7, 我不願讓你一個人.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee sanghyeok biết gọt táo hình thỏ, jeong jihoon thì thích ăn cả vỏ táo.

đã là ngày thứ ba kể từ khi cậu đường giữa nhà gen.g tỉnh lại, là ngày thứ tư kể từ khi cậu chính thức nhập viện, ngày thứ năm kể từ khi lee sanghyeok biết cậu bị bệnh. ở trong này cực kỳ nhàm chán, đồng đội còn phải stream bù giờ, anh em bên ngoài còn phải thi đấu, còn anh người yêu của cậu ta, tất nhiên không bao giờ rảnh rỗi. jeong jihoon tức giận cắn phập xuống miếng táo mọng nước trong tay, phồng mang trợn má nhai nhai, nhưng mà không muốn nuốt xuống, lại nhừ đồ ăn bằng răng cửa. mèo lớn phụng phịu, gọt xong ba trái táo, anh đường giữa mới để ý tới em đường giữa không hiểu nghĩ cái gì mà lại giận dỗi.

"làm sao thế, táo không ngon à? không ngon thì em không cần ăn nhiều đâu."

anh lấy mảnh khăn giấy lau tay, sạch sẽ rồi mới bẹo má cậu.

"có cái ngon lắm mà không ăn được đây."

jihoon bắt lấy tay anh, phụng phịu.

"bậy nào, đang bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."

"em không thích khỏe, thích ốm cho sanghyeokie chăm."

"anh chăm em lúc nào mà chẳng được, chỉ cần em khỏe thôi. lần sau cấm không cho nói như thế nữa."

sanghyeok không mủi lòng trước điệu bộ mèo con dính mưa của cậu người yêu, rất dứt khoát lấy tay mình ra khỏi cái nắm tay của cậu, còn nhéo mũi cậu một cái cho bõ ghét. jeong jihoon ghét bệnh viện một, anh ghét nơi này gấp mười. cái nơi mà chẳng lọt ra nổi ký ức nào tươi đẹp cho anh, cái nơi mà đã từng có mùa giải anh phải liên tục ghé thăm, giờ đây cũng muốn nuốt trọn cả người yêu anh trong vòng luẩn quẩn của sống và chết. anh không thích cái cách mình không thể hôn lên mu bàn tay jeong jihoon nữa vì nơi đó giờ đây có một cái kim tiêm ngự trị, cho cậu thêm dưỡng chất, nhưng rút dần đi sinh mạng cậu.

anh không thích cảm giác này vô cùng, khi mà cậu dù đã được định sẵn là sẽ thắng trong bàn cược với tử thần, nhưng vẫn phải nán lại nơi phòng bệnh ảm đạm. nếu lee sanghyeok có đủ sức, anh sẽ dắt cậu chạy đi thật xa, bỏ lại cuộc sống xô bồ và cả bệnh tật nữa. nhưng đó chỉ là nếu anh có đủ sức mà thôi, chính bản thân lee sanghyeok cũng có khỏe mạnh gì đâu, hết đau tay lại tới cảm vặt rồi bị xoang, bị hen suyễn, đủ mọi loại bệnh nặng có nhẹ có. suy cho cùng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, cũng không thể chống lại vô thường.

nhưng anh chịu được, còn cậu thì phải làm sao đây?

"anh ơi, anh cho em mượn kính được không?"

đột ngột như vậy, jeong jihoon với tay ra chạm lên gọng kính của lee sanghyeok, chỉ chờ anh cho phép.

"đeo vào sẽ chóng mặt đấy, em đâu có bị cận."

"em không biết, dạo này mắt mũi cứ mờ mịt kiểu gì ấy?"

cậu trai nhỏ hơn cười xuề xòa, coi như anh đã đồng ý mà nhón lấy kính của anh đeo vào, đến là hí hửng. hồi lâu khi chưa niềng răng, jeong jihoon cũng từng đeo kính mấy lần, trông đẹp trai hẳn ra nhưng sau khi về gen.g lại không giữ thói quen ấy nữa, lee sanghyeok xuýt xoa không thôi. anh còn ngỏ lời mua kính cho cậu đeo, nhưng mà cậu lại chối bay chối biến, nói là chỉ cần anh đeo để nhìn em cho rõ thôi, em đeo rồi lại kèm nhèm, thế này, thế nọ, rốt cuộc là vì cái tính hay quên của cậu mà lee sanghyeok chẳng có cơ hội thấy người yêu đeo kính tận mắt. giờ thì thấy rồi đây, nhưng anh vui không nổi. nếu bớt đi đống dây rợ lằng nhằng và mấy cái máy lạnh lùng tít tít phía sau, chắc là anh sẽ không ngần ngại mà khen đâu.

nhưng mà đâu có bỏ được.

"jihoonie đẹp trai thật đấy, kiếp trước anh đã làm gì mà được yêu jihoon nhỉ?"

"anh phải để em nói câu đó, làm sao đây, nếu kiếp sau không tìm được lee sanghyeok em sẽ chết vì buồn mất."

"đã bảo không được nói thế cơ mà?"

lee sanghyeok đâm ra sợ từ 'chết', mới mấy hôm đây thôi, nhưng nỗi sợ một cái chết đến gần len lỏi vào tâm trí anh, hạ gục anh trong nháy mắt. jeong jihoon mà dám nói từ ấy ra thì sẽ bị anh nạt ngay, nhưng cậu vẫn cứ lỡ lời. bởi vì jeong jihoon không sợ nó, chẳng hèn nhát như anh, cậu dám đương đầu với nó, cũng vì vậy mới có thể mạnh mẽ chống chọi nó cho đến bây giờ. mỗi khi nghĩ đến việc jeong jihoon suýt chút nữa rời xa mình, lee sanghyeok không nhịn được muốn khóc. anh vốn không dung túng cho bản thân như vậy, chỉ trừ một lần vào cái năm đau khổ nhất cuộc đời tuyển thủ của anh, anh sẽ không vì đau lòng mà khóc trước mặt người khác.

biết sao bây giờ, bởi vì jeong jihoon chiều anh quá, nên khi ở cạnh cậu anh cứ nức nở mãi thôi.

"thôi mà, em thương."

jeong jihoon chiều lee sanghyeok đến mức, chỉ cần thấy anh khóc thì sẽ ôm lấy anh, không một câu hỏi, không một lời oán trách.

nhưng thế giới này xấu xí nhường nào, cậu có nguyện ở lại với anh không?

.

.

.

.

"anh à, anh có rảnh không?"

khi kết thúc trận đấu với kt rolsters, và giành chiến thắng thay cho người thương đã dừng bước, lee sanghyeok nhận được một cuộc điện thoại của ryu minseok. là ngay lập tức, anh vừa bước vào phòng chờ thì đã thấy điện thoại sáng màn hình, ryu minseok còn tính toán và ghi nhớ được cả lượng thời gian anh cần để dọn đồ rồi đi vào trong cơ đấy. thế chứng tỏ là em cũng đang theo dõi trận đấu, và cũng đang nhìn lee 'gumayusi' minhyeong của em tỏa sáng, phải không?

"ừ, vừa xong việc đây thôi, em có gì cần nói với anh à?"

"hôm nay em đã đến lol park xem anh đánh đấy, bao nhiêu năm vẫn luôn làm người ta tự hào chết đi được."

bên kia điện thoại, anh nghe thấy tiếng khúc khích.

"có thật là xem tôi đánh không, hay là xem tuyển thủ gumayusi đánh?"

anh biết, sau hôm nói chuyện với anh ở bệnh viện, ryu minseok ngay lập tức hẹn gặp lee minhyeong. chẳng rõ đã nói cái gì với nhau, nhưng lee minhyeong bỏ hẳn thuốc lá, bỏ cả việc ăn uống tạp nham, còn rất chịu khó lau dọn ký túc xá làm gần đây nó sạch bong không một hạt bụi. người chơi đường giữa của t1 không bất ngờ mấy, anh biết thế nào gọi là 'còn tình cảm với nhau', biết mãi mãi hai đứa trẻ ấy cũng không thể tách nhau ra được, biết rằng, tình yêu của họ là vĩnh viễn, là bất diệt.

tình yêu mà chính anh cũng góp phần hàn gắn ít nhiều, anh tự hào nghĩ như thế.

"anh đừng có trêu em." ryu minseok phụng phịu, cậu dần tìm đường rời khỏi khán đài, giọng nói nghiêm túc trở lại. "hôm nay em có một tin vui và một tin buồn cho anh đây, phải báo cho anh lúc anh chiến thắng thế này, em cũng không muốn..."

"nhưng mà là về jeong jihoon, về bệnh của anh ấy."

.

.

.

lee sanghyeok đã thay đồ, ngay lập tức, vẫn là quần đen, áo phông trắng và chiếc áo khoác dù màu xám đặc trưng. anh hẹn gặp với ryu minseok ở tầng hầm gửi xe, và gặp không chỉ em, mà cả cậu người yêu ở đó.

"anh!"

cậu reo lên, rồi bám thành một cục trên người anh không buông. anh hớt hải chạy xuống đây, đến cả balo cũng phải nhờ minhyeong xách hộ, cũng là vì cuộc điện thoại mập mờ của minseok, không nghĩ rằng có thể nhìn thấy một jeong jihoon ngập tràn sức sống được thả ra khỏi bệnh viện, tíu tít tìm mình. biến mất rồi, đống dây rợ giam cầm cậu trong căn phòng bé nhỏ tịch mịch, biến mất cả đống máy đo nhịp tim và giá treo nước biển, chỉ còn lại jeong jihoon mà thôi. anh mặc kệ cậu dụi dụi cằm lên tóc mình, mặc kệ vì cậu mà phải khom lưng xuống, chỉ hướng ánh mắt về ryu minseok bất lực nhìn hai con mèo dính vào nhau.

"minseok à, có chuyện gì thế em? về jihoon, là chuyện gì..."

"anh, anh phải thật bình tĩnh nghe em nói đấy nhé."

ryu minseok lấy từ trong túi ra một xấp giấy ghi chú nhỏ, là kiểu giấy ghi chú màu vàng neon đâu đâu cũng bán, nhưng mà có những nét chữ của em ở trên. nắn nót và xinh đẹp tựa như em, ngày xưa từng một nét mực của em đã được rao bán với giá cao nhường nào, em có biết?

lee sanghyeok nhìn chăm chăm vào tay em, rồi lại nhìn em, gật đầu.

"jeong jihoon, thực ra không hề bị u não, là một nhầm lẫn tai hại của bệnh viện mà thôi."

có lẽ lee sanghyeok có thể tìm một căn nhà ở ngoại ô, rồi giải nghệ về sống cùng đường giữa nhà gen.g được rồi.

anh sướng đến phát điên mất, khi nghe lời này của một vị bác sĩ trẻ lại vô cùng có tiếng trong ngành, hơn hết, còn là một đứa em trai yêu dấu của anh. vậy là jeong jihoon đã bước khỏi bóng tối, đã quay lại về bên anh rồi ư? lee sanghyeok ngăn cho mình vì phấn khích mà hét lên, gương mặt anh căng cứng tới đỏ ửng, thật may là jihoon đã nắm lấy tay anh, để anh không tự làm chính bản thân bị thương. đây hẳn là tin tốt rồi!

"vậy còn tin buồn?"

đường giữa của t1 nghèn nghẹn hỏi, anh như thể sắp khóc.

"jeong jihoon, vẫn bị bệnh, chỉ là không nguy hiểm tới tính mạng mà thôi."

"là 'nepenthe', nghe thật buồn cười, nhưng em đã tưởng nó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết."

"không thể một lời giải thích hết cho anh được, anh đọc tạm cái này vậy. bệnh rất ít khi gặp phải, tỉ lệ cực kỳ thấp, là biến chứng nặng hơn của một số bệnh tâm lí kết hợp với các bệnh về tim mạch, em dành cả một ngày ghi ra cho anh đấy."

chưa kịp để anh nói gì, ryu minseok đã rời đi.

lee sanghyeok hết nhìn tập giấy ghi chú bị dúi vào tay mình, lại nhìn vào jeong jihoon vẫn tròn xoe mắt nhìn anh. hóa ra cậu chẳng nghe thấy gì cả, bởi vì minseok đã chuẩn bị trước tai nghe cho cậu, em biết cậu sẽ suy sụp tới nhường nào, sẽ chối bỏ điều trị bởi gặp phải căn bệnh hiếm ấy. giống như lời thoại của một bộ phim em từng xem, rằng 'căn bệnh này sẽ cướp đi tất cả những gì anh yêu ở người ấy.' em phải giải thích thế nào cho lee sanghyeok, khi mà chính em cũng đã sụt sùi lúc biết người anh chung đội khi xưa mắc phải nó, em đau lòng cho cậu, cho anh, cho cuộc tình của họ và cho tất cả những gì họ đang có.

em còn cơ hội với lee minhyeong, vì chúng em còn đang sống, và còn đang khắc sâu tên người kia vào trái tim mình. nhưng jeong jihoon và lee sanghyeok phải làm sao đây, cậu đã sắp quên đi anh, đã sắp không thể nhìn thấy anh nữa rồi.

"anh ơi, mình về nhà thôi? anh lạnh rồi này."

jeong jihoon nắm chặt đôi tay đang run rẩy của anh mèo lớn, lo lắng kéo anh lại chiếc xe duy nhất còn đỗ lại ở tầng hầm. cậu thấy đầu óc hơi mông lung thế nào, thật may vì chỉ còn lại một xe, nhìn là biết của lee sanghyeok...rồi?

tập giấy rơi khỏi tay phải của lee sanghyeok, rơi bộp một tiếng rõ là vang trong không gian.

'nepenthe: một thứ gì đó giúp cho ta quên đi đau đớn.

triệu chứng ban đầu của bệnh khá giống u não, có khối u bất thường, khiến cho người mắc bị đau đầu, buồn nôn, mắt mờ, ngủ nhiều và dễ bị tê tay, chân. bệnh gần như là một loại alzheimer, khi trở nặng sẽ gây mất trí nhớ. điều đặc biệt ở căn bệnh này là người bị mất trí không quên hết toàn bộ mà chỉ lọc con người ra khỏi não bộ của họ. trong trí nhớ của người bệnh, họ ghi nhớ rõ ràng từng nơi chốn và thời gian, kí ức của họ bị thay thế hoàn toàn bởi phong cảnh, cô quạnh không có một bóng người. theo một số nhận định thì lí do mắc 'nepenthe' có thể bởi người bệnh cho rằng bản thân mình là gánh nặng cho những người xung quanh, từ đó tự động xóa hình ảnh của mình, và rồi tới những người khác trong ký ức. cho dù có nhớ rõ nơi đó, nhớ rõ từng thứ một thì trong ký ức của họ không bao giờ tồn tại hình ảnh của con người. bệnh thường xuất hiện nhất ở những người làm trong các ngành giải trí, truyền thông đại chúng nói chung vì tính chất phức tạp của nghề sẽ dễ khiến tâm lí bị ảnh hưởng.

về lâu về dài 'nepenthe' có thể gây trở ngại tới hoạt động thường ngày vì người bệnh không thể nhận diện được con người, không nhớ được mặt, tên tuổi và đặc trưng của những người xung quanh họ. bệnh cũng làm run tay nặng, gần như khó khăn trong việc cầm nắm các vật thể và cũng làm khả năng giao tiếp của người bệnh kém đi. vì bệnh có những triệu chứng khá phức tạp cũng như khá khó giải thích, người ta vẫn chưa chắc chắn rằng bệnh liệu có phải bệnh bình thường hay bệnh về tâm lí. nghiên cứu cho rằng 'nepenthe' không thể được chữa khỏi, vì không thể xác định rõ nguyên nhân gây bệnh. cần tìm hiểu thêm.'

dòng chữ mà ryu minseok khoanh đậm ở cuối cùng giống như một cú tát vào tất cả những hy vọng còn sót lại của lee sanghyeok.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro