11. Chạy trốn đến Hạ Môn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"La Tại Dân."

Có người gọi cậu, chân lạnh ngắt được bàn tay ai đó bao bọc. La Tại Dân quay lại nhìn, không còn dấu son môi mềm, ánh mắt trìu mếm, là mối tình đầu cậu giấu kín yêu thương.

Lý Đế Nỗ chắc đã uống một chút rượu, hắn ngồi cạnh cậu. Có cơn gió thổi ngang làm đầu tóc La Tại Dân rối mù, thổi hết tóc của cậu ra phía sau. "Cậu đã đi uống rượu với ai đó à?" Cậu hỏi. Lý Đế Nỗ quay đầu lại như một con chó con, lắc đầu nói không, tôi chỉ uống một mình. La Tại Dân cảm thấy Lý Đế Nỗ có lẽ đã hơi say, dáng vẻ trông rũ rượi nhưng lại rất đáng yêu. Cậu đưa tay sờ đầu Lý Đế Nỗ: "Chúng ta về nha?" Lý Đế Nỗ nói không chịu, hắn gọi tên cậu, như một con vẹt, "Tại Dân à, Tai Dân à, chúng ta đi bơi đi, xuống biển đi. Tôi muốn bơi."

La Tại Dân dùng sự kiên nhẫn để dụ dỗ em bé. Cậu nói rất nhiều về đạo lý, chẳng hạn như cậu không biết bơi ở biển nguy hiểm thế nào sao. Câu vừa luyên thuyên nói thì Lý Đế Nỗ đã cởi xong giày và tất của mình. Tiện tay cũng cởi luôn giày giúp cậu.

Không thể ngăn nổi Lý Đế Nỗ. Áo khoác của La Tại Dân bị cởi ra một cách thô bạo, cậu sợ rằng hắn sẽ ném áo khoác của cậu xuống biển, nên tự mình gấp lại và đặt nó ra phía xa. Lý Đế Nỗ nắm cổ tay cậu cùng nhau chạy xuống biển, La Tại Dân sợ hãi chạy bên cạnh, trời mùa thu rất lạnh đó, cậu lẩm bẩm nhiều lần, nhìn chằm chằm vào Lý Đế Nỗ cầu xin sự thương xót, bên kia mỉm cười với cậu, rồi cúi người xuống bế cậu lên. La Tại Dân thậm chí còn không kịp phản ứng trước khi bị rơi xuống nước.

Nước biển trời thu như mọc đầy gai, trên da dâng lên xúc cảm đau đớn và tê dại. Ngay giây đầu tiên rơi vào, cậu bắt đầu vùng vẫy, nước dường như đã chui vào phổi của cậu. La Tại Dân rất khó chịu, muốn ngoi lên trên nhưng lại phát hiện hai chân không có lực hệt một con chim bất lực chịu chết đuối.

Hai đùi được kéo lên, La Tại Dân vừa thở vừa ho dữ dội, tay nắm chặt quần áo ướt đẫm. Có một bàn tay ấm áp vuốt ve lông mi và đôi mắt cậu, La Tại Dân chậm rãi mở mắt ra, tát ngay vào mặt Lý Đế Nỗ một cái, "Đồ thần kinh, vừa rồi tớ mà chết thì phải tính sao hả?" Lý Đế Nỗ vẫn còn đang bối rối. Ôm chặt La Tại Dân giấu vào lồng ngực mình, vỗ nhè nhẹ lưng cậu, vén tóc cậu ra sau đầu. La Tại Dân chầm chậm tách ra, nhân lúc Lý Đế Nỗ không để ý liền dúi đầu hắn xuống nước, muốn trả thù miếng, lại không nỡ, mất một giây đồng hồ nghĩ suy sau tính đứng dậy, giọng điệu đầy hằn học: "Mặc kệ cậu."

Tay vẫn đặt trên vai Lý Đế Nỗ, hai chân bị hắn ôm chặt, La Tại Dân vặn vẹo thân thể muốn thoát ra, cơ mà Lý Đế Nỗ lại dùng sức ôm lấy eo cậu, kéo sát vào lồng ngực của hắn. Bởi vì sợ nên hai chân tự động kẹp vào hông Lý Đế Nỗ, thân thể cứng ngắc thuận theo sức lực tay Lý Đế Nỗ ngoan ngoãn dựa sát hắn, hai người gần như dính chặt nhau. La Tại Dân không dám ngẩng đầu, thân thể ướt át, gió thổi qua càng thêm lạnh, hơi thở gấp gáp của Lý Đế Nỗ phả bên cổ như là lửa nóng. Không nên như thế này, trái tim của La Tại Dân giống như quả chanh bị vắt nhiều lần, nước chua tràn ngập xung quanh.

"Nhìn tôi" Lý Đế Nỗ nói, La Tại Dân thấy mình sắp khóc, ánh trăng sáng vươn trên mặt nước, hệt như cây cỏ phát sáng, lướt qua hai chàng trai ướt đẫm đang ôm nhau cũng rất hùng hồn, La Tại Dân thấy trên quần áo của mình tỏa ra một vệt sáng đẹp đẽ. Ánh trăng ôn hòa nhưng cũng nặng nề, cậu cảm giác suy nghĩ của mình bị đè nén dưới ánh trăng, Lý Đế Nỗ nói: "Nhìn tôi, La Tại Dân, cậu không thể nhìn tôi được sao?" Những lời này như bùng cháy trong cổ Lý Đế Nỗ, lại may nhờ nước biển dập tắt. Ban đầu đó là một lời khẩn cầu, sau đó là đau khổ, cuối cùng Lý Đế Nỗ không còn nói thêm một lời nào nữa. La Tại Dân vẫn mãi cúi gằm mặt, như một con đà điểu, một đứa trẻ kém phát triển.

Gio thổi qua làm La Tại Dân rùng mình, cậu ngửi thấy mùi tanh của biển và một chút mùi khét lẹt khó giải thích. Lý Đế Nỗ nói, "Đi về thôi." Đó là một hành động từ bỏ. Đúng vậy, Lý Đế Nỗ nên từ bỏ, nếu cậu không chịu thua thì bọn họ sẽ hôn môi sao? Vì vậy, La Tại Dân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lý Đế Nỗ, giọt nước trên mặt Lý Đế Nỗ đã khô từ lâu, tưởng rằng cậu sẽ nhìn thấy một biểu hiện thờ ơ hoặc phàn nàn thế nhưng Lý Đế Nỗ lại nở một nụ cười rạng rỡ sáng ngời.

Nghi ngờ rất nhanh được đạp đổ, thời điểm La Tại Dân ngước lên nhìn, Lý Đế Nỗ bắt được môi La Tại Dân, hôn lấy cậu. Ngay tức khắc cậu nhận ra rằng mọi thứ đều là cố tình, Lý Đế Nỗ không hề say xỉn, không trở nên ngốc nghếch như một em bé, đồng tử tinh anh và rõ ràng, ngay cả cử chỉ từ bỏ cũng là lừa gạt. La Tại Dân là một con mồi ngu ngốc bị tóm gọn.

La Tại Dân cố sức cúi đầu, dùng lực tay đẩy Lý Đế Nỗ, có điều môi cũng có lực, lưỡi cũng là vũ khí mềm mại, vài cái đảo lưỡi có thể biến cánh tay vung vẫy của cậu thành nắm đấm bông gòn. Lý Đế Nỗ điêu luyện cắn lại liếm cậu, như thể đang vẽ một bức tranh, La Tại Dân cảm thấy ngứa, rất ngứa, dường như cậu đang bị bịt mũi cùng miệng, hô hấp cũng không thông suốt.

Trăng sáng nhìn họ, biển cả ở Hạ Môn và những con côn trùng nhỏ bay lơ lửng trong bóng tối cũng nhìn họ. Hai chàng trai ẩm ướt như chó hoang, vì quá gần nên lông mi cũng đan vào nhau, cổ kề sát cổ, hệt như một giấc mơ ngắn ngủi còn sót lại ở Hạ Môn.

Khi La Tại Dân đang mang tất, Lý Đế Nỗ đứng phía sau mắt còn đỏ hoe, bày ra dáng vẻ con chó con đáng thương dụ cậu mềm lòng.

Kéo tất bên chân phải lên— "Xin lỗi, tuy rằng tôi không thấy việc tôi hôn cậu là sai, tôi chính là muốn hôn cậu. Nhưng tôi vẫn xin lỗi, cậu đừng giận mà, đừng mặc kệ tôi."

Mang giày và thắt dây giày. —— "Tôi thích cậu. Cậu không biết sao? Tôi thích cậu, tôi rất thích cậu, cho dù cậu có là con trai hay con gái. Thì tôi cũng chỉ thích mình cậu."

Mặc áo khoác vào, kéo khóa lên và đội mũ. —— "La Tại Dân, tôi không hiểu. Cậu rõ ràng thích tôi ra mặt. Rõ ràng thích tôi không kém tôi. Vì cái gì mà nói dối, vì cái gì lại làm bộ không thích tôi? Tôi không thể ư? Phác Chí Thành có thể, vì cái gì tôi không thể?"

Hai bàn tay run rẩy đan vào nhau, La Tại Dân hoàn toàn không nhìn Lý Đế Nỗ, "Về đi rồi nói sau." Cậu nghiêng người một chút, cố gắng làm bằng phẳng giọng điệu của mình, giống như một người lớn giàu kinh nghiệm đang đối phó với thứ tình yêu trẻ con.

Cậu nói xong câu kia, pháo hoa xinh đẹp trong mắt Lý Đế Nỗ bị dập tắt. La Tại Dân âm thầm tự cắn đầu lưỡi mình, lộ ra dáng vẻ bình tĩnh lạ lùng, cố gắng nói năng rõ ràng và đúng mực, trên miệng lại nở nụ cười khách sáo, như đang cầm dao chém thẳng người Lý Đế Nỗ, mở ra một con đường, gọi là con đường bạn bè.

"Vậy thì tớ đi tắm trước." Câu nói này tượng trưng cho sự kết thúc của cuộc trò chuyện, cậu cầm khăn tắm, bước vào phòng tắm với một sự ổn định tự lừa dối. La Tại Dân điều chỉnh nhiệt độ của máy nước nóng lên mức cao nhất, hai mắt cậu lờ mờ, không thể nhìn rõ các con số. Nước nóng đổ lên người cậu sinh ra cảm giác thoải mái không tả nổi, cậu nghĩ thầm nhà nghỉ nhỏ này thật sự không tệ, dì chủ tốt bụng như vậy, nước lúc nào cũng mạnh, tuôn ra bắn tung tóe, giống như không có tiền đồ, giống như tất cả những lời chân thành và thành thực mà cậu nhốt chặt, tình yêu si tình, toàn bộ tuôn ra, chảy xuống cống, sau cùng đều là thứ bỏ đi.

Da của La Tại Dân bị nóng đỏ ửng lên. Lý Đế Nỗ vẫn đứng chết chân tại chỗ khi cậu bước vào phòng tắm. Quần áo của hắn dường như đã khô, đầu cúi xuống, không nhìn ra được biểu cảm.

"La Tại Dân, cậu hôn tôi trước mà." Lý Đế Nỗ mở miệng, đầu vẫn cúi thấp.

"Tớ đã xin lỗi và giải thích nhiều lần."

"La Tại Dân, sao cậu lại trả lời thờ ơ như vậy?"

"Phải, đều là mấy lời giải thích nhảm nhí của cậu, vậy cái người cậu thích rốt cuộc là ai? Có phải cậu lại nói dối? Cậu chịu đi theo tôi đến Hạ Môn, ôm tôi ngủ vào ban đêm, mơ thấy tôi rồi gọi tên tôi, tôi chơi ghita trên sân khấu cậu cũng không dám nhìn tôi. Ánh mắt tôi thấy lần trước giống như một cô gái muốn kết hôn với tôi. Thế mà chết tiệt, cậu bảo rằng tất cả chỉ vì chúng ta là bạn tốt, chỉ là bạn của nhau." Lý Đế Nỗ đứng dậy tiến lại gần La Tại Dân từng bước một, ánh mắt như móc câu, kéo La Tại Dân không cho cậu nhúc nhích. Khi họ gần hơn và gần hơn, đầu của La Tại Dân đập vào tường phát ra một tiếng "Kịch".

Đây không phải là Lý Đế Nỗ mà cậu hiểu rõ, ánh mắt hắn đè xuống. "Người cậu thích tên là gì? Là ... Đông Hách phải không? Cậu thường gọi tên người đó khi mơ, có phải người đó không, Tại Dân, thằng đó là chồng tương lai của cậu?" Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cậu làm cổ cậu rụt lại từng chút một. La Tại Dân không nói được lời nào, cậu nhìn vào đôi mắt nâu sậm của Lý Đế Nỗ, cảm giác từ đầu đến chân mình lạnh như băng.

"Tại Dân vẫn chưa hiểu tình yêu sao?" Lý Đế Nỗ xoa xoa ngón tay qua lại trên cổ cậu, "Thế thì tôi sẽ dạy cho cậu." Hắn cười, nụ cười như hồi còn bé, với đôi mắt lưỡi liềm, thật là một tên ngốc dễ đánh lừa. "Tại Dân, tôi dạy cậu tình yêu mà tôi đã học được nhé?" Hắn nói.

Khi Lý Đế Nỗ đưa tay ra cởi dây thắt áo choàng tắm của La Tại Dân, cậu vẫn còn hơi bối rối, cổ tay bị dây thắt khăn tắm cột lại, La Tại Dân dường như đã hiểu người trước mặt mình định làm gì, cậu gọi Lý Đế Nỗ nhiều lần, nhưng cái tên này không trả lời, thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào thân thể cậu rồi hỏi: "Tại Dân, sao nó lại đỏ như vậy?" "Lý Đế Nỗ, cậu điên rồi." La Tại Dân nghiến răng mắng hắn: "Lý Đế Nỗ, cậu muốn làm cái gì thì làm đi. Nhưng sự thật thì không bao giờ thay đổi được. Tớ không thích cậu." Giọng của Lý Đế Nỗ hơi tức giận, hắn liếm dọc tai của La Tại Dân: "Vậy thì cậu thích ai? Phác Chí Thành? Đông Hách gì đó ? Hay là ai?" La Tại Dân ngứa ngáy, cả người phát run, môi dưới cũng bị cắn, Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng hôn một cái, mùi máu tràn vào trong khoang miệng. "Có thích ai thì cũng sẽ không thích cậu."

La Tại Dân cố tình cắn Lý Đế Nỗ, tăng giọng điệu: "Lý Đế Nỗ, tớ có thích ai thì cũng sẽ không thích cậu." La Tại Dân biết Lý Đế Nỗ đang tức giận. Trên tay hắn cầm một hộp kem dưỡng da tay hoặc kem dưỡng da mặt từ nhà nghỉ nhỏ tặng thay thế dầu bôi trơn, mắt hắn đỏ au, như muốn giết người. Lý Đế Nỗ đẩy vào trong, ngón chân La Tại Dân co rút lại, nước mắt không ngừng rơi, cậu mở miệng mắng hắn, cậu nói Lý Đế Nỗ, cậu là đồ điên, đồ biến thái, cả ngày đều làm mấy chuyện điên rồ.

Đau quá, đau quá, La Tại Dân cảm thấy mình như thành một cái ly thủy tinh bị vỡ, cả người cậu như bị xé nát. Lý Đế Nỗ vẫn đang liếm cần cổ cậu, gọi tên cậu. Tại Dân, Tại Dân. Hắn nói rằng Tại Dân, tôi thật sự muốn nhốt chặt cậu. Lần đầu của cậu là cho tôi phải không, tôi rất thích Tại Dân, cậu cũng thích tôi một chút có được không?

"... Không được ... đau quá! Lý Đế Nỗ! Đau quá!" La Tại Dân gần như hét lên, cậu cảm thấy Lý Đế Nỗ đẩy toàn bộ thứ đó của hắn vào, không phải thủy tinh vỡ vụn. Hai mắt cậu đẫm lệ lờ mờ nghĩ, là bùn mới đúng, cậu đã bị nghiền nát thành bùn.

Lý Đế Nỗ đang trong cơn tức giận không có sức phán đoán, cũng không có thời gian để tìm ra thật giả trong lời nói của La Tại Dân, hắn tiếp tục đẩy vào trong, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của La Tại Dân, vươn lưỡi muốn liếm, nước mắt của La Tại Dân rơi vào miệng hắn, mặn chết mất, hắn than phiền. Lý Đế Nỗ nắm chặt eo La Tại Dân, bởi vì La Tại Dân rất giỏi chạy trốn, tránh né, lui về phía sau, Lý Đế Nỗ sợ cậu sẽ biến mất.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy trong thân thể La Tại Dân có một thứ gì đó nóng rực trào ra, quấn lấy hắn, hệt như một chiếc khăn quàng lại hệt như nước chảy, nước mắt của Lý Đế Nỗ lăn dài, hắn thút thít khi di chuyển. "Làm như vậy cậu có thích không. Tại Dân, cậu quan tâm tôi một chút đi. Tại Dân, thích tôi một chút khó đến vậy sao?"

Lý Đế Nỗ cảm thấy mình vừa đau, vừa thoải mái, cảm giác như bị treo trên vách đá, bên dưới là mảnh cỏ xanh rờn, cánh đồng bất tận, hắn đột nhiên cảm thấy sáng ngời, nhưng trên cổ lại có một vết dao, nếu hắn ngã xuống thì xác chết của hắn cũng chỉ dùng để nuôi dưỡng cây cỏ thêm tươi tốt.

La Tại Dân biết mình đang chảy máu, thân dưới đau đớn, nước mắt Lý Đế Nỗ từ cổ chảy xuống ngực cậu. Máu như tấm lụa ấm áp, chảy ra, giống như sinh mệnh đang trôi đi, giống như bị nước nóng dội lên trên người. Tuy nhiên, Lý Đế Nỗ không ngừng nức nở, nước mắt đã khô mấy lần, không biết tên ngốc này còn khóc đến mức nào nữa. Cậu có chút sợ hãi, nếu lát nữa cậu ngất đi, Lý Đế Nỗ nhìn cậu vậy không biết phải làm sao đây.

"Lý Đế Nỗ" La Tại Dân yếu ớt hét lên, vươn tay kéo cổ hắn xuống, Lý Đế Nỗ ngoan ngoãn nằm cạnh bên tai cậu. "Cậu nhanh lên được không?" Cậu hỏi, Lý Đế Nỗ hai mắt đỏ hoe, miệng vùi vào tóc La Tại Dân, nhàn nhạt nói "Ừ". La Tại Dân tiếp tục bảo: "Thôi, cậu rút ra tự dùng tay đi. Tớ đang chảy máu. " Lý Đế Nỗ ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng rút ra, cúi đầu xuống, nhìn thấy thân dưới đẫm máu của La Tại Dân, đầu óc trống rỗng, hai tay run rẩy dữ dội. Mình làm Tại Dân bị thương, La Tại Dân đổ máu, La Tại Dân đã thành một con búp bê bị hỏng.

Lý Đế Nỗ muốn ôm La Tại Dân lên, nhưng hắn không dám, La Tại Dân hệt như một đám mây, như thể sẽ bay đi sau khi được ôm lên. Tay Lý Đế Nỗ lúng túng, rất nhẹ rất nhẹ chạm vào La Tại Dân, không biết nên ôm cậu như thế nào mới tốt, ôm sao cho không đau, làm sao để cho La Tại Dân cảm thấy thoải mái nhất.

"Chúng ta đi bệnh viện nhé, chúng ta...... giờ đi bệnh viện, bệnh viện... Sẽ không sao... Đừng sợ, đến bệnh viện là sẽ ổn." Lý Đế Nỗ muốn đi đến đầu giường gọi điện thoại bàn, nhưng vừa đứng dậy thì ngã xuống, đầu đập vào thành giường phát ra tiếng động lớn.

Giọng của La Tại Dân nhỏ như mèo sơ sinh, kêu Lý Đế Nỗ lại đây, chạm vào hàng mi ươn ướt của hắn, môi Lý Đế Nỗ lại bắt đầu run lên, "Đừng lo lắng, đừng sợ." Cậu nói: "Tại sao lại nhiều nước mắt như vậy, tớ tưởng cậu sẽ không rơi bao giờ rơi một giọt nước mắt nào? Đây là nước mắt đã cất giữ bao nhiêu năm sao?" Sau khi Lý Đế Nỗ nghe xong, hắn nghĩ, đúng, đúng vậy, Tại Dân, đã cất giữ rất nhiều năm, từ khi rời xa cậu đến khi gặp lại cậu, tôi cứ ngỡ mình đã sống hơn một thế kỷ.

La Tại Dân ráng gượng ngồi dậy nắm lấy bàn tay Lý Đế Nỗ, cậu không nhịn được hét lên một tiếng, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình bình tĩnh nhất. Không còn chảy máu nữa rồi, cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng đâu. Nhìn thấy thật ra máu vẫn chảy đầm đìa, cậu liền nhẹ nhàng an ủi Lý Đế Nỗ bằng mấy câu kia. Bởi vì dáng vẻ của Lý Đế Nỗ nhìn giống người bị chảy máu hơn là cậu.

"Lý Đế Nỗ, nghe tớ nói." Khuôn mặt La Tại Dân nho nhỏ, có những giọt nước mắt lấm tấm trên đó, hệt như một miếng bánh chocolate trắng. "Sau này gặp người mình thích thì không được làm mấy chuyện này. Phải nhẹ nhàng và kiên nhẫn, biết chưa?" Đôi mắt Lý Đế Nỗ như bị đổ mực đỏ vào mắt, hai tay nắm chặt lại, tự cắn mạnh mình mấy cái, chỉ kêu mỗi tên của cậu: "La Tại Dân" Bằng giọng điệu muốn nói tôi yêu cậu, hắn nói: "La Tại Dân." Một tiếng gọi thôi cũng đủ đầy sự bất lực, dịu dàng cùng đau đớn.

La Tại Dân nuốt đi tiếng khóc, tớ muốn đi Lý Đế Nỗ, cậu nói. Xin lỗi Lý Đế Nỗ, xin lỗi. Tớ không biết tại sao tớ lại xin lỗi, nhưng giống như chỉ có thể nói lời xin lỗi. Cậu giỏi giang như vậy, sẽ nhanh tìm được người mình thích... Trong cổ họng dâng lên những tiếng nức nở vụn vặt, át đi những từ còn lại. La Tại Dân không thể nói, Lý Đế Nỗ ngồi bên cạnh cau mày rơi nước mắt. Họ đang ngồi trên nền nhà của nhà nghỉ nhỏ, đẫm máu, bẩn thỉu, cứ vậy nhìn nhau. Im lặng mà rơi nước mắt, tình yêu hy sinh, giờ đã tan tành.

Chính họ đã hợp lực giết chết hoàn toàn mối tình đầu.

La Tại Dân muốn nói, Lý Đế Nỗ, tớ hy vọng cậu sẽ mãi luôn hạnh phúc và khỏe mạnh. Nhưng dường như cậu đã tự tay hủy hoại hạnh phúc của chính mình, hủy hoại quyền được làm một chàng trai không lo nghĩ ngợi. Nếu ngay từ đầu không lộ ra là được rồi, La Tại Dân nghĩ, không lộ ra, không biết, hoặc ... thích con gái, đúng vậy, thích con gái, thế thì ai cũng nghĩ là "người bình thường". Thế thì mọi nỗi đau sẽ không tồn tại.

Một chàng trai được sinh ra để yêu, một chàng trai được sinh ra để yêu. Tình yêu là thế gian của tự do, thế gian của ánh sáng, yêu vạn vật, không định nghĩa. Nhưng mọi người lại thích đặt cho tình yêu một khuôn khổ, cái này không được phép, cái kia không được phép, cái đó mới là bình thường. Bị hủy hoại bởi tình yêu, bị sỉ nhục bởi tình yêu, bị tổn hại bởi tình yêu, bị trì hoãn bởi tình yêu, họ thực hành tình yêu từ cái chết, tàn bạo và ép buộc.

Là Tại Dân, là Đế Nỗ, là Chí Thành và là Xe tải.

Lần sau, liệu chúng ta có thể chạy trốn một lần nữa vì tình yêu? Không quay đầu lại, không hối hận, hãy đến một Hạ Môn khác ngoài Hạ Môn này, dũng cảm hơn, tươi sáng hơn, yêu nhiều hơn. Khuôn mặt của La Tại Dân trở nên nhăn nhúm vì những giọt nước mắt đã khô, cậu thu người lại thành một quả bóng trên chuyến tàu đến thị trấn Bình Xuyên.

Lần sau gặp lại mối tình đầu yêu thương, liệu Lý Đế Nỗ có thể là người hạnh phúc nhất trên thế gian này được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro