13, 置身事外.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jeong jihoon tỉnh dậy, đập vào mắt là không-gì-cả.

căn phòng này, từ xúc cảm trên da thịt, cậu có thể mường tượng được mình đang nằm trên giường của lee sanghyeok, đắp chăn ngang tới bả vai và ở một tư thế nằm ngửa không khác người chết là mấy. dĩ nhiên cậu ta chưa chết, nếu chết rồi thì sẽ không mở mắt, cũng không thể cảm nhận, nhưng thời gian của jihoon cũng không còn được là bao nhiêu. cậu vẫn biết việc ryu minseok gọi lee minhyeong tới, biết cả việc choi wooje đã chết cũng vì nepenthe, biết thêm cả việc bọn họ phát giác cậu tự tử, nên giờ cậu vẫn phải sống, tạm bợ. cậu trai có nhiều khả năng tâm linh đặc biệt đã có thể đào sâu từng chút một vào quá khứ của choi wooje thông qua mùi hương nhàn nhạt cậu gửi ra để chỉ mình minhyeong ngửi được, nên giờ cậu ta hiểu rồi.

jihoon xoay người, cảm giác bỏng rát trên cánh tay không làm cậu nhăn mày.

jeong jihoon chưa quên nhiều tới vậy, cậu ta cho rằng lee minhyeong sẽ phát hiện ra bí mật này của mình thế nhưng ký ức xưa cũ ùa về lại khiến hắn quá đỗi mềm yếu mà bỏ qua hầu hết những điểm trọng yếu. hắn rất thông minh cơ mà, nhưng hắn chưa kịp liên kết lại từng manh mối một để nhận ra jihoon đang nói dối. sáu năm trước, choi wooje bị bệnh vào cùng một khoảng thời gian với jeong jihoon và trải qua hồi quang phản chiếu trong trận play off vào đầu tháng ba, cuối cùng nó ra đi khi tháng ba kết thúc. theo cách quy chiếu của đường giữa nhà gen.g thì là cậu ta cũng mắc bệnh vào khoảng gần giống với cựu đường trên nhà t1, cũng đã dính phải toàn bộ triệu chứng, và hẳn là đã trải qua hồi quang phản chiếu trong phút chốc trước trận đấu ở vòng loại trực tiếp.

choi wooje thì thua, còn jeong jihoon không tỉnh táo nổi cho đến lúc đội của cậu ta thua.

việc ảnh hưởng tới ký ức sẽ diễn ra, nhưng là từ từ từng chút một, không thể trong một giấc ngủ mà có thể đánh rơi đi toàn bộ những khoảnh khắc đẹp đẽ của mình. jeong jihoon đơn giản lợi dụng việc ryu minseok thiếu hiểu biết về căn bệnh này, cũng lợi dụng kẽ hở tâm lý của lee minhyeong để tạo dựng một hiện trường đau lòng, che đậy đi cái chết đầy ích kỷ của cậu ta.

đúng, cậu ta muốn chia tay lee sanghyeok, triệt để muốn cắt đứt tình duyên với anh.

kế hoạch là càng lúc càng hay quên, càng lúc càng bào mòn tinh thần lẫn thể lực của anh, để anh tự mình buông tay cậu ra. lee sanghyeok nhất định bám víu lấy từng mảnh hy vọng một, rằng jihoon sẽ không quên anh, rằng jihoon sẽ khỏi bệnh, rằng cậu ta sẽ sống – sống vì anh. có phải cậu ta không muốn đâu? để có thể từng bước một xây dựng hình ảnh ngờ nghệch của mình bây giờ, cậu đã làm ra đủ mọi loại hành động từ việc quên ngày sinh nhật anh, quên ngày kỷ niệm, lờ đi mấy tin nhắn hỏi thăm và tệ nhất là phải tỏ ra như thể mình thực sự đã quên cái cảm giác được chạm vào anh. cậu ta ngơ ra nếu anh muốn hôn, đờ đẫn và cứng ngắc với từng cái ôm, dù vẫn rất khó khăn để có thể ngăn lại đôi tay xoa xoa lên tấm lưng mệt mỏi của anh.

jeong jihoon nghĩ là, cậu chẳng xứng với lee sanghyeok một chút nào.

người tỏ tình trước là jeong jihoon. khi đó lee sanghyeok vẫn đang đứng trên đỉnh cao danh vọng – như anh vẫn luôn vậy, còn cậu vẫn là một bóng ma chờ đợi cho ngày hào quang của quỷ vương tàn lụi. jihoon tặng anh một bó hoa hồng to tướng sau khi trận đấu giữa t1 và hanhwa life kết thúc, bó hoa gồm một trăm mười một bông hoa hồng, đến mức một cậu trai cao to như jihoon còn rất chật vật mới ôm nổi nó. cậu thề rằng anh đã nở một nụ cười rất mãn nguyện, rằng là đó hẳn phải xứng danh ngày hạnh phúc nhất cuộc đời jeong jihoon, bởi vì anh đã nói lời đồng ý với tình cảm mà cậu dành cho anh. trông anh kìa, anh chẳng e sợ điều chi, anh nhận lấy tình yêu của cậu ta dễ dàng hệt như cách anh đón nhận tình yêu của những người khác.

bởi vì lee sanghyeok mất một thời gian kể từ khi họ bắt đầu mối quan hệ thì mới thực sự yêu jeong jihoon như cái cách cậu ta yêu anh. thuở ban đầu anh vẫn rất hay qua lại với những người tình cũ của mình, là kiểu cực kì thân mật với những người từng lướt qua đời anh nhưng không thể để lại một vết son trên cổ áo. jihoon nhớ có lần, park jinseong vừa mới chia tay và gọi điện cho anh suốt để than thở. anh chẳng ngại trời mưa mà chạy tới với gã, cùng gã uống đến say khướt và rồi trở về nhà vào tận chiều hôm sau. những dấu vết trên người anh, khuy áo xộc xệch và cả chiếc áo khoác gió của anh cũng chẳng biết đã để ở đâu mất. cậu ta biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có kẻ ngu mới không hiểu, nhưng cậu ta vẫn nhìn anh bằng ánh mắt của một kẻ chìm đắm trong tình yêu và chẳng mảy may nghi ngờ gì.

lee sanghyeok nghĩ jeong jihoon là một đứa trẻ chăm chỉ đơn thuần, và sau cái lần đó anh cũng tự biết mình mà tiết chế lại những cuộc hẹn cùng người yêu cũ. nhưng cậu ta không phải vậy, dù là thế giới nào đi chăng nữa, jeong jihoon cũng là một con người có thừa lí trí, kể cả khi cậu ta yêu. cậu ta vẫn đau khổ chứ, và tất nhiên là buồn bã, nhưng cái suy nghĩ mình chẳng bằng người tình họ park của anh làm cậu ta phấn chấn trở lại. vì không bằng người ta mà vẫn có được anh, cho nên cậu ta chẳng có quyền tức giận. anh đồng ý yêu cậu ta đã là một sự ban phước rồi nhỉ?

cái cách mà cậu ta bình thản giúp anh thay áo, mặc lại cho anh một chiếc sơ mi trắng tinh tươm như gột rửa đi mọi tội lỗi trong cơn hoan lạc vô tình của anh, cậu ta biết thừa hành động của mình ảnh hưởng thế nào tới suy nghĩ của sanghyeok, và cậu ta vẫn làm như vậy. có những kẻ điếc không sợ súng, lời đe dọa chẳng là gì với một con người chai sạn như đường giữa của t1. nhưng jihoon không sử dụng súng đạn gì cả, cậu ta dịu dàng và yêu chiều anh, cậu ta làm lòng anh ngứa ngáy và đau đớn. lee sanghyeok không phải gã trai quá tồi, anh ta qua lại với park jinseong một cách không tự chủ và hẳn nhiên là áy náy với jeong jihoon vì thế. anh ước cậu ta nhìn ra và nổi giận với anh, nhưng jihoon đã không.

xúc cảm rất quái lạ, bởi vì làm gì có kẻ phản bội nào xứng đáng được nhận sự khoan hồng?

mật ngọt chết người, đó là cách jeong jihoon có được lee sanghyeok. hẳn nhiên tới bây giờ cậu ta vẫn chẳng vui vẻ gì với cái chuyện xưa lắc đó, nhưng cậu ta có thể nhìn thấy bể tình của lee sanghyeok hiện tại dành cho mình đã lớn hơn rồi. anh ta yêu cậu ta, yêu sau, nhưng yêu nhiều. và dẫu cho anh ta cứ thường hay bảo rằng mình yêu nhiều hơn, nhưng jihoon rất chắc chắn việc tình cảm của cậu dành cho anh là không thể có ai vượt qua được.

nhưng cái gì nhiều quá thì cũng tệ, jeong jihoon chiều lee sanghyeok quá, nên anh ta vẫn cứ hôn đắm đuối mấy gã tình cũ sau lưng cậu. chỉ loại trừ việc làm tình ra thôi, còn lại tất cả mọi động chạm cơ thể đều xảy ra, và hẳn nhiên jihoon vẫn biết. người lớn hơn có vẻ còn biết cách sử dụng chiêu bài của jeong jihoon lên chính cậu ta, bởi anh cứ hay xin phép mỗi lúc sắp ra ngoài và rồi mua những món quà đền bù cho cậu vào ngày hôm sau. chuyện này, thật may là cuối cùng cũng chấm dứt sau một trận bệnh nặng của cậu ta hồi đầu năm ngoái. nặng đến mức jihoon tưởng cậu tới số rồi.

rốt cuộc thì lee sanghyeok cũng bỏ cái thói trăng hoa, dù vô tình hay cố ý của anh. nhưng jeong jihoon thì ngược lại, khi anh bắt đầu yêu, cậu ta bắt đầu nản. dĩ nhiên cậu ta vẫn yêu anh ta, vẫn thương anh ta, nhưng có gì đó khiến cho jihoon dần lười nhác trước những cái ôm hay những lần hôn chủ động của anh. cậu thậm chí còn vượt qua được cả khoảng thời gian tồi tệ nhất, khi anh nhởn nhơ trêu hoa ghẹo nguyệt ngoài kia cơ mà, vậy giờ đây cậu mệt điều chi? jihoon không biết, cậu cũng không có hứng tìm hiểu xem rốt cuộc bản thân đang bị làm sao. là một diễn viên tốt, jeong jihoon vẫn bày ra bộ mặt dịu dàng chết người và khoác tay lee sanghyeok đi hẹn hò khắp nơi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đồng đội.

có lẽ thế này cũng tốt?

cho đến khi jeong jihoon biết về căn bệnh 'chán nản' kia của mình. vậy ra không phải cậu ta thực sự hết yêu anh, chỉ là cậu ta bị bệnh thôi, jeong jihoon thở phào, đấy là trước khi cậu ta đọc đến tỉ lệ tử vong của căn bệnh này. không một ai thoát khỏi cửa tử khi dính tới nepenthe, nó là một loại thuốc phiện cho những kẻ đau khổ vì tình, vì cái cảm giác mình chẳng xứng đáng gì với nửa kia và cứ liên tục bị phản bội. thật là buồn cười biết bao, jeong jihoon càng đọc càng thấy khóe miệng cậu ta cong lên. một kẻ đứng trước công chúng dù là thất bại hay chiến thắng vẫn có thể nở nụ cười như cậu ta mà lại bị tình yêu đày đọa cho thân tàn ma dại thế này đây?

chuyện cứ từ đấy tệ hơn.

jeong jihoon quyết định đoạn tuyệt với lee sanghyeok từ mùa hè năm ngoái, cậu cứ tự nghĩ về chuyện cũ để làm cho mình ghét anh, cậu ta phải cách ly khỏi tình yêu của anh trước khi anh biết về căn bệnh này. cậu ta tránh mặt anh đủ kiểu, thậm chí còn cố gắng xếp dày lịch vào sinh nhật anh, cậu ta muốn anh vì đau khổ mà suy nghĩ đến việc chia tay. sau đó không lâu, cậu ta cưỡng chế hôn anh ở phòng chờ của t1, bị chụp lại, bị đăng báo, hủy hoại danh tiếng của cả hai người và thậm chí là cả những người đồng đội của họ.

jeong jihoon tất nhiên hối hận vì để phạm vi của chuyện này vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, nhưng lúc này đã quá trễ. lee sanghyeok đã không trách cậu ta, còn những người đồng đội của cả anh và cậu đều không có ý kiến với chuyện tình yêu của họ. lee sanghyeok đã bảo là, 'hãy tin anh', và một mình đảm nhận hết mọi cuộc phỏng vấn về vấn đề tình cảm của họ. ồ, jeong jihoon đau lòng chết đi được. lỗi là của cậu ta, tất cả là tại sự kiêu ngạo của cậu ta, rằng là cậu ta đủ thông minh để khiến kế hoạch này trót lọt. nhưng mà jeong jihoon sai rồi, sai từ đầu đến cuối.

nepenthe cũng vì vậy mà trở nặng, khi cậu nhốt mình trong phòng và dày vò mái tóc mình đến rối bù.

quyển sổ cũng ra đời từ đó, và jihoon tin là minhyeong đã đọc trọn vẹn nội dung có trong ấy rồi.

"meow."

minxi phát hiện ra cậu ta đã tỉnh, nó lần mò lên trên giường.

"ừ, tao tệ quá nhỉ?"

"tao đang phá hủy cuộc sống của tất cả những người quan tâm tới tao đây này."

jeong jihoon tự trừng phạt mình bằng cách bỏ bữa, cả ngày cậu ta chỉ dùng đúng bữa tối với đồng đội, tạo dựng dáng vẻ cậu vẫn ăn uống đầy đủ. hình như cậu đã sụt cân, rất là nhiều.

jeong jihoon tìm đến cách tự hoại, cậu ta cảm thấy bản thân chưa trả giá đủ. vậy nên nói run tay vì bệnh chỉ là một phần, phần còn lại là bởi cậu ta đã làm tay mình bị thương, khó lòng thi đấu như ý.

jeong jihoon đã làm rất nhiều thứ, vì cậu ta không xứng với bất kỳ kỳ vọng nào mà người đời đặt ra.

fan mong cậu ta có thể sống tốt và khỏe mạnh, cậu ta không làm được.

han wangho mong cậu ta ăn nhiều một chút, cậu ta không làm được.

kim suhwan mong cậu ta chú ý đừng để bị ngã, cậu ta không làm được.

yoo hwanjoong bảo cậu ta đi ngủ đúng giờ đi, cậu ta không làm được.

choi hyeonjun nhắc cậu ta đừng có cố luyện tập thâu đêm, cậu ta không làm được.

lee sanghyeok hy vọng cậu ta tin anh, cậu ta cũng không làm được nốt.

trang giấy đã bị xé đi, ngày mười hai tháng một. tranh thủ lúc còn nhìn được, jeong jihoon đã điều chỉnh lại bản thân mình và tìm thêm cách chuộc tội. đầu tiên là tự chuẩn bị tang lễ cho chính mình, chụp ảnh xong rồi thì sẽ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, sau đó nếu vẫn còn bộ phận nào tốt và được cho phép sẽ đi đăng ký hiến tạng. ban đầu jihoon nghĩ rằng cậu ta sẽ giữ lại một thứ gì đó, nghe có vẻ sến súa, nhưng việc giữ lại đôi mắt để nhìn anh hay là giữ lại trái tim chỉ đập vì anh, cậu ta bật cười vì suy nghĩ của chính mình. tất nhiên là sau đó không có bộ phận nào mà cậu ta không đánh dấu 'tick' vào, vì cậu ta chẳng muốn dính dáng gì tới cuộc đời này nữa.

lúc đó tư tưởng của jeong jihoon đã rõ ràng rồi: cậu ta muốn chết.

lời nói dối đầu tiên, cậu ta đã không nói về căn bệnh của mình cho lee sanghyeok biết kể cả khi anh yêu cầu.

lời nói dối thứ hai, cậu ta nói rằng cậu ta sẽ quay lại giải, chỉ không phải là giải mùa xuân.

lời nói dối thứ ba, cậu ta nói chỉ cần trong lòng lee sanghyeok có mình là đủ.

lời nói dối thứ tư, cậu ta nói rằng mình khỏe.

lời nói dối thứ năm, cậu ta nói, 'em ổn rồi.'

lời nói dối thứ sáu,

...?

lời nói dối thứ sáu...

là gì nhỉ?

...

...

...?

à, chết tiệt thật.

jeong jihoon đưa đôi tay đầy băng gạc lên gò má, chấm khẽ mấy cái vào những giọt nước đang lăn dài.

cậu ta đang bắt đầu quên rồi đây này.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro