xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---


warning : ooc , lowercase

tác phẩm thuộc về project Amor Aternus

summary những ngày sau khi chia tay, kim kiến phúc và hứa tú vẫn sống nhưng chẳng còn bên nhau nữa.

pairing heo "showmaker" su !bot! x kim "canyon " geonbu !top!


---

hứa tú hôm đó vừa vẹn thức giấc, lơ đãng bên khung cửa sổ cùng tách cà phê khi nhớ về những giấc mơ đêm qua. nhưng thật đúng hơn là những ký ức khó quên hằn vào trong cả giấc mơ, không phút giây nào được buông tha.

nếu nỗi nhớ là những ngôi sao, hãy nhìn lên trời rồi em sẽ biết anh đã nhớ ra thế nào.

cũng không quá dài sau khi mình chia tay, nhỉ?

-

"đồ em đã dọn xong rồi"

"ừ ừm..."

"anh còn thấy đồ gì của em thì nhớ nói em nhé?"

hứa tú giấu nhẹm chiếc cà vạt trên tay, ánh mắt anh trùng xuống chẳng dám nhìn thẳng vào kiến phúc thêm lần nào nữa. không ghét bỏ, nhưng sợ nhìn thêm chút nữa lập tức không kìm được lòng mà bật khóc giang tay níu giữ em ở lại.

hứa tú đau lòng nhìn theo kiến phúc, đôi mắt ngấn lệ. hứa tú đứng bên cửa, ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều nhuộm vàng không gian quanh anh. ánh mắt anh đắm đuối dõi theo kiến phúc người đang thu dọn đồ đạc vào chiếc vali nhỏ xíu, cảm giác như từng hành động của kiến phúc đều mang một sức nặng khôn tả. cảm xúc của anh bối rối đau đớn và sự yếu đuối của mình đang dần lộ ra trong những giọt nước mắt không thể nào kìm nén.

kiến phúc lặng lẽ kéo vali ra khỏi cửa một cách chậm rãi, từng bước chân nặng nề như đang mang theo cả tâm tư của mình. mỗi bước đi của anh như gợi lại những kỷ niệm ngọt ngào mà họ đã trải qua cùng nhau. hắn không dám quay lại nhìn hứa tú, sợ rằng nếu làm thế lòng dạ mình sẽ không còn đủ dũng khí để rời đi. hứa tú nhìn vào khoảng không vắng lặng, trái tim anh quặn thắt khi cánh cửa từ từ khép lại, âm thanh của nó vang lên trong căn phòng yên ắng như một lời tạm biệt cuối cùng. hứa tú đứng đó cùng đôi chân như bị ghim chặt xuống nền nhà, không còn sức lực để bước tới. anh cảm nhận được sự trống rỗng, những mảnh vụn của một mối quan hệ đang rạn nứt.

nước mắt lăn dài trên má khi cánh cửa khép lại hẳn, một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ ập đến, hứa tú không còn có thể kiềm chế được nữa. những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. mỗi giọt nước mắt là một phần của nỗi đau không thể nói thành lời là sự tiếc nuối về những điều chưa kịp làm, những lời chưa kịp nói. hứa tú ngồi xuống, ôm đầu gối và khóc thổn thức cho đến cuối cùng cũng không còn sức đứng vững. anh khụy xuống, ôm chặt đầu gối vào lòng, đôi vai rung lên vì những cơn khóc nức nở. anh cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ quanh mình, những cảm xúc dồn nén lâu nay giờ đây tuôn trào không thể nào dừng lại.

kiến phúc bước ra ngoài, để lại đằng sau một hứa tú đang cô đơn với nỗi đau của mình. á

h sáng mờ dần trên con đường kéo theo sự chia xa của hai người, và trong những khoảnh khắc này tất cả những gì còn lại là những hồi ức và nỗi buồn của sự chia tay.

"kiến phúc..."

"làm ơn đừng rời xa anh mà..."

hứa tú khóc mỗi lúc mỗi to hơn, những tiếng bước chân bên kia cũng dần dà nhỏ lại hẳn là hắn đã rời xa anh mãi mãi. hứa tiến khóc nấc lên khi nhìn về khoảng trống vắng của căn nhà, nơi mà đồ đạc của kiến phúc và cả em ấy đã được dọn sạch đi. căn phòng giờ chỉ còn lại những vệt nắng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, tạo nên một không gian trống trải và lạnh lẽo.

anh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế cũ, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ nơi mà những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trong gió. trong lúc ngồi đấy, anh cảm nhận được sự vắng lặng đến đau lòng, một sự vắng mặt của những tiếng cười, những cuộc trò chuyện và những khoảnh khắc hạnh phúc mà trước đây căn phòng này từng chứa đựng mọi thứ giờ đây đã ra đi, chỉ còn lại một chiếc cà vạt duy nhất nằm gọn gàng trên chiếc bàn gỗ. đó là chiếc cà vạt mà anh đã chọn tặng cho em vào ngày sinh nhật năm nay, một món quà chứa đựng tất cả những tình cảm mà anh muốn bày tỏ. chiếc cà vạt với những đường chỉ tinh tế và màu sắc trang nhã giờ đây trở thành một biểu tượng của những kỷ niệm đã qua, của một tình yêu đã không còn tồn tại.

anh cầm chiếc cà vạt lên, đưa lên gần mũi để ngửi hương thơm còn vương lại từ những ngày hạnh phúc. dù đã cố gắng giữ kín những cảm xúc của mình nhưng giờ đây chúng như tràn ra ngoài, không thể nào kìm nén được nữa. nước mắt của anh lăn dài trên má, mỗi giọt nước mắt như một lời tạm biệt không thể nói thành lời.

ký ức về những ngày xưa ấy quay về trong tâm trí anh như những cuộn phim chậm chạp, từ những buổi sáng ấm áp bên nhau, những buổi chiều lang thang trong công viên, đến những đêm khuya đầy tâm sự. Mỗi chi tiết, mỗi cảm xúc đều hiện lên rõ nét, khiến anh cảm thấy như mình đang sống lại từng khoảnh khắc của những ngày đã qua.

trong khi nhìn vào chiếc cà vạt, anh hiểu rằng dù mọi thứ đã kết thúc nhưng những kỷ niệm và tình yêu của anh dành cho em sẽ mãi mãi được gìn giữ. anh đặt nhẹ nhàng chiếc cà vạt trở lại chỗ cũ, như một cách để tạm biệt và để giữ lại một phần của em trong tâm hồn mình. rồi anh đứng dậy bước về lại phía phòng ngủ và chuẩn bị cho mình một giao diện thật đẹp, để lại sau lưng những gì đã qua, chấp nhận rằng mỗi cuộc chia tay đều là một phần của cuộc sống. anh biết rằng mình cần phải bước tiếp, dù con đường phía trước có lắm chông gai và thử thách. nhưng ít nhất, trong sâu thẳm trái tim anh, hình ảnh của những ngày hạnh phúc sẽ luôn là một phần của anh, một nguồn an ủi trong những lúc đau buồn.

hứa tú đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh của mình đang phản chiếu. anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại không thể nào làm dịu đi cơn sóng lòng đang dâng trào trong anh. mỗi lần cố gắng gượng cười, nước mắt lại lăn dài trên má anh, như thể chúng không thể dừng lại dù anh đã nỗ lực đến thế nào.

căn phòng dường như nhạt nhòa hơn thường lệ, làm nổi bật vẻ u sầu trong đôi mắt anh. hứa tú biết rõ rằng sự vắng mặt của kiến phúc chính là nguyên nhân khiến nụ cười của anh không còn tỏa sáng như trước. anh đã từng mỉm cười rạng rỡ bên cạnh người đó, và giờ đây sự thiếu vắng ấy như một khoảng trống khổng lồ mà anh không biết phải lấp đầy bằng cách nào.

anh ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh của mình trong gương. cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng, không chỉ vì sự ra đi của kiến phúc mà còn vì sự mất mát của những khoảnh khắc hạnh phúc mà anh từng chia sẻ. mỗi tiếng cười, mỗi ánh mắt, mỗi cái nắm tay giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm không thể chạm tới nữa.

hứa tú cảm thấy mình như một tấm gương vỡ, dù có cố gắng lắp ghép lại thì vẫn không thể hoàn hảo như xưa. anh nhận ra rằng không chỉ nụ cười của mình mà cả cuộc sống của anh cũng đã thay đổi mãi mãi.

những giọt nước mắt cứ tiếp tục lăn dài, như những dòng sông không có điểm dừng, cuốn trôi đi mọi nỗ lực để giữ cho bản thân bình tĩnh. anh biết rằng chỉ có thời gian mới có thể giúp anh chữa lành, nhưng hiện tại anh chỉ có thể ngồi đó để nỗi đau và những ký ức chảy qua từng khoảnh khắc trong cuộc đời mình. hứa tú khẽ thở dài, hy vọng rằng một ngày nào đó anh có thể tìm lại nụ cười của mình, không phải là nụ cười của sự gượng ép  mà là nụ cười của sự bình yên và hạnh phúc thật sự, dù biết rằng điều đó có thể là một hành trình dài và khó khăn.

những ngày sau đó, hứa tú vẫn đang tập sống mà không còn kim kiến phúc bên cạnh nữa. cũng không muốn đi đâu, cũng không tâm sự và chỉ biết khóc với đám bạn thân. họ khuyên anh nên ra ngoài hít khí trời, biết đâu được tâm trạng và sức khỏe sẽ lại tốt hơn.

hứa tú đứng trước gương, ánh mắt lướt qua bộ quần áo màu xanh nhạt mà anh đã chọn cho ngày đầu tiên hai người hẹn hò. đó là một bộ trang phục giản dị, nhưng đầy ý nghĩa - chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần jeans tối màu, đúng như những gì anh đã mặc trong buổi chiều đầu tiên hai người gặp gỡ.

anh đưa tay lên chạm nhẹ vào vạt áo, cảm nhận được sự mềm mại của vải vóc giống như cảm giác khi anh còn ôm lấy người con trai đó, thì thầm những lời yêu thương mà lòng anh quặn thắt. mới hôm qua thôi, cuộc sống của anh còn tràn ngập tiếng cười và những giấc mơ về một tương lai đẹp đẽ bên nhau, thế mà giờ đây mọi thứ chỉ còn là ký ức trở và những vết thương không thể lành lặn. anh hít một hơi thật sâu cố gắng giữ cho nước mắt không trào ra. lần cuối cùng nhìn lại căn phòng, nơi còn lưu giữ những kỷ niệm của hai người, hứa tú cảm thấy như mình đang rơi vào một vực thẳm vô tận. anh khẽ lắc đầu, như để xua đi những suy nghĩ tiêu cực, rồi bước ra khỏi căn nhà mà giờ đây đã trở thành một kho tàng ký ức của nỗi buồn.

anh không biết mình đi đâu sẽ đi đâu mà chỉ đơn thuần là bước đi mà không có mục đích. những con phố quen thuộc hiện lên trước mắt như những tấm ảnh trong một cuốn album cũ, mỗi bước đi lại kéo anh trở về những ký ức của một thời đã xa.

đầu tiên, anh dừng chân tại quán cà phê nhỏ nơi hai người đã lần đầu tiên trò chuyện với nhau. quán cà phê ấy vẫn vậy, với những chiếc bàn gỗ đơn sơ và những tấm rèm trắng nhẹ bay trong gió. mùi cà phê tươi thơm lừng trong không khí, nhưng nó chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ nhung trong lòng anh. anh bước vào, gọi một tách cà phê đen như thói quen, ngồi vào góc bàn mà hai người đã từng ngồi, nơi có tầm nhìn ra cửa sổ, nơi họ đã ngồi hàng giờ để trò chuyện về những ước mơ bên canh những chiếc lá vàng rơi lả tả, hứa tú cảm thấy như thời gian đang trôi đi trong sự lặng lẽ, và trái tim anh cũng theo đó mà đau nhói từng nhịp. anh nhớ lại nụ cười của em, ánh mắt lấp lánh khi họ nói về những mong muốn bên nhau mãi mãi.

hứa rú nhớ lại những ngày đầu tiên khi anh gặp kiến phúc. họ gặp nhau tại một triển lãm nghệ thuật nhỏ, nơi những bức tranh và tác phẩm nghệ thuật của các họa sĩ trẻ được trưng bày. kiến Phúc đã đứng giữa những tác phẩm, ánh mắt chăm chú và đầy đam mê. anh chợt cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ cách mà kiến phúc nhìn ngắm từng bức tranh, như thể mỗi tác phẩm đều có một câu chuyện riêng biệt cần được khám phá.

khi ánh mắt của họ gặp nhau lần đầu tiên, một nụ cười nhẹ nhàng của kiến phúc đã làm trái tim anh rộn ràng. đó là nụ cười tỏa sáng, không hề giả tạo, mang theo sự chân thành và cởi mở. hứa tú vẫn nhớ cảm giác bối rối nhưng hạnh phúc khi kiến phúc bước đến gần anh, mở đầu cuộc trò chuyện với sự quan tâm và sự tôn trọng sâu sắc. họ đã chọn một nơi trò chuyện khác chính là quán cà phê anh đang ngồi, rồi cuối cùng họ lại cuốn hút nhau khi hợp đến từng ý khi trò chuyện hay bàn luận về các tác phẩm nghệ thuật kia. hứa tú khi ấy không ngờ rằng kiến phúc - một cậu nhóc khi ấy chỉ mười mấy tuổi thuộc thế hệ những năm 2000 lại có niềm yêu thích với những thứ cổ điển và có chiều sâu thuộc về những thế kỷ trước đó. thoáng nhìn, có lẻ vẻ bề ngoài to lớn và trưởng thành của em khó để người khác nhận ra tuổi tác thật của em.

nhưng đứa nhỏ này thật sự rất biết cách bắt chuyện, không nhàm chán cũng không quá giống một ông cụ non.

"em ước gì mình cũng có một bức tranh như thế ở nhà, sau này khi em dọn đi em nhất định sẽ trang trí căn nhà thật nhiều tranh"

"đó cũng là mong ước của anh đấy kiến phúc"

"mình hợp nhau thật anh ha?"

trong những ngày tháng tiếp theo, kiến phúc luôn là người chủ động tạo ra những khoảnh khắc đặc biệt cho hứa tú. em tự tay sắp xếp những buổi hẹn hò đầy ý nghĩa, từ những buổi chiều dạo phố dưới ánh đèn lấp lánh đến những buổi tối lãng mạn bên những bữa tối tự tay chuẩn bị. mỗi lần gặp gỡ, kiến phúc đều mang đến cho hứa tú một cảm giác an toàn và hạnh phúc như được bao bọc trong vòng tay của một người bảo vệ.

anh nhớ những lúc kiến phúc nhẹ nhàng nắm tay anh, những cái chạm tay đầy yêu thương và sự chăm sóc tỉ mỉ trong từng cử chỉ. những lần bé nhỏ đưa anh đến những quán ăn yêu thích, lắng nghe từng câu chuyện và chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của anh như chính mình là một phần của cuộc đời anh. kiến phúc không bao giờ ngại ngần thể hiện sự quan tâm, không bao giờ quên những chi tiết nhỏ bé mà anh yêu thích.

"và em biết không, món bánh phô mai em thích ăn cùng anh bây giờ chẳng còn ai đút cho anh ăn cùng nữa rồi..."

hứa tú bật cười chua chát khi nhìn về đĩa bánh phô mai vẫn còn hơn một nửa trên bàn. anh mệt mỏi xoa đầu chính mình và thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê quen ấy. có lẽ sau này anh sẽ chẳng còn lui đến quá thường xuyên như trước đây nữa rồi.

sau đó, anh tiếp tục đi đến công viên nơi hai người đã cùng nhau dạo chơi vào những buổi chiều hè oi ả. công viên vẫn như xưa, những hàng cây xanh rợp bóng hay những con đường mòn vẫn vắng lặng và bình yên. anh ngồi xuống một băng ghế gỗ dưới bóng cây, nơi họ đã từng ngồi cạnh nhau và nắm tay nhau. những âm thanh của thiên nhiên xung quanh như gợi lại hình ảnh của những ngày hạnh phúc, nhưng cũng là những nỗi đau mà anh không thể gạt bỏ. hứa tú cảm nhận được sự tĩnh lặng của công viên, sự yên bình chỉ làm tăng thêm nỗi cô đơn trong lòng anh. những kỷ niệm về những lần hai người ngồi đây, cùng nhau cười đùa và tâm sự, giờ đây chỉ còn là những dấu vết mờ nhạt của quá khứ.

ngoài trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa, hứa tú nhanh chân như một thói quen chạy đến dưới một mái hiên nhỏ của một căn nhà gỗ cạnh bên công viên. may rằng anh chẳng ướt, nhưng những ký ức khi ấy cũng như cơn mưa lại tiếp tục trút thêm vào lòng anh những muộn phiền. quanh đi quẩn lại, nhìn đâu đâu cũng không khác gì ông trời đang cố gắng trả anh về lại những ngày xưa cũ để giày vò trái tim anh.

hứa tú cũng nhớ rất rõ những ngày mưa, khi những cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống mà họ cùng nhau trú mưa dưới một mái hiên nhỏ. trong những khoảnh khắc đó, hứa tú cảm nhận được sự ấm áp từ kiến phúc qua sự ân cần chăm sóc, cách mà anh che ô cho cả hai, và ánh mắt dịu dàng nhìn anh từ dưới lớp ô mưa. họ đã chia sẻ những câu chuyện không đầu không cuối, những ước mơ nhỏ bé và những kỷ niệm cũ trong những giờ phút yên bình dưới cơn mưa.

những ngày mưa đó trở thành biểu tượng của sự ấm áp và tình yêu không điều kiện mà kim kiến phúc dành cho anh. anh cảm thấy như mình được bao bọc trong một tình yêu vững bậc, một bến bờ an toàn giữa những bão tố của cuộc đời.

sau cơn mưa dài bầu trời như được gột rửa sạch sẽ, ánh sáng mặt trời chiếu qua những đám mây trắng xóa, phản chiếu lên những vũng nước nhỏ trên đường phố. hứa tú đứng trước hiên nhà nhìn ra ngoài với một tâm trạng mâu thuẫn giữa sự bình yên và nỗi nhớ nhung. cơn mưa đã tạnh, nhưng những ký ức về kiến phúc vẫn tiếp tục dội về như những cơn sóng không ngừng nghỉ. anh thở dài, cố gắng xua tan những ký ức đau buồn và đứng dậy quyết định tiếp tục hành trình của mình. anh không có một điểm đến cụ thể, chỉ đơn giản là đi bộ trên những con đường quen thuộc nơi mà mỗi góc phố, mỗi con đường đều gợi nhớ về những kỷ niệm bên nhau.

hứa tú tiếp tục bước đi, bước chân anh nhẹ nhàng như đang đi trên những đám mây. anh đi qua những con đường nhỏ hẹp mà anh và kiến phúc đã cùng nhau khám phá, nơi họ đã từng cùng nhau ngắm nhìn những ánh đèn lấp lánh của thành phố vào ban đêm, nơi mà những đêm khuya của họ luôn tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện từ trái tim.

dù mỗi bước đi đều gợi nhắc về những ký ức của một tình yêu đã qua, anh không còn cảm thấy đau đớn như trước. anh không còn cần phải che giấu nỗi buồn, cũng không cần phải ép mình phải quên đi những ký ức đẹp đẽ. thay vào đó, anh để cho những ký ức ấy trở thành một phần của cuộc sống hiện tại của mình, như những bức tranh đẹp trong một cuốn album.

cuối cùng anh đứng trước ngôi nhà cổ mà hai người đã từng đi dạo qua, nơi những viên đá lát đường đã trở nên cũ kỹ theo thời gian. hứa tú nhìn lên bức tường đá xám xịt, những vết nứt nhỏ lấm tấm và cảm thấy như chính lòng mình cũng đang bị vỡ vụn. anh đã từng nói với kiến phúc rằng ngôi nhà này gợi cho anh cảm giác về những điều đơn giản và bền vững trong cuộc sống. giờ đây, chính những kỷ niệm đó lại trở thành những mảnh ghép đau thương trong lòng anh.anh ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt nhìn xa xăm về phía đường phố vắng lặng, và những giọt nước mắt lăn dài trên má. anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết rằng trái tim anh đang khao khát được trở về với những ngày tháng đã qua, những khoảnh khắc đã mất.

anh nhìn lên những bức tường cũ kỹ, nhớ lại những giờ phút mà họ đã cùng nhau khám phá những góc khuất của ngôi nhà, chia sẻ những câu chuyện nhỏ về những ngày xưa cũ. anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể những ký ức không còn là gánh nặng mà trở thành một phần của chính mình. dù trái tim anh vẫn còn đau nhói, nhưng anh đã học được cách chấp nhận và hòa nhập với những ký ức ấy thay vì chống lại chúng. anh biết rằng mình cần phải tiếp tục bước đi trên con đường của cuộc đời, và những ký ức về kiến phúc sẽ là những dấu mốc quan trọng, giúp anh trưởng thành hơn.

hứa tú đứng trước ngôi nhà cổ, đưa tay lên chạm nhẹ vào bức tường như thể đang chào tạm biệt một người bạn cũ. anh thì thầm một lời tạm biệt, không phải là sự chia ly đau đớn mà là một sự chấp nhận, một lời cảm ơn chân thành vì những kỷ niệm đẹp mà chàng trai nhỏ ấy đã mang đến cho anh.

"kiến phúc của anh, cảm ơn đã đến bên đời anh và đã mang lại cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc và yêu thương. anh sẽ luôn nhớ về những ngày tháng đó với lòng biết ơn và yêu thương."

dưới ánh sáng của buổi chiều, hứa tú cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của bản thân mình trong những ký ức ấy. dù tình yêu của họ đã kết thúc, nhưng những kỷ niệm và bài học mà anh nhận được từ kiến phúc sẽ mãi ở lại trong lòng anh như một phần không thể thiếu của cuộc sống.

và khi mặt trời bắt đầu lặn, hứa tú tiếp tục đi dọc theo con đường, từng bước đi nhẹ nhàng và đầy quyết tâm. anh không còn cảm thấy đau đớn như trước đây mà thay vào đó là một cảm giác bình an, một sự chấp nhận rằng mọi thứ đều có lý do của nó. từng bước chân của anh là những bước tiến của một tâm hồn đang tìm kiếm sự chữa lành và niềm vui mới. trong những con phố, những công viên, và những ngôi nhà cổ, anh đã tìm thấy sự bình yên và sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình của mình.

hứa tú mở điện thoại lên, đập vào mắt anh một tấm ảnh cũ, nơi hình ảnh của họ đứng bên nhau nở nụ cười hạnh phúc. hình nền điện thoại này đã được những năm năm chưa đổi mặc dù những ngày tháng ấy đã trở thành quá khứ, những ký ức về kiến phúc vẫn sống mãi trong lòng anh như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, ánh lên những kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn. anh  cũng biết rằng không thể quay lại những ngày đó, nhưng anh cũng nhận ra rằng chính những ký ức này đã giúp anh trưởng thành và hiểu thêm về tình yêu. dù trái tim anh vẫn đau đớn vì sự ra đi của kiến phúc, nhưng những khoảnh khắc mà họ đã chia sẻ sẽ mãi là một phần quan trọng trong cuộc đời anh.

nhưng vốn dĩ tình yêu này đâu chỉ đến từ một phía, rõ ràng họ dừng lại đâu phải vì họ chẳng còn yêu nhau?

hứa tú nhớ mà, họ dừng lại để cho nhau những cơ hội phát triển mới sau năm năm giam chân nhau ở một nơi bình yên nhưng họ cũng đâu thể ăn bình yên mà sống trọn đời được. tình yêu lớn lắm, yêu thì vẫn yêu nhưng phải chấp nhận thôi.

biết đâu sau này như em nói, còn duyên thì vẫn sẽ còn gặp lại và ta thuận lợi vẫn yêu như ngày đầu thì tiếc gì cho nhau những cơ hội? còn nếu như không thuận lợi, xem như chúc nhau hạnh phúc bên tương lai mới.

hứa tú đã đi lang thang suốt cả ngày, từ những con phố quen thuộc đến những công viên xưa cũ, từ những quán cà phê nhỏ bé đến những ngôi nhà cổ kỹ. mỗi bước đi của anh đều như lạc vào một thế giới của ký ức và cảm xúc, nơi mà nỗi đau và sự an ủi đan xen nhau tạo thành một bức tranh đa sắc của quá khứ và hiện tại. và cho đến khi mặt trời đã lặn, bầu trời dần chuyển sang những sắc thái tím và vàng nhạt của buổi chiều muộn, hứa tú nghĩ rằng mình thật sự nên trở về nơi mình thuộc về rồi - là nhà, dù còn em hay không.

mặt trời đã lặn từ lâu, và ánh đèn đường le lói chỉ còn là những vệt sáng yếu ớt trên mặt đất. những bước chân của anh trên con đường về nhà nhẹ nhàng, không còn tiếng cười vui vẻ hay những câu chuyện hạnh phúc mà chỉ còn lại sự tĩnh lặng của màn đêm và những suy nghĩ trong lòng.

khi anh đến gần căn nhà, anh chợt thấy một điều bất thường. cửa chính của căn nhà hơi mở ra, khe hở nhỏ hé lộ ánh sáng bên trong. hứa tú đứng lại một chút, trái tim anh đập nhanh hơn, lồng ngực thắt lại trong nỗi lo lắng và sự hồi hộp. hứa tú đứng trong phòng khách, sự lo lắng và hồi hộp vẫn còn làm tim anh đập mạnh. anh đã kiểm tra khắp nhà và không tìm thấy điều gì lạ lùng ngoài cánh cửa phòng ngủ hơi mở, chỉ còn lại những ký ức và cảm xúc sâu lắng mà anh đang cố gắng đối mặt.

khi anh bắt đầu quay lại phòng khách, một tiếng động nhẹ nhàng từ phía phòng ngủ khiến anh dừng lại. anh lắng nghe, cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ lạ lùng. âm thanh đó, dù chỉ là một tiếng động nhỏ, nhưng trong tâm trí anh,nó lại mang theo bao nhiêu hy vọng và lo lắng.

hứa tú chậm rãi tiến đến cánh cửa phòng ngủ, tay anh run rẩy khi đẩy cửa ra. ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, tạo ra những bóng đổ kỳ lạ trên sàn phòng ngủ. khi cánh cửa mở rộng hơn, anh nhìn thấy một cảnh tượng mà anh không thể tin vào mắt mình.

đứng giữa phòng, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp như những ngày xưa, là kiến phúc.

"anh đi đâu về trễ vậy ạ?"

hứa tú đứng sững lại, đôi mắt mở to và môi mấp máy như không thể tìm ra từ ngữ. trong khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng anh bỗng trào dâng như một cơn sóng vỡ bờ. những cố gắng kiềm nén nỗi đau, những nỗ lực để tiếp tục sống một cuộc đời không có kiến phúc, tất cả bỗng chốc vỡ vụn như một chiếc ổ khóa bị phá vỡ. kiến phúc nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, như thể thời gian không hề trôi qua và mọi thứ vẫn đang ở đúng nơi mà chúng để lại. em đứng đó, với nụ cười ấm áp trên môi, đôi mắt sáng ngời như những ngày xưa và đôi tay rộng mở như muốn ôm chầm lấy anh.

"hứa tú của em, tú ơi". kim kiến phúc nhẹ nhàng gọi tên anh, giọng nói như một làn sóng vỗ về sau những ngày xa cách.

hứa tú không biết mình còn kiềm nén được bao lâu nữa, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. anh bước nhanh về phía em, đôi chân như mất hết sức lực,chỉ còn lại sự kéo gọi từ trái tim.

"kiến phúc...". hứa tú thốt lên, giọng anh run rẩy nhưng tràn đầy cảm xúc.

kiến phúc vươn tay ra kéo hứa tú vào một cái ôm chặt, ấm áp và đầy yêu thương. cảm giác được ôm vào lòng em khiến người lớn hơn cảm thấy như mình đang được trở về với một phần của cuộc đời mà anh đã tưởng chừng như mãi mãi mất đi.

khi hai người ôm nhau, thời gian như ngừng lại, và mọi nỗi đau hay là mọi ký ức đau khổ bỗng chốc tan biến. hứa tú nắm chặt lấy áo Kiến Phúc, đôi mắt nhắm nghiền để không phải nhìn thấy điều gì ngoài hình ảnh của người mình yêu đang ở ngay trước mặt. anh vùi đầu vào lồng ngực chú gấu tuyết, mùi hương quen thuộc cuối cùng cũng bao quanh lấy anh.

"em... em về với anh rồi sao?"

"em xin lỗi vì đã không thể ở bên anh, nhưng giờ đây em đã về với anh rồi. em đã không thể quên được anh"

kim kiến phúc kéo hứa tú ra một chút để nhìn vào mắt anh, đôi mắt em bấy giờ đầy sự hối lỗi và tình yêu thương sâu sắc. những giọt nước mắt của anh còn không ngừng rơi, nhưng giờ đây những giọt nước mắt đó không chỉ là nỗi đau, mà còn là niềm vui và hạnh phúc chạm đến ngưỡng cực.

anh như sợ rằng bé nhỏ sẽ lại đi mất, hứa tú vươn đôi tay bé xíu xiu kéo Kiến Phúc vào lòng một lần nữa và anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng em như để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ

"tại sao anh lại rời bỏ anh"

kiến phúc lặng lẽ thở dài, mắt anh nhìn xuống đôi tay của hứa tú, rồi lại ngước lên nhìn vào đôi mắt của người mình yêu.

"có nhiều lý do, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. anh chỉ cần anh biết em đã sai và lý do em đã quay lại để sửa chữa những sai lầm đó."

cả hai ngồi xuống giường và kiến phúc bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong thời gian qua. em nói về những khó khăn, những thử thách và những cảm xúc mà anh đã trải qua trong thời gian xa cách. kể về  những nỗi đau khi không có hứa tú bên cạnh.

kiến phúc nhớ lại những giây phút đau khổ khi phải rời bỏ hứa tú, thời khắc giao hòa giữa cô đơn và tội lỗi. đôi mắt em đã đỏ hoe, và từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má, hòa vào những ký ức đau thương.

"em đương nhiên có biết anh đã đau khổ thế nào và đã cố gắng để quên đi tất cả nhưng không thể nào quên được em, quên được những khoảnh khắc hạnh phúc chúng ta đã có. em cũng thế, sau khi em ra khỏi nhà em cũng ngay lập tức hối hận"

kiến phúc ngồi đó, nắm chặt bức ảnh trong tay cảm giác như mọi thứ xung quanh đều nhấn chìm anh trong nỗi buồn và sự hối lỗi. khi mà cậu nhóc mạnh mẽ đó đã phải khóc đến mỏi mệt khi cánh cửa nhà đóng lại, bao nhiêu dồn nén và gượng ép xem như không có gì cũng chỉ như chiếc ổ khóa vỡ tan ra.

những ký ức đau đớn khiến anh cảm thấy như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát,  cố gắng làm cho bản thân mình quên đi những gì đã xảy ra nhưng mọi thứ chỉ càng khiến nỗi đau trong lòng anh thêm nặng nề.

"có phải em đã vô tình để anh phải chịu đựng sự chia ly này chỉ vì sự hèn nhát của mình?"

những giờ phút đó, kiến phúc cảm thấy như chính mình là một kẻ tồi tệ nhất trên thế giới này. em tự trách bản thân vì đã không đủ mạnh mẽ để đối mặt với những khó khăn và thử thách, và vì đã rời bỏ hứa tú trong những lúc mà nên ở bên cạnh anh nhất.

"tú, anh có biết không rằng em đã tưởng rằng mình không thể quay về bên nhau, rằng mình đã mất anh mãi mãi. enh cảm thấy mình là một thằng tồi, vì đã để anh phải chịu đựng sự chia ly này"

hứa tú nhẹ nhàng đặt tay lên vai em, kéo em vào một cái hôn để trấn an và dỗ dành chàng người yêu kém tuổi.

"em không cần phải tự trách mình như vậy đâu! chúng ta đều đã đau khổ, nhưng giờ đây chúng ta đã ở bên nhau. điều quan trọng là chúng ta hãy cùng nhau hàn gắn những vết thương và bắt đầu lại từ đầu."

hứa tú lắng nghe, trái tim anh cảm thấy như mình đã tìm lại được một phần của bản thân mình mà anh đã nghĩ là đã mất đi mãi mãi. những lời giải thích của em chính là những mảnh ghép cần thiết để hàn gắn lại những vết rách trong tâm hồn anh. hứa tú cầm tay kiến phúc, nhẹ nhàng nắm chặt và nhìn thẳng vào mắt anh.

"những giây phút đau khổ không thể xóa đi những kỷ niệm đẹp đẽ chúng ta đã có, và chúng ta không thể thay đổi quá khứ. nhưng chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm mới, và sống trọn vẹn với những ngày tháng phía trước"

kiến phúc thở dài, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của anh. em nhìn vào mắt hứa tú, thấy trong đó không chỉ có sự tha thứ mà còn có một niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

"anh đã phải chịu đựng quá nhiều, và em rất tiếc vì đã không thể ở bên anh khi anh cần em nhất. nhưng bây giờ, anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho những lỗi lầm của mình!"

anh mỉm cười, lau những giọt nước mắt trên gương mặt mình và nắm chặt tay người thương yêu hơn nữa.

"chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại từ đầu, và cùng nhau xây dựng lại những gì đã mất, chỉ cần em và anh còn yêu thôi! điều quan trọng là anh đã trở lại bên em. chỉ cần em ở đây, và ta sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu với nhau"

kiến phúc mỉm cười, đôi mắt anh đầy sự yêu thương và cảm động. em ôm lấy hứa tú một lần nữa, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu mà em đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.

"hãy cho em một cơ hội để làm lại mọi thứ, để chúng ta có thể cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc đời".  kiến phúc nói, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành và quyết tâm.

"anh sẽ luôn sẵn sàng để đón nhận những cơ hội mới, miễn là anh còn được ở bên em. chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn"

nụ cười của anh rạng rỡ và đầy hy vọng, họ lần nữa ngồi bên nhau, ánh sáng từ những ngọn đèn đường bên ngoài vẫn chiếu vào căn phòng, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình.

"chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" 

ánh mắt anh tràn đầy sự mong đợi và niềm tin vào tương lai. em nắm tay hứa tú, đôi mắt ánh rực lên với sự quyết tâm và hy vọng.

"chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại những điều đã mất và tạo ra những kỷ niệm mới. chúng ta sẽ sống trọn vẹn từng ngày, yêu thương và chăm sóc cho nhau như những ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau có được không?"

sau khi em gật đầu, trái tim họ hòa quyện trong tình yêu và sự hy vọng. họ biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng nhưng với sự yêu thương và lòng tin, họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách và cùng nhau tạo dựng một tương lai mới.

khi màn đêm dần qua đi, những tia sáng của bình minh bắt đầu ló dạng. hứa tú và kiến phúc nằm bên nhau, cảm nhận sự bình yên của những phút giây bên nhau sau bao ngày xa cách. những giấc mơ về một tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt họ, và họ sẵn sàng để đón nhận những cơ hội và thử thách mới trong cuộc đời.

"em sẽ mãi ở bên anh dù có bất kỳ điều gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua. sẽ không để mất anh thêm ngày nào nữa"

"anh cũng sẽ như vậy, anh yêu em lắm!"

"em cũng rất yêu anh"

những trang sách của cuộc đời họ đang được lật lại, và những chương tiếp theo sẽ được viết nên bằng những kỷ niệm mới, những hy vọng mới và tình yêu sâu đậm mà họ đã tìm lại được.

---

hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro