Gánh Nặng Thực Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

### **Chương 26: Gánh Nặng Thực Tại**

Mỗi sáng, khi ánh nắng đầu tiên le lói qua rèm cửa phòng bệnh, Jungkook lại cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Anh không còn biết những ngày trôi qua nhanh chóng hay chậm chạp, vì mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và không rõ ràng. Những ngày như vậy, anh chỉ đơn giản là hiện diện, ngồi bên giường Umee, nắm chặt tay cô, cố gắng làm cho những khoảnh khắc cuối cùng của cô trở nên dễ chịu nhất có thể.

Dù đã cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng mỗi khi nhìn thấy Umee nằm đó, yếu ớt và đau đớn, trái tim Jungkook như bị bóp nghẹt. Những lần anh nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của cô, những tiếng thở yếu ớt, những cử động nhỏ nhặt đều khiến anh cảm thấy nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Mỗi buổi sáng, anh cảm thấy sự tuyệt vọng lại càng gia tăng, như thể những ngày tháng hạnh phúc đã trôi qua mãi mãi, và giờ đây chỉ còn lại những gì tồi tệ nhất.

Hôm đó, bác sĩ đã thông báo rằng tình trạng của Umee đã trở nên nghiêm trọng hơn. Bệnh tình của cô không còn có khả năng hồi phục, và bác sĩ khuyên rằng chỉ còn lại một khoảng thời gian ngắn. Jungkook nghe tin đó như một cú sốc lớn. Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng khi phải đối mặt với sự thật, nỗi đau vẫn không thể diễn tả bằng lời.

Buổi tối hôm đó, phòng bệnh trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Jungkook ngồi cạnh giường Umee, đôi mắt anh đỏ hoe vì thiếu ngủ và lo lắng. Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận từng nét mặt và từng hơi thở yếu ớt. Trong những khoảnh khắc im lặng đó, anh cảm thấy trái tim mình như bị đè nén dưới một gánh nặng không thể chịu đựng nổi.

Umee mở mắt một cách chậm chạp, nhìn thấy Jungkook với ánh mắt đầy mệt mỏi và lo lắng. Cô cố gắng mỉm cười, mặc dù nụ cười của cô có vẻ mờ nhạt và đầy đau đớn. Jungkook cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng, nơi mọi thứ đều trở nên mờ ảo và không rõ ràng.

"Jungkook... em cảm thấy như... như mình sắp phải ra đi," Umee thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng đầy cảm xúc. "Em không muốn anh phải đau khổ vì em."

Jungkook cảm thấy nước mắt lăn dài trên má. Anh không biết mình có thể nói gì để làm giảm bớt nỗi đau của cô. Những từ ngữ trở nên vô nghĩa trong tình cảnh này. Anh chỉ có thể nắm chặt tay cô, cố gắng truyền đạt tình yêu và sự an ủi qua từng cái chạm.

"Umee, em không cần phải lo lắng về anh. Anh chỉ muốn em biết rằng em luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn yêu em và nhớ đến em," Jungkook nói, giọng anh nghẹn ngào. "Em đã mang lại cho anh quá nhiều niềm vui và hạnh phúc, và anh sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc chúng ta có cùng nhau."

Umee mỉm cười yếu ớt, cảm nhận được tình yêu và sự tận tâm từ Jungkook. Mặc dù cô biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, nhưng những lời nói và sự hiện diện của Jungkook đã khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Khi đêm khuya buông xuống, Jungkook ngồi bên giường Umee, không còn sức lực để tiếp tục, nhưng anh vẫn không thể rời khỏi cô. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một cơn bão tăm tối, nơi tất cả mọi thứ đều trở nên mờ nhạt và không rõ ràng. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều là một cuộc chiến không ngừng nghỉ, nơi anh phải đối mặt với sự mất mát và nỗi đau.

Tuy nhiên, tình yêu của Jungkook dành cho Umee vẫn không bao giờ phai nhạt. Anh biết rằng dù có xảy ra điều gì, anh sẽ luôn giữ mãi hình ảnh và kỷ niệm về cô trong trái tim mình. Và trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời Umee, anh sẽ luôn ở bên cô, để cô không phải đối mặt với nỗi đau một mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro