Chương 27: Anh đang yêu thầy Điền của các em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alpha ngủ say đến cỡ nào, Omega ôm trong ngực đột nhiên biến mất, cũng sẽ giật mình tỉnh lại. Hắn là một Alpha, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho Omega mà mình ôm cả một ngày cứ thế bỏ đi.

Vì vậy Kim Tại Hưởng tìm Hướng Hưng Mẫn xin giúp đỡ.

Hướng Hưng Mẫn nở một nụ cười cứng nhắc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu hôn đỏ tươi gần hầu kết Điền Chính Quốc, nụ cười bị dọa cho biến mất.

Sắc mặt Điền Chính Quốc vốn đã tái nhợt, trên môi không còn chút máu. Ngược lại, càng thêm nổi bật.

Thế này quá lúng túng rồi.

Điền Chính Quốc vươn tay đè cửa lại, mệt mỏi nói: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một đêm là có thể đến lớp. Các em lớp 12 rồi, không còn nhiều thời gian nữa, mau trở về học đi."

Hướng Hưng Mẫn bối rối, lắp bắp nói: "Em, em..."

Từ lúc mở cửa đến giờ Điền Chính Quốc chưa hề liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng một cái, anh nói xong lại giơ tay muốn đóng cửa lại, đột nhiên một đôi tay từ sau lưng Hướng Hưng Mẫn duỗi ra, đè cửa lại.

Hướng Hưng Mẫn bối rối không nói ra lời, cô cảm thấy mình không thích hợp đứng đây chút nào!

"Hưng Mẫn." Kim Tại Hưởng rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: "Em đem hoa quả mang đến cho thầy Điền vào trong trước đi."

Hướng Hưng Mẫn cúi người, lập tức đi vào phòng.

Điền Chính Quốc buông tay nắm cửa, dựa vào khung cửa, nửa nâng mắt lên nhìn Kim Tại Hưởng: "Kim tổng, lợi dụng cô gái nhỏ lừa tôi, có phải là quá không có đạo lý?"

Bản thân là một Alpha, tỉnh lại phát hiện Omega của mình không ở đó, Kim Tại Hưởng cũng có chút tức giận, giọng điệu không tốt nói: "Vậy cậu để mình tôi ở trên giường, không một tiếng chào hỏi..."

Điền Chính Quốc cất cao giọng: "Kim tổng! Nói năng cẩn thận!"

Bởi vì đột nhiên lên giọng, nên giọng anh càng thêm khàn khàn, Điền Chính Quốc cảm thấy đau đớn.

Đã đủ rồi.

Học sinh của anh vẫn còn ở trong phòng, anh đã rất mệt mỏi, quá khó chịu.

Kim Tại Hưởng sững sờ, không lên tiếng.

Điền Chính Quốc vẫn mặc chiếc áo sơ mi dài tay lấy từ trong tủ quần áo của Kim Tại Hưởng, treo hờ hững trên người, làm tăng thêm dáng vẻ gầy gò, trắng bệch. Như người mắc bệnh nặng, lung lay sắp đổ.

Điền Chính Quốc mặt không thay đổi quay vào phòng, từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước trái cây, đặt ở trên bàn, vẻ mặt dịu đi: "Trong nhà không có trà nóng, bạn học Hướng, nếu không ngại thì uống nước trái cây nhé."

Hướng Hưng Mẫn vốn là bị Kim Tại Hưởng kéo đến để dụ dỗ Điền Chính Quốc mở cửa, cái gì mà các bạn học lo lắng để cho cô qua xem thử chỉ là lời nói dối, sáng sớm hôm nay giáo viên chủ nhiệm nói với bọn họ là Điền Chính Quốc xin nghỉ, đã phân công giáo viên khác đến dạy thay.

Chỉ là nhìn sắc mặt và dấu hôn trên cổ Điền Chính Quốc, quá mức bắt mắt.

Hướng Hưng Mẫn vừa bối rối vừa mắc cỡ nói: "Thầy Điền! Thầy còn đang ốm, nhanh lên nghỉ ngơi đi! Thật ra em chỉ tới thăm thầy một chút, lập tức đi ngay."

"Được rồi" Điền Chính Quốc vẫn như cũ lạnh nhạt nói: "Em yên tâm, về nói với mọi người, tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày, là có thể trở lại lên lớp."

Hướng Hưng Mẫn nhíu mày, chỉ vào cổ anh: "Ăn đồ hỏng? Rất nghiêm trọng sao? Đã đi bệnh viện chưa? Kia là cái gì?"

Nụ cười của Điền Chính Quốc biến mất, trịnh trọng nói dối: "Chỉ là ngộ độc thức ăn, cái này là dị ứng, dị ứng thuốc."

Kim Tại Hưởng: "..."

Nếu Hướng Hưng Mẫn không phải là Beta, đã sớm ngửi được khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Điền Chính Quốc rõ ràng đều tràn ngập mùi vị tin tức tố Alpha của hắn.

Hướng Hưng Mẫn bị thầy Điền dọa cho sửng sốt một chút, gần như tin là thật.

Ngay sau đó sắc mặt Điền Chính Quốc thay đổi, đặt cốc nước trái cây xuống, lao vào nhà vệ sinh.

Ngực vừa khó chịu vừa buồn nôn, nhưng Điền Chính Quốc vẫn không nôn ra được cái gì. Anh xoa ngực, dựa vào bồn rửa mặt, thậm chí bước đi cũng không nổi.

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cửa nhà vệ sinh mở ra, Kim Tại Hưởng đi vào, hắn cau mày đưa cho Điền Chính Quốc cốc nước để súc miệng: "Tôi gọi bác sĩ qua đây xem chút."

Điền Chính Quốc đứng lên đẩy hắn ra: "Không cần, tôi quay lại ngủ một giấc là tốt rồi."

Tầm mắt Kim Tại Hưởng dừng lại trên người anh, vẫn không mảy may dời đi, cũng không nhượng bộ, trầm giọng hỏi: "Cậu không có gì muốn nói với tôi?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, nhất thời vừa tức vừa buồn cười. Sắc mặt của anh tái nhợt, giọng điệu lạnh lẽo: "Vậy tôi nên nói cái gì? Muốn tôi mắng anh, trách anh, đánh anh, nói là anh cưỡng bức tôi sao, Kim tổng? Anh thích những tiết mục như vậy? Hay là tôi hiểu sai ý anh, nói là anh cố ý, vì trả thù nên muốn bắt nạt tôi?"

Dường như là nói quá nhanh, Điền Chính Quốc tiêu hao nhiều sức lực phải lui về phía sau một bước, dựa vào bồn rửa mặt, lồng ngực phập phồng khó khăn thở dốc.

Chính anh cũng cảm thấy mình già mồm cãi láo, cố tình gây sự, Omega phát tình không có lý trí, Alpha lại như vậy. Nghĩ làm là làm.

Nói thì đường hoàng, cực kỳ lý trí, chuyện cũ sẽ bỏ qua, anh tốt mà tôi cũng tốt, nhưng trên thực tế, trong lòng anh vẫn có oán hận. Nếu không phải Kim Tại Hưởng hỏi, anh sẽ không nói.

Kim Tại Hưởng sắc mặt hơi trầm xuống: "Cậu không nhớ tối hôm qua..."

Điền Chính Quốc không muốn nghe chuyện tối hôm qua, nên cắt ngang: "Tôi đã hiểu, anh muốn để tôi phải mang ơn anh. Được rồi, để tỏ thành ý của mình, Kim tổng có thể đưa ra mười yêu cầu, chỉ cần trong phạm vi năng lực của mình, tôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách làm cho anh."

Mặt Kim Tại Hưởng vẫn lạnh lẽo, hỏi ngược lại: "Tôi làm...ở trong mắt cậu chẳng là cái thá gì sao?"

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hơi giật mình.

Sao nghe lời này giống như anh là tên tra nam vậy?

Kim Tại Hưởng nhìn thấy vẻ mặt khẽ buông lỏng của anh, đang muốn vươn tay lên, sắc mặt Điền Chính Quốc biến đổi, bỗng nhiên đưa tay đè lên dạ dày, xoay người cúi đầu nôn khan, nhưng không nôn ra được cái gì.

Sống lưng anh đơn bạc, cổ tay gầy không chịu nổi, vai run rẩy, sắc mặt trắng bệch, da dẻ trắng như kem, chỉ có hầu kết có một chỗ đỏ như tuyết mai, bởi vì quá rõ ràng mà càng làm cho người ta kinh diễm.

Đầu tim Kim Tại Hưởng hơi đau, tới đỡ anh: "Tôi giúp cậu gọi bác sĩ tư nhân."

Điền Chính Quốc nói không ra lời, ngược lại nắm lấy tay hắn, ý cự tuyệt hết sức rõ ràng.

Kim Tại Hưởng nói: "Vậy tôi dìu cậu đi nghỉ ngơi."

Cả người Điền Chính Quốc đều không thoải mái, uể oải nói: "Học trò của tôi vẫn còn ở bên ngoài."

Hướng Hưng Mẫn vẫn đang chờ ở phòng khách, Kim Tại Hưởng đẩy cửa đi ra ngoài: "Vậy tôi đưa nó về trước."

Bên cạnh có một cái ghế nhỏ, Điền Chính Quốc cúi người, thoát lực ngồi một chút, liền cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, vô cùng buồn ngủ. Nghe âm thanh cửa phòng khép lại, chờ một lát, đến khi hai chân mềm nhũn có thể đứng dậy, mở cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy Kim Tại Hưởng một thân áo đen ở bên ngoài.

Điền Chính Quốc bị dọa đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, lại cảm thấy muốn nôn: "Kim tổng, anh cố ý quay lại là muốn hù chết tôi sao?"

Vừa nghĩ đến tiếng đóng cửa vừa nãy là Kim Tại Hưởng đưa Hướng Hưng Mẫn ra ngoài, anh cũng không đuổi được vị đại Phật Kim Tại Hưởng này, liền đơn giản để cho người này đỡ lấy cánh tay mình.

Khoảnh khắc tiếp theo Kim Tại Hưởng khom lưng, ôm ngang cả người anh lên.

Dáng người Điền Chính Quốc tuy thon gầy, nhưng vẫn là trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, vóc người cao, vậy mà Kim Tại Hưởng không tốn chút sức lực nào, Điền Chính Quốc lại sợ đến theo bản năng ôm lấy cổ của hắn: "Hạ... Kim Tại Hưởng, anh đang làm gì! Mau thả tôi xuống!"

Âm thanh trầm thấp nhưng không để người khác cự tuyệt của Kim Tại Hưởng từ phía trên truyền tới: "Đừng nghịch."

Điền Chính Quốc: "..."

Như dỗ trẻ con.

Dù có cố gắng vận động rèn luyện như thế nào, thì giữa Omega và Alpha vẫn có khoảng chênh lệch di truyền, gần như là không bù đắp được. Điền Chính Quốc chơi bóng rổ, đánh quyền anh hoặc là chạy bộ nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng.

Tin tức tố Alpha xộc vào chóp mũi, cùng với nhiệt độ cơ thể, Điền Chính Quốc cảm thấy ấm áp và rất có cảm giác an toàn.

Anh tựa đầu vào lồng ngực cường tráng, tim đập nhanh, dường như đưa tay là có thể chạm vào cơ bụng rắn chắc. Anh bỗng dưng nhớ tới cảm thụ tối hôm qua. Nhớ lại lúc anh cảm thấy không chịu nổi liền khua tay, sau đó là cánh tay mạnh mẽ ôm qua eo, bụng anh, đem cả người anh áp vào lồng ngực hắn. Cực kỳ thân mật.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ an tâm và tin cậy, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy hơi nóng.

Tin tức tố Alpha xông vào chóp mũi, anh kề sát vào cổ Kim Tại Hưởng, cố gắng để được tiếp xúc nhiều một chút.

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu nói: "Kim tổng, anh nên để tôi xuống."

Kim Tại Hưởng vững vàng ôm, chóp mũi ngửi được mùi sữa thơm ngọt ngào: "Hả?"

Điền Chính Quốc: "Tôi không chịu nổi lần phát tình thứ hai."

Cơ thể Alpha cứng đờ, siết chặt tay, vẫn không có ý định buông ra, một lúc lâu, Điền Chính Quốc mới nghe được giọng điệu trách cứ mà cưng chiều của hắn: "Đừng lộn xộn."

Một lời khó nói hết.

Cũng may nhà không lớn, phòng cũng không xa, đi vài bước chân là đến.

Đến phòng nhưng Kim Tại Hưởng vẫn không chịu buông anh ra, vô cùng thân mật mà đặt anh lên giường, kéo chăn qua đắp lên người anh.

"Tôi ngủ trước." Giọng nói rầu rĩ từ trong ổ chăn màu truyền ra: "Ra ngoài nhớ đóng cửa."

Điền Chính Quốc ôm chăn, vùi đầu vào gối chim cánh cụt, cuộn mình như một con chuột nhỏ, lộ ra biểu cảm vô cùng thoải mái, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau hô hấp đều đều, Điền Chính Quốc đang ngủ.

Kim Tại Hưởng yên lặng đứng một lúc lâu, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng gọi điện thoại.

Người bên kia nghe xong một lát, bỗng nhiên gào to: "Kim tổng của tôi, anh lại có thể vì một Omega mà bị quấy nhiễu, trời ạ ở Trung Quốc nói thế nào ấy nhỉ, sinh thời hệ liệt..."

Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn: "Diệp An, ở chỗ tôi rất gấp."

"Gọi tôi là Lý Gia Đồ, cảm ơn." Một người bạn nước ngoài kiêm bác sĩ Lý Gia Đồ: "Rồi rồi rồi, chỗ anh đang gấp, nếu không cũng sẽ không đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho tôi."

Kim Tại Hưởng khái quát lại tình hình một lần, liên quan đến bệnh, Lý Gia Đồ nghiêm túc lại, nói: "Quan hệ tình dục đơn thuần sẽ không dẫn đến nôn mửa. Theo triệu chứng, rất có thể là ngộ độc thức ăn hoặc là dạ dày bị kích thích. Nếu không muốn gặp bác sĩ, tốt nhất anh nên ở cùng một thời gian, nếu như phát sốt hoặc là vẫn cảm giác đau đớn buồn nôn hãy đưa đến bệnh viện."

"Nếu tình trạng tốt hơn, có thể chuẩn một ít thức ăn lỏng, ví dụ như cháo ngọt, lúc cậu ta tỉnh lại, nhất định là đói bụng. Nhân tiện cho bạn trai thấy thực lực. Đúng rồi..."

Lý Gia Đồ còn muốn nói mấy lời trêu chọc, bị Kim Tại Hưởng tức giận cúp điện thoại.

Kim Tại Hưởng nhìn quanh nhà bếp một lượt, cuối cùng cũng phải đối mặt với khuyết điểm của bản thân, vì vậy lần nữa lấy điện thoại ra gọi điện.

Một tiếng sau, bác gái nấu cơm cho Kim Tại Hưởng lần trước khi hắn bị xuất huyết dạ dày cuối cùng cũng đến, bà thận trọng nhìn người đàn ông vừa quái gở, kiệm lời vừa mạnh mẽ lạnh lùng trong phòng: "Kim tiên sinh."

Kim Tại Hưởng gật đầu.

Hắn không ở lâu trong phòng khách, mà vào phòng Điền Chính Quốc ngồi.

Khuôn mặt lúc ngủ của Điền Chính Quốc rất yên tĩnh, vừa dịu dàng vừa khó giải thích, cả mặt vùi vào chiếc gối êm ái và thoải mái, chỉ là giữa chân mày đều là mệt mỏi. Kì phát tình tuy rằng chỉ kéo dài một ngày một đêm, nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được.

Kim Tại Hưởng lại một lần nữa nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Điền Chính Quốc, không khỏi nhìn đi nhìn lại, đưa tay vén sợi tóc của anh, nhìn hàng mi dày, cùng đôi môi trắng bệnh nhưng mềm mại. Đừng nói là là eo nhỏ, chân dài, giọng nói trong trẻo thanh thúy, còn có một đôi mắt đẹp như lưu ly.

Nhất thời vừa đau lòng vừa yêu thích.

Kim Tại Hưởng cũng không biết mình bị làm sao.

Nếu như nói tìm được chủ nhân của bức thư vẫn luôn che giấu chính là niềm tin, gặp được Điền Chính Quốc lại khiến cho hắn có cảm giác được sống và hy vọng, thì loại cảm giác này khiến trái tìm hắn đập nhanh hơn, không nhịn được muốn đến gần Omega này cảm giác gì chứ?

Hai chữ "tình địch" đã không còn tồn tại trong nhận thức của Kim Tại Hưởng. Ngay cả Trần Kim cũng quên sạch, trong mắt đều là người đang ngủ trên giường.

...

Vẻ mặt Hướng Hưng Mẫn ngơ ngác mà về nhà.

Nhưng thật ra là Kim Tại Hưởng đã gọi tài xế tới đón cô đi, cô cảm thấy giống như mình đang nằm mơ.

Anh họ tâm cơ của cô đã âm thầm sắp đặt một cái bẫy để mình làm bé ngoan chui vào, ngay cả thầy Điền cũng vứt mặt mũi, không nói gì, như là đuổi bớt phiền toái cho thầy Điền vậy.

Cô hổ thẹn hận không thể viết thêm ba bài tập số học.

Trước khi đi Hướng Hưng Mẫn lấy hết can đảm nói với Kim Tại Hưởng: "Anh họ, Kim tổng, anh không được bắt nạt thầy Điền đâu đấy."

Kim Tại Hưởng dừng bước, chân hắn dài như vậy, lại đứng nên khí thế vô cùng mạnh mẽ, đổi thành người bình thường, tuyệt đối không dám sóng vai hỏi Kim Tại Hưởng: "Sao em lại cảm thấy anh sẽ bắt nạt thầy Điền?"

Hướng Hưng Mẫn nói: "Bởi vì anh rất dữ, vừa nhìn giống như một kẻ xấu."

Kim Tại Hưởng: "..."

Điền Chính Quốc lên lớp luôn nhã nhặn và lịch sự, làm cho mọi người đều lầm tưởng anh ở thế yếu. Trên thực tế, ở tình huống bình thường, thầy Điền đánh nhau, chơi bóng vô cùng lợi hại, là người ít chịu thiệt nhất.

"Anh không có bắt nạt cậu ấy." Lần đầu tiên Kim Tại Hưởng kiên trì giải thích với cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa không ít: "Lén nói cho em biết một chuyện, thật ra anh và thầy Điền của các em đang yêu nhau. Anh và cậu ấy có chút mâu thuẫn nhỏ, cậu ấy đang giận dỗi."

Hướng Hưng Mẫn hoàn toàn ngơ ngác.

Mãi đến khi về đến nhà, cô mới giật mình hoàn hồn, lấy điện thoại di động ra ném một quả bom vào trong nhóm lớp: "Tin hot! Thầy Điền của chúng ta nói chuyện yêu đương rồi!!!"

-Hết chương 27-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe