Chương 39: Đừng lo, tin tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc giật mình, nhớ tới Kim Tại Hưởng muốn người bạn đời lý tưởng của mình Beta, đúng vậy xác suất có em bé là rất nhỏ.

Chẳng qua anh không biết Kim Tại Hưởng...có thích trẻ con hay không. Mặc dù trông hắn vô cùng lạnh lùng.

Anh gật đầu, dời mắt đi chỗ khác trước.

Kim Tại Hưởng nhìn theo bóng lưng anh, hắn không lên tiếng.

Đến cửa nhà, Điền Chính Quốc nói: "Đúng rồi, tôi muốn nhờ anh một việc. Anh có thể tìm giúp tôi một luật sư đáng tin cậy không, tôi không quen biết ai trong lĩnh vực này."

Kim Tại Hưởng suy nghĩ một chút: "Là chuyện di sản của mẹ ruột em?"

Điền Chính Quốc nói: "Năm đó di chúc nói là quy ra tiền để quyên góp, tôi nghi ngờ Điền... Điền Lương Bình đã chiếm chúng cho riêng mình. Tôi chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này."

Kim Tại Hưởng gật đầu, tìm một người có đủ năng lực, không bị luật sư của nhà họ Điền ảnh hưởng có lẽ rất đơn giản.

Hắn hỏi: "Hận không?"

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt: "Hả?"

Kim Tại Hưởng nói: "Ông ta đối xử tệ bạc với em."

Điền Chính Quốc nói: "Không hận nhưng có oán trách. Nếu tôi nói không hận ông ta, tất nhiên anh sẽ không tin. Lúc trước tôi ngây thơ cho rằng có thể giả vờ mắt nhắm mắt mở như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế vẫn xảy ra mâu thuẫn. Bây giờ, trong lòng tôi bọn họ chẳng là gì nữa rồi."

Lúc đầu anh có cố kỵ, Điền Lương Bình đã chu cấp sinh hoạt phí cho anh khi còn nhỏ, quả thật là anh được ông nuôi lớn. Vậy nên, lương tâm của anh vẫn luôn không muốn tranh đoạt cái gì. Thực tế, Điền Lương Bình vừa chăm sóc anh vừa chiếm đoạt di sản do mẹ ruột anh để lại, hai bên đều hòa nhau, không ai nợ ai.

Sau khi thi đại học, anh muốn lấy lại tất cả mọi thứ.

Điền Chính Quốc cúi đầu, bỗng nhiên bị người trước mặt xoa đầu.

Bàn tay Kim Tại Hưởng dày rộng và có lực, lòng bàn tay vô cùng ấm áp. Hắn nói: "Đừng lo lắng, tin tưởng tôi."

...

Một người đàn ông ngậm cỏ đuôi chó đang ngồi trên một chiếc ghế bên ngoài khu nhà.

Khuôn mặt gã vẫn còn nét non nớt, có mấy phần khôi ngô phóng khoáng, hai chân bắt chéo, gã mặc một bộ quần áo cao bồi, cả người toát lên vẻ lưu manh, người qua đường nhìn thấy gã đều đi đường vòng né tránh.

Bởi vì lần trước Dư Minh Viễn đánh nhau ở cổng trường cấp ba mà bị hiệu trưởng Lưu nói lại với ba mình, gã bị ba cấm túc ở nhà hơn một tuần. Hôm nay gã mới nghĩ mọi cách trốn tới đây, trong người gã chỉ có một tệ, gã gọi một cú điện thoại cho Trang Hải.

Bị nhốt ở nhà suốt mấy ngày nay, gã càng không quên được Điền Chính Quốc, mấy ngày không gặp, chẳng những không quên được mà ngược lại còn có hứng thú với đối phương hơn.

Đợi hai tiếng sau Trang Hải mới tới, gã tức giận nói: "Anh đi chơi ở đâu mà giờ mới đến hả."

Trang Hải đập gã một cái: "Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu hả, ngày nào cũng lêu lổng chơi đùa ở bên ngoài, tôi bị ba tôi kéo đến công ty làm nhân viên văn phòng*. Cậu chỉ kém tôi hai tuổi sao không thấy ba cậu bắt cậu quản lý công ty mà để cậu ra ngoài phá hoại người ta vậy."

*Nguyên văn là "社畜/Xã súc": một từ thông dụng trên internet được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng, tiếng Nhật "しゃちく", dùng để chỉ những nhân viên làm việc bán mạng trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật, chủ yếu được dùng để cười nhạo chính họ.

"Ông ấy sợ tôi trực tiếp làm công ty đóng cửa", Dư Minh Viễn chìa tay ra: "Anh có mang đồ đến không?"

Trang Hải nhét một phong thư dày cộp vào tay gã: "Tôi cố lắm mới có được nó đó, an ninh của khu nhà này không kém gì biệt thự của nhà cậu đâu."

Dư Minh Viễn gật đầu nhẹ: "Lần sau tôi sẽ trả lại anh gấp đôi."

Trang Hải cười: "Cậu vẫn không chịu không từ bỏ à, người ta đâu có thích cậu."

Dư Minh Viễn nói: "Tôi thích kiểu khí chất kiêu ngạo như vậy đấy, kiểu người lúc đầu càng lãnh đạm như cục đá, thì sau khi thích anh sẽ càng một lòng thủy chung. Đến lúc đó kể cả anh có cặn bã như thế nào, anh ta cũng sẽ không bỏ được. Hơn nữa, Omega không thể không có Alpha."

...

Buổi tối, Điền Chính Quốc vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một người ngồi xổm trước cửa nhà.

Dư Minh Viễn đang cầm ba bông hồng, cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân nên gã ngẩng đầu, thoáng cái nhảy dựng lên, nở nụ cười: "Thầy Điền, cuối cùng tôi cũng được gặp lại thầy rồi."

Điền Chính Quốc bị dọa tỉnh cả ngủ, anh nói: "Cậu...cậu vào đây bằng cách nào? Cậu có bệnh phải không?"

Dư Minh Viễn cảm thấy mình là như tên thích bị ngược, gã cười hì hì: "À, tôi đương nhiên là đi vào rồi. Tôi cũng không có bệnh, chẳng qua là bị ba tôi nhốt mười ngày, trong khoảng thời gian đó, tôi phát hiện ra mình càng thích thầy Điền hơn."

Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, Dư Minh Viễn xua tay nói: "Nhất định là thầy không muốn nửa đêm rồi mà còn ồn ào, đúng không? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Điền Chính Quốc không có kiên nhẫn: "Tôi chỉ nói một chữ, cút."

Dư Minh Viễn quay đầu cắm hoa trên tay nắm cửa, tránh đường: "Ngủ ngon nha, thầy Điền."

Điền Chính Quốc nghi ngờ đi qua, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của người bên cạnh.

Dư Minh Viễn vẫn đứng đó cho đến khi anh đóng cửa lại mà không làm gì.

Ngày hôm sau, lại vẫn như cũ.

Đối phương quá ranh mãnh, luôn chọn lúc Điền Chính Quốc chỉ có một mình, không có Kim Tại Hưởng ở đó. Điền Chính Quốc là một người đàn ông trưởng thành nên luôn cẩn thận, Dư Minh Viễn cũng chưa làm gì vượt quá quy tắc, khi thì gã tán gẫu với anh trên đường, khi thì đứng trong đám đông nhìn anh cười. Điền Chính Quốc nhìn mà sởn cả tóc gáy.

Dư Minh Viễn như thuốc cao bôi trên da chó, làm sao cũng không thể thoát được, Đã nhiều lần Điền Chính Quốc muốn trực tiếp khiếu nại với Hiệp hội Quyền lợi Omega, nhưng cuối cùng đều nhẫn nhịn.

Một khi chuyện này được phơi bày trên các kênh xã hội, thì sẽ trở thành một sự kiện xã hội. Tin đồn sẽ lan nhanh trong giới hào môn, mà anh không muốn trở thành chủ đề bàn tán sau bữa tối của mấy người nhiều chuyện.

Vả lại mấy ngày nay quá bận rộn, Điền Chính Quốc cũng không nghĩ ra cách nào khác.

Ngày thứ tư, trước khi Điền Chính Quốc xuống xe, Kim Tại Hưởng gọi anh lại: "Sao em lại nhìn xung quanh? Trông em có vẻ hoảng sợ."

Kim Tại Hưởng vươn tay sờ đầu anh, bắt đầu từ hôm trước hắn đã cảm thấy trạng thái của Điền Chính Quốc có gì đó không đúng, nhưng chuyện gì anh cũng giấu trong lòng cho nên hắn cũng không hỏi.

Sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt: "Tôi..."

Kim Tại Hưởng cau mày, cảm thấy sự tình hẳn là rất nghiêm trọng, khí thế của hắn trở nên lạnh lùng, giọng điệu trầm xuống: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

...

Trong chốc lát, cửa thang máy mở ra, khuôn mặt tươi như hoa của Dư Minh Viễn đang chào đón, nhưng ngay lập tức đông cứng nơi khóe miệng.

Hai tay Kim Tại Hưởng đút vào túi quần: "Cậu Dư, nghe danh đã lâu."

Dư Minh Viễn ném đồ trong tay đi: "Anh đến đây làm gì, Điền Chính Quốc đâu?"

Ánh mắt Kim Tại Hưởng rét lạnh, hắn cao hơn Dư Minh Viễn một chút, khí thế cũng mạnh mẽ, trầm ổn hơn: "Cậu Dư quả là có bản lĩnh, ba ngày nay tôi không tìm ra cậu, xem ra bị nhốt ở nhà...vẫn chưa đủ thoải mái?"

Đồng tử Dư Minh Viễn co rút lại: "Là anh!"

Kim Tại Hưởng nói: "Nhóc con không nghe lời là không tốt đâu. Không nên quấy rầy bạn trai tôi."

Nhìn cảnh tượng này, những hình ảnh đã quên càng trở nên rõ ràng, Dư Minh Viễn mở to hai mắt nói: "Người ở cửa lớn nhà họ Điền hôm đó...là anh!"

Gã tức giận đến run rẩy, lắp bắp nói hai lần: "Là anh", ban đầu gã tưởng rằng chỉ là người thường xuyên đưa đón Điền Chính Quốc, không ngờ đó lại là Kim Tại Hưởng – người thừa kế duy nhất của nhà họ Kim, người đã rất nổi tiếng trong giới hào môn.

Những lời đồn đó đương nhiên cũng bao gồm chuyện sau khi thừa kế, Kim Tại Hưởng trực tiếp xuống tay những người trong họ của mình.

Dư Minh Viễn cảm thấy hơi sợ: "Thế thì sao, tôi chỉ quang minh chính đại theo đuổi anh ấy thôi. Tôi cảnh cáo anh, ba tôi là ông chủ lớn! Anh biết đấy! Ông ấy cũng lợi hại giống anh."

"Quang minh chính đại?", Kim Tại Hưởng cười khẩy nói: "Cậu quang minh chính đại dùng thủ đoạn vô liêm sỉ bắt nạt em ấy thì có."

Hắn không muốn nói thêm nửa câu với loại người này, nói nhiều hơn một câu hắn cảm thấy như đang tự hạ thấp bản thân mình.

Kim Tại Hưởng quay đầu dặn dò Tôn Vi Giai, để trợ lý của mình đưa Dư Minh Viễn đi. Dư Minh Viễn tự trốn đi, lại có thể trốn tới bây giờ, hẳn là gã tránh được người của ba mình, vậy thì hắn có thể lặng lẽ mang người đi.

Đến lúc đó Dư Minh Viễn có kêu cha gọi mẹ cũng không thể gọi ba mình tới giúp.

Nửa đời Kim Tại Hưởng giãy dụa để sống sót, thủ đoạn tàn nhẫn. Còn Điền Chính Quốc mặc dù nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng sẽ không thật sự tàn nhẫn xuống tay.

Dặn dò xong, Tôn Vi Giai nhắc nhở: "Đúng rồi Kim tổng, tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, biệt thự nhỏ ở Đông Di Viên đã sẵn sàng, có thể vào ở bất kỳ lúc nào."

Trước vì vội vàng trở về Trung Quốc, Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ mới phải sống ở trong tòa nhà cao mấy chục tầng này. Mặc dù căn hộ của hắn khá lớn nhưng đối với chủ tịch của một công ty lớn như hắn, có thể nói là bình dân, hoặc có thể nói là rất thiệt thòi.

Kim Tại Hưởng nghĩ ra một cách hay.

Hắn đến trước cửa nhà rồi nhưng phải gõ cửa vì đã đưa chìa khóa nhà mình cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đang cảm thấy phiền muộn vì mình dựa hơi Kim tổng để chèn ép Dư Minh Viễn. Anh cảm thấy vô cùng không đúng, giống như là cáo mượn oai hùm.

Kim Tại Hưởng bước vào nói: "Tôi đã đuổi gã đi rồi, nhưng hình như gã vẫn chưa chết tâm. Nếu em cần, tôi có thể tìm người giải quyết gã."

Điền Chính Quốc ngây người nói: "Giải, giải quyết?"

Kim Tại Hưởng đi vào nhà, mặt không đổi sắc: "Vốn là Dư Minh Viễn lén chạy ra ngoài, trong nhà gã không biết gì về việc này. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên ngoài, không phải rất bình thường sao?"

Điền Chính Quốc đang rót nước chợt hoảng sợ, anh hoài nghi tổ tiên nhà họ Kim có thể không sạch sẽ.

Kim Tại Hưởng nhìn mặt mũi trắng bệch của anh, cong môi nói: "Dọa em thôi, tôi còn chưa đạt đến loại trình độ một tay che trời như vậy, nhưng tôi có cách tốt hơn."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Cách gì?"

Kim Tại Hưởng uống cạn cốc nước trên bàn: "Đúng lúc trong tay tôi có một biệt thự nhỏ chỉ mất mười phút đi bộ đến trường em. Nếu em muốn, tôi có thể cho em thuê một phòng."

Điền Chính Quốc nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe nói biệt thự tư nhân trong nước cho thuê phòng. Người bình thường sở hữu biệt thự không giàu thì cũng quý. Nói cho cùng nếu cho thuê một trăm năm cũng không lấy lại được vốn.

Kim Tại Hưởng tỉnh rụi nói: "Vị trí tốt, quan trọng là công tác bảo mật rất tốt. Thông tin gia đình sẽ không bao giờ bị tiết lộ, vô cùng an toàn."

Nếu anh còn ở đây thì sớm muộn gì Dư Minh Viễn vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện. Cả ngày bị Dư Minh Viễn làm cho lo sợ, cơ thể anh cũng không chịu nổi.

Điền Chính Quốc cân nhắc một hồi lâu. Năm đó anh giúp đỡ Kim Tại Hưởng rất nhiều, bây giờ coi như lấy lại chút lãi vậy.

Chuyển nhà, tạm thời đem theo một số đồ dùng cá nhân, Điền Chính Quốc không có tiết học buổi sáng nên được nghỉ nửa ngày, anh chuẩn bị xong đồ đạc.

Tôn Vi Giai lái xe qua đón anh, cô đưa chìa khóa cho Điền Chính Quốc, cười ẩn ý: "Thầy Điền, lại gặp anh rồi, tôi tới giúp anh!"

Nếu nói đến tâm cơ phải nói đến Kim tổng, người tên Dư Minh Viễn kia hoàn toàn khống đấu lại Kim tổng. Hắn chỉ nói một hai câu đã mang được người về biệt thự riêng.

Đông Di Viên nằm ở phía nam của trung tâm thành phố, gần trường học và vùng ngoại ô, phong cảnh rất hợp lòng người, hộ gia đình bình thường rất ít, cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh.

Điền Chính Quốc ghi nhớ đường đi, xác nhận phòng mình rồi sắp xếp đồ đạc ngăn nắp. Tôn Vi Giai nói: "Chỗ này cách siêu thị và chợ hơi xa, nếu anh cần gì có thể nói dì giúp việc mang qua. Tôi sẽ đưa phương thức liên lạc của người ta cho anh."

Điền Chính Quốc nhìn nhìn một chút, thấy quen mắt nhưng không để ý lắm.

Buổi tối, anh đi bộ từ trường học về, đẩy cửa đi vào thì thấy trong phòng có ánh sáng.

Kim Tại Hưởng đứng cạnh quầy bar, ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh, ánh sáng vàng dịu nhẹ rọi lên khuôn mặt tuấn tú, hắn quay đầu nói: "Thầy Điền, thật khéo, tôi cũng vừa từ công ty về."

Hết chương 39

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe