em muộn hơn anh một tuổi đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em này, anh từng ước rằng mình có thể chào đời muộn chút thôi. để giờ anh khỏi phải tự bước từng bậc thang để chạm nấc thiên đàng. để anh khỏi phải ưu lo những tháng ngày dầu còn xa lắm. để anh khỏi phải, cuộn mình đau đớn vào ngày anh được sanh ra.

lả tả, và anh lại rơi

chẳng thèm nghỉ ngơi, để khỏi chơi vơi giữa nỗi niềm chờ đợi.

em biết không, để có thể ngắm cải vàng cùng em như hôm nọ. anh đã phải vật lộn với chính mình khi sợ sệt tột cùng để mở mắt, để đón nhận một đời thực chẳng như mơ. để khỏi trông thấy khù khờ cùng ngây dại, trên gương mặt em dần phai phôi nơi cuối đời.

lại lơ đãng giữa đồng cải vàng.

để gió lang thang cùng anh tìm đồi tàn, núi hoang.

nhưng vì em, vì đóa nắng vàng nở rộ trong lồng ngực. anh đã trở về với cuộc sống bần hàn và vất vả, đã lại khắc khoải với những thăng trầm rải rác trong đời. nhưng vì em, chàng cải vàng yêu dấu, lại thủ thỉ với anh về những cơn mơ ngút ngàn lắm niềm hạnh phúc miên man.

người ơi, liệu có nghe tiếng ai hỡi ?

từ phía cuối trời. có mối hẹn chờ cải vàng ngày ghé ngang.

và em này, anh lại say. trong men tình cùng đóa cải vàng nở muộn, với sắc màu ấm áp cô đơn giữa phiến lá xanh rờn đầu hạ. nhưng hỡi em ơi, đừng nghĩ ngợi. đừng buông lơi lấy tình này đang hồi vững chắc, ôm lấy em chẳng ngại ngần và thắc mắc. nó chỉ cần cải vàng, một cành hoa lạc lõng dụi vào lòng anh mỗi khi muộn sầu. rồi, sẽ thiếp đi khi gió đã hong khô những hạt mưa trên mi mắt, chỉ còn đọng vài vệt sương mờ, ươm lên con ngươi vàng nhạt những ưu phiền chưa tan. cải vàng à, ngủ ngon nhé.

từ tận sao và trăng chứa ánh nắng thiu ngủ.

lại được ai vỗ về, giữa mê màng chắp vá. nơi tê tái bởi khổ sở đỗi yên vui.

ngủ ngon. và cải vàng lại gieo mình vào đê mê nơi đêm dài tối mịt.

em lại đón thêm một tuổi đời. nhưng cứ mãi cách anh dăm ba tháng vời vợi. nhưng vẫn thèm anh ngân câu ơi hời, ru em vào mộng tình đầy rẫy những sai lầm vụn vơi. em đấy, đã tròn cái hai mươi phơi phới rồi. mà vẫn hằng, vu vơ những đường họa rối rắm, trên chiếc giá ngà ngà vì đầu chì đay nghiến những tình cảm chẳng vẹn nguyên. em đấy, dẫu có muộn hơn anh một tuổi đời, nhưng anh vẫn đợi, rồi một ngày lại cùng em thả trôi một dòng tương lai duy nhất trong đời.

khi anh chu du trên đầu môi buốt giá. anh lại buồn.

một tuổi đời muộn màng cứ thể mãi vậy thôi.

nhưng em ơi, rằng mai này đôi ta vẫn không hằng chung sống

anh vẫn đợi cải vàng hôm ấy lại rộn rã, lại bung nở nơi lòng anh.

em này, anh ước gì mình có thể chào đời muộn chút thôi. để sánh đôi bên em cho qua hết phần đời. để em khỏi đơn côi với nỗi buồn hằng chôn giấu, nơi mộ tình mà em đã dặng lòng mình đắp nên.

em ơi, sao cải vàng nỡ rơi dầu nở muộn

nỡ lụi tàn, dầu rằng muộn mất một năm

hỡi em ơi, dầu một năm rằng anh cũng muốn

muốn muộn màng, để được cạnh bên em

em này, giá như, mình bằng tuổi nhau nhỉ ?

người con trai trân trối cùng trống rỗng nhìn những đóa hoa nở muộn.

ước gì, anh được nở muộn như hoa đây. và rồi em ơi, sẽ chẳng còn lỡ làng gì cho đôi ta nữa. ước gì, anh được nở muộn dầu một chút thôi.

hoa bay. cánh hoa vàng tung lên giữa bầu trời rợp nắng. đẹp đến nỗi, chẳng còn biết đây là mơ hay thực.

có lẽ đây là một cơn mơ, của một đóa cải ngã rạp trên đồng cỏ um tùm. tin vào, một khoảng lỡ làng của bản thân.

mà có lẽ, đây là sự thực, một sự thực chói chang tựa cải vàng hay ánh nắng, làm ai đó chẳng dám nhìn thẳng vào. một sự thật, vốn ăn vào hương thoảng của cải vàng. vốn đánh thức những kẻ say trong giấc mơ vô thực. về một muộn màng, chẳng bao giờ cứu vãn nổi tình ta.

[sera] đầu tiên : myeokcakes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro