Chương 2: Đông qua, hạ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng thở đều của người đã chìm vào say giấc, Lee Minhyung cẩn thận đặt chiếc điện thoại hãy còn sáng màn hình xuống bàn, quỳ xuống cạnh giường vuốt ve khuôn mặt người mình yêu thương sau gần một năm không được nhìn thấy. Thời gian qua, chắc là cậu đã chịu khổ rất nhiều vì anh rồi.


Đôi mày đột nhiên nhíu lại khiến Lee Minhyung giật mình thu lại ngón tay vẫn đang chạm vào phần má non mịn của người thương, anh nhìn vết sẹo trên dày trên tay mình, trong lòng lại dâng lên một hồi lạnh lẽo, hi vọng sau này khi gặp lại cậu sẽ không vì nhìn thấy chúng mà hoảng sợ.

.

Anh đứng dậy kéo rèm cửa, tay tháo từng khuy áo sơ mi, để lộ thân hình tuy vẫn còn rắn chắc giống ngày xưa nhưng lại chi chít vết sẹo như bị đòn roi để lại. Có vết đã mờ dần theo thời gian, nhưng cũng có vết dài đến hơn một nửa lưng, nhăn nheo và xấu xí hệt như con rết nhiều chân vậy. Mỗi vết sẹo như một minh chứng cho những trận đòn mà anh đã trải qua, xấu xí nhưng đầy kiêu hãnh, vì đó là những thứ anh có thể chịu đựng được để có thể bảo vệ tình yêu vốn không được bất cứ ai trong gia tộc đồng ý của mình.


Lee Minhyung là cháu trai duy nhất của nhà họ Lee, mọi mong mỏi của cả nhà đều được ông nội anh dồn lên vai sau khi bố anh qua đời ở cái tuổi còn quá trẻ. Ông luôn mong cháu mình rồi sẽ trở thành một sĩ quan chính trị nổi tiếng như chuyện ông đã từng, sau đó lấy một người vợ môn đăng hộ đối, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường. Khi chuyện anh đang qua lại với một cậu nhóc ở trường Đại học, ban đầu người lớn trong nhà cũng chẳng muốn để ý đến nhiều, nhưng lúc bọn họ bắt gặp ánh mắt anh nhìn cậu hệt như cái cách bố anh nhìn vợ mình vài chục năm về trước, họ bảo rằng không thể nào để con cháu trong nhà xuất hiện tâm tư lệch lạc kia nữa.


Ban đầu là khuyên nhủ, sau đó là dùng đến đòn roi gia quy để răn đe cũng chẳng thể nào khiến tình cảm trong lòng Lee Minhyung bị lung lay. Chỉ đến khi cả người anh đầy vết bầm tím, phần xương bả vai cũng bị rạn nứt, mẹ anh quỳ xuống trước mặt ông nội xin tha cho con mình thì mọi chuyện mới không còn tiếp diễn. Ông Lee nhìn đứa cháu mình thương nhất vẫn đang cứng đầu không muốn chia tay với thằng bé kia, vừa đau lòng vừa tức giận, quăng cây gậy của mình đi, bảo rằng có bản lĩnh thì rút khỏi doanh trại, đi chữa trị cho khỏi hẳn rồi về làm kinh doanh cho gia đình. Nếu không thể cho ông một đứa chắt nội, vậy thì cố gắng mà sống cho thọ để gánh vác cái sản nghiệp này. Đời ông, mất đi một đứa con trai khi đang thực hiện nhiệm vụ nơi đất khách quê người là quá đủ rồi.

.

"Tại sao lại bỏ em đi mà không nói lời nào như thế?"


Lee Minhyung giật mình quay lại phía sau nhìn người vừa lên tiếng, bàn tay còn đang vội vàng cài lại cúc áo ngay lập tức bị người kia gạt phăng ra, chiếc áo đáng thương cũng ngay lập tức bị vứt bỏ xuống sàn nhà. Bóng đèn mờ ảo trong phòng ngủ cũng chẳng thể nào che hết đi tàn dư của những trận đòn roi ghê người đã in đậm trên da thịt anh. Cậu run rẩy lấy tay chạm vào tấm lưng rộng ngày xưa mình vẫn hay dựa vào, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra được thành lời.

"Anh xin lỗi, lần đó nhiệm vụ cấp bách không thể nói tạm biệt với em"

Anh lùi lại phía sau không muốn cậu chạm vào những vết sẹo của mình, ngày xưa khi còn quen nhau, Minseok lúc nào cũng bảo cậu rất sợ sẹo lưu lại trên da, như vậy sẽ rất xấu xí, chẳng còn đẹp chút nào nữa. Bây giờ nếu cậu trông thấy bộ dáng hiện tại của anh, có phải cũng sẽ không vui chút nào hay không?

"Vẫn còn nói dối được sao? Em say, nhưng tai em vẫn nghe được rất rõ ràng cơ mà?"

Khi điện thoại anh vang lên vài hồi chuông thông báo có cuộc gọi đến, Minseok đã tỉnh lại sau cơn say choáng váng ban nãy. Cậu nghe anh và Moon Hyeonjun nói chuyện với nhau, nghe về câu chuyện hôm nay sắp đặt cho hai người gặp lại cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ, cũng nghe được lời hỏi thăm lo lắng sau khi biết anh vừa trở về từ trại huấn luyện của ông nội.

"Lee Minhyung, rốt cuộc tình cảm bao năm qua của chúng ta, anh xem là gì cơ chứ? Anh nói xem, em yêu anh như thế, đến cuối cùng cũng chẳng thể nào biết được anh đã chịu đựng những gì trong thời gian mất tích vừa rồi. Đầu óc em có phải là đã có vấn đề gì rồi, mới cố chấp yêu anh đến tận bây giờ không?"

Minseok ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở, cậu ước gì đây cũng như những giấc mơ lần trước của mình, chỉ đau một lúc rồi khi tỉnh dậy sẽ chẳng còn thấy tâm can bị đứt ra từng mảnh nữa, nhưng cũng hi vọng đây vẫn là sự thật, vì người ấy rốt cuộc cũng đã quay về rồi.

"Minseokie..."

Lee Minhyung vẫn là Lee Minhyung của ngày trước, nhìn thấy người mình yêu khóc nức nở liền cuống cuồng tay chân đem hết những giọt lệ đang không ngừng rơi kia gạt bay biến đi mất. Mặc kệ chuyện Minseok có ghê tởm mình hay không, quan trọng nhất bây giờ là tìm cách ngăn cho đôi mắt mà anh yêu nhất này không còn rưng rưng nước nữa, sau đó muốn đánh muốn đấm, tất cả đều nghe theo ý của cậu.

"Anh cút đi, em ghét anh, cút đi liền cho em"

Cậu đưa tay ra đẩy người cao lớn trước mặt ra khỏi tầm mắt của mình, lại chạm vào một vết sẹo lồi còn chưa nhạt màu trên lồng ngực, trái tim theo đó cũng hẫng đi một nhịp. Miệng tuy không ngừng bảo người ta cút ra xa mình một chút, nhưng mí mắt lại run lên từng nhịp xót xa. Chắc hẳn là, đã đau lắm nhỉ?

Chẳng biết do tác dụng của chút men còn lại trong người hay là hành động xuất phát từ tận đáy lòng. Không để cho người kia kịp phản ứng, Cún nhỏ đã ngay lập tức ôm lấy người yêu rồi cả hai cùng nhau ngã xuống lớp thảm lông mềm mại dưới sàn nhà. Cậu ngoan ngoãn tự gạt nước mắt còn đang lấm lem trên gò má, sau đó ngồi quàng lên người anh, cúi mặt lại gần xem xét hết những phần da thịt mà mình có thể nhìn thấy được. Đúng là một tên gấu đần ngốc xít, bị đánh đau như thế này cũng không biết la lớn lên cho cậu đến giải cứu. Cũng may ông nội giữ lại cho anh một mạng, nếu không đến bây giờ ai sẽ trả lại trái tim cho cậu được đây?

"Cún nhỏ, em say rồi, đi ngủ thôi, mai rồi anh cho xem"

Minhyung đương nhiên nhận ra được vấn đề mà mình đang gặp phải ở đây là gì, anh nhanh chóng trở mình, cánh tay vẫn gối phía dưới cho cậu kê đầu, nhưng tay còn lại cũng nhanh chóng kiểm soát không cho hai bàn tay nhỏ kia sờ soạng lung tung nữa. Người Cún mềm mại ai cũng biết, nhưng có thêm rượu xúc tác, làn da trắng trẻo đã chuyển sang nóng ẩm hồng hào, thêm việc lâu chưa tiếp xúc gần như vậy, trên bảo dưới không nghe cũng chẳng thể tránh khỏi.

"Anh đừng lộn xộn nữa, em chỉ xem thôi, không làm gì cả, em thề"

.

.

.

"Mày thề? Thề là làm bao nhiêu hiệp cơ? Tao đã bảo mà, có hận chết thì đối mặt với món quà khủng của tạo hoá cũng phải dừng lại mà ạ một tiếng thôi"

Wooje khoanh hai tay, môi bĩu ra chán chường nhìn đứa bạn đang quấn khăn quàng cổ dưới thời tiết gần ba mươi độ C như hiện tại. Đêm đó vốn chỉ nghĩ là để cho hai người bọn họ có cơ hội nói chuyện giải bỏ hiểu lầm của nhau, Moon Hyeonjun còn nói chắc chắn như đinh đóng cột rằng Lee Minhyung sẽ không bao giờ lợi dụng chuyện Minseok say xỉn mà làm ra chuyện không đúng với lòng mình. Nhưng em lại quên mất rằng, bạn mình ngày xưa chủ động tán tỉnh thầy cơ mà, lợi dụng chuyện mình không tỉnh táo để làm trò kia không chỉ có thể đến từ phía một người.

"Mày nín liền cho tao, không phải mày bảo sẽ kiếm mối ngon cho tao à? Cuối cùng sao lại có anh ấy xuất hiện ở đây?"

"Nói với tao là mối đó không ngon đi Ryu Minseokie?"

"Tao nhất định sẽ nói với Moon Hyeonjun tối nào mày cũng trốn đi chơi"

Không cãi thắng được, Minseok nhanh trí nói lơ sang chuyện khác rồi chạy thẳng về phía người đang đi về hướng mình. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã sáng tỏ, người yêu nhau cuối cùng cũng đã được về với nhau. Cậu sà vào lồng ngực Minhyung, tay nắm chặt lấy tay người yêu rồi thì thầm vào tai anh những dòng thật rõ ràng.

"Lee Minhyung, sau này nhất định không được tự ý buông tay em nữa"

Người đã định sẵn có một vị trí trong cuộc đời em, đi xa như thế nào, rồi cũng sẽ trở lại thôi mà, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro