Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

Đến thành phố Y lúc 9 giờ tối, thành phố Y nhiệt độ thấp hơn thành phố W vào ban đêm, gió mùa thu thổi qua mát mẻ thoải mái.

Tân Mộc hít mạnh một ngụm không khí, thật sảng khoái.

Tân Mộc hẹn xe trước, xe đã chờ ở bên ngoài sân bay, Tân Mộc bỏ hành lý vào cốp xe, gọi Giang Hành Chu, "Lên xe lên xe."

Giang Hành Chu mở ghế phụ ngồi vào, Tân Mộc ngồi vào hàng ghế sau, "Xuất phát bác tài ơi."

"Ok!" Tài xế lên tiếng, dẫm chân ga xuất phát.

Xe đang chạy trên đường cao tốc sân bay, Tân Mộc vươn ra ngoài cửa sổ xe, hai mắt trợn tròn, "Đây là đường cao tốc được xây dựng trên biển đúng không? Thật không may, muộn rồi không nhìn thấy biển nữa."

"Ôi trời, biển có gì đẹp." Tài xế cười nói, "Nhìn chỉ khoảng rộng đều toàn là biển cả."

"Mới mẻ mà, chúng tôi là từ thành phố W tới, không có biển." Tân Mộc lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm về phía bóng tối.

"Thành phố lớn nha." Tài xế nói.

"Phải thành phố lớn, nhưng không có gì vui cả." Tân Mộc hai tay vịn ghế lái và ghế phụ, thò đầu ra giữa, nói, "Bác tài, bác có chỗ nào vui vui đề cử ở thành phố Y không, tôi xem coi có hợp với kế hoạch đã bàn trước hay không."

Nói đến đây tài xế muốn nói dài một tranh giấy, lão vỗ vỗ tay lái, "Tôi nói cho cậu biết, những nơi hot hít trên mạng tôi khuyên các cậu xem cho vui thôi là được rồi, đừng bỏ thời gian ra chơi, giống như đường Thiện Phi, hay Lương Điền Viên, mấy cái bảo đài cổ đừng nên đi, vừa mệt mỏi, còn chen chúc nhau."

"Ồ." Tân Mộc mở điện thoại di động ra, cậu bấm bấm, mấy chỗ tài xế nói quả nhiên đều nằm trong kế hoạch của cậu, "Vậy chỗ nào đáng để đi đây?"

"Thác nước hẻm núi có thể đi ngắm, nếu thích hoa, Liêu kim vương hoa cũng ok lắm nơi đó lớn, đều là hoa theo mùa, địa điểm mà các cặp đôi thích nhất khi đến thành phố Y chơi." Tài xế nhìn Tân Mộc từ gương chiếu hậu, "Các cậu... là người yêu sao?"

Giang Hành Chu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với những vấn đề này anh lựa chọn không nghe thấy.

"Vẫn chưa phải." Tân Mộc nói.

"À." Tài xế nháy mắt hiểu ngay, nhướng mày với Tân Mộc, "Cố lên nhé."

Giang Hành Chu hơi ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Tân Mộc, nhưng cũng có một chút thoải mái, sự thẳng thắn khiến anh không cảm thấy áp lực tâm lý, Tân Mộc nghĩ trong lòng gì là nói cái đó, không giấu diếm, Giang Hành Chu rất thoải mái.

Tân Mộc xã giao làm cho Giang Hành Chu có chút bội phục, tán gẫu với tài xế một đường đi, Giang Hành Chu thỉnh thoảng nghe một hai câu, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, bên tai là tiếng Tân Mộc mang theo tiếng cười tiếng nói chuyện.

Trong đầu suy nghĩ, lại giống như không nghĩ gì cả.

Khách sạn là do Tân Mộc đặt, ở trung tâm thành phố, chuỗi khách sạn bình thường.

"Chỉ còn một phòng tiêu chuẩn." Cô lễ tân nói, "Nhưng vị trí khá tốt, trong góc, yên tĩnh lắm ạ."

"Ok." Tân Mộc không nói hai lời, nhìn Giang Hành Chu, "Anh ok không?"

"Ừm." Giang Hành Chu gật gật đầu, hoàn cảnh nào anh cũng ở được, chỉ cần sạch sẽ là được.

Tân Mộc nhịn cười, ý nghĩ nhỏ trong lòng mình không ngờ là lại dễ dàng thực hiện như vậy.

Tân Mộc mở cửa phòng, cắm thẻ bật điện, phòng tiêu chuẩn sạch sẽ gọn gàng, kích thước cũng bình thường.

"May ghê." Tân Mộc đẩy vali vào phòng, có hai giường, một gần cửa sổ, một gần nhà vệ sinh, cậu nói, "Giáo sư Giang, anh muốn ngủ giường nào?"

"Cậu chọn đi." Giang Hành Chu bật đèn phòng tắm, vào nhà tắm rửa tay.

Kính mờ phản chiếu ánh sáng, Tân Mộc đột nhiên hơi bồn chồn, lúc ban đêm khi tắm...

Giang Hành Chu đi ra khỏi nhà tắm, Tân Mộc đột nhiên đỏ mặt, xoay người ném ba lô trên người mình lên giường gần phòng tắm, "Vậy tôi ngủ giường này nhé, tôi ngủ say, buổi tối nếu anh thức dậy đi vệ sinh đêm tôi cũng không bị đánh thức."

Giang Hành Chu không dị nghị, đẩy vali của mình đặt bên cửa sổ.

Hai người ở một phòng, trong lòng Tân Mộc tất cả những tâm tư nhỏ bé kia đều xuất hiện, giờ phút này bỗng nhiên rất xấu hổ, làm sao bây giờ, phải nói gì đây, không, nói gì không phải mấu chốt, mấu chốt là... cậu phải thế nào mới có thể nhịn xuống những ý nghĩ xấu xa đó trong lòng mình.

Giang Hành Chu lấy trong vali ra một bộ đồ ngủ đặt trên giường, nói, "Cậu đi tắm trước hay sao?"

"Hả?" Tân Mộc tựa như đi vào cõi thần tiên bước ra bên ngoài, cậu ngơ ngác nhìn Giang Hành Chu.

"Đi tắm." Giang Hành Chu nói.

"Đi tắm?" Tân Mộc phản ứng ngay, trong đầu không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng xua tay, "Không tắm không tắm."

Giang Hành Chu nhìn cậu, "Không dơ sao?"

"Á, dơ, không dơ." Tân Mộc không biết làm sao cho phải, thấy cái vali còn đặt bên chân mình, cậu cất vali đi, nói, "Tắm, tắm chứ, anh tắm trước đi."

Tân Mộc lộn xộn cũng không rõ mình nói gì, nhưng may Giang Hành Chu cũng không cảm thấy gì lạ, cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Cậu lẳng lặng nghe, một lát sau nghe thấy tiếng xả vòi nước, Tân Mộc ngồi trên mặt đất không dám nhúc nhích, cũng không dám quay đầu lại nhìn cửa kính nhà tắm một cái, thật ra biết chẳng nhìn thấy gì đâu, nhưng trong đầu sẽ tưởng tượng, tưởng tượng Giang Hành Chu trần như nhộng ở nhà tắm cách mình vài mét.

Hai má Tân Mộc nóng lên, cả người cũng khô nóng theo, nhất là bộ phận nào đó, không khống chế được có phản ứng.

Thật sự không có thuốc chữa mà.

Giang Hành Chu đẩy cửa nhà tắm ra, bị nhiệt độ thấp bên ngoài làm rùng mình một cái, "Bật điều hòa rồi hả?"

"Ừ." Tân Mộc dựa vào bàn cúi đầu chơi điện thoại, "Tôi nóng... ờm, anh lạnh tôi sẽ tắt."

Cậu sờ điều khiển từ xa bên tay, tắt điều hòa, không dám nhìn Giang Hành Chu, cầm bộ đồ ngủ chui vào nhà tắm.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương sau khi tắm gội, càng làm cho Tân Mộc xao động không thôi.

Cậu đứng dưới vòi nước, cực lực muốn khống chế chính mình, thế nhưng cái kia không phải đầu óc mình có thể khống chế, càng muốn nó nhanh chóng hạ xuống, nó càng tự mình ngẩng đầu còn càng cản càng hăng.

"Ha." Tân Mộc thở ra một hơi, bàn tay lướt xuống.

Giang Hành Chu mở laptop ngồi ở trước bàn làm công việc, thật ra có rất nhiều, học viện mới, đề tài mới, còn phải báo cáo trước vì đi khảo sát hiện trường dự án, nếu như không có Tân Mộc mời, bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, anh chắc là làm việc trong ký túc xá.

Cả tòa nhà ắt hẳn chỉ còn lại mình anh, có lẽ cộng thêm cả khuôn viên trường cũng không có mấy người, cô quạnh khắc ở trong xương cốt Giang Hành Chu, hiện tại cũng không dám nghĩ anh một mình sống trong cảnh tượng như vậy.

Tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh trở thành bối cảnh âm thanh, Giang Hành Chu cũng không cảm thấy ồn ào, lao vào công việc rất nhanh, khi tiếng nước dừng lại, Giang Hành Chu quay đầu, Tân Mộc mặc đồ ngủ bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy ánh mắt bước chân của cậu rõ ràng lui về phía sau một chút.

"Anh muốn đi vệ sinh hả?" Tân Mộc chột dạ mà cười cười.

Giang Hành Chu lắc đầu, xoay người tiếp tục làm việc, Tân Mộc lặng lẽ lui về nhà tắm, ngửi ngửi bên trong, cũng may, không ngửi được mùi.

Cậu kéo kéo quần, nhìn vào gương mỉm cười, xem ra vẫn còn trẻ, hơi sung sức.

Tân Mộc lấy Rau bina từ trong vali ra nhét vào trong chăn, ngồi trên giường nhìn chăm chú bóng lưng Giang Hành Chu, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng bàn phím của Giang Hành Chu.

Cứ đơn giản nhìn Giang Hành Chu, trong lòng cậu đầy ấm áp, Tân Mộc nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn.

Mí mắt càng ngày càng nặng, không được, không thể ngủ, cậu phải đợi đến 12 giờ để nói chúc mừng sinh nhật Giang Hành Chu, cậu phải là người đầu tiên nói.

Cũng chỉ còn mười phút.

"Tinh"

"Tinh"

Điện thoại Giang Hành Chu đặt ở một bên rung lên vài cái, anh đưa mắt nhìn, là tin nhắn Wechat không ngừng truyền đến, anh lập tức quay đầu nhìn, Tân Mộc nghiêng ngả ngủ thiếp đi.

Anh cầm lấy điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, khép laptop, tuy rằng công việc chưa làm xong, nhưng anh cũng không muốn quấy rầy Tân Mộc nghỉ ngơi, tiếng bàn phím thật sự vẫn rất ồn.

Điện thoại im lặng sáng lên, là một dãy số điện thoại lạ, Giang Hành Chu đi ra ngoài cửa, nghe máy, "Alo."

"Sinh nhật vui vẻ." Người trong điện thoại nói.

Giang Hành Chu dừng một chút, ngàn tính vạn tính không ngờ Nghê Nhạc lại lấy điện thoại của người khác gọi điện cho anh.

"Anh ở đâu." Nghê Nhạc hỏi.

Giang Hành Chu sờ sờ sống mũi, có chút bất đắc dĩ, "Tôi nghĩ sau này chúng ta vẫn đừng quấy rầy lẫn nhau thôi."

Anh không cho Nghê Nhạc cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, lúc vào phòng, điện thoại lại sáng lên, vẫn là dãy số đó.

Giang Hành Chu chuyển sang chế độ bay, mở Wechat, là lời chúc sinh nhật của dì út và Tề San, biết sinh nhật anh không nhiều lắm, ngoài người thân và Nghê Nhạc ra thì không có ai khác biết.

Anh đối với sinh nhật cũng không có cảm xúc quá lớn, như ngày bình thường mà thôi.

Tân Mộc chợt mở to mắt ngồi dậy, trong phòng một khoảng tối thui, cậu cầm lấy điện thoại nhìn, sáu giờ năm mươi sáng.

A a a, bỏ lỡ 12 giờ rồi!

Anh nhìn về phía giường bên cạnh, nhìn thấy người bên kia yên lặng ngủ, Tân Mộc xuống giường chui vào nhà vệ sinh, mở vòi nước dội nước lạnh lên mặt mình.

Thế nào ngay cả mười mấy phút cũng không kiên trì được, thật vô dụng.

Thôi đi, dù sao người cũng ở bên cạnh mình, hôm nay có thể ở bên Giang Hành Chu cả ngày, thì hãy cùng anh trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ.

Tân Mộc rửa mặt xong mở cửa, trong phòng đã có ánh sáng, Giang Hành Chu kéo rèm cửa sổ ra.

"Chào buổi sáng, giáo sư Giang."

Giang Hành Chu quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu với cậu, "Chào buổi sáng."

Mặt trời buổi sáng chiếu vào sau lưng Giang Hành Chu, khiến anh thoạt nhìn trong trẻo chói mắt, Tân Mộc nhe răng, cảm giác khó chịu mà cậu vừa cảm thấy bị cuốn đi.

Hành trình ngày đầu tiên là đi thác nước hẻm núi nổi tiếng, thành phố Y là thành phố duy nhất có biển và hẻm núi, hẻm núi nằm ở ngoại ô thành phố Y, hai người ngồi trên xe buýt du lịch thành phố, phải ngồi xe bảy mươi phút mới đến.

Trên xe người đầy ắp, Tân Mộc kéo Giang Hành Chu ngồi ở hàng ghế thứ hai.

"Anh đói bụng hay khát nói với tôi nhé." Tân Mộc vỗ vỗ túi xách của mình, "Ở đây tui có đủ luôn."

Giang Hành Chu nhìn cậu quẩy túi hai vai, nói, "Nặng không?"

"Không nặng, tôi nói cho anh biết." Tân Mộc nghiêng đầu, "Anh đừng thấy tôi không cao bằng anh, nếu so về thể lực, anh chưa chắc hơn tôi đâu nhé."

Cậu gồng tay phải của mình, vỗ vỗ cánh tay, "Anh sờ thử đi."

Giang Hành Chu nhìn cậu, không có động tay.

"Sờ đi." Tân Mộc nói.

Giang Hành Chu vẫn là không động tay, Tân Mộc dứt khoát cầm lấy tay anh đặt ở trên cánh tay mình, "Có phải đều là cơ hay không."

Giang Hành Chu đành phải sờ sờ, quả thật, cơ bắp rất săn chắc.

"Ờm." Anh gật gật đầu.

"Không chỉ có cơ tay không đâu." Tân Mộc tiến đến bên tai anh, "Còn có cơ bụng, anh xem."

Giang Hành Chu muốn nói không nhìn, nhưng Tân Mộc đã vén áo thun lên, lộ bụng ra, sáu múi cơ bắp hiện lên.

"Gần đây công việc bận quá không tập được." Tân Mộc cười hì hì, "Chờ về rồi tôi tập xong sẽ cho anh coi."

Giang Hành Chu có chút không được tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Tân Mộc rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không vậy, anh là người bình thường thích đàn ông.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy