52, Lee Dong Hyuck là gì đối với Mark Lee?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ năm mươi hai: Lee Dong Hyuck là gì đối với Mark Lee?

Khi Kim Do Young đến văn phòng của Jung Jae Hyun còn cố ý hỏi thư kí xem Lee Tae Yong có tới đó hay không.

Cô thư kí nhìn anh gật đầu, nói thêm với anh rằng Giám đốc Lee mới vào không lâu thì lập tức rời đi, lúc đi ra hình như sắc mặt không được tốt cho lắm.

Kim Do Young ngẩn ra, trong lòng thầm hỏi có phải hai cái người này lại cãi nhau nữa rồi hay không? Đương nhiên anh cảm thấy nếu họ còn có thể cãi nhau thì chính là chuyện tốt, bởi nếu ngay cả cãi nhau cũng không có thì coi như xong đời.

Kim Do Young đã chuẩn bị tinh thần khi đi vào sẽ gặp một Jung Jae Hyun mặt mày đen thui, ai ngờ được Jung Jae Hyun không những không nổi giận mà còn cau mày nhăn nhó trông có vẻ mất hết cả hồn vía.

Thấy Kim Do Young đi vào Jung Jae Hyun cũng chỉ đưa mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn không nói chuyện.

Kim Do Young đến gần hỏi:

─ Giám đốc Lee cùng Yu Ji Min thương lượng xong rồi ư?

Jung Jae Hyun khẽ  một tiếng, đem hợp đồng mà Lee Tae Yong mới mang về đẩy tới trước mặt anh.

Kim Do Young còn chưa kịp cầm lên xem, trước tiên bị cái nhẫn trên tay Jung Jae Hyun thu hút khiến cho anh sợ ngây cả người.

Jung Jae Hyun chưa bao giờ mang bất kì một món trang sức nào, đừng nói là những vật mang ý nghĩa đặc biệt như nhẫn, hơn nữa lại còn là mang trên ngón áp út...

Là ngón áp út! Có ý gì đây?

Đầu tiên Kim Do Young nghĩ ngay tới Lee Tae Yong, nhưng lại cảm thấy không đúng cho lắm.

Không phải thư kí nói lúc Lee Tae Yong rời đi sắc mặt rất khó coi hay sao? Hơn nữa quan hệ hiện tại giữa y và Jung Jae Hyun giống hệt như một sợi thun bị kéo căng không biết khi nào sẽ đứt, làm sao có thể đột ngột phát triển nhanh tới mức như vậy?

Không phải Lee Tae Yong, bên cạnh Jung Jae Hyun cũng đâu còn ai khác, vậy thì chính là Choi Jun Ki.

Chuyện này so với những gì Kim Do Young đã đoán trước nên không có gì sai biệt.

Mặc dù Jung Jae Hyun rất quan tâm lo lắng cho Lee Tae Yong, nhưng khi mọi việc được giải quyết xong một lần nữa đi vào quỹ đạo, vấn đề giữa hắn và Lee Tae Yong cũng dần lộ rõ. Cuối cùng hắn vẫn sẽ lựa chọn Choi Jun Ki.

Kim Do Young thầm thở dài trong lòng nhưng không dám nói gì cả. Anh cầm lấy bản hợp đồng nhìn sơ qua, cuối cùng nhìn thấy chữ ký của Yu Ji Min anh cảm thấy vô cùng bất lực.

Lee Tae Yong này đúng thật là, đến tận bây giờ cũng không để cho Jung Jae Hyun phải chịu bất kì tổn thất nào.

Kim Do Young hỏi:

─ Chuyện của Lee Dong Hyuck chúng ta có cần hỗ trợ không?

Lee Tae Yong ngụy tạo cái chết của Lee Dong Hyuck chuyện này bọn họ cũng biết, nhưng nếu Lee Tae Yong không nói gì thì bọn họ cũng sẽ không hỏi tới, lại càng không nhúng tay vào.

Jung Jae Hyun nói:

─ Anh xem xét đi, xem anh ta muốn làm thế nào anh cứ tận lực phối hợp là được.

Kim Do Young gật đầu, thu lại hợp đồng chuẩn bị rời đi. Đến lúc sắp đi còn mải suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói một câu với Jung Jae Hyun:

─ Jae Hyun à, chúc mừng em nhé.

Jung Jae Hyun nhíu mày:

─ Anh chúc mừng em cái gì?

Ánh mắt Kim Do Young dừng ở chiếc nhẫn, có chút do dự nói tiếp:

─ Chúc mừng em với cậu Choi-

Anh còn chưa nói xong thì đã bị Jung Jae Hyun lạnh giọng cắt ngang:

─ Ai nói với anh là Choi Jun Ki?

Kim Do Young hoàn toàn ngây ngốc luôn rồi, không phải Choi Jun Ki thì còn có thể là ai? Ai mà có bản lĩnh lớn như thế, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã khiến Jung Jae Hyun vĩ đại cam tâm tình nguyện đeo nhẫn lên ngón áp út?

Những gì Kim Do Young đang nghĩ đều viết hết lên mặt anh nhưng Jung Jae Hyun không thèm để ý, vẻ mặt hắn ảm đạm như có cuồng phong sắp tới:

─ Không có việc gì, anh ra ngoài trước đi.

Kim Do Young lên tiếng, khi đi ra ngoài trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc. Gần đây anh không thấy bất kì gương mặt mới nào ở bên Jung Jae Hyun cả, chẳng lẽ là những người trước kia? Nhưng mà những người trước đó là ai anh không tài nào nhớ ra nổi.

Kim Do Young đi rồi, Jung Jae Hyun bực bội nâng tay lên muốn đem chiếc nhẫn tháo ra. Kết quả vừa mới chạm vào liền phát hiện nó cũng có vài phần ấm áp, không hề lạnh lẽo giống như lúc mới mang lên, động tác cũng vì thế mà ngừng lại.

Nhẫn này là nhẫn đôi, một năm trước Lee Tae Yong đã đưa nó cho Jung Jae Hyun. Bên ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không được thiết kế tinh xảo càng không được nạm kim cương, nhưng ở phía bên trong lại khắc tên viết tắt của bọn họ.

→ JH♡TY

Sau khi ở bên nhau, giữa bọn họ hiểu rõ rằng mối quan hệ này không hề quang minh chính đại, càng chưa nói tới đôi bên có tình cảm, cho nên trong sinh hoạt cũng rất ít khi tiếp xúc.

Đưa nhẫn chính là chuyện làm Jung Jae Hyun cảm thấy buồn nôn nhất, bản thân hắn có chút ngượng ngùng bởi quá trình trao nhẫn không hề trịnh trọng, không đề cập đến việc kết hôn càng không có lời hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời.

Lúc ấy Jung Jae Hyun có nhận nhưng không mang vào. Cái còn lại là một mình Lee Tae Yong đeo, nhưng không được bao lâu đã ảm đạm mà tháo nó ra, về sau hắn cũng chẳng còn thấy anh ấy đeo vào nữa.

Jung Jae Hyun không hay biết bản thân mình phát điên lên là vì cái gì, ngày hôm qua hắn chạy về lục lọi tìm nhẫn rồi vội vàng tròng vào ngón tay.

Hắn sống đến tận giờ phút này nhưng chưa từng trải qua loại chuyện như thế, trước nay càng không có chuyện hắn phải đi lấy lòng bất kì ai. Lúc Lee Tae Yong vừa mới tới trong lòng hắn còn có chút khẩn trương khó giải thích, hợp đồng kia viết cái gì hắn cũng không xem một chữ, chỉ chờ anh ấy chất vấn hắn chuyện chiếc nhẫn. Ai ngờ Lee Tae Yong căn bản không để bụng, không thèm nhìn hắn nhiều thêm một chút đã vội vã rời đi.

Jung Jae Hyun càng nghĩ càng bực bội, nhưng mà dù có giận thế nào hắn vẫn không tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.

Hắn chỉ đơn giản cầm lấy điện thoại gọi cho bác sĩ của Choi Jun Ki, hỏi xem vết thương mà mấy hôm trước Choi Jun Ki không cẩn thận bị thương có đỡ hơn chút nào chưa, rốt cuộc thì khi nào mới ổn định.

Choi Jun Ki còn không mau mau out đi thì hắn không thể đem mọi chuyện nói rõ hết cho Lee Tae Yong để còn đón anh ấy trở về bên cạnh được. Nếu không thì với cái tính tình kia của Lee Tae Yong đến lúc đó khó tránh được một trận châm chọc mỉa mai, nói không chừng cả hai sẽ lại gây gổ.

Sau khi Lee Tae Yong trở về không bao lâu, Yu Ji Min nhận được cuộc điện thoại của Yu Jun Su.

Yu Jun Su hỏi cô có thời gian gặp mặt nói chuyện hay không, Yu Ji Min liền trả lời: "Tôi đương nhiên rất sẵn lòng nhưng mà cậu cũng biết rồi đó, YNK nhiều việc lắm thật sự không rảnh rỗi."

Yu Jun Su tức đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy khi nào chị mới có thời gian? Tôi chờ."

Yu Ji Min mỉm cười: "Vậy cậu út cứ chờ trước đi." Nói xong ngắt luôn điện thoại.

Mãi cho đến ba ngày sau Yu Ji Min rốt cuộc cũng mở miệng.

Trước buổi hẹn Yu Ji Min không chuẩn bị gì cả, chỉ mang một mình Han Seo Jun đi theo. Cô hoàn toàn không sợ Yu Jun Su sẽ ra tay, nếu cô chết thì Yu Jun Su cũng không được lợi ích gì, càng không có được kết cục tốt đẹp. Yu Jun Su hẳn sẽ không ngu xuẩn đến mức đó đâu.

Hôm nay thời tiết thật chẳng ra làm sao, mây đen vây kín phía chân trời, thoạt nhìn có lẽ giông bão sắp đến.

Yu Ji Min vẫn như cũ diện một chiếc váy màu đỏ lộng lẫy, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác, đối lập với cô Yu Jun Su mặc một bộ vest đen trông có vẻ rất u ám.

Trong phòng chỉ có một mình Yu Jun Su, Yu Ji Min ngồi đối diện với cậu ta, cô nhìn thoáng qua Han Seo Jun, Han Seo Jun cúi đầu đi ra ngoài.

Cửa vừa được đóng lại, Yu Jun Su nhìn váy áo lộng lẫy của Yu Ji Min liền cười lạnh một tiếng rồi mới mở miệng:

─ Thưa chị cả, bố tôi nhờ chị mà đã qua đời, chị thật sự không cảm thấy áy náy hay khổ sở một chút nào ư?

Yu Ji Min nhìn cậu ta sau đó chớp chớp mắt:

─ Chẳng giấu gì cậu út, nếu không phải sợ quá phô trương tôi thật muốn đốt pháo hoa ăn mừng.

─ Chị dám!

Yu Jun Su cực kì giận dữ:

─ Chị vẫn còn là con người sao? Đó là người đã sinh thành ra chị! Là bố ruột của chị!

Yu Ji Min nhìn Yu Jun Su, sắc mặt của cô dần lạnh lẽo đi.

Bây giờ Yu Jun Su lại ở trước mặt mà thét lên rằng đó là bố ruột của cô. Đã nhiều năm như vậy thử hỏi ông Yu có nhìn đến ba chị em cô một chút nào không, ông ta khinh rẻ chị em cô như thế nào có ai còn nhớ không? Lúc đó ông ta có từng nói bọn họ là con gái ruột của ông ta không?

Yu Jun Su nói xong liền cảm thấy chột dạ vì chính câu nói của mình. Cô chị gái thứ ba Min Jeong chỉ lớn hơn cậu ta có vài phút, năm đó xém chút nữa đã bị đem cho đi.

─ Được, chúng ta không nói chuyện này nữa. Tôi hỏi chị, muốn tôi đáp ứng điều kiện gì thì Lee Tae Yong mới có thể bỏ qua?

Yu Ji Min biết vài người dưới quyền của Yu Jun Su đã đến trình diện cảnh sát, rất nhanh thôi sẽ đến lượt cậu ta. Yu Jun Su cũng không phải không giải quyết được vấn đề, chỉ là với chuyện lần này cậu ta chắc chắn phải tốn không ít tiền.

Yu Ji Min không nhịn được mà cười ra tiếng, anh Tae Yong này đúng thật là tàn nhẫn, không chỉ khiến cho Yu Jun Su không thể đoạt lại được nhà họ Yu mà còn khiến cho tiền của cậu ta cũng không giữ lại được.

─ Cậu hỏi tôi không bằng trực tiếp mò đến hỏi anh ấy?

Yu Jun Su bực tức:

─ Nếu tôi có thể liên hệ với Lee Tae Yong thì còn đến tìm chị làm gì?

Yu Ji Min chỉ cười:

─ Tôi đây cũng không thể quản được, cậu đánh chết người của anh ấy, người ta còn có thể bỏ qua cho cậu hay sao?

─ Yu Ji Min, các người không được khinh người quá đáng! Rõ ràng là do cậu ta bắt cóc tôi trước, là cậu ta gián tiếp hại chết bố của tôi! Cho dù tôi có chính tay giết chết cậu ta tôi cũng không hề có lỗi!

Yu Ji Min sửng sốt, cô hơi cau chặt mày, sau đó dường như ngộ ra được điều gì lại tiếp tục nói thêm:

─ Đúng rồi tôi quên mất, chắc là cậu vẫn chưa biết chuyện đó đâu nhỉ?

─ Cái gì?

Vẻ mặt Yu Jun Su tràn đầy sự phòng bị nhìn vào Yu Ji Min.

─ Cậu có biết tại sao Lee Dong Hyuck lại bắt cóc cậu không?

Khóe miệng Yu Ji Min lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười này khiến Yu Jun Su dựng hết cả tóc gáy.

Yu Jun Su không hề hé răng, Yu Ji Min liền hỏi tiếp:

─ Cậu có biết cha mẹ của Mark Lee đã chết như thế nào không?

Yu Jun Su nhớ lại lúc trước khi Lee Dong Hyuck bắt cóc mình cũng từng nói qua những lời này, bỗng dưng trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, sau đó cậu ta nhìn thấy Yu Ji Min ở phía đối diện chậm rãi mở miệng thốt ra mấy chữ:

─ Bọn họ là bị Yu Seung Hyun hại chết.

Yu Jun Su trừng lớn mắt, cậu ta bất động vài giây rồi đột nhiên đứng lên thét lớn:

─ Chị đừng có mà nói bậy!

Lúc này cánh cửa đột ngột bị mở ra, Han Seo Jun bước vào nói:

─ Cô Ji Min, khách tới rồi.

─ Đưa anh ta vào đây đi.

Yu Ji Min quay đầu nhìn Yu Jun Su:

─ Thật ngại quá, hình như tôi quên nói với cậu hôm nay chúng ta còn có một vị khách mời.

Cô vừa mới dứt lời Mark Lee đã bước vào.

Yu Jun Su nhìn thấy Mark Lee trong phút chốc cả người cứng đờ tại chỗ, một lời cũng không thốt ra được.

Thế nhưng Mark Lee vừa thấy cậu ta liền nhíu mày hỏi:

─ Các người vừa mới nói cái gì?

Hiển nhiên là hắn đã nghe được tiếng thét mất khống chế của Yu Jun Su.

─ Chúng tôi đang nói-

─ YU JI MIN!

Yu Jun Su hét lớn cắt ngang, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào cô.

Yu Ji Min giả vờ đưa hai tay lên làm bộ dạng đầu hàng, vẻ mặt vô tội nói:

─ Chúng tôi không nói gì cả.

Yu Jun Su không để ý đến cô ta nữa, bước nhanh đến bên Mark Lee lôi kéo cánh tay hắn muốn đi ra ngoài:

─ Marky, chúng ta về rồi nói!

Mark Lee hất tay cậu ta ra, sắc mặt trầm xuống:

─ Này Jun Su, rốt cuộc là em giấu anh bao nhiêu chuyện rồi?

Vốn dĩ Mark Lee đã tính toán quay về Hàn Quốc từ sớm, nhưng Yu Jun Su luôn viện đủ lí do khiến hắn phải ở lại nước ngoài. Cảm thấy có gì đó không đúng nên hắn trực tiếp liên hệ với Yu Ji Min sau đó mới biết cô ta đã hợp tác với nhà họ Jung, trong khoảng thời gian này Yu Jun Su không làm được chuyện gì nên nhà họ Yu sớm không có vị trí dành cho cậu ta.

Lúc đó Yu Ji Min có vẻ rất ngạc nhiên khi Mark Lee cái gì cũng không biết, lại nói hôm nay cô sẽ hẹn Yu Jun Su, cho nên sau khi xuống máy bay Mark Lee đã chạy thẳng đến đây.

─ Không có, em không có giấu anh! Nhưng sao đột nhiên anh lại quay về?

Biểu tình của Yu Jun Su vô cùng hoảng loạn, giọng nói cũng trở nên run rẩy theo.

Mark Lee không để ý đến cậu ta nữa, trực tiếp xoay người nhìn về phía Yu Ji Min:

─ Yu Ji Min, vậy ra ngay từ đầu cô đã thương lượng với Lee Tae Yong, cho Lee Dong Hyuck bắt cóc Jun Su còn cô thì đi uy hiếp bố của mình, để có được nhà họ Yu cô đã phải nhượng bộ bao nhiêu quyền lợi?

Yu Ji Min kiên nhẫn lắng nghe Mark Lee phân tích, càng nghe nụ cười càng tươi hơn nữa, nghe xong còn để lại lời bình:

─ Vế sau thì đúng, nhưng vế trước lại không đúng.

Mark Lee không truy xét xem lời phía trước có chỗ nào không đúng mà chỉ lạnh lùng nói tiếp:

─ Cho nên chuyện Lee Dong Hyuck đang lẩn trốn bên ngoài cũng là giả, các người đem cậu ấy giấu đi rồi có đúng không?

─ Ơ?

Lần này Yu Ji Min thật sự bị làm cho kinh ngạc:

─ Anh vẫn chưa biết gì sao? Lee Dong Hyuck đã chết rồi nha.

Trong đầu Mark Lee nổ ầm một tiếng, cái gì cũng không thể nghe rõ được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro