105, Cô Ji Min cũng thích anh Tae Yong lắm, bởi vì...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ một trăm lẻ năm: Cô Ji Min cũng thích anh Tae Yong lắm, bởi vì...

『 ─ Quý khách, mời đi bên này.

Yu Ji Min nghe được âm thanh của người phục vụ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lee Tae Yong đang cởi áo khoác ra đưa cho người phục vụ kia, kế đó mới từ cửa đi vào.

─ Anh Tae Yong à, anh thật sự sẽ tới tận đây ư?

Yu Ji Min vì kinh ngạc mà trừng lớn mắt.

Lee Tae Yong phớt lờ đi chút chuyện nhỏ lại xé ra to này, y lập tức ngồi xuống đối diện với Yu Ji Min.

Yu Ji Min theo bản năng bèn rót rượu ra cho Lee Tae Yong, nhưng nửa đường mới nhớ tới việc thân thể y vừa khôi phục cho nên liền ngừng động tác lại, gọi người phục vụ đưa tới một cốc nước hoa quả. Lee Tae Yong tiếp lời, nói mình chỉ cần cốc nước ấm.

Từ khi Lee Tae Yong trở về Yu Ji Min vẫn chưa có dịp gặp mặt y. Lúc này mới thật cẩn thận mà đánh giá đối phương, nhìn thấy Lee Tae Yong giữ vững phong độ nhẹ nhàng, mặt mày không còn vẻ lạnh nhạt xa cách như trước, đoán chắc Lee Tae Yong đang sống rất tốt nên cũng mừng thay cho y. Tiếp theo đó lại làm ra vẻ khó xử nói:

─ Nhìn anh Tae Yong như vậy... Có lẽ em đã lỡ yêu anh mất rồi, phải làm sao bây giờ?

Hôm nay Yu Ji Min thay đổi phong cách ăn mặc không giống như trước đây, hôm nay cô nàng diện váy vóc màu trắng nữ tính, mái tóc dài ép thẳng buông xõa ở phía sau, ngũ quan ảo diệu, nốt ruồi bên dưới khóe môi phải làm điểm nhấn duyên dáng, thật sự xinh đẹp đến mức rúng động lòng người.

Nếu đổi lại là một người đàn ông khác có lẽ tim anh ta đã sớm đập loạn nhịp.

Từ lúc Lee Tae Yong quen biết Yu Ji Min cho đến tận bây giờ dường như mỗi lần gặp y luôn phải nghe mấy lời như thế này, nhưng mà y đã miễn dịch từ lâu lắm rồi. Mà y cũng biết rất rõ, chuyện này cùng lắm chỉ là do Yu Ji Min rảnh rỗi nói đến nghiện miệng, không tính là đùa cợt cho nên chẳng có ai coi trọng cả.

─ Nói đi, em muốn anh giúp chuyện gì?

Lee Tae Yong không hiểu phong tình, ngay lập tức mở miệng hỏi.

─ Anh gấp như vậy làm gì, lâu ngày không gặp hẳn là nên ôn lại chuyện xưa chứ.

Phục vụ bưng nước đến, đợi người ta rời đi cô mới nói tiếp:

─ Lúc ở viện điều dưỡng em đã vài lần nói với anh Jae Hyun rằng em muốn xin số điện thoại mới của anh nhưng anh ta cứ nhất quyết không cho em. Người đàn ông có máu chiếm hữu cao như vậy mà anh cũng chịu được ạ?

─ Rốt cuộc thì em...

─ Hay anh suy xét lại thử đổi sang người khác có được không? Em thấy chúng ta rất xứng đôi. Người ta nói anh tàn nhẫn độc ác, em cũng có rất nhiều mỹ danh ở bên ngoài, so với anh không kém hơn tấc nào. Hai chúng ta thành một đôi nói không chừng xấu với xấu lại thành tốt?

Vừa mới dứt câu đã khẽ mỉm cười không chút đứng đắn.

Lee Tae Yong thấy Yu Ji Min nói chuyện còn vui vẻ hơn trước nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười. Chờ cô nói xong y mới nhàn nhạt đáp:

─ Nếu đã làm thì không cần phải hối hận, thị phi đúng sai do chính em định đoạt. Những người khác đều không phải Yu Ji Min em, cũng không sống cuộc sống của Yu Ji Min, hà tất gì phải quan tâm đến việc họ đặt mỹ danh cho em chứ?

Yu Ji Min sửng sốt, nụ cười khoa trương trên gương mặt dần biến mất, sau đó lại uống một hơi cạn sạch ly rượu. Quả thật cô rất thích anh Tae Yong, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy người đàn ông này quá mức nhạy bén, ở trước mặt anh ấy tâm sự gì cũng không giấu được, nhưng được nói chuyện với anh Tae Yong là một việc hết sức vui vẻ.

─ Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, nếu nghĩ không ra em hẳn sẽ không chờ đến hôm nay... Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

─ Đúng là chuyện gì cũng không thể gạt được anh mà.

Yu Ji Min rót thêm rượu nhưng không uống, ngón tay cô đặt lên miệng ly vẽ thành vòng tròn, sau một lúc lâu mới cười như có như không hỏi:

─ Anh nói xem nếu em thích một người nhưng người đó không thích em. Em có nên trói người ta lại sau đó ném lên giường hay không? Hay là nên chuốc say người đó xong rồi mượn rượu làm loạn?


Lee Tae Yong nhất thời không nói nên lời, nhưng y không có tư cách để đi chỉ trích bởi vì lúc trước y cũng từng làm thế với Jung Jae Hyun... Nhưng nếu làm theo cách này thì thật sự rất sai lầm, Yu Ji Min không giống y, cô ấy là phụ nữ thì sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường tới như vậy?

Yu Ji Min nhướn mắt, móng tay gõ nhẹ lên bàn bực bội nói tiếp:

─ Em cũng biết không thể thực hiện được, nhưng em nên làm gì bây giờ đây? Mà anh đừng có nói với em là em nên rửa tay gác kiếm, dùng hành động dịu dàng săn sóc để gây ấn tượng với đối phương...

Cô mở to mắt:

─ Vậy thì anh giết em luôn đi cho rồi.

─ Người đó đã có người trong lòng rồi ư?

Lee Tae Yong hỏi.

─ Theo điều tra của em, mấy năm gần đây ngoại trừ chủ nhà là một bà thím U50 thì bên cạnh cậu ta cũng chỉ có một người khác giới là em thôi.

─ ...

Lee Tae Yong để lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.

─ Cậu ta không thích đàn ông đâu anh ơi...

Lee Tae Yong thở dài, không có người trong lòng cũng không thích phái nam, một người đàn ông như vậy y quả thực không thể nghĩ ra lí do vì sao cậu ta không thích Yu Ji Min.

Lee Tae Yong tự hỏi bản thân rằng nếu y không yêu Jung Jae Hyun, nếu y quen biết Yu Ji Min trước khi gặp được Jung Jae Hyun, y nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.

Yu Ji Min không muốn chơi trò tôi nói anh đoán nữa nên bèn nói tên của người đó ra, lại kể quá trình cô đem lòng yêu người ta như thế nào, sau đó tự chế giễu bản thân:

─ Em biết là em tự mình đa tình. Bảo vệ cho em chẳng qua đó là công việc của cậu ta, nếu đổi thành một cô gái khác thì cậu ta cũng sẽ làm giống như vậy. Nhưng mà em thích cậu ta, cho dù biết cậu ta là người kém cỏi nhất trong số những người em chọn lựa thì em vẫn thích.

Lee Tae Yong nghe cả câu chuyện xong, có điều y không thể phát hiện ra nỗi thống khổ vì cầu mà không được gì ở đây. Tên vệ sĩ này phải yêu nghề kính nghiệp đến mức nào mới có thể không lo cho mạng của mình như vậy? Thời điểm nguy cấp nhất còn đem ra khẩu súng duy nhất đưa cho Yu Ji Min rồi tự mình chạy ra chịu chết. Vì tiền sao? Cho dù tiền có nhiều thì người chết là hết, có thể đem vào trong quan tài hưởng thụ được chăng?

Lee Tae Yong đã gặp qua Han Seo Jun, y không nhớ rõ người kia trông như thế nào, nhưng cậu ta đối với Yu Ji Min quả thực là luôn theo sát từng bước, cảnh giác đến cực hạn.

─ Thế còn những người khác đâu?

─ Cha mẹ cậu ấy đều không còn, chỉ còn một người em gái đang sống nhờ nhà của người chú ở Gyeongseong. Mấy ngày nay về Seoul nên em cho cậu ta đi về thăm cô em rồi.

Vẻ mặt của Lee Tae Yong trầm ngâm không nói gì thêm.

Khi nói chuyện Yu Ji Min đã uống thêm vài ly rượu nên giờ gương mặt hơi ửng đỏ, trong người đã có chút men say, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác nói:

─ Xin lỗi anh Tae Yong nhiều nha, em biết gọi anh tới đây quả thật là quá đường đột. Nhưng mà mấy ngày nay chỉ cần em tới gần cậu ấy liền tìm mọi cách để tránh đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái. Em khó chịu kêu cậu ta mau biến đi sau đó cậu ta biến mất thật luôn...

Yu Ji Min hừ lạnh một tiếng:

─ Giống như cục đá trong nhà vệ sinh ấy, vừa thối lại vừa cứng.

─ Lòng em nghẹn khuất khó chịu, em không biết nên nói với ai. Em cũng biết nếu em muốn thì bạn bè nào cũng có thể tìm được. Cơ mà đa số ngoài mặt thì an ủi nhưng sau lưng lại mắng em là đĩ điếm súc sinh, nói em đi được đến ngày hôm nay không biết đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông,... Anh Tae Yong thì lại sống thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, em nói với anh những chuyện này cũng không sợ bị anh coi thường hay lợi dụng.

Di động của Lee Tae Yong khẽ vang lên, là Jung Jae Hyun gửi tin nhắn tới hỏi y khi nào mới trở về. Y rũ mi mắt trả lời sau đó nhìn về phía Yu Ji Min nói:

─ Em gửi địa chỉ báo cho cậu ta biết anh và em đang ở bên nhau, nếu đêm nay cậu ta không tới thì em sẽ ước định cùng anh.

─ Hả?

Yu Ji Min mở to mắt ngây ngốc nhìn y, như là không kịp phản ứng lại.

Lee Tae Yong đã kiên nhẫn hết mức, thả chậm tốc độ nhắc lại một lần nữa, còn bổ sung thêm:

─ Đừng hỏi tại sao, chỉ cần làm theo lời anh nói thôi.

Ở nhà họ Jung.

Lúc quản gia Nam đến khuyên lần thứ ba, Jung Jae Hyun đang ngồi ở trên thảm nhìn Lee Je No và Jung Sung Chan ghép các khối gỗ.

─ Cậu Jae Hyun à, nếu cậu muốn chờ cậu Tae Yong thì cũng nên dùng chút gì lót dạ trước đi đã. Gần chín giờ rồi, sao có thể chịu đói như vậy được?

Màu sắc của những khối gỗ vô cùng đẹp mắt, các góc cạnh của hình vuông được mài giũa bóng nhẵn trông y hệt như những viên đường to. Jung Sung Chan vẫn luôn muốn nhét chúng vào trong miệng nhưng đều bị Lee Je No ngăn cản.

Lúc này Lee Je No đang xem bản thiết kế để tìm mẫu, bé con nhân lúc anh trai mình không chú ý liền lén cầm một cái khối gỗ há miệng định cắn.

Mắt thấy mình sắp thành công đến nơi thì đột nhiên có một bàn tay to lớn từ trên trời rơi xuống, thế là lại làm hỏng chuyện tốt của bé con rồi.

Jung Jae Hyun lấy khối gỗ ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy kia vẫn đuổi theo không chịu buông tha cho khối gỗ, hắn buồn cười gãi cằm của bé con rồi nói với quản gia Nam:

─ Để cháu chờ thêm một chút, hẳn là anh ấy sắp về rồi.

Quản gia Nam thở dài, sau khi Lee Tae Yong vội vã rời đi Jung Jae Hyun vẫn luôn chờ đợi.

Tới giờ dùng cơm tối, chăm cho hai đứa trẻ ăn no xong mọi người cũng theo hắn mà chờ. Thấy thời gian càng lúc càng muộn, Jung Jae Hyun không muốn để bọn họ đợi cùng, một mình hắn chờ đến lúc này đến bữa tối cũng chưa ăn.

Lee Je No lật sang một giao diện mới, đưa bản thiết kế đến trước mặt Jung Sung Chan:

─ Em nhìn nè!

Jung Sung Chan một tay nắm lấy khối xếp gỗ hình trụ gõ lộc cộc lên tập tranh, lại cúi đầu nhìn vào bức ảnh, kế đó dùng bàn tay nhỏ xinh chụp lấy cổng vòm của tòa lâu đài trên bản đồ.

Jung Jae Hyun gom những khối xếp gỗ trước mặt muốn xây chúng thành một tòa lâu đài nhỏ.

Hắn ngồi chơi với các con, giúp Lee Je No tìm các khối xếp gỗ rồi thỉnh thoảng dùng tay xoa gương mặt mũm mĩm của Jung Sung Chan, thời gian chờ đợi vì vậy mới không quá gian nan.

Cái lúc mà Lee Tae Yong đi ra ngoài, ban đầu hắn lo lắng y đang lái xe nên không dám gọi điện hay nhắn tin. Gặng hỏi hồi lâu y chỉ nói đừng đợi chứ không nói sẽ không quay trở lại.

Cho nên hắn vẫn luôn chờ.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Lee Tae Yong bằng lòng thì tự khắc sẽ nói cho hắn nghe. Còn nếu không muốn nói dù có truy vấn thế nào cũng chỉ khiến y cảm thấy phiền chán mà thôi.

Đến nỗi mà phải phái người đi theo thì càng không cần nghĩ tới, nếu hắn làm vậy Lee Tae Yong sẽ cảm thấy là hắn đang giám sát y, không biết còn tức giận đến mức nào nữa.

Jung Jae Hyun càng nghĩ càng cảm thấy bất lực. Trước đây hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, bây giờ thì lại chẳng khác nào đang chật vật từng bước trên làn băng mỏng.

Nhưng cho dù có hèn mọn bị động như thế nào trong mắt người khác hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Vì để trong phòng có không khí náo nhiệt hơn cho nên TV vẫn luôn được mở. Hình ảnh phóng viên tươi cười xán lạn trên màn hình, sau lưng là bảng đèn LED đang đếm ngược cùng với âm thanh của đám đông reo hò, rằng đúng 0 giờ sẽ có màn biểu diễn pháo hoa nghệ thuật, rất nhiều người đã tụ tập trên quảng trường để chào đón khoảnh khắc đặc biệt này cùng với những người bên cạnh mình.

Kim giây cứ quay vòng rồi lại quay vòng, bất tri bất giác đã đến mười giờ.

Lúc điện thoại vang lên Jung Jae Hyun còn nghĩ là của Lee Tae Yong, vừa lấy ra không ngờ lại là Jeon Jung Kook.

Hắn nghe điện thoại, bên kia vừa mở miệng đã lập tức hỏi: "Này Jae Hyun, ông Tae Yong có đang ở bên cạnh cậu không vậy?"

"Không có, sao thế?" Jung Jae Hyun cau mày.

Đột nhiên Jeon Jung Kook có chút lắp bắp: "Không phải, tôi, tôi nói với cậu chuyện này... Cậu, cậu nghe xong đừng kích động... Lúc nãy tôi ở câu lạc bộ, khi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một người rất giống ông Tae Yong nhà cậu đang ôm một người phụ nữ đi... Đi..."

"Không thể nào." Vẻ mặt Jung Jae Hyun lạnh xuống, thật là uổng phí lắng nghe nên đã ngắt ngang lời Jeon Jung Kook.

"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng này đâu! Người đó từ thang máy bên cạnh đi ra nhưng nhanh quá nên không thấy rõ, tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt... Tôi, tôi đã lén chụp một tấm hình, tự cậu nhận diện đi!"

Cách một cái điện thoại Jeon Jung Kook cũng có thể cảm nhận được nguồn áp lực cực thấp đến từ trên người Jung Jae Hyun, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp thắt lại, nhanh chóng nói xong rồi tắt luôn điện thoại.

Jung Jae Hyun siết chặt chiếc di động, sắc mặt càng thêm âm trầm. Không tới vài giây liền nhận được tấm ảnh trên Kakaotalk.

Có lẽ là chụp vội, ở khoảng cách hơi xa trên dãy hành lang dài bắt được một người đàn ông với bóng hình cao gầy đĩnh bạt. Cho dù không phải là hình chụp chính diện nhưng từ cổ tay mảnh mai đang ôm lấy cổ của người ấy, từ khuỷu tay của người ấy lại có cả đôi chân buông thõng xuống, cùng với làn váy che đến cẳng chân, dù đoán mò cũng có thể biết người đang được ôm trong lòng là giới tính nữ.

Jung Jae Hyun giật thót ngay tại chỗ, nhất thời cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh mình dường như đều biến mất.

Bóng dáng này...

Sao hắn có thể không nhận ra.

Hắn đã bao lần ôm lấy người này từ phía đằng sau, vòng tay vây người này ở trong ngực, rải những nụ hôn lên khắp đường xương hàm và cả đôi mắt xinh đẹp cuốn hút đó.

Đột nhiên Jung Jae Hyun đứng bật dậy, suýt chút nữa đã bị bàn trà nhỏ dưới chân làm cho vấp ngã, nhưng hắn không dừng lại dù chỉ một giây, cầm lấy di động cùng chìa khóa xe cứ như vậy mà xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không kịp mang theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro