C1.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám đông ồn ào.

Những người quý tộc ném thẳng ánh mắt khinh khỉnh hướng về cô.

"Cô không biết cách cư xử sao hả đồ ăn xin"- Ai đó xúc phạm cô.

Hoàng đế cân nhắc một hồi.

"... Hoàng đế sáng lập có 7 thanh kiếm. Con là người con thứ tư của ta, vì vậy ta sẽ ban cho con thanh kiếm thứ tư. Khi quay trở lại thủ đô, chỉ cần gửi nó trở lại vào kho báu vật."

Thanh gươm thứ tư—

Một người lính mặc giáp sắt đi vào mang theo một thanh kiếm có hai lưỡi quá khổ.

Nó có tên là 'Đệ Tứ Sấm Vương'.

Thanh kiếm khổng lồ được làm theo chiều cao của hoàng đế đầu tiên, dài 26Pa (192cm).

Mặc dù Marie Garter khá cao đối với phụ nữ, thanh kiếm lại quá cứng và dài, tạo sự hài hước trong khác biệt về chiều cao.

Hội trường ngập tràn với những tiếng cười đê hèn của giới quý tộc. Nàng công chúa có lẽ sẽ để lại mà không hề chạm tay vào thanh kiếm—hầu hết mọi người đều nghĩ vậy.

"Con biết ơn ..Con sẽ mượn nó ... HYA!"

Marie Garter sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

Sàn đá cẩm thạch bị nứt dưới áp lực.

Cô nhấc thanh kiếm lên.

Tiếng cừơi dừng lại và biến thành sự ngạc nhiên. Công chúa nâng lên thanh kiếm cao hơn cô.

"... Con sẽ nhận lấy trách nhiệm nặng nề này."

Cô cúi đầu vị hoàng đế già. Cô nhìn vào khuôn mặt hóa đá của nhị hoàng tử và cái nhìn đầy căm ghét của nữ hoàng.

Chỉ mình Marie Garter biết những gì cô ấy nghĩ gì, còn cả thế giới chỉ biết đoán già đoán non mà thôi.

Cô quay bước và bỏ lại hội trường im phăng phắc phía sau lưng.

"Thì, cả câu chuyện là như thế đấy."

Cơn bão quyết làm cả chiếc xe bị rung lắc.

Sau khi Regis nói xong, Altina hỏi.

"Đợi một chút đã."

"Hmm?"

"Cái biệt danh tước tiễn công chúa gì đó từ đâu mà ra thế?"

"Ah, thì không phải nàng công chúa đã đeo thanh kiếm bên hông đó sao?"

"Có gì sai à? Đâu còn cách nào nữa đâu, thanh kiếm quá dài. Nếu đeo sau lưng thì nó sẽ bị kéo lê khắp căn phòng mất."

"Vậy ra Altina đã từng thấy nàng công chúa ấy sao? Công chúa đã đeo thanh kiếm như  thế mà đến pháo đài Sierck à?"

"Eh? Thì, phải đó ... tôi đã từng thấy cô ấy rồi."

"Em đã bao giờ nghĩ đến cảnh tượng đó chưa? Khi binh sĩ và nông dân thấy cô bé Marie Garter đeo thanh kiếm như thế , họ đã tưởng tượng như cảnh một nàng chim sẻ bị bắn hạ bởi một mũi tên đấy."

"Sao chứ!?"

Altina mở to mắt , choáng váng.

"Lúc này quả thực rất khó để mà diễn tả hết vẻ đẹp hình tượng của cô ấy. Cô ấy không có xuất hiện nơi công cộng và cũng không có những nỗ lực được vinh danh. Mọi người cứ thế mà gán cái biệt danh Tước Tiễn Công Chúa cho cô ấy . Đáng tiếc là tôi ở tiền tuyến nên không được chứng kiến."

"Gugugu..."

"Em có sao không, vai em đang rung lên kìa ... do lạnh à?"

"Không phải thế! Tôi không có lý do gì để mà than trách anh cả, nhưng không được!"

"Đừng nói cho cô ấy biết. Nếu không anh sẽ bị ghét mất."

"Anh có thể an tâm được rồi .Cô ấy không ngốc đến nỗi lại đi ghét một người tình cờ phao tin đồn đâu."

Regis nhún vai.

"Điều đó thật tuyệt vời ... À phải rồi ,em đói không? Hình như là em chưa ăn trưa phải không ?"

"Vậy anh có gì ?"

"Một mẩu bánh mì con con anh để dành trong khi đọc sách."

Regis mở chiếc túi, để thanh kiếm qua một bên và lấy ra một ổ bánh mì nướng.

"Dù vậy lúc này có một ít sữa ấm thì hay biết mấy."

"Anh định chia sẻ nó với tôi sao?"

"Anh đã nói với em nguyên tắc của mình rồi, vậy nên anh sẽ không ép em đâu."

"...Tôi muốn một ít."

Regis mỉm cười và cắt làm đôi đưa cho Altina.

"Đây nhé."

"Cảm ơn anh... đúng là trên thế gian có nhiều kiểu cười thật."

Altina lẩm bẩm khi mắt cô nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì.

Sau khi đưa cho cô, Regis hỏi.

"Em vừa nói gì vậy."

"...Tôi đã từng thấy những nụ cười vô cảm."

"Hmmm~ em thấy nó ở đâu?"

"Cung điện hoàng gia."

Nhom, Altina cắn một miếng bánh mì.

Đột nhiên con ngựa hí lên.

Nó là một tiếng hí khẩn cấp cần được giúp đỡ.

Hai người họ nhìn ra ngoài toa xe cùng lúc.

"Có thứ gì đó ... "

"Thứ đó ấy hả!"

Altina chỉ tay. Phía trước xe, nơi mà hai chân trước của con ngựa đang hướng về.

Là năm cái bóng giữa cơn bão tuyết.

Cùng với chúng là những con mắt màu vàng tỏa ra ánh sáng đen lờ mờ.

Và thêm cả năm cái miệng đầy máu nữa.

Regis cảm thấy tựa như có bàn tay của quỷ dữ đang siết chặt con tim cậu.

"...Sói."

"Sói xám."

"Lửa ... chúng ta cần ném đuốc về phía bọn chúng. Ah, em có bật lựa không!?"

"Bình tĩnh nào Regis! Tôi làm gì có thứ đó chứ."s

"Ugh... em nói đúng."

"Con ngựa sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ như thế này."

"Và sau đó sẽ là chúng ta ...Cập cập...Tch!!"

Regis quay trở lại khoang hành lý gần chỗ trú ẩn.

Cậu với lấy thanh kiếm và nhảy ra phía sau chiếc xe ngựa.

Altina liếc mắt và thở dài.

"Thế đấy, cho dù anh ta có nói là sẽ bảo vệ người dân đi chăng nữa ..."

Dù cho cậu có nghiêm túc nói bao nhiêu đi chăng nữa, thì so với việc tính mạng của cậu hiện như 'chỉ mành treo chuông' thế này thì lại là một việc hoàn toàn khác. Và Altina biết rõ điều đó.

Vậy ra anh ta cũng tương tự như những người khác? Altina nghĩ.

Nhưng Regis lại chạy ra trước xe.

Cậu không bỏ chạy.

Thay vào đó lại chĩa thanh kiếm về phía bọn sói.

"Lập cà lập cập!"

"Này ,anh đang làm quái gì thế hả? Cho dù có là một hiệp sĩ đi chăng nữa thì đánh nhau sói xám cũng rất khó khăn đấy."

"Anh biết chứ! Thế nên anh mới làm việc này!"

Tay Regis không run lên vì cái lạnh.

Tư thế đó là của người chưa có mấy kinh nghiệm.

Không, còn tệ hơn thế nhiều.

Lưng cậu khom xuống và hông thì không có chút sức lực, nom có vẻ như cậu sẽ tquay lại và bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Đến cả một đứa nhóc cũng có một tư thế khác biệt khi cầm kiếm nữa là.

Altina cũng phải dùng hai tay mà ôm đầu.

"Anh có thể thắng không đấy?"

"Haha... Tuy chẳng có gì để mà tự hào, nhưng anh chưa bao giờ giành chiến thắng trong một trận đấu kiếm cả."

"Đúng là không có gì đáng tự hào thật."

"Chạy đi, Altina ...Lấy con ngựa mà phóng đi. Cả hai chúng ta sẽ trở thành bữa trưa cho lũ sói nếu em cứ cần chừ đấy..."

"Anh nghiêm túc đấy à? Anh sẽ chết đấy biết không!?"

Một tiếng la chất chứa nỗi đau.

Regis nhoẻn miệng cười.

Nụ cười đó không phải là để trấn an Altina, cũng không phải do cậu đã có kế hoạch. Nó là một nụ cười đến một cách đầy tự nhiên.

Cho dù Regis cũng không hiểu lý do tại làm sao.

"Dù là vậy ... Thà chết còn hơn là có một cuộc sống thối nát."

"Ah!"

Altina há hốc miệng kinh ngạc.

Ngay cả Regis cũng nghĩ nó thật kỳ lạ. Thế thì tại sao cậu lại cười? Là cậu đang tự nhạo báng con người khờ dại trong cậu? Không , như vậy không đúng. Chỉ là cứ xem như cậu đã chiến thắng vì đã giữ vững được nguyên tắc chân chính của mình cho dù phải đối mặt với cái chết đi chăng nữa.

"Tuy anh có thể câu thêm thời gian. Nhưng bọn sói không ngốc đến nỗi đi đánh nhau với một người dám đối đầu với bọn chúng thay vì bỏ chạy. Chúng sẽ tìm hiểu đối phương trước rồi mới tấn công khi đã nắm chắc phần thắng ...Ah,eh ? Có vẻ như anh là người mà bọn chúng đang nhắm đến."

"Đúng vậy đấy, nhìn cái tư thế của anh là hiểu mà."

Giọng của Altina nghe rất phấn khởi mà chẳng rõ lý do vì sao. Cô ấy đang cười cợt chăng?

Những con sói lớn tiến lại gần.

Bọn chúng há miệng nhe ra những chiếc răng nanh đều tăm tắp sắc như dao và gầm gừ.

Cho dù khoảng cách vẫn còn xa, Regis vẫn vung thanh kiếm về phía bọn chúng nhằm hăm dọa.

"Hah, vút!!"

Cậu nghiêng về một phía vì sức nặng của thanh kiếm.

Đầu kiếm đánh xuống đất.

Một âm thanh vang lên . Cán kiếm đã đánh trúng đầu gối trái của cậu.

"~ ~ ~ Au!?"

"Cảm ơn anh Regis . Anh đã thành công trong việc bảo vệ người dân. Bảo vệ người đánh xe Altina."

"Hả?"

Regis quay đầu lại bởi giọng vui vẻ.

Đôi mắt đỏ của Altina bừng sáng rạng ngời.

Cô lấy ra một thứ gì đó bằng bạc từ khoang hành lý. Kể cả trong cơn bão tuyết thế này mà nó vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đá văng gạch đá sang hai bên, cô lấy ra một vật được giấu bên dưới với cánh tay nhỏ bé của mình.

Một tiếng loảng xoảng.

Và rồi một chuyện không ngờ đã xảy ra.

Nó rất nặng, lớn, và dài.

Phải mất một thời gian để biết nó là cái gì bởi vì nó quá lớn.

Chiếc xe chỉ vừa vặn che giấu đi chiều dài của nó. Một đống kim loại nặng nề rất khó cầm lên.

Bỏ qua kích thước khổng lồ thì có vẻ như nó đã đươc lau chùi bóng loáng.

Với lưỡi kiếm giống như một chiếc gương.

Regis lẩm bẩm.

" ...Là thanh Đệ Tứ Sấm Vương."

Altina cầm thanh kiếm của hoàng đế trong tay mình.

Chiếc áo choàng bay phấp phới trong gió trông như áo choàng của kẻ thống trị. Cô dùng bàn tay trái hất mái tóc đỏ rực của mình ra phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro