Chương 5: Sao khẩu vị 2 người giống nhau thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Điền Chính Quốc ra ngoài nhận điện thoại, Trần Kim đem chiếc hộp màu đỏ thẫm bắt mắt trên bàn kia cầm lên, nhét lại vào lòng bàn tay Kim Tại Hưởng.

Trần Kim nhìn thấu tất cả mọi chuyện: "A Quốc có tâm tư sâu sắc, cảm xúc hướng nội, làm bạn nhiều năm như vậy mà tôi cũng không nhìn ra được tâm tư của cậu ấy. Tôi cũng quên nói rõ ràng với cậu ấy, việc này đúng là nên trách tôi. Nhưng mà Kim Tại Hưởng, cậu cũng đừng hùa vào chứ."

Kim Tại Hưởng nhướng mày: "Tại sao tôi không thể thích cậu?"

Trần Kim nói: "Người ta đồn rằng ông cụ Kim sợ nhất chính là không có người nối dõi. Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu kết hôn với Beta là vì muốn chọc giận ông ấy sao, cậu muốn nhà họ Kim tuyệt hậu sao?"

Hơn nữa y là thẳng nam, lại bị anh em của mình tỏ tình đúng là chuyện cười, nếu là người xa lạ chắc chắn sẽ bị cho là đùa giỡn lưu manh mà đánh rồi.

Mắt Kim Tại Hưởng hơi nheo lại.

Nhà họ Kim đến thế hệ cha mẹ hắn, nội bộ đấu đá nghiêm trọng, cuối cùng cha hắn, cũng là lão nhị của nhà họ Kim bỏ mạng, lão đại cũng bỏ mạng, lão tam phát điên, phải vào viện điều dưỡng.

Chính vì vậy mà hắn mới có thể được ông cụ Kim nâng đỡ, làm tổng giám đốc của tập đoàn Kim thị, yên vị ở vị trí người đứng đầu nhà họ Kim.

Trong mắt ông cụ Kim không có nửa phần tình thân, chỉ có hai việc, một là hương khói của nhà họ Kim, hai là gia sản.

Cho nên lời nói của Trần Kim không phải là không có lý.

"Nói thật, nhìn qua thôi cũng chắc chắn là ông ấy sẽ không thích tôi", Trần Kim nói: "Cho nên, Kim tổng, cậu quý nhân đại lượng, buông tha cho dân thường như tôi đi."

...

Xung quanh không có ai, không khí yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hô hấp nhẹ nhàng của người ở đầu dây bên kia.

Từ lòng bàn chân của Điền Chính Quốc xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, tròng mắt không mang theo một chút cảm xúc, phảng phất cảm giác hờ hững lạnh lẽo.

Anh nói không hề có cảm xúc nói: "Cuối tuần này trường học không được nghỉ, tôi có lớp, tuần sau đi."

Người đàn ông có chút tức giận, trách cứ: "Điền Chính Quốc, anh có còn nhận nhà họ Điền này nữa hay không? Có nhận người cha này nữa không? Ba tháng không về nhà, anh định ở cái căn hộ nhỏ kia đến chết già sao?"

Điền Chính Quốc cười lạnh nói: "Tôi cứ ở cái nơi nhỏ bé tồi tàn này, không về thì sẽ không chọc giận ba nữa, lời của tôi nói không đúng sao?"

Ông Điền nổi giận nói: "Điền Chính Quốc, muốn như thế nào mới cùng ba nói chuyện! Con là con cả nhà họ Điền, cả ngày ở bên ngoài một thân một mình có thể làm được gì? Làm giáo viên cấp ba cái quỷ gì chứ, con nhanh chóng từ chức đi, đến công ty tìm chút chuyện làm."

Điền Chính Quốc nheo mắt lại: "Ba biết vì sao tôi lại chọn con đường này mà."

"Thật sự là phí công nuôi dưỡng ra một tên bạch nhãn lang mà", ông Điền nổi giận cúp điện thoại: "Cuối tuần này, anh cút về nhà cho tôi."

Bầu không khí như chết lặng, Điền Chính Quốc tựa lưng vào vách tường, hơi cúi đầu, khuôn mặt vùi trong bóng tối, không thể nhìn rõ nét mặt.

Mẹ Điền bị trầm cảm sau khi sinh Điền Chính Quốc, thân thể từng chút sụp đổ, một buổi tối nọ, tự kết thúc sinh mạng của bản thân.

Vợ mất chưa được nửa năm, ông Điền tái hôn, mẹ kế ba tháng sau sinh cho ông một đứa con gái đáng yêu. Hai năm sau, lại sinh tiếp một đứa con trai, sau đó phân hóa thành Alpha.

Mỗi ngày Điền Chính Quốc sống ở nhà họ Điền luôn không dễ chịu gì, ông Điền thì cứng nhắc và nghiêm khắc, mẹ kế bụng dạ hẹp hòi âm hiểm, xảo quyệt. Điền Chính Quốc phải đến viện phúc lợi của nhà họ Trần lánh nạn. Sau khi lớn lên, anh dứt khoát từ bỏ quyền thừa kế gia sản của mình, thay đổi nguyện vọng, trở thành một nhà giáo nhân dân.

Làm giáo viên cái gì cũng tốt, còn có nghỉ đông và nghỉ hè.

Nếu có thể, anh hi vọng rằng mình không có liên hệ gì với nhà họ Điền, như vậy thật bình yên.

Điền Chính Quốc đợi một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới trở về phòng riêng, ngồi xuống ghế.

Trần Kim nhìn anh: "Sao vậy? Bác Điền gọi đến sao?"

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Ông ấy muốn tôi trở về ăn bữa cơm."

Gia đình giàu có nhiều mâu thuẫn, Trần Kim được biết, lúc trước mẹ Điền mang thai đứa nhỏ, cả ngày đều ở trong nhà, cha Điền lại lừa dối bà ngoại tình, làm hại mẹ Điền sinh xong vì trầm cảm mà tự sát. Mẹ Điền có xuất thân tốt, tính tình mềm yếu, quan trọng nhất vẫn là bà gặp người không tốt.

Mẹ kế của anh là Lý Thiến liên tiếp sinh được một nữ một nam, đặc biệt sau khi sinh em trai của Điền Chính Quốc là Điền Hoa Hạo, cuộc sống của anh ở nhà họ Điền ngày càng khó khăn hơn, có cha có mẹ cũng như không, Điền Chính Quốc không giống cậu cả nhà họ Điền một chút nào, vô cùng nghèo túng.

Trần Kim nói: "Ăn một bữa cơm thôi mà, không phải việc gì to tát. Cậu cứ thoải mái đi, tôi thấy mấy năm nay bác Điền cũng cảm thấy lỗi với cậu, vả lại cậu cũng lớn rồi ông ấy cũng sẽ không ép buộc cậu."

Điền Chính Quốc gật đầu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Kim Tại Hưởng.

Sắc mặt Điền Chính Quốc chợt lạnh đi, đôi môi mím chặt.

Trần Kim rất quen thuộc với biểu cảm này, đó là dấu hiệu cho thấy Điền Chính Quốc đang tức giận, đừng nên trêu chọc.

Trần Kim vội vàng lên tiếng: "Chờ một chút! Hai người nhìn xem bàn đồ ăn này rất đẹp mắt...A, còn rắc thêm rau mùi, rất là thơm."

Trần Kim cầm đũa gắp cho mỗi người một miếng thịt: "Mau nếm thử đi, ăn rất ngon."

Điền Chính Quốc nhặt rau mùi ra: "Không ăn rau mùi."

Kim Tại Hưởng dừng động tác lựa rau mùi, Trần Kim nói: "...Tại Hưởng cũng không ăn rau mùi sao?"

Kim Tại Hưởng: "...Không ăn."

Trần Kim cười nói: "Ha ha ha, khẩu vị của hai người sao mà giống nhau như vậy, Chính Quốc không ăn được cay, cậu cũng không ăn?"

Hai người bên cạnh đều buông đũa xuống, giọng của Kim Tại Hưởng lạnh lẽo cứng rắn: "...Tôi có thể ăn cay."

Điền Chính Quốc cười híp mắt: "Vậy để tôi gọi nhân viên phục vụ, đem cho Kim tổng một phần đầu thỏ cay, rất bổ."

Trần Kim: "..."

Kim Tại Bảo Bảo trì bộ dạng nhã nhặn, nhịn xuống ý nghĩ xem đĩa rau mùi này thành khuôn mặt của người đối diện mà thái nhỏ.

Ngả ngớn, khắc nghiệt và hung dữ, hắn luôn thích đối nghịch với Điền Chính Quốc.

...

Kim Tại Hưởng ra ngoài lấy hóa đơn thanh toán, quầy lễ tân nói: "Hóa đơn đã được thanh toán, là vị Điền tiên sinh trả."

Tâm trạng của Kim Tại Hưởng đột nhiên có chút không tốt, hắn gật đầu đi ra ngoài, thời tiết không tệ, Điền Chính Quốc đã rời đi.

Hắn châm một điếu thuốc, dựa vào xe lướt điện thoại di động, không thể lý giải được việc hắn muốn hỏi Điền Chính Quốc, tại sao lại quyết định trở thành giáo viên. Nhưng tìm tới tìm lui, hai người họ không lưu lại phương thức liên lạc của nhau.

Trợ lý gửi cho hắn một tin nhắn: Kim tổng, anh có hài lòng với nhẫn không? Thành công rồi sao?

Chiếc nhẫn là trợ lý chọn, hắn thậm chí còn không nhìn nó. Hắn lấy cái hộp trong túi ra, muốn ném vào thùng rác, cuối cùng đành giữ lại.

Hắn đáp: Không thành, cầm đi bán, quyên góp cho tổ chức từ thiện.

Hắn thất bại cũng không cảm thấy thất vọng gì, hút một hơi thuốc lá, tiếp tục trả lời tin nhắn: Tra cho tôi lý lịch cá nhân của cậu cả nhà họ Điền, Điền Chính Quốc.

...

Buổi chiều Điền Chính Quốc không có lớp, quyết định cuối tuần về nhà một chuyến, anh cùng với các giáo viên khác điều chỉnh lại tiết học, bắt đầu các tiết học cuối tuần trước.

Lớp 12 học rất nặng, anh lên lớp xong vẫn phải ở lại chấm bài tập. Lớp học 30 người, để nắm vững tình hình học tập của từng học sinh cần rất nhiều thời gian và tâm sức.

Chiều thứ sáu, anh phê xong bài tập, đứng dậy khỏi ghế, giơ cánh tay đau nhức. Tình cờ lớp trưởng lớp toán của anh xuất hiện ở cửa văn phòng, Điền Chính Quốc gọi người lại: "Trương Tiểu Văn, lại đây cầm lấy những bài tập này phát cho mọi người, để mọi người làm vào cuối tuần này, tuần sau tôi sẽ giảng lại."

Vóc người lớp trưởng Trương Tiểu Văn cao hơn Điền Chính Quốc, anh phải hơi ngửa đầu lên nhìn học sinh của mình, một bên bàn giao công việc, một bên ở trong lòng than thở về gen Alpha đáng ghen tị này.

Khi trưởng thành ở tuổi 18 là thời điểm phân hóa giới tính, Trương Tiểu Văn là một Alpha, hơn nữa với vẻ ngoài đẹp trai, tóc ngắn gọn gàng, lúc mặc đồng phục thể dục, có thể nhìn thấy rõ vai rộng, eo thon, chân dài, làm việc lớn nhỏ vô cùng cẩn thận, rất đáng tin cậy, rất được lòng các cô gái.

Trương Tiểu Văn nhẹ nhàng ôm một xấp bài kiểm tra và sách bài tập: "Cuối tuần này thầy không đến trường sao?"

Trường trung học phổ thông được nghỉ mỗi tháng một lần, cuối tuần đều có lớp tự học và giáo viên cũng phải ở trường. Điền Chính Quốc nói: "Cuối tuần này tôi có việc xin nghỉ, nếu môn toán có vấn đề gì, có thể đi hỏi thầy Lý lớp bên cạnh. Còn có, đừng quên thu đủ bài tập trước buổi tối chủ nhật."

Điền Chính Quốc vỗ vỗ vai Trương Tiểu Văn, cười tủm tỉm hỏi: "Mới vừa chơi bóng về?"

Trương Tiểu Văn mỉm cười lau mồ hôi trên trán, lộ ra hàm răng trắng đều, trông vô cùng đẹp trai: "Tiết trước là thể dục."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm lạnh. Còn có...cố gắng đừng để đổ mồ hôi, nếu không sẽ tỏa ra mùi tin tức tố. Thầy thể dục nhìn thấy lại mời cậu đi uống trà*."

*Bị phạt

Để bảo đảm không có sự việc gì bất ngờ xảy ra trong kỳ thi đại học, Alpha và Omega sẽ bị cấm tuyệt đối không được phát ra tin tức tố, để tránh phát sinh những chuyện không may.

Đổ mồ hôi sẽ kèm theo sự tỏa ra của tin tức tố, ngay khi Trương Tiểu Văn đến gần, Điền Chính Quốc có thể ngửi thấy mùi tin tức tố như ánh mặt trời ấm áp trên người cậu ấy, vô cùng nồng.

Trương Tiểu Văn cúi đầu, nhìn thấy đôi lông mày của thầy mình hơi cau lại, cặp mắt kia đẹp như lưu ly, cậu ấy sửng sốt một chút, hai má chợt ửng hồng, hơi ngượng ngùng nở nụ cười.

Điền Chính Quốc xua xua tay bảo cậu ấy đi.

Trương Tiểu Văn dứt khoát đi thay bộ quần áo khác, phun sương che lấp tin tức tố, chờ khi hoàn toàn không còn mùi, mới trở về phòng học. Cậu ấy ngồi trở lại chỗ của mình, nghe bạn cùng bàn nói: "Cậu có biết không? Thầy Chính Quốc thật ra là một Omega."

Bạn học nữ ở phía sau thò đầu đến: "Tôi cũng có nghe nói, tôi cứ tưởng thầy Chính Quốc là Beta."

"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cũng không phải là không có Omega làm giáo viên. Hơn nữa trong lý lịch công chức của thầy Điền có ghi rõ giới tính là Omega, chỉ là thầy Điền tương đối khiêm tốn. Mà này, cậu có thể gọi là thầy Chính Quốc không, để thầy nghe được thì thật bất kính."

Bạn học nữ trầm tư nói: "Vậy cậu nói xem, thầy Chính Quốc có đối tượng kết hôn chưa?"

Có hay không có đối tượng kết hôn Trương Tiểu Văn không biết, chỉ là trong đầu hiện ra bóng dáng Điền Chính Quốc lên lớp, mảnh khảnh mà thon dài, ngón tay trắng nõn, giọng nói nhàn nhạt, dường như sẽ luôn luôn điềm tĩnh, chưa bao giờ sơ xuất, quả thật rất dễ khiến người ta cảm thấy như là một Beta.

Mà hình như chỉ có Omega mới có thể nhạy cảm phát hiện ra mùi tin tức tố Alpha dù là rất nhạt. Đó là lý do tại sao Điền Chính Quốc có thể phát hiện ra tin tức tố của cậu ấy.

...

Điền Chính Quốc cố ý ở lại trường học thêm một giờ, sáu giờ tan làm. Tình cờ đụng phải một người quen ở trước lớp học, là Bác Viên, trước đây cũng ở trong viện phúc lợi.

Bác Viên cũng dạy trong trường cấp ba này với anh, lớn lên trông rất hiền lành, đeo mắt kính gọng đen, nụ cười có chút ngạc nhiên và chân thành: "Thầy Điền, mới tan lớp à? Dạy lớp 12 thật sự vất vả nhỉ."

Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Vẫn ổn."

Anh từ trước đến nay vẫn là cái tính lạnh lùng, tuy dễ gần nhưng nội tâm lại xa cách và kiêu ngạo, đối xử với người khác chưa bao giờ nhiệt tình.

Bác Viên ngược lại cũng không thèm để ý, cùng đi đến cổng trường, nói: "Cậu biết không, Điền Xuyên trong viện phúc lợi của chúng ta, bây giờ là người thừa kế của nhà họ Kim, mấy ngày trước đột nhiên quyên góp cho viện phúc lợi một khoản tiền."

Điền Chính Quốc nhíu mày, Bác Viên nói: "Kim tổng nhìn thì lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn do viện trưởng Trần mang về viện phúc lợi, hắn mới có thể sống tốt. Sự nghiệp thành công trở về, sẵn sàng quyên góp tiền bạc, cũng là hắn có tâm muốn báo đáp."

Điền Chính Quốc trên mặt tán thành, nhưng trong lòng lại lắc đầu.

Kim tổng, chính là một cái móng heo bự.

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe