101, Nhà ở đây mà sao khác nhau lối về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ một trăm lẻ một: Nhà ở đây mà sao khác nhau lối về

Đến ngày thứ ba Mark Lee và Lee Dong Hyuck mới quay về viện điều dưỡng. Nếu không phải vì Lee Tae Yong tính toán hôm nay sẽ quay về Seoul thì bọn họ còn định ở lại đó thêm vài ngày nữa.

Lee Tae Yong chăm chú nhìn Lee Dong Hyuck, ánh mắt quét trên người cậu một lượt, khuôn mặt tươi cười đến độ không rõ ý tứ.

Ngón tay Lee Dong Hyuck nắm chặt lấy cổ tay áo Mark Lee, gương mặt dần đỏ lên, rụt về phía sau tránh né ánh mắt của Lee Tae Yong.

Thực tế thì không nhìn ra được cái gì cả.

Quần áo của cậu vẫn sạch sẽ chỉnh tề, trên cổ không có dấu vết lung tung mờ ám nào, tư thế đi đường cũng không sai biệt lắm, không khác gì với cái hôm cậu rời khỏi phòng Lee Tae Yong.

Nhưng Lee Tae Yong thì đã quen với việc trêu đùa bắt nạt từ khi Lee Dong Hyuck còn nhỏ, y liền giơ tay lên định chọc vào eo cậu.

─ Chú Tae Yong!

Mark Lee đứng chắn trước mặt Lee Dong Hyuck, hắn giữ lấy cổ tay của Lee Tae Yong nhưng rất nhanh đã buông ra, trong ánh mắt để lộ một chút ý tứ cầu xin tha thứ.

Cái này thì Lee Tae Yong hiểu, ý của Mark Lee là hắn đã đem Lee Dong Hyuck xơi sạch sẽ rồi. Y tặc lưỡi một tiếng bảo Lee Dong Hyuck đi thu dọn hành lý, còn mình thì giữ Mark Lee ở lại.

Lee Dong Hyuck vừa đi khỏi thì sắc mặt Lee Tae Yong trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, cũng không thèm tránh né Jung Jae Hyun còn đang ở phía sau, chỉ nhàn nhạt nói:

─ Chuyện trước kia qua rồi thì cho qua. Nhưng nếu sau này bên cạnh cậu còn tòi ra thêm một Ahn Jun Su, Im Jun Su gì đó thì cho dù Dong Hyuck có tới cầu xin, tôi sẽ không đơn giản mà buông tha cho cậu như vậy.

Mark Lee không trình bày gì nhiều mà chỉ đứng tại chỗ nhận lấy lời dạy dỗ, sau đó hắn mới đáp:

─ Con biết rồi chú Tae Yong, con hiểu ý của chú.

─ Được rồi, cậu đi đi.

Lee Tae Yong căn bản không phải là người lắm lời, người khác muốn sống như thế nào thì đó là chuyện của người ta, từ trước đến nay không hề có liên quan gì tới y.

Nhưng đối với Lee Dong Hyuck thì khác.

Trong suốt những năm tháng ấy Jung Jae Hyun không hề ban cho y một chút hy vọng nào, nếu như không phải vì Lee Dong Hyuck lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh y, nếu như không phải vì bận tâm Lee Dong Hyuck còn nhỏ cần y chăm sóc thì y cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện quá khích gì nữa.

Lúc y lung lay sắp đổ gục bên bờ vực thẳm, là đứa nhỏ đó đã ở phía sau liều mạng kéo lấy y, mới khiến cho y không thật sự tan vỡ.

─ Thời gian này Min Hyung đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, anh không cần phải lo lắng quá đâu.

Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng của Lee Tae Yong không được tốt cho nên Jung Jae Hyun nhanh chóng tiến đến bên cạnh trấn an y.

Lee Tae Yong chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không nhiều lời nữa mà đi mở ngăn tủ ra thu dọn hành lý.

Jung Jae Hyun giúp y cất gọn mọi thứ vào trong chiếc vali, nhưng trong đáy lòng thầm nghĩ thật ra hắn rất ngưỡng mộ Mark Lee. Nếu có thể chọn lựa hắn thà rằng Lee Tae Yong chịu nói với hắn rằng nếu như em chịu nhận lỗi với anh thì anh sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho em như vậy.

Jung Jae Hyun biết rõ cả đời này hắn sẽ chẳng thể được nghe. Bởi vì không có chờ mong, không ôm hy vọng, từ lần đầu tiên đã tính toán đến tình huống xấu nhất cho nên Lee Tae Yong hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp. Nếu giữa hai người bọn họ xuất hiện bất kì vấn đề gì thì Lee Tae Yong sẽ lập tức xoay người rời đi, sẽ không liếc mắt nhìn đến hắn dù chỉ là một chút.

─ Đúng rồi.

Đột nhiên Lee Tae Yong dừng hết mọi động tác, quay sang nhìn Jung Jae Hyun nói:

─ Quan hệ giữa chúng ta không cần phải công khai ra đâu.

Jung Jae Hyun sửng sốt, khẽ nhíu mày hỏi:

─ Tại sao?

─ Tại sao?

Lee Tae Yong hỏi lại một câu, có chút buồn cười mà đáp:

─ Ở Seoul nhiều năm như vậy anh cũng coi như có một ngọn cờ của riêng mình, anh không muốn tiếp tục để người ta chê cười thêm nữa.

Trước kia Lee Tae Yong giống hệt như một kẻ điên vì tình, điều tiếc nuối nhất chính là không thể khiến cho tất cả người dân Đại Hàn cùng biết Jung Jae Hyun hoàn toàn thuộc về mình, sau đó thì tan tan hợp hợp, để cho người khác xem trò cười suốt mấy năm qua y thật sự chán ngấy rồi.

Sống bình lặng một chút đối với y đối với cả Jung Jae Hyun mới là phương án tốt đẹp nhất. Lỡ như hai người bọn họ đến cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau thì cũng đỡ phải lãng phí miệng lưỡi để giải thích với người ngoài, y thật sự muốn từ bỏ chứ không phải đang cố gắng diễn trò trước mặt Jung Jae Hyun.

Jung Jae Hyun đứng ở bên cạnh nghe Lee Tae Yong nói xong, hắn bèn tự mình thu dọn nốt chỗ hành lý, hiển nhiên là không có ý muốn nói gì thêm nữa, chỉ có thể đem những lời còn sót lại trong miệng nuốt hết xuống mà thôi.

Lee Tae Yong và Lee Dong Hyuck đã ở chỗ này tận nửa năm, đồ đạc quá nhiều đem đi một lần thì không thể hết, phần lớn còn lại phải gửi về sau. Đặc biệt là đống đồ ăn vặt của Lee Dong Hyuck, dù đem chia ra bên ngoài rất nhiều rồi nhưng vẫn còn không ít, cậu không nỡ ném đi nên tìm đủ mọi cách nhét cả vào trong vali.

Suýt chút nữa Lee Tae Yong đã bắt cậu ở lại chỗ này mở một cửa hàng bán đồ ăn vặt, khi nào bán xong thì mới cho về.

Bọn họ ngồi xe tới sân bay, nghỉ ngơi chỉnh đốn, thời gian bay dự kiến trong khoảng hơn bốn tiếng đồng hồ. Người bình thường ngồi lâu như vậy cũng sẽ khó chịu, càng đừng nói đến những tình huống đặc biệt như Lee Dong Hyuck.

Lee Tae Yong thấy cậu cứ nhích tới nhích lui mãi, đặt mông chỗ nào cũng không tìm được vị trí thoải mái, y nghiêng đầu nhìn Mark Lee bằng ánh mắt không chút kiên nhẫn:

─ Rõ ràng cậu biết phải quay về thế mà chẳng chịu nhịn thêm mấy ngày nữa? Nhất định phải chọn ngay lúc này mà làm chuyện đó?

Lee Dong Hyuck sửng sốt, vừa định nói chuyện thì Mark Lee liền siết chặt tay cậu, mở miệng nói:

─ Xin lỗi chú, là do con suy nghĩ không chu toàn.

Kim Do Young ở bên cạnh cảm thấy đỏ hết cả mặt mày, chỉ vào Lee Tae Yong mà anh... anh... anh... hết nửa ngày nhưng vẫn không nói nên lời. Muốn nói với y rằng dù sao cũng là bậc trưởng bối nhưng lại không thể lựa lời mà khuyên nhủ, thật khiến người ta hổ thẹn đến chết mà.

Lee Tae Yong đâu quan tâm.

Lee Dong Hyuck cúi thấp đầu, bất an nắm lấy ngón tay của Mark Lee, vừa nắn đầu ngón tay hắn chơi đùa vừa cảm thấy oan ức cho hắn quá, rõ ràng là do cậu thèm khát Mark Lee của cậu trước, Mark Lee của cậu là bị cậu dụ dỗ nên mới… Hơn nữa qua ngày hôm sau Mark Lee đã lập tức chạy đi mua thuốc, còn ở trong phòng chăm sóc cho cậu hết nguyên một ngày.

Tuy rằng lúc bôi thuốc... Lee Dong Hyuck nghĩ tới đây cả gương mặt lại bắt đầu nóng lên.

Mark Lee vẫn luôn chú ý tới Lee Dong Hyuck, hắn đưa tay lên thử độ ấm trên trán cậu rồi nhíu mày hỏi:

─ Sao mặt em lại đỏ như vậy? Cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?

Lee Dong Hyuck xấu hổ lắc đầu.

Lúc bọn họ về tới Seoul thì trời đã sẩm tối, đám người từ trong đại sảnh bước ra liền nghe thấy một giọng nói rất lớn:

─ Anh Tae Yong ơi!

Lee Tae Yong nương theo âm thanh mà nhìn qua, còn chưa kịp đáp lại thì người nọ đã bổ nhào vào trong ngực của y.

Lee Tae Yong bất ngờ bị tông trúng nên phải lùi về phía sau một bước, sau khi đứng vững mới nghe thấy giọng nói của người ở trong vòng tay mình có chút nức nở, lí nhí nói một câu:

─ Anh Tae Yong à, anh khỏe lại thật rồi!

Cõi lòng trong phút chốc trở nên chua xót, Lee Tae Yong nhẹ nhàng vỗ lên lưng đối phương mỉm cười nói:

─ Này Cho Yi Hyun, phiền em suy xét đến tâm trạng của ông xã nhà em một chút đi, người ta đang đứng ở phía trước trừng mắt nhìn anh đó.

Cho Yi Hyun phụt cười thành tiếng, buông Lee Tae Yong ra rồi lùi về phía sau, hít hít mũi chớp chớp mắt. Lại nghiêm túc quan sát anh Tae Yong một lượt từ đầu đến cuối, nhìn thấy mặt mày anh ấy không hề lộ ra chút yếu đuối nào, dường như đã trở lại bộ dạng lúc cô mới quen biết, tảng đá đang đè nặng trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm rơi xuống.

Park Solomon đi tới gật đầu chào hỏi những người bên cạnh, tiếp theo đó mới nói:

─ Xe đang đỗ ở phía trước, để bọn em đưa anh đến đó.

Trước khi quay về Seoul Lee Tae Yong đã nhờ Cho Yi Hyun giúp y tìm chỗ ở, việc này Jung Jae Hyun cũng biết. Y nói với Cho Yi Hyun là trong hôm nay sẽ về đến, nhưng quả thật không nghĩ tới bọn họ lại tới tận đây để đón mình.

Thời gian khá muộn rồi, vì không muốn nghe theo sắp xếp của Jung Jae Hyun về nhà ăn cơm nên y nói với hắn:

─ Giờ anh đi xe cùng với Lomon, ngày mai sẽ tới chỗ em để đón Sung Chan.

Sau đó lại nhìn về phía Lee Dong Hyuck:

─ Nhóc con cứ yên tâm nghỉ ngơi ít ngày, không cần phải lo lắng cho chú.

Lee Dong Hyuck tiến lên một bước, không yên tâm nói:

─ Chú Tae Yong à, một mình chú-

─ Một mình chú thì chỉ cần lo cho bản thân thôi. Nếu nhóc con đi theo thì sẽ phải chăm sóc cho cả con nữa.

Lee Tae Yong vô tình cắt ngang lời của cậu.

Lee Dong Hyuck nghe xong chỉ khẽ dạ một tiếng, cậu yên lặng lùi về bên cạnh Mark Lee.

─ Vậy anh đi đây.

Cuối cùng Lee Tae Yong quay sang gật đầu với Jung Jae Hyun, sau đó đi theo Park Solomon và Cho Yi Hyun tới chỗ bọn họ đang đậu xe.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, từ phía sau bất chợt có người gọi tên y.

Lee Tae Yong ngừng bước chân, vừa mới quay đầu còn chưa kịp phản ứng thì bất ngờ nhận được một cái hôn thật êm thật nhẹ lên trán, người hôn y còn nói tiếp:

─ Ngày mai em sẽ tới đón anh.

Lee Dong Hyuck đứng cách đó không xa liền trừng lớn mắt, vẻ mặt của Kim Do Young thật chẳng khác gì đang hóng hớt, còn Lee Tae Yong thì cạn hết mọi loại ngôn ngữ liếc mắt nhìn Jung Jae Hyun một cái, hóa ra những lời chiều nay y nói là vô ích à?

Thấy Park Solomon cùng Cho Yi Hyun đang ở bên xe chờ đợi nên y không tiếp tục dây dưa thêm với Jung Jae Hyun nữa, đi về phía trước để hành lý vào trong cốp kế đó mới leo lên ghế sau.

Vừa lên xe xong Cho Yi Hyun liền xoay đầu nhìn Lee Tae Yong, hoàn toàn không nghe ra được giọng điệu của cô nàng là đang vui hay không vui:

─ Anh và anh Jae Hyun quyết định quay về bên nhau rồi ạ?

Lee Tae Yong không định lừa gạt bọn họ cho nên đành phải nói sự thật:

─ Tạm xem là như vậy.

Cho Yi Hyun gật đầu không hỏi gì thêm nữa. Cô lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Lee Tae Yong nói:

─ Tae Yong-oppa, anh xem xem người này thế nào?

Lee Tae Yong cảm thấy dở khóc dở cười:

─ Sao vẫn còn muốn chọn đối tượng cho anh vậy?

Lúc này Park Solomon đang lái xe cũng tiếp lời, tức giận nói:

─ Ông không biết đó thôi, em ấy cả ngày cứ lo tìm đối tượng cho ông, không chỉ vơ vét ảnh trai đẹp ở khắp mọi nơi mà còn hỏi thăm cả gia thế bối cảnh phương thức liên hệ của người ta, ngay cả ghen em cũng không biết nên ghen như thế nào!

Lee Tae Yong lập tức nghiêm mặt nói:

─ Này Cho Yi Hyun, vì hạnh phúc gia đình của em và bác sĩ Lomon, anh xin em một vừa hai phải thôi.

─ Anh làm sao vậy? Thế giới này trai xinh gái đẹp nhiều như thế, tại sao anh cứ nhất quyết phải treo cổ trên cùng một cái cây chứ?

Lee Tae Yong không nhịn được bật cười, lắc đầu hỏi:

─ Theo ý của em thì bây giờ anh thấy em cũng như vậy đấy, em vẫn còn nhìn trúng cái cây này à?

Cho Yi Hyun sửng sốt, nhưng không hề có nửa điểm chột dạ, hợp tình hợp lý mà đáp:

─ Ai quy định anh không thể vừa xem trai đẹp vừa treo mình ở trên cây cơ chứ?

Park Solomon ở phía trước càng nghe càng buồn cười, thầm nghĩ may là Jung Jae Hyun không theo chân bọn họ ở cùng một không gian, nếu không thì việc này chẳng biết sẽ phải kết thúc như thế nào.

Bọn họ ăn cơm tối với Lee Tae Yong xong thì trực tiếp đưa y đến chỗ ở mới. Nơi này là một khu nhà rất an tĩnh. Nội thất khá tinh tế, tầng một có phòng dành cho trẻ em còn có cả bảo mẫu chuyên môn chăm sóc, ngay cả tủ lạnh cũng đã được chất đầy các nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Lee Tae Yong sợ mình nói nhiều quá ngược lại sẽ có cảm giác hơi khách khí, y trịnh trọng nhìn về phía hai vợ chồng bọn họ nói ra lời cảm ơn sâu sắc.

Cho Yi Hyun chỉ cười:

─ Chờ anh thu xếp xong xuôi rồi em sẽ mang hai nhóc song sinh đến đây để chơi với Sung Chan-ie.

Trời đã về khuya cho nên bọn họ không ở lại lâu, lúc Lee Tae Yong tiễn bọn họ ra cửa thì đột nhiên Park Solomon nhìn y chằm chằm, sau đó cậu cuộn chặt nắm tay giơ lên đấm nhẹ vào ngực y, nói:

─ Anh đó, nửa năm phục hồi chức năng quả thật không dễ dàng đâu… Sau này phải nhớ đừng lăn lộn mù quáng nữa.

Lee Tae Yong gật đầu đồng ý ngay:

─ Không lăn lộn, năm tháng sau này nhất định sẽ an phận, giúp mọi người ăn chay niệm Phật làm việc thiện.

Park Solomon đấm nhẹ thêm một cái, trừng mắt nhìn y mắng:

─ Anh lại nói nhăng nói cuội.

Bọn họ rời khỏi, Lee Tae Yong thu dọn hành lý đơn giản, rửa mặt sạch sẽ xong mới lên giường nằm.

Trước khi trở về y dự đoán trước rất nhiều, nhưng khi thật sự trở về lại phát hiện hình như không có gì là không thích ứng được. Có lẽ là do con đường sau này y đã sắp xếp ổn thỏa, lòng người đã định nên chẳng còn gì để mà phải lo lắng nữa, rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ.

Ngày hôm sau Lee Tae Yong cũng không vội đến nhà Jung Jae Hyun để đón Jung Sung Chan mà ở nhà gặp mặt mấy dì quản gia trước, cuối cùng tạm chọn ra được một người làm việc gọn gàng sạch sẽ, nhìn hợp mắt nhất.

Thấy giờ hẹn với Jung Jae Hyun sắp đến, Lee Tae Yong dặn dò dì quản gia ở nhà nhớ chuẩn bị bữa tối, xong xuôi mới đi xuống lầu.

Xe đã chờ sẵn ở dưới lầu, Lee Tae Yong nhanh chóng leo lên xe, nhưng Jung Jae Hyun thì lại không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào y mấy giây rồi hỏi:

─ Anh không định cho em lên nhà để nhìn một chút sao?

Lee Tae Yong liếc hắn một cái, buồn cười đáp:

─ Cũng chẳng phải biệt thự cao cấp gì, chẳng lẽ còn phải mời em lên tận nơi tham quan ư?

Dứt lời liền nói với tài xế:

─ Lái xe đi.

Jung Jae Hyun lại nhìn Lee Tae Yong, qua một lúc lâu hắn vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Từ sau khi trở về tuy rằng mọi việc đều sẽ báo trước với hắn, nhưng hắn vẫn không có cách nào để nhúng tay vào trong đó. Lee Tae Yong thà nhờ vả vợ chồng Cho Yi Hyun giúp đỡ chứ chẳng thèm nghĩ tới việc mở miệng nhờ vả hắn. Thậm chí một người thông minh như Lee Tae Yong thừa biết là hắn muốn tới chỗ ở của y, muốn gần gũi y nhiều hơn nhưng y vẫn như cũ tránh đi đề tài này.

Trong lòng khó tránh khỏi hụt hẫng. Ừ thì Lee Tae Yong sẽ hôn hắn đấy, sẽ lên giường với hắn đấy, cũng không kiêng dè bất kì một hành động thân mật nào. Nhưng mà trong cuộc sống của Lee Tae Yong, y thật sự không muốn có chút liên quan nào tới hắn, không muốn dựa dẫm vào hắn, càng không cho phép nhân sinh của hai người tiếp tục dây dưa bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro