Ánh Dương Cuối Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

**Chương 36: Ánh Dương Cuối Cùng**

Sau khi Umee rời xa thế gian, thời gian dường như ngừng trôi đối với Jungkook. Những ngày tháng anh từng trải qua cùng cô giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt, nhưng nỗi đau trong tim thì không hề phai nhạt. Anh không thể quên được nụ cười ấm áp của cô, giọng nói nhẹ nhàng và ánh mắt yêu thương luôn dành cho anh. Nhưng tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Jungkook trở lại với công việc, nhưng trong lòng anh chỉ là một khoảng trống vô tận. Anh dành hết thời gian ở văn phòng, cố gắng làm mọi thứ để không phải nghĩ đến Umee. Những dự án thành công nối tiếp nhau, anh trở thành người đàn ông quyền lực, giàu có và thành đạt. Nhưng không ai biết rằng, phía sau vẻ ngoài ấy là một trái tim rỉ máu.

Những đêm dài không ngủ, Jungkook thường ngồi một mình trong căn phòng tối, nhìn vào khoảng không vô tận. Anh nhớ Umee đến nghẹn lòng. Nhiều lần anh tự hỏi, nếu không gặp cô, có lẽ cuộc sống của anh đã dễ dàng hơn. Nhưng rồi, anh nhận ra rằng dù có phải chịu đựng nỗi đau này hàng ngàn lần, anh vẫn sẽ chọn yêu cô.

Cuộc sống của Jungkook giờ chỉ còn lại công việc và sự cô độc. Không còn những buổi sáng cùng nhau uống cà phê, không còn những tối muộn về nhà có Umee chờ đợi. Anh sống trong một thế giới lạnh lẽo, nơi mà tình yêu duy nhất anh từng có đã ra đi mãi mãi.

Một ngày nọ, sau khi kết thúc một cuộc họp căng thẳng, Jungkook trở về căn hộ trống trải của mình. Căn hộ vẫn giống như ngày Umee còn ở đây, mọi thứ đều được giữ nguyên, như thể cô chỉ vừa rời đi và sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Nhưng Jungkook biết, cô sẽ không bao giờ quay lại.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài thành phố đang dần chìm vào bóng đêm. Những ánh đèn lung linh không thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh. Jungkook nhắm mắt lại, để mặc cho dòng ký ức về Umee tràn về. Những kỷ niệm, dù ngọt ngào hay đau đớn, đều khiến tim anh quặn thắt.

Anh mở mắt, nhìn thấy tấm ảnh của Umee đặt trên bàn. Cô đang mỉm cười, nụ cười khiến trái tim anh tan chảy. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy chỉ còn lại trong bức ảnh, và trong ký ức của anh. Jungkook bước đến, nhẹ nhàng cầm lấy tấm ảnh, ôm chặt vào lòng. Anh thì thầm: "Umee, anh nhớ em."

Đêm ấy, Jungkook ngồi lại nơi họ từng cùng nhau ngắm sao, nơi anh từng hứa sẽ bảo vệ cô mãi mãi. Nhưng anh đã không thể giữ lời hứa đó. Và giờ đây, anh chỉ còn biết sống với nỗi cô đơn và nuối tiếc.

Khi ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu rọi, Jungkook vẫn ngồi đó, với tấm ảnh của Umee trong tay. Anh biết rằng cuộc sống của mình từ nay về sau sẽ luôn là một cuộc chiến với chính nỗi đau trong lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, Jungkook vẫn sẽ sống, sẽ tiếp tục, vì đó là cách duy nhất anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của Umee, dù cô đã ra đi mãi mãi.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh Jungkook đứng lặng nhìn ra bầu trời đêm, trong lòng anh là nỗi cô độc vĩnh cửu, nhưng đâu đó, anh biết rằng tình yêu dành cho Umee sẽ mãi mãi tồn tại, dù cô không còn bên anh.

---


Mình kết truyện tại đây . Hơi đau lòng nhỉ , mình từng gặp và cảm nhận điều này nên đưa vào truyện . Cảm xúc nó chân thật khiến mình đưa vào nhưng ngoài đời nó tồi tệ hơn nhiều . Hi vọng khi đọc xong đừng bi lụy quá nho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro