Chương thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính sự phòng Lưu công công một mực ở điện ngự tiền chờ, ho cũng không dám ho một tiếng. Hoàng thượng không lật bài, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chờ. Có trời mới biết bao lâu nữa Công chúa mới qua? Mỗi lần Hoàng thượng đều phải chờ Công chúa tới đây mới lật thẻ bài, đây đã là quy luật bất thành văn.

Nói đến chuyện này, Lưu công công đã cảm thấy có chút chỗ hoang đường không đúng. Tuy nhiên, đó cũng là chuyện của các chủ tử. Hắn chỉ là một nô tài, không quản được vị chủ tử nào nơi đây. Làm xong chuyện của mình là tốt rồi.

"Ti vệ di, Công chúa còn chưa tới đây sao?"

Hoàng đế Phác Trí Anh thả tấu chương trong tay xuống nhìn sắc trời phía xa, có chút lười biếng hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã phái người đi mời. Nếu không, chi bằng Hoàng thượng lật thẻ bài trước đi, đoán chừng một hồi nữa Công chúa liền đến."

Ti vệ di cung kính trả lời. Công chúa đã quen kiêu căng, cho dù là Hoàng thượng phái người đi mời, nàng ấy cũng sẽ trì hoãn một hồi lâu mới có thể đến đây. Nhưng mà Hoàng thượng cũng mặc cho Công chúa như vậy. Có thể thấy được Hoàng thượng sủng ái đối với Công chúa.

"Còn là chờ muội ấy tới đây rồi hẳn nói."

Phác Trí Anh cười cười, không khó nhìn ra nuông chiều với Công chúa trong mắt.

Công chúa Thái Anh là muội muội của Hoàng thượng, Hoàng thượng vô cùng sủng ái Công chúa. Đây là chuyện toàn bộ trên dưới hoàng cung ai ai cũng biết. Chuyện hậu cung có hai chủ cũng đã là thấy nhưng không thể trách. Hậu cung ba ngàn, mặc dù trên danh nghĩa là nữ nhân của Hoàng thượng nhưng mà sâu trong lòng mọi người đều hiểu. Thật ra thì cũng là nữ nhân của Công chúa.

Các phi tần trong hậu cung không chỉ có lấy lòng Hoàng thượng, còn phải lấy lòng Công chúa. Bởi vì Công chúa không thích, Hoàng thượng cũng sẽ lạnh nhạt, sau đó không được sủng ái. Dĩ nhiên, nếu như ngươi không được Hoàng thượng sủng ái, được Công chúa sủng ái cũng giống như nhau.

Ở trong hậu cung này, chỉ cần nhớ một chuyện là được rồi. Phi tần đều là y phục của Hoàng thượng, chỉ có Công chúa mới là máu thịt của ngài.

Trong chốc lát, có thái giám báo Công chúa tới. Phác Trí Anh liền đứng lên nghênh đón một vị mỹ nhân tuyệt thế, đôi mắt cong nhẹ lên, cười một cách tự nhiên. Đó là muội muội mà hắn thương yêu nhất, tiên hoàng ngự phong Công chúa Thái Anh.

"Hoàng huynh, đã để hoàng huynh đợi lâu."

Phác Thái Anh cười đi tới trước mặt của hắn, chống lại cặp mắt của Phác Trí Anh, khẽ thi lễ. Thật ra nàng cũng yêu thích ca ca của mình. Toàn bộ người trong hoàng cung cũng biết hắn cưng chiều nàng nhưng mà lại không biết nàng cũng rất thích hắn. Không phải là bởi vì hoàng đế ca ca dùng mọi cách dung túng nàng, mà là thân nhân duy nhất còn sót lại của nàng là hắn. Quan hệ máu mủ tình thâm, nàng cầm sinh mạng đi yêu thích.

"Không lâu, Anh nhi tới đúng lúc trẫm cũng vừa nhìn xong tấu chương. Như thế nào, muội tới trước?"

Phác Trí Anh vẫy tay gọi lại kính sự phòng Lưu công công. Chỉ từng thẻ bài viết tên các cung phi tần, để cho Phác Thái Anh lật bài trước. Chỉ cần muội muội thích, hắn không ngại để cho muội muội chọn trước. Đúng như vậy chỉ cần là nàng thích, hắn không ngại để nàng tiến vào hậu cung của hắn.

"Cảm ơn hoàng huynh."

Tầm mắt Phác Thái Anh chạy hết một vòng ở trên tất cả thẻ bài, dừng lại trên thẻ bài Hoàng hậu, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Phác Trí Anh. Nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một tia tâm tình không dễ dàng phát giác. Phác Thái Anh cười yếu ớt, tay dời qua một thẻ bài khác lật ra tên bài của Duy mỹ nhân.

Phác Trí Anh nhìn muội muội một phen cử động chọn thẻ bài, cưng chiều cười một tiếng. Tất cả phi tần hậu cung của hắn, bất kì ai cũng có thể chọn. Chỉ có Hoàng hậu, nàng không thể đụng vào bởi vì Hoàng hậu là nữ nhân duy nhất hắn yêu.

Duy mỹ nhân này dáng dấp mỹ là mỹ nhưng mà cũng chỉ là một bình hoa, hắn ngược lại không nghĩ tới Thái Anh sẽ mở ra thẻ bài của nàng. Thái Anh luôn là làm một ít chuyện để cho hắn ngoài ý muốn, nhưng mà tất cả tựa hồ cũng đều hợp tình hợp lý. Hắn biết Thái Anh thưởng thức phải là thích nữ tử có một ít chững chạc cao nhã, người có chút kiêu căng đơn giản giống như Duy mỹ nhân kia, nàng sẽ không nhìn trong mắt.
Ngược lại hắn tương đối thích nữ tử đơn giản một chút. Nữ nhân bên cạnh Hoàng đế chỉ cần phục vụ tốt là được rồi, không cần quá thông minh phức tạp.

"Hoàng huynh, đến người."

Phác Thái Anh lại là cười một tiếng, thật là khuynh thành.

Phác Trí Anh nhìn cũng cảm thấy có chút nhanh choáng mắt. Nếu như không phải thân muội muội của hắn, có lẽ hắn sẽ nạp nàng làm đứng đầu hậu cung, chỉ cưng chiều một mình nàng. Cũng không cần để hậu cung nuôi nhiều nữ nhân như vậy. Tuy nhiên, tất cả những nữ nhân này đều là nàng thích, hắn cũng sẽ không để ý.

Nếu như không phải là nàng, bây giờ Phác Trí Anh cũng không ngồi ở ngôi vị hoàng đế này. Ngôi vị hoàng đế của hắn là Phác Thái Anh suýt chút nữa dùng mạng để đổi. Chính là một hậu cung, hắn lại không bỏ được sao? Nếu như không phải là Phác Thái Anh dùng thân che chở hắn, đấu trí cùng Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ và Lục đệ bọn họ. Cho dù hắn có dùng mọi khả năng, cũng không lên được cái ngôi vị hoàng đế này. Thật ra thì phải nói, đúng hơn ngôi vị hoàng đế là của Phác Thái Anh, mà không phải là của Phác Trí Anh hắn. Mặc dù hắn là ca ca của nàng nhưng mà từ nhỏ hắn cũng biết, hắn không bằng nàng mọi phương diện. Khi tiên hoàng tại vị liền thường thường cảm thán, nếu như Phác Thái Anh là hoàng tử, ngôi vị hoàng đế không thể nghi ngờ là dành cho nàng. Tính tình Thái Anh vốn là không muốn tranh đoạt nhưng mà vì bảo vệ hắn, hai năm trước nàng đi vào trong cung đoạt vị. Thắng ngôi hoàng đế cho hắn. Người người đều nói là nhân phẩm hắn tài học xuất chúng, cuối cùng chiến thắng chúng hoàng tử đi lên ngai vị. Nhưng mà cũng chỉ có hắn biết, công lao lớn nhất là muội muội Phác Thái Anh của hắn.

Thật ra thì Phác Trí Anh thích dáng vẻ vô lo của Thái Anh bây giờ, toàn bộ thiên hạ là của huynh muội bọn họ. Thái Anh đoạt lấy thiên hạ này cho hắn, hắn phải thật tốt canh giữ thiên hạ này, dùng tất cả năng lực của mình để cho Thái Anh làm một công chúa vô âu vô lo. Vốn là sau khi hắn lên ngai vị, Thái Anh liền muốn rời cung đi tiêu dao. Nhưng mà hắn không thôi, hắn không muốn không thấy được nàng, cho nên thỉnh cầu nàng lưu lại. Mà điều kiện Thái Anh lưu lại là để phi tử hậu cung của hắn phục vụ nàng giống như hắn một dạng.

Mặc dù yêu cầu như thế có chút hoang đường nhưng mà so với nhìn muội muội rời đi, Phác Trí Anh thà là đáp ứng nàng. Hơn nữa, toàn bộ hậu cung, trừ Hoàng hậu mà hắn yêu ra, hắn lại có để ý phi tử nào sao?

"Tối nay trẫm đi Hoàng hậu."

Phác Trí Anh phất tay để cho người của kính sự phòng lui xuống.

"Nói đến, hoàng huynh vẫn là thích Sa tỷ tỷ."

Mặc dù Thái Anh là cười nói nhưng mà trong lòng sớm đã ảm đạm.

"Ân, cho nên ban đầu trẫm đã nói người của toàn bộ hậu cung, trừ Hoàng hậu nàng ấy. Bất kể là ai, ngươi cũng có thể yêu cầu nàng ta cùng ngươi."

Tâm tư Phác Trí Anh như thường lệ. Cái gì hắn cũng có thể theo nàng nhưng mà hắn cũng có ranh giới cuối cùng của hắn.

"Haha cái này xin hoàng huynh yên tâm."

Phác Thái Anh cười.

Thật ra thì nàng muốn nói, cho dù ngươi cho ta hậu cung ba ngàn, cũng không bằng một mình nàng.

"Tối nay tại sao Anh nhi không đi chỗ Thường phi? Mấy đêm nay không phải ngươi đều là ở chỗ Thường phi sao?"

Phác Trí Anh vẫn cảm thấy Phác Thái Anh đi Duy mỹ nhân vậy có chút kỳ quái.

"Hôm nay thân thể Thường Phi không thoải mái, ta để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt. Nghe nói Duy mỹ nhân chơi rất khá, ta liền muốn đi xem một chút."

Phác Thái Anh vĩnh viễn không muốn trước mặt ca ca của mình, lộ ra một mặt tàn nhẫn lại tuyệt tình kia của nàng. Nàng vẫn là muội muội ngoan nhất của hắn.

" Ừm, ngày mai trẫm đi xem nàng một chút."

Tính tình Thường phi an tĩnh, người cũng chững chạc. Toàn bộ trong hậu cung, Thái Anh thích nhất là đến chỗ của nàng. Có lẽ là Thái Anh cùng Thường phi tương đối có duyên đi, xuất thân cùng học thức của Thường phi cũng rất tốt.

Phác Thái Anh thích nữ tử có học vấn. Việc này thân làm ca ca, hắn đương nhiên là biết. Một người giống như Hoàng hậu, Thái Anh cũng rất thích. Chẳng qua là sau khi Hoàng hậu gả cho hắn, Thái Anh ngược lại càng xa cách cùng Hoàng hậu. Vốn là cùng nhau lớn lên nhưng mà bây giờ giống như người lạ, Phác Trí Anh cảm thấy có chút đáng tiếc. Hắn hi vọng Thái Anh có thể thích thê tử của hắn, chẳng qua là bây giờ dường như Thái Anh tương đối thích thiếp của hắn.

"Ân, hoàng huynh, ta cáo lui trước."

Phác Thái Anh đối với Phác Trí Anh hơi thi lễ, liền lui xuống.

"Đi đi."

Phác Trí Anh mỉm cười nhìn thân ảnh kia, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro