Chương 58: Là em vẫn luôn kéo anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc da mặt mỏng, gọi cũng không dám gọi, nhịn hơn mười phút, mới đợi được Kim Tại Hưởng đi ra.

Bởi vì là Omega mang thai chưa được đánh dấu vĩnh viễn, phát nhiệt xuất hiện lần đầu tiên sẽ khá nghiêm trọng, cần cắn tuyến thể đánh dấu tạm thời mới có thể giảm bớt.

Cậu đã nóng đá văng chăn ra, cả người co sang bên Kim Tại Hưởng thường ngủ, ôm gối của đối phương trong ngực, siết đến khớp tay trắng bệch.

Ngay cả giọng cũng thay đổi lành lạnh thường ngày mà ngọt cực kỳ: "Hạ... Tại Hưởng..."

Ngón tay hơi lạnh của Kim Tại Hưởng sờ gò má của cậu, "Thầy Điền, em phát nhiệt... Làm sao bây giờ, hình như anh chỉ có thể đánh dấu em."

Điền Chính Quốc vùi mặt vào trong gối, giọng nhỏ không nghe thấy được: "Vậy thì... Đánh dấu... em đi."

Kim Tại Hưởng nhíu mày: "Gọi ba, anh giúp em."

Điền Chính Quốc hồ đồ ngẩng đầu, đôi mắt một mảnh hỗn độn, cơ hồ muốn kêu ra khỏi miệng. Kim Tại Hưởng bỏ tâm tư trêu đùa, trực tiếp bế người lên.

Mặt cậu ửng hồng, đôi môi bị cắn trắng bệch, lông mi dày đặc đọng một giọt nước mắt, hô hấp nóng bỏng. Kim Tại Hưởng vừa chạm vào cậu, cậu đã thuận thế nhào tới ôm lấy, dường như ôm lấy một miếng ngọc hơi lạnh.

Mà cậu đã không thể thỏa mãn với việc Alpha chỉ tiếp xúc mình ở ngoài.

Hôn môi, cũng không đủ.

Kim Tại Hưởng đè cái tay không an phận của cậu xuống, hôm nay bị cậu chọc rất nhiều lần, còn tiếp tục như vậy khả năng hắn sẽ thật sự không thể làm người.

Điền Chính Quốc bị hắn ôm tới ôm lui, nhịn cực kỳ khó chịu, không nhịn được mắng: "Anh đến cùng... Có được hay không!"

Tiếp theo một cái chớp mắt, Điền Chính Quốc cảm thấy cổ tay của mình bị siết chặt, Kim Tại Hưởng kìm chặt vai cậu, cảm giác hơi đau.

Rất nhanh, chút đau đớn kia đã không thấm vào đâu.

Omega lộ gáy trắng nõn, làn da mẫn cảm lộ ra trong không khí, bị hàm răng nhọn của Alpha phá tầng da ngoài, mùi máu tanh bị tin tức tố điên cuồng giao hòa che đi.

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống dọc theo hai má.

Cậu ngửa cổ lên, cả người căng thẳng đến mức tận cùng.

Kim Tại Hưởng dùng tay đè cổ cậu xuống, tựa hồ vì không cho cậu lộn xộn. Tin tức tố Alpha thông qua tuyến thể rót vào người cậu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn làm toàn thân cậu run rẩy.

Kim Tại Hưởng ôm chặt người không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ngất đi vào trong ngực, nhiệt độ trên người Điền Chính Quốc đã không nóng như trước, khóe mắt vẫn vương nước mắt, quần áo lúc cọ xát đã nhăn nhúm, sau lưng cậu có một tầng mồ hôi mỏng.

Trước khi hắn tới, Điền Chính Quốc nhịn đến cơ hồ hỏng mất.

Kim Tại Hưởng lấy một bộ quần áo mới trong tủ đầu giường ra thay cho cậu.

Omega đẹp đẽ không hề phòng bị nằm trong ngực hắn mê man, như là hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Kim Tại Hưởng khẽ chớp mắt, mấy tháng này ở nhà rốt cục nuôi cậu mập chút, làn da cũng cực trắng cực mềm, nhiệt độ da dẻ giờ đây nóng hơn nhiệt độ bình thường một chút. Quanh mắt cậu là màu hồng, như là bị hắn bắt nạt quá ác.

Kim Tại Hưởng sờ bụng dưới mềm mại của cậu, không nhịn được cắn vào xương quai xanh mê người, dường như bất chấp, lưu lại một dấu răng sâu đậm.

Điền Chính Quốc thấy đau, cau mày, vẫn không tỉnh.

"Được chiều mà kiêu." trong giọng nói Kim Tại Hưởng lộ ra đầy bất đắc dĩ, "Cũng chỉ có em dám làm như thế."

...

Hôm sau Điền Chính Quốc tỉnh dậy, sờ thấy dấu răng lõm ở tuyến thể, ngoài ra, cũng chỉ có ở xương quai xanh có dấu răng sâu. Chuyện tuyến thể thì cậu nhớ, xương quai xanh thì một chút ấn tượng cũng không có.

Kim Tại Hưởng đi lên thấy cậu kéo cổ áo, mơ màng nhìn mình trong gương.

Điền Chính Quốc xoay người nhìn hắn, "Tối hôm qua còn xảy ra chuyện gì hả?"

Kim Tại Hưởng: "Anh nói gì em cũng tin?"

Điền Chính Quốc hơi hoài nghi.

Kim Tại Hưởng: "Tối hôm qua thầy Điền rất nhiệt tình."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Tại Hưởng: "Em còn gọi anh là ba."

Điền Chính Quốc: "... Lượn."

Cậu đỏ mặt, trực tiếp đóng cửa lại.

Kim Tại Hưởng suýt nữa bị cửa đập phải chân, khóe miệng không nhịn được cong lên, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.

Điền Chính Quốc da mặt mỏng, bề ngoài nhìn lạnh lùng, tính tình cũng lạnh nhạt, trên thực tế yêu kiều khó nuôi còn thích làm nũng, nói chung là khó hầu hạ, khả năng còn có chút bảo thủ.

Trước khi hai người chưa chính thức quyết định quan hệ bạn đời trên pháp luật, Kim Tại Hưởng sẽ tận lực kìm chế mình.

Hắn đang muốn xuống lầu xem bữa sáng, lại nghe thấy điện thoại trong phòng ngủ vang lên.

Là Tôn Vi Giai: "Chủ tịch Kim, thỏa thuận chuyển giao cổ phần mà ngài sai tổng bộ làm đã xong, đã đóng dấu."

Kim Tại Hưởng: "Không cần có hiệu lực ngay, lúc nào cô lên máy bay, tôi gọi người đến đón cô."

Tôn Vi Giai: "Mười một giờ trưa, tám giờ tối là đến... Đúng rồi, có mấy cổ đông tựa hồ có chút bất mãn với ngài, đều là người của ông Kim. Ông Kim còn có ý bảo ngài quay lại. Tôi nói công ty mới vẫn chưa đưa vào hoạt động hoàn thiện, ngài tạm thời không quay lại được."

Kim Tại Hưởng lạnh nhạt nói: "Không cần để ý, bọn họ muốn khống chế tôi, không phải một lần hai lần. Cô vất vả rồi."

Điền Chính Quốc đi ra cửa, vừa vặn nghe thấy câu nói sau cùng: "Ai muốn khống chế anh? Còn có rất nhiều lần?"

Kim Tại Hưởng cúp máy, "Không có ai."

Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt kiên định.

Kim Tại Hưởng hiểu ý cậu, "Lúc mới về, bởi vì là đời sau khoẻ mạnh duy nhất của Kim gia, ông khá lịch sự với anh, sau đó lại nỗ lực biến anh thành cương thi tuyệt đối nghe lời ông ta, không dám có ý nghĩ của mình."

Sắc mặt Điền Chính Quốc hơi trầm xuống, "Em biết."

"Sau đó anh phát hiện, lúc đó quá trẻ, chống đối ông ta một lần, ông ta dùng thuốc khống chế anh. Mà cũng không thể khống chế anh, hơn nữa anh còn là cháu trai duy nhất còn sót lại của ông ta, so với anh không chịu quản giáo, ông ta sợ Kim gia đoạn tử tuyệt tôn hơn. Sau đó mỗi người đều lui một bước."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, cầm lấy cánh tay hắn nắm chặt, "Thuốc gì? Đau không?"

Kim Tại Hưởng nói: "Rất đau."

Kim Tại Hưởng cúi đầu: "Cho nên em hôn anh đi."

Điền Chính Quốc ngước đầu, nước mắt sắp rơi xuống, Kim Tại Hưởng mới không đùa cậu nữa, ôm lấy người, cảm xúc ấm áp xuyên qua vải vóc truyền vào lòng bàn tay, người trong ngực đầy mùi sữa thơm, ấm áp mềm mại, làm tim hắn cũng mềm nhũn.

"Không đau, anh chỉ hận." Hắn nói, "Lúc đó anh hận không thể xuống địa ngục, sau đó kéo theo toàn bộ bọn họ xuống địa ngục. Thế nhưng em kéo anh lên. Điền Chính Quốc, là em vẫn luôn kéo anh."

Hắn từng ở trong căn phòng tối tăm nhất, cũng trong tuyệt vọng sâu nhất và oán hận cực độ nhớ lại cách Thái Bình Dương mênh mông có một thiếu niên vui sướng mà tự do, cậu sáng chói, cũng có sinh hoạt bình phàm và vui vẻ.

Như là một vệt sáng.

Điền Chính Quốc xoa xoa sống lưng hắn, mặt ngơ ngác.

AO sau khi đánh dấu có thể cảm nhận được tâm trạng đối phương. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc ở đáy mắt Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc nói: "Lúc em thấy anh lần đầu tiên trong viện mồ côi, cảm thấy anh như là một con sói đáng sợ, sẽ không bị thuần phục. Cho nên thái độ của em với anh không tốt."

"Sau đó anh về nước, em chỉ lo Trần Kim không tim không phổi bị con sói như anh cuỗm đi, kết quả không nghĩ tới, cuối cùng chui đầu vào lại là em. Kim Tại Hưởng, anh tốt như vậy, em phải làm sao đây."

Hơn nữa, bây giờ xem ra, dường như làm thế nào cũng chạy không thoát.

Không phải là không thể đào tẩu, mà là không định rời đi.

...

Ngày ấy Điền Chính Quốc tổ chức sinh nhật, Trần Kim và Ôn Nhã có tặng quà, trong đó không ít là đồ bổ khai vị, rõ ràng là Ôn Nhã chuẩn bị, Trần Kim phổi bò, không nhìn ra cái gì.

Ngoại trừ chúc mừng, Điền Chính Quốc còn nhận được quà chậm một ngày của Uông Ngạn, một cái mô hình.

Uông Ngạn gọi điện thoại tới: "Thầy Điền! Quà này chậm một ngày cũng không trách tôi được, đều do lão Kim tên kia không nhắc nhở tôi. Cái thuyền mẫu kia là cho trẻ con chơi, bạn nước ngoài cho tôi, bản limited, tôi cất kỹ không cho ai sờ đấy."

Điền Chính Quốc: "Cảm ơn quà của anh."

Uông Ngạn gãi đầu một cái: "Ai nha quên mất là sinh nhật cậu, không phải sinh nhật bảo bảo."

Điền Chính Quốc cười nói: "Không sao, tôi cũng rất vui."

Uông Ngạn cười hê hê hai tiếng: "Vậy thì tốt, tôi là đàn ông lập chí sau này làm ba nuôi."

Điền Chính Quốc: "? ? ?"

Kim Tại Hưởng: "Ba nuôi này, phải chờ sát hạch."

Ngoại trừ Uông Ngạn, Tư Diệu Âm cũng tặng một cái đồng hồ. Điền Chính Quốc không đeo đồng hồ cũng không dùng đồ trang sức, Tư Diệu Âm vẫn cảm thấy với cậu, đeo chút đồ trang sức có thể làm nổi bật lên thịnh thế mỹ nhan.

Kim Tại Hưởng không nhịn được cong môi bật cười, Điền Chính Quốc sờ sờ đồng hồ trên cổ tay, khó giải thích được: "Anh cười cái gì, xấu hả?"

Kim Tại Hưởng vội vàng lắc đầu.

Điền Chính Quốc ra cửa luôn mặc quần áo trang trọng, cho nên không ai biết cậu có lắc chân, chỉ có Kim Tại Hưởng biết. Mỗi một nơi khắp toàn thân từ trên xuống dưới của người này, hắn đều rõ.

Ngoài ra, Kim Tại Hưởng tra được phương thức liên lạc của Thường gia, Điền Chính Quốc chủ động gọi điện thoại.

Nghe điện thoại là một bà dì khá già, lúc Thường Mân còn chưa gả chồng bà đã ở đó rồi, sau khi biết đối phương là ai, bà vội đi tìm ông Thường đang nghe hí khúc, kích động nói: "Lão tiên sinh, con của Thường Mân tiểu thư gọi điện thoại tìm ngài!"

Hôm sau Điền Chính Quốc đến nhà.

Thường gia vốn là thư hương thế gia, danh tiếng rất tốt, mặc dù sau đó gia tộc sa sút không ít, mà bởi vì ngày xưa cống hiến cho sự nghiệp từ thiện, vẫn được tán thưởng.

Một tòa nhà cũ.

Rào chắn đã được tu sửa, trong ngoài xử lý sạch sẽ, chỉ là trông vắng vẻ, không có bóng người.

Điền Chính Quốc: "Người già ai cũng thích trẻ con, thích náo nhiệt."

Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh cậu, "Ông Thường chắc còn có một đứa cháu gái ngoại, ở nước ngoài, ngày lễ ngày Tết mới về."

Điền Chính Quốc chờ người tới mở cửa, lòng chợt khó chịu. Nhiều năm kiên trì như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Cậu cảm thán: "Em đang hoài nghi người Thường gia có phải là tình cảm trong xương đều đạm bạc như vậy không. Em chỉ gặp ông ấy ở tang lễ của mẹ em. Khi đó em quá nhỏ, ngay cả tướng mạo cụ ấy cũng không nhớ rõ. Mặc dù sau đó vay tiền cho anh, tới cũng là trợ lý của cụ."

Cậu thì từ nhỏ tình cảm nhạt, ai cũng không nợ ai, ân tình đều sạch sành sanh.

Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu: "Không phải."

Cửa lớn mở ra, Điền Chính Quốc nhìn thấy người ngồi ở xe lăn, khuôn mặt tang thương, ánh mắt lại sáng rõ.

Ông Thường nhìn người trẻ tuổi ngoài cửa, tướng mạo giống Thường Mân đến mấy phần, dáng dấp tuấn tú, đôi mắt cực đẹp, người cao chân dài.

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Cụ ngoại."

Mặt ông lộ vẻ mừng rỡ.

Cậu cầm tay Kim Tại Hưởng, đến gần, "Đây là Alpha của con, Kim Tại Hưởng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe