Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên người Điền Chính Quốc còn mặc áo ngủ, đung đưa đung đưa, chỉ có cái bụng nơi đó có hơi to ra, mím môi nhìn Kim Tại Hưởng, nói: "Về nhà trước nha."

Kim Tại Hưởng đứng đằng kia bất động, chờ hắn trả lời.

Điền Chính Quốc cũng căng thẳng, hỏi: "....Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Nói "Được, tôi đồng ý ở cùng với anh, cùng anh sống đến thiên hoang địa lão"? Tôi nói ra anh tin sao?"

"Em nói, tôi sẽ tin."

Điền Chính Quốc mím môi, một lát nói: "...Tôi đói, đau bụng nữa."

Kim Tại Hưởng bất động, liền như vậy nhìn hắn, Điền Chính Quốc bất đắc đĩ, lại nói: "Tôi muốn cùng anh ăn cơm, tôi không thể rời bỏ anh, tôi cũng sẽ không nói anh là đồ vô lại, có được hay không? Kim tiên sinh?"

Lúc này hắn mới xoay chuyển gót chân, hướng về thang máy đi tới, Điền Chính Quốc đi theo phía sau hắn, có phần bất đắc dĩ, thở dài, không nói một lời. Kim Tại Hưởng cũng không nói lời nào, hai tay để trong túi quần, trên mặt vẫn là không cao hứng, Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn hắn, cố ý hỏi: "Anh còn đang giận à?"

Kim Tại Hưởng không để ý tới hắn, Điền Chính Quốc cũng không nói lời nào. Hai người cùng bước tiến vào nhà, Kim Tại Hưởng vừa vào lại đi đến thư phòng, hơn 20 phút, vẫn không đi ra, trong khi bình thường, năm phút hắn đã thay quần áo xuống lầu rồi, lúc này lại cùng Điền Chính Quốc giận hờn, liền cơm cũng không ăn.

Bởi vì Điền Chính Quốc là người nói lời lẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, liền có phần chột dạ, cũng có chút hổ thẹn, đi lên lầu gõ cửa thư phòng, bên trong không có động tĩnh, hắn ở bên ngoài hỏi: "Kim ca, đi xuống ăn cơm?"

Kim Tại Hưởng không để ý tới hắn, hắn suy nghĩ một chút, mở cửa liếc mắt nhìn, Kim Tại Hưởng ở bên trong đang xử lý văn kiện, một mặt dáng vẻ hết sức chuyên tâm. Điền Chính Quốc sợ làm phiền hắn, còn hỏi: "Kim ca, một lúc hết bận nhớ xuống lầu ăn cơm."

Từ trong lỗ mũi Kim Tại Hưởng phát sinh một tiếng: "Ừ"

Điền Chính Quốc thấy hắn bận bịu, liền đóng cửa lại, hắn không nghĩ tới rằng Kim Tại Hưởng nóng giận lên thì khó chịu, như tiểu hài tử, ấu trĩ không biết phân biệt. Chờ chính hắn ăn tối xong, Kim Tại Hưởng vẫn chưa đi xuống, Điền Chính Quốc chỉ nghĩ hắn còn đang bận, chính mình thay quần áo, trước khi đi lại đến thư phòng gõ cửa, nói: "Kim ca, tôi đi bệnh viện, một chút anh nhớ ăn cơm."

Bên trong không ai phát ra tiếng, Điền Chính Quốc thở dài bước xuống lầu. Kim Tại Hưởng nằm nhoài trên ghế sa lông nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài, nếu hắn trở lại nói vài câu an ủi thì chính mình liền bước xuống, không ngờ chỉ nghe thấy cửa lớn đóng lại, trong lòng nhất thời lẫn lộn.

Công viên không biết thế nào mà ban đêm chỉ mở vài cái đèn đường, mấy cái khác thì tối tăm, hơn nữa bên trong đường đi toàn là đá cuội hoặc đá xanh lót đường, Điền Chính Quốc chỉ còn biết cẩn thận từng ly từng tí, chậm rãi bước đến bệnh viện.

Đến phòng bệnh đã hơn 9h, ngày hôm nay kiểm tra thai kì nên chậm trễ một lúc, trong nhà xe trì hoãn một lúc nữa, mới kéo dài đến hiện tại. Điền Tuấn Lãng nằm trên giường, xem TV một chút rồi ngủ, liền thấy hắn lại đây: "Muộn như vậy, lần sau nếu như bận bịu thì đừng nên đến, mỗi ngày đi tới đi lui thân thể cũng không tốt."

Điền Mạn Nhu nhìn thấy hắn, cũng nói: "Chị cho rằng em ngày hôm nay không đến, công ty rất bận à?"

Điền Chính Quốc đáp: "Tan tầm lại có khách hàng nên trễ một chút."

Công việc của hắn thường xuyên phát sinh tình huống như thế, mọi người trong nhà đều quen thuộc, còn nói hai câu, Điền Tuấn Lãng tinh thần đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi trên giường xem TV, Lưu Thanh nói: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể ăn được chút."

Điền Chính Quốc nghe xong cũng hào hứng, hỏi: "Cha, người cảm thấy thế nào, có tốt hơn không?"

Điền Tuấn Lãng dựa vào đệm, đã có thể chính mình đỡ giường miễn cưỡng ngồi dậy, cười nói: "Tốt lắm rồi, con không cần lo lắng, lo công việc của mình đi."

Điền Chính Quốc đi ra phòng bệnh cũng hơn 10h, hắn không yên lòng, chỉ là liếc mắt nhìn phụ thân, ra ngoài trước, Điền Mạn Nhu hỏi hắn: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, chị mau về ngủ đi."

Điền Mạn Nhu còn nói: "Nếu như chưa, trên đường về nhất định phải mua ít đồ ăn lót dạ, tùy tiện mua bánh mì cũng được, đừng để ảnh hưởng cơ thể." Dù thế nào đi nữa nàng cũng không biết được đệ đệ của mình vì đi kiểm tra thai sản nên mới trì hoãn thời gian đến bệnh viện, chỉ nghĩ hắn ở công ty tăng ca, liền có chút đau lòng, còn nói: "Chị còn có chút bánh mì, để đi lấy cho em?"

"Không cần, thật sự đã ăn rồi, tối nay khách hàng mời."

Điền Mạn Nhu nghe hắn nói như vậy liền không kiên trì nữa, mà nói: "Vậy em trở về đi bằng taxi đi, muộn thế này xe công cộng chắc đã không còn."

Điền Chính Quốc gật gù, lại giục nàng về ngủ, lúc này mới xuống lầu.

Đầu tháng chín ban đêm có chút mát mẻ, hai ngày trước nắng gắt cuối thu khó chịu, lúc này biến mất, lộ ra một dáng vẻ cao ngạo mỹ nhân trong làn gió nhè nhẹ. Điền Chính Quốc co vai rùng mình hai lần do bị gió thổi nổi da gà, thật sự là hơi lạnh.

Đi tới cửa công viên, lại nhìn thấy bóng người quen thuộc. Kim Tại Hưởng cầm một cái áo khoác, đứng bên đường chờ hắn, thấy hắn bước lại, liền cầm áo khoác đưa tới. Điền Chính Quốc có phần cảm động, nhận lấy mặc vào, hỏi: "Tôi còn tưởng rằng anh hôm nay không đến đấy." Càng nói càng đưa mặt tiến lại gần khuôn mặt đối diện, cười hi hi nói: "Không giận tôi?" Hắn một mặt lấy lòng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn hắn, vẫn là không nói lời nào, mở đèn pin, một người đi về phía trước.

Điền Chính Quốc thế mới biết căn nguyên người này vẫn còn khó chịu đây, dựa vào nguyên tắc nên cởi không nên buộc, hắn đưa tay lôi kéo ống tay của Kim Tại Hưởng, mở miệng nói: "Đừng có giận, có được hay không? Tôi đảm bảo sau này không nói anh là đồ vô lại, có được hay không?"

Kim Tại Hưởng bị hắn lôi, tuy không đáp lời nhưng vẫn bước chậm lại, sợ hắn ngã chổng vó. Một lát sau, hai người đều đi tới nhà, Kim Tại Hưởng vẫn là một tiếng cũng không nói ra, Điền Chính Quốc hỏi hắn: "Anh như thế không nói lời nào không cảm thấy ngột ngạt à?"

Kim Tại Hưởng nén sự khó chịu, không để ý tới hắn.

"Anh quyết định không để ý đến tôi?" Điền Chính Quốc có chút nôn nóng.

Chờ hai người vào nhà, Kim tổng cứ thế cũng không nói, thi hành chiến tranh lạnh, hành vi như vậy đối với Điền Chính Quốc là quá dày vò, hắn tình nguyện đánh một trận hoặc bị một trận đánh cũng không thể tiếp thu được chuyện hai người ở chung một mái hiên mà không nói lời nào.

Phòng ăn còn sáng, Điền Chính Quốc cố ý chừa lại cơm nước cũng không động đến, vẫn còn nguyên trên bàn ăn. Kim Tại Hưởng đổi giày, lại muốn lên lầu, Điền Chính Quốc gọi hắn: "Anh buổi tối không ăn cơm à?"

Hắn đáp ứng một tiếng: "Không thấy ngon miệng."

Điền Chính Quốc thấy hắn đã lên tiếng, cao hứng vô cùng, mau mau nói: "Thế nào cũng phải ăn chút gì chứ, tôi đi hâm nóng đồ ăn, hôm nay bánh hẹ rất ngon."

Kim tổng đứng trên cầu thang nhìn hắn một lúc, mới hạ mình đi xuống, nhìn Điền Chính Quốc hoa tay múa chân nói, rửa cái tay, xoay người bước vào phòng bếp bận việc.

Chờ hâm nóng xong, Kim Tại Hưởng ngồi xuống, ung dung thong thả ăn một chút, mặc cho Điền Chính Quốc ở đối diện nói chuyện miên man, lâu lâu tình cờ phát sinh vài tiếng "Ừ, được, phải" cho qua loa, trong mắt Điền Chính Quốc thấy hắn đã có phần nhũn dần, dấu hiệu hai người trở nên tốt hơn.

Hai người ăn cơm xong lại chia ra lên lầu.

Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, trong nhà lại không thấy hình bóng của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc trong phòng khách đi vòng quanh hai vòng, cửa thư phòng cũng mở ra, nhưng không có người, trong phòng ăn điểm tâm cũng không có người động đến.

Trong lòng hắn bất an, gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, nhưng bị chuyển cuộc gọi sang cho thư kí, hỏi hắn là vị nào. Điền Chính Quốc ngồi ở bàn ăn trố mắt, một lát sau, Bạch Nhược An gọi điện thoại tới, nói: "Tôi đến dưới lầu, cậu cơm nước xong thì xuống đây đi."

Điền Chính Quốc hỏi: Kim Tại Hưởng gọi cậu đến? Anh ấy ở đâu?"

Bạch Nhược An dở khóc dở cười, nói: "Tôi còn muốn hỏi cậu đây, hôm nay rạng sáng 5h sáng hắn đã gọi cho tôi kêu tôi đến rước cậu, nhưng lịch trình thì hắn không có đi công tác, hai người lại cãi nhau?"

Điền Chính Quốc mím miệng, lặng lẽ. Kim Tại Hưởng muốn phân định giới hạn rõ ràng với hắn à? Hắn xách ba lô xuống, không ăn điểm tâm, cũng không cầm theo trái cây gì cả.

Bạch Nhược An mở cửa cho hắn vào xe, thấy hắn đã lên xe, đưa hộp trái cây sang cho hắn: "Ầy, điểm tâm, ăn đi."

Điền Chính Quốc không nhận, nói: "Cậu ăn đi, tôi ở nhà đã ăn."

Bạch Nhược An liền không miễn cưỡng nữa, chăm chú lái xe, hỏi hắn: "Hai người các ngươi làm sao lại cãi nhau?"

Điền Chính Quốc không nói, Bạch Nhược An cũng không hỏi nữa. Sau khi xuống xe Điền Chính Quốc lại gọi cho Kim Tại Hưởng, bên kia vẫn là giọng nữ bắt máy. Lúc vào công ty còn sớm, Điền Chính Quốc hôm nay không ăn điểm tâm, sợ trong bụng tiểu quái vật lại làm ầm ĩ, nên đi đến căn tin công ty mua một phần bánh mì trứng, nhai nhai, trong lòng cười khổ: Chuyện này là thế nào.

Đến buổi tối tan tầm, lại là Bạch Nhược An đến rước. Về đến nhà Kim Tại Hưởng cũng không có ở nhà, trên bàn ăn đã dọn sẵn cơm tối. Điền Chính Quốc lúc này mới ý thức được: Kim Tại Hưởng là đang thực hiện lời nói của hắn lúc ở trong nhà xe hôm đó, lúc đó mình có phần nhận thua nên hắn mới tạm thời thỏa hiệp....

Ngay đêm đó hắn lại đi bệnh viện, Kim Tại Hưởng cũng không đến đón, chỉ để cái đèn pin chỗ để giày, ý tứ là kêu hắn lúc đi mang theo.

Tuy hai người không gặp mặt nhưng ban đêm hình như Kim Tại Hưởng có quay về, Điền Chính Quốc có thể cảm giác được là vì hắn thấy dấu vết Kim Tại Hưởng quay về, thay đổi quần áo cùng dép, uống một ly nước, còn ăn trái cây trên bàn... Cùng ở chung một mái hiên mà sinh hoạt khác nhau, như người dưng nước lã. Cứ như thế đã quá mấy ngày, Điền Chính Quốc có phần không chịu nổi, đêm hôm ấy hắn gọi đến bệnh viện vì bận rộn nên không tới thăm Điền Tuấn Lãng, rồi ngồi ở phòng khách chờ Kim Tại Hưởng, cuộn chân lại, mãi đến tận khuya, mới nghe thấy cửa phòng mở ra, vẫn là hắn có thể đợi được.

Kim Tại Hưởng thay đổi giày liền lên lầu, Điền Chính Quốc gọi hắn, hỏi: "Mấy ngày nay rất bận à? Ngày nào cũng khuya mới trở về?"

Kim tổng qua loa gật đầu xem như là trả lời, lại nhấc chân tiếp tục lên lầu.

Điền Chính Quốc đợi cả nửa ngày mới đợi được, làm sao dễ dàng thả hắn đi, liền nói: "Làm sao cũng không ở nhà ăn cơm? Mỗi ngày đều ăn bên ngoài?"

"Cùng khách hàng ăn." Một chữ quý như vàng, Kim Tại Hưởng nới lỏng cà vạt. Hắn nhìn Điền Chính Quốc không nói lời nào nữa, liền làm ra tư thế phải đi.

Điền Chính Quốc chịu không nổi, cắn răng nói: "Anh rốt cuộc muốn làm loạn đến khi nào?"

"...Này không phải em muốn như thế sao?" Kim Tại Hưởng kéo cà vạt xuống, đưa bộ mặt không hề cảm xúc mà nhìn hắn, nói tiếp: "Hai chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, em cũng không cần vì tôi mà sợ quấy nhiễu, như vậy không tốt sao?"

"..." Điền Chính Quốc kính trọng hắn, hít thở cũng có chút khó khăn, nói: "Anh nhất định phải làm như thế à?"

"Đây là em yêu cầu."

Điền Chính Quốc mím môi, nói: "Anh mỗi ngày đi sớm về trễ cực khổ, vì thế đừng dằn vặt, đây là phòng của anh, cũng không cần vì tôi mà tách ra, ngày ngày làm cho anh có nhà mà không về được, cũng đừng bắt nhân viên trong công ty tăng ca." Trên người hắn còn mặc áo ngủ, vốn định hảo ngôn hảo ngữ cùng Kim Tại Hưởng nhận sai, lúc này lại bị nghẹn đến một câu cũng không nói ra được, cũng bước lên cầu thang, lướt qua Kim Tại Hưởng, nói: "Anh không cần đi, tôi đi."

Kim Tại Hưởng đứng dưới hắn mấy bậc thang, mím môi ngẩng đầu nhìn hắn.

Điền Chính Quốc một bên đi lên lầu, vừa nói: "Phiền phức như vậy làm cái gì? Tôi vốn định ở trong nhà này chỉ là khách trọ mà thôi, chẳng lẽ còn phải gọi chủ nhân thương lượng à?" Hắn bước vào phòng ngủ, đem hành lý ra, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Kim Tại Hưởng đứng ở cửa, mím môi, tức giận đến chân cũng sắp run, liền nghe Điền Chính Quốc một bên thu dọn quần áo vừa nói: "Kim ca, cảm tạ anh khoảng thời gian này chăm sóc tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng."

Y phục của hắn không bao nhiêu, xếp mấy cái là xong, lại đi ra sân thượng lấy mấy cái quần lót, một bên thu dọn, một bên cao giọng nói với trên lầu: "Kim ca, tôi xem anh là thân ca, mặc kệ cưỡng gian có mang thai hay không tôi cũng xem anh là thân ca. Coi như anh cưỡng gian tôi, nhưng mấy năm gọi "ca" thì vẫn là "ca"."

Kim Tại Hưởng đi xuống bậc thang nhìn Điền Chính Quốc đã đem hành lý sắp xếp gọn gàng, trên mặt kết một tầng sương, hắn không mở miệng, nghe thấy hắn nói tiếp: "Nếu phải đi, liền nói ra đi, anh ngày hôm qua hỏi tôi, tôi không muốn sinh con cho anh..."

Điền Chính Quốc dừng một chút, trên mặt lộ ra đau thương, cười: "Không chỉ là anh, tôi sống hơn 20 năm không nghĩ đến chuyện sinh con cho ai, tôi làm sao có khả năng nghĩ đến mình là một nam nhân cao một mét chín lại có một ngày có con với người đàn ông khác? Nếu là anh thì anh đồng ý à? Vẫn mang cái bụng lớn đi công ty làm việc, để các nhân viên to nhỏ đều nhìn, "Con trai có mang"...." Điền Chính Quốc nói đến lúc sau, vành mắt đỏ lên, hắn khịt khịt mũi, lê dép, cúi đầu lau mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra, mang theo giọng mũi nói: "Dùng hài tử đổi tiền, tôi là đồ vô lại, tôi cả đời này có lỗi với nó, nếu như anh đồng ý, sau này có thể cho tôi đứng xa xa nhìn nó cũng được..."

Kim Tại Hưởng nghe hắn nói, cúi đầu, liền ngón tay cũng nhanh run rẩy: "Em đừng nói..."

"Ân tình của anh tôi vĩnh viễn ghi nhớ, tiền của anh tương lai tôi..." Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Tại Hưởng, hỏi: "Anh thật sự muốn thân thể của tôi, tôi cũng có thể cho anh...Anh có muốn không?" Điền Chính Quốc đỏ mắt lên nhìn hắn, nước mắt cương quyết chảy xuống cằm: "Tôi cảm ơn anh, nếu không có anh, cha tôi cũng không thể làm giải phẫu."

Hắn khóc đến thương tâm, hắn bị cuộc sống dày vò đến tuyệt đường, kết quả gặp phải Kim Tại Hưởng, mà bây giờ lại bị Kim Tại Hưởng dồn ép đến đường cùng. Oan ức đầy bụng hôm nay nói ra, lại chua xót lại bất đắc dĩ... Đứng ở đằng kia, vô tội như con cún bị vứt bỏ.

Kim Tại Hưởng vừa đau lòng nhìn hắn, lại đau lòng chính mình, trầm mặc một lúc lâu, chờ thật lâu, mới hít một hơi thật sâu nói: "Điền Chính Quốc... Thử tiếp nhận một người đàn ông, thật sự khó như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe