Chương 1:Cái chạm đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Hôm nay là ngày 14 tháng 2 năm 2014, 5:30 sáng, bây giờ tôi đang ở trên máy bay.

Khoảng cách giữa New York và London là khoảng 6.000 km?

Tôi không nhớ bao nhiêu lần tôi đã đi du lịch trong nửa năm.

London là nơi anh ấy làm việc bây giờ và tôi đã tự hỏi liệu một ngày nào đó tôi có thể gặp anh ấy trên một con phố nào đó ở nơi này không?

Nhưng cuối cùng thì không.

Hôm nay là ngày 19 tháng 10 năm 2014, thời tiết ở London trở lạnh và đón cơn mưa đầu mùa.

Tôi đã đi qua đi lại cả ngày những nơi anh ấy có thể đi.

Nhưng vẫn không gặp được anh ấy.

Hôm nay là ngày 13 tháng 2 năm 2015, bây giờ là 1:30 sáng, đấu tranh do dự hơn nửa giờ, cuối cùng trả lại vé máy bay đến London.

Chúc anh mọi điều tốt đẹp.】

Tần Thư trong lúc vô tình lướt lại vòng tròn bạn bè chỉ có mình mới có thể nhìn thấy, hiện tại là tháng 12 năm 2017, vẫn dừng ở bài đăng hai năm trước.

Lúc ấy cô ghi lại tâm trạng trong ghi chú di động, cũng chỉ tiện tay ghi lại, cũng chưa nghĩ tới muốn chứng minh mình đã từng dụng tâm nhiều, sau đó đổi điện thoại, không nỡ xóa, trực tiếp chụp màn hình và đăng tin này.

Nếu không phải hôm nay nhìn thấy bài này, cô đã rất lâu không cố ý nhớ tới, thì ra mình cũng si tình tùy ý như vậy.

"Kỳ Kỳ! Cậu đang bò à! Có thể nhanh lên được hay không!"

Kỳ Kỳ là biệt danh lúc nhỏ của cô,thanh mai trúc mã Bặc Nhất vừa gọi cô.

Bặc Nhất cùng cô học một trường đại học ở New York, cô học nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật tài chính, Bặc Nhất học khoa máy tính.

Trường học được nghỉ đông, hôm nay cô về nước, Bặc Nhất đến đón cô, đang đẩy vali của cô đi ở phía trước.

Bặc Nhất nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không tính là dư dả, cậu lại giục một lần: "Kỳ Kỳ, nhanh lên!" .Bất đắc dĩ kéo dài âm cuối.

Tần Thư hoàn hồn, ngẩng đầu không kiên nhẫn nói: "Cậu có phiền hay không?"

Cô vẫn không nhanh không chậm đi về phía trước, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nhìn chằm chằm vào động thái kia một lúc lâu, đã sớm không còn vương vấn gì, giữ lại hình như cũng không có ý nghĩa.

Cô nhấn vào 'Xóa' ,đầu ngón tay dừng lại.

'Hủy bỏ', 'OK'

Do dự vài giây, vẫn quyết định tạm thời không xóa,tạm thời giữ lại.

Bỗng nhiên có người chạm vào cánh tay cô, ngón cái Tần Thư còn chưa kịp thu hồi đã tiếp xúc với  'OK' , bài đăng kia trong nháy mắt không còn.

Lần này hoàn toàn biến mất.

Tần Thư: "..."

Lửa giận bỗng chốc nổi lên, cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.

Bản thân cô muốn xóa là một chuyện, người khác vô tình lại khiến cô xóa nhầm, không thể tha thứ.

Một nhóm bốn năm người đi ngang qua bên cạnh cô, toàn bộ mặc trang phục công vụ, ngoại trừ người ngoài cùng bên trái kia, mấy người khác đều đẩy vali, nhìn rất vội vã.

Rất có thể đụng cô chính là người đàn ông mặc áo khoác màu đen kia, dáng người cao ngất, cũng là người trong mấy người bọn họ, chiều cao cùng khí chất bắt mắt nhất.

Người đàn ông đang nghe điện thoại, xung quanh ồn ào, Tần Thư cũng không nghe thấy anh nói ngôn ngữ gì.

Hàn Bái vừa rồi móc điện thoại ra không cẩn thận đụng vào Tần Thư một cái, chính hắn cũng không ý thức được.

Là Hạ Cạnh Nam của ngân hàng đầu tư gọi tới, hẹn hắn gặp mặt.

Hàn Bái cười nhạt: "Tối nay không còn được, tôi còn ở sân bay Kennedy, ừm, bay thẳng đến Thượng Hải, tối mai trở về Bắc Kinh, được, tối hôm đó bảy giờ rưỡi gặp lại."

Cất điện thoại di động, Hàn Bái hỏi trợ lý: "Một ít tư liệu của công ty AC đã chuẩn bị xong chưa?"

Trợ lý gật đầu: "Tất cả đều chuẩn bị xong rồi."

Dừng vài giây, trợ lý nhắc nhở Hàn Bái: "Tổng giám đốc Hàn, có tin tức xác thực nói, Hạ Cạnh Nam từ chức từ ngân hàng đầu tư ở Luân Đôn, nhảy việc đến Ngân hàng đầu tư toàn cầu Haina, trở về Bắc Kinh làm người phụ trách khu vực Trung Quốc của Haina."

Hàn Bái hơi kinh ngạc: "Từ Luân Đôn về nước?"

Trợ lý: "Đúng vậy, tối hôm qua nghe được tin tức, cho nên dự án của chúng ta có nên tiếp tục cho Hạ Cạnh Nam hay không?" Hàn Bái gập đầu: "Ừm, chỉ cần là anh ta, không liên quan gì đến ngân hàng đầu tư nào."

Trợ lý không nói nhiều nữa.

Đám người dần khuất bóng.

"Tôi nói ngay cả đường cô cũng không đi, phải không? Lần sau đi bộ còn dám xem điện thoại di động hay không?!" Bặc Nhất quay lại, không kiên nhẫn kéo nàng đi về phía bên trái.

"Phiền quá đi, buông tay"! Tần Thư đang vì bài viết kia hoàn toàn biến mất kia mà phiền não không chịu nổi, nhìn mấy bóng dáng đi xa kia, một cỗ tức giận bực bội ở ngực, lên không được xuống cũng không xong, dùng sức đem điện thoại di động ném vào trong túi.

Vẫn là không hả giận, lại hung hăng đạp người bên cạnh hai cước.

Bặc Nhất: "..."

Nhe Răng trợn mắt chịu đau, ở trong lòng lặng lẽ mắng một câu.

Hắn khom lưng vỗ vỗ ống quần, "Vẫn là mẹ Phương hiểu cậu, ngàn dặn vạn dặn, để cho con nhất định phải để mắt tới cô, bằng không vừa thấy soái ca liền đuổi theo người ta"

Bặc Nhất cho rằng cô tức giận là bởi vì vừa rồi nàng nhìn thấy một soái ca, hắn lại kéo cô lại đây, trong lòng cô không vui nên mới đạp hắn cho hả giận.

Tần Thư bình phục tâm tình, tháo kính râm xuống, tìm giấy tờ chuẩn bị làm thủ tục. Vừa rồi ngay một khắc đó, cô thật muốn chạy tới tìm người kia tính sổ, nhưng phải nói cái gì? Nói anh ta đã làm mất đi anh ta bồi thường

Bặc Nhất ngồi trên vali, cằm khẽ nhếch lên: "Này, còn giận hả?"

Tần Thư liếc hắn một cái, không phản ứng lại.

Bặc Nhất thấy nàng thủy chung nghiêm mặt, hắn chủ động nói: "Ta biết người vừa rồi tên là gì."

Tần Thư thờ ơ đáp lại: "Tên gì?"

Bặc Nhất: "Hàn Bái."

Tần Thư ngước mắt lên: "Hàn Bái?"

Bặc Nhất: "Ừm, tổng giám đốc điều hành tập đoàn Vạn Hòa, Hàn Bái, người Bắc Kinh." Hắn gặp qua Hàn Bái nhiều lần, đều là trước kia theo cha tham gia tiệc trong giới gặp phải.

Tần Thư căn bản không coi trọng lời hắn nói, bản lĩnh nói nhảm của Bặc Nhất cô từ nhỏ đã lĩnh giáo qua, rõ ràng nàng còn chưa bắt đầu đạp hắn, hắn liền khóc cha gọi mẹ nói cô đánh hắn.

Sau đó nàng liền thật sự đánh, dù sao tai tiếng đã trên lưng,có tiếng thì phải có miếng chứ.

Tập đoàn Vạn Hòa cô biết, cũng biết chủ tịch vạn hòa bọn họ Hàn, nhưng chưa từng nghe qua người Hàn Bái này.

Cách một lát, "Này, cậu cho chút phản ứng đi chứ!" Bặc Nhất bất đắc dĩ nhìn cô, "Không lừa cậu đâu, anh ta thật sự tên là Hàn Bái, lúc trước phụ trách thị trường hải ngoại của tập đoàn Vạn Hòa, hai năm nay sức khỏe của ông nội anh ta không tốt lắm nên liền trở về tổng bộ tiếp quản công việc của tập đoàn.

Lúc này Tần Thư mới đem tầm mắt dừng lại trên mặt Bặc Nhất, như có điều suy nghĩ hai giây, lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm hai chữ Hàn Bái, tra ra được không ít ảnh chụp trên tin tức, bao gồm ảnh lưng cùng ảnh nghiêng mặt, thật đúng là hắn.

Được rồi,đem chuyện này ghi lại trước.

Bắc Kinh không nhỏ, nhưng vòng tròn tài chính không phải là lớn, sẽ có ngày gặp lại.

Đã gần đến giờ,Tần Thư chuẩn bị đi làm thủ tục, cô hỏi Bặc nhất khi nào về nước, hắn đáp qua loa một câu, nói muốn cùng bạn học làm xong hạng mục trên tay.

Kỳ thật, hắn ở lại là muốn theo đuổi một mỹ nữ học bá.

Chia tay với Bặc Nhất, Tần Thư đi vào hải .

Trên máy bay, cô lại lấy điện thoại di động ra, lúc này thật sự không còn bài đăng kia nữa.

Cô lại đăng một tin chỉcô mới thấy được:

【Hôm nay là ngày 16 tháng 12 năm 2017, tôi gặp Hàn Bái ở sân bay Kennedy, anh ấy vô tình đụng phải tôi, bài đăng mấy năm trước không nỡ xóa kia cứ như vậy mà xóa nhầm. Cũng không biết Hàn Bái là khắc tinh của tôi, hay là  của 'người kia'...】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon