quốc mỉm cười, đi theo họ thanh toán, nhìn ở cửa thấy Kim Tại Hưởng tay trái ôm một con chó bông Shiba, tay phải một con Husky, đang chờ bọn họ.

Trần Kim sợ ngây người: "Tại Hưởng, cậu đang làm gì vậy?"

Kim Tại Hưởng nói: "Tôi mua về, rất thích."

______________________

Trần Kim: Thật không ngờ Kim tổng cũng có sở thích này (O.O) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe