Cơn Ác Mộng Không Hồi Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

### **Chương 30: Cơn Ác Mộng Không Hồi Kết**

Mùa đông đã đến, mang theo cái lạnh thấu xương và những cơn gió lạnh lẽo. Trong căn phòng rộng lớn mà Jungkook và Umee từng chia sẻ, sự tĩnh lặng bủa vây, chỉ có tiếng đồng hồ tik-tak và ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ là sống động. Jungkook đã cố gắng làm quen với sự vắng mặt của Umee, nhưng nỗi đau vẫn không thể phai nhòa. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm nhận rõ ràng sự thiếu hụt không thể bù đắp trong cuộc sống của mình.

Những ngày trước đây, căn phòng này luôn tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp của Umee. Giờ đây, sự trống vắng chỉ khiến tâm hồn anh thêm phần nặng nề. Jungkook thường ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn những cơn tuyết rơi lặng lẽ ngoài kia, và cảm thấy như những bông tuyết trắng tinh đó đang làm cho nỗi đau của anh thêm phần sâu sắc.

Anh không còn cảm giác gì ngoài sự mệt mỏi và đau đớn. Mỗi sáng thức dậy, Jungkook đều thấy như mình đang tỉnh dậy từ một cơn ác mộng không có hồi kết. Những ký ức về Umee như những hình ảnh ma ám, không ngừng hiện lên trong đầu anh. Mỗi mảnh ghép ký ức đều khiến anh thêm đau lòng, khi nhớ lại những khoảnh khắc họ từng cùng nhau chia sẻ.

Trong những giấc mơ, Jungkook thường thấy Umee. Cô vẫn tươi cười và nói chuyện với anh như mọi khi, nhưng khi anh cố gắng chạm vào cô, hình bóng của cô lại tan biến như làn khói. Những giấc mơ đó khiến anh thức dậy trong sự tuyệt vọng, và anh lại phải đối mặt với thực tại tàn nhẫn rằng Umee không còn bên cạnh anh nữa.

Một buổi chiều, Jungkook quyết định đến nghĩa trang, nơi Umee được an nghỉ. Anh đứng trước bia mộ của cô, cảm giác như trái tim mình đang bị xé nát. Cảnh vật xung quanh lạnh lẽo và u ám, làm tăng thêm sự cô đơn trong lòng anh. Jungkook quỳ xuống, tay đặt lên phần mộ của Umee, và nước mắt lăn dài trên má. Anh không thể hiểu nổi tại sao cuộc sống lại phải đưa họ đến tình cảnh đau thương này.

"Mình đã hứa với em rằng sẽ luôn bên em, bảo vệ em," Jungkook thì thầm, giọng anh run rẩy. "Nhưng giờ đây, em đã rời xa tôi, và tôi không biết phải làm gì tiếp theo."

Nỗi đau của Jungkook không chỉ đến từ việc mất đi Umee mà còn từ cảm giác bất lực khi không thể làm gì để thay đổi tình hình. Anh cảm thấy như mình đã thất bại trong việc bảo vệ người mình yêu thương nhất, và điều đó khiến nỗi đau thêm phần nặng nề. Những ngày tháng họ bên nhau giờ đây chỉ còn là những kỷ niệm đẹp nhưng không thể sống lại.

Khi trở về từ nghĩa trang, Jungkook cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh lặng lẽ đi vào phòng của họ, nơi mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như Umee đã để lại. Mùi hương của cô vẫn còn vương vấn trong không khí, khiến anh cảm thấy như mình đang bị kéo trở lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua. Những món đồ cá nhân của Umee, từ cuốn sách yêu thích đến chiếc áo khoác cô thường mặc, đều khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Jungkook cảm thấy mình như đang sống trong một cơn ác mộng không có lối thoát. Anh không biết phải làm gì để tiếp tục sống, và cảm giác tuyệt vọng khiến anh cảm thấy như mọi hy vọng đã tắt ngấm. Sự vắng mặt của Umee là một lỗ hổng lớn trong cuộc đời anh, và dù có cố gắng như thế nào, anh cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó.

Những ngày tiếp theo, Jungkook chỉ sống qua ngày, cố gắng giữ mình khỏi suy sụp hoàn toàn. Anh tiếp tục làm việc, nhưng tâm trí anh luôn bị kéo về những ký ức đau thương. Anh không thể tập trung vào bất cứ việc gì, và cảm giác bất lực khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa. Nỗi đau của anh là một cơn bão không ngừng, và dường như không có cách nào để bình yên lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro