73, Con cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ bảy mươi ba: Con cái

Lời Jung Jae Hyun vừa dứt, Lee Tae Yong không dám cử động, sửng sốt một hồi lâu mới xác định câu nói vừa rồi không phải là do tự mình phỏng đoán, y từ từ hồi phục lại tinh thần.

Không trách Lee Tae Yong trở nên thất thố như vậy, y nghĩ tình huống ổn nhất cùng lắm chỉ là Jung Jae Hyun không còn chán ghét mình, y sẽ thu lại mọi tình cảm rồi hai người yên phận sống cho hết kiếp này. Lee Tae Yong trước nay chưa từng nghĩ rằng Jung Jae Hyun sẽ yêu mình, cũng không nghĩ bản thân xứng đáng có được tình yêu của Jung Jae Hyun.

Y cảm thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó.

Ở một góc nào đó dùng ánh mắt âm độc trước lúc sắp chết nhìn chằm chặp vào y, thời thời khắc khắc đi theo y, nhắc nhở trên tay y đã nhuốm đầy máu tươi, lưng mang tội nghiệt, còn có những người đã mất đi… Mỗi ngày đều khiến y sống không được bình an.

Cho nên vào lúc không thể chịu đựng được nữa, vào khoảnh khắc sợ hãi đến tận cùng y chắc chắn sẽ sụp đổ, y cũng muốn được nương tựa vào người khác, muốn được nấp sau lưng ai đó, để cho người nọ ở bên ngoài chắn gió mưa giông bão cho mình. Nhưng mà chưa từng có người như vậy tồn tại, bởi vì... Người nguyện ý bảo hộ cho y bọn họ đều rời đi hết mất rồi, y mới phải bất đắc dĩ mà đứng ra tự che chắn cho bản thân mình.

Jung Jae Hyun nói lời yêu với y ư? Khóe miệng Lee Tae Yong nở một nụ cười hết sức châm chọc, nhưng đôi mắt lại có chút ửng đỏ.

Người này sao có thể thốt ra được từ yêu khi trước đó chính miệng hắn nói muốn y phải chết? Bọn họ quen biết nhau mười bốn năm, vào lúc y đánh đổi sinh mạng của mình để cứu hắn hắn không một chút động lòng, tại sao cố tình ở thời điểm này biết y không còn sống được bao lâu nữa thì lại đem lòng yêu y?

Lee Tae Yong ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào ban công.

Lúc này y đang ngồi trong phòng, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, cả thế giới vừa yên tĩnh lại vừa cô độc. Y có thể thông qua cái cửa sổ đó nhìn về mảng kí ức kia, có một Lee Tae Yong bị bóng đêm bao phủ, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, băng gạc trên tay đẫm máu, ngồi đếm từng tàn thuốc cháy dở với khuôn mặt lạnh lẽo, vẫn cố chấp chờ đợi Jung Jae Hyun quay trở về.

Đợi chờ suốt cả đêm dài, cuối cùng thứ y chờ được chính là hình ảnh Jung Jae Hyun ôm theo Choi Jun Ki đưa cả hai vào trong nhà.

Lee Tae Yong không cách nào diễn tả được tâm trạng lúc đó của mình, cảm thấy hổ thẹn? Khổ sở? Hay là ghen ghét? Hình như tất cả đều không phải, nếu như phải so sánh thì chính là một người đã bị Kang In Sook và Min Chae Soo hủy hoại, thật vất vả mới có thể chắp vá lại bản thân, rồi một lần nữa bị người ta đánh cho vỡ vụn.

Lee Tae Yong vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày trước khi y đến Kangwon công tác, Jung Jae Hyun nói với y là sau khi trở về bọn họ sẽ cùng nhau nói chuyện.

Nhưng mà nói chuyện gì có lẽ trong lòng bọn họ đều rõ ràng.

Nếu không phải vì lần đó y ngất xỉu ở nghĩa trang kèm thêm trận ốm nặng, sau đó Lee Dong Hyuck đột ngột xảy ra chuyện phá hủy hết mọi kế hoạch vốn được định sẵn, y cùng với Jung Jae Hyun đã sớm trở thành đôi người xa lạ.

Lee Tae Yong nghĩ về quá khứ, buồn bực trong ánh mắt chậm rãi tiêu tan.

Lee Tae Yong phải thừa nhận rằng y vẫn còn yêu Jung Jae Hyun rất nhiều, chỉ cần người ấy đối xử với y tốt hơn một chút là y liền rung động mãi chẳng dứt.

Nhưng chung quy vẫn không thể biến mình thành một con cún được.

Trước nay y vẫn luôn là người không biết phân biệt tốt xấu, nếu muốn thì tự mình đi giành lấy, nếu không lấy được thì dứt khoát không cần nữa. Giống như hồi còn nhỏ muốn thân cận với Min Chae Soo, nhưng sau khi bị đá văng ra thì từ đó về sau y không tới gần bà ta nửa bước. Thứ tình cảm gọi là bố thí, thương hại hay đồng tình này cho dù là lúc sắp chết, một phân một hào y cũng sẽ không đón nhận.

Lee Tae Yong chẳng ngồi tại chỗ lâu, chờ đến lúc y xuống lầu đã trông thấy quản gia Shin đang ngồi bên cạnh điện thoại thở dài một hơi, khuôn mặt toàn là vẻ u sầu.

Thật không nghĩ tới Lee Tae Yong lại xuống nhanh như vậy, quản gia Shin có chút giật mình.

Lee Tae Yong sợ quản gia Shin lo lắng nên chỉ đơn giản nói mấy từ:

─ Em ấy đang ngủ rồi ạ.

Quản gia Shin không khỏi mỉm cười:

─ Đã lớn tướng như vậy rồi mà vẫn còn muốn cậu Tae Yong dỗ ngủ cho. Cậu Tae Yong cũng đừng trách cậu Jae Hyun, cậu Jae Hyun cũng chỉ là...

Quản gia Shin vốn dĩ muốn nói thêm rằng mấy ngày nay Jung Jae Hyun ở bên ngoài không ổn đến mức nào, nhưng nhớ đến quá khứ của Lee Tae Yong ông dừng ngay câu chuyện lại, chỉ nói:

─ Ngài Yun Ho… Chắc cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai...

Quản gia Shin mới vừa gọi điện thoại hỏi thăm một chút, bên đó nói hiện tại người đã mất đi ý thức, giờ chỉ còn lại chút hơi tàn. Trừ việc bên đó quản gia Shin cũng mới nhận được hai cuộc điện thoại khác, có thêm hai ông bạn già đã đi trước ông một bước rồi.

Quản gia Shin nhìn ra ngoài cửa sổ mà không khỏi thở dài, trận tuyết lớn này còn muốn mang đi bao nhiêu mạng người nữa đây?

Lee Tae Yong đi đến bên cạnh nhẹ giọng nói:

─ Bác hãy nén bi thương.

Quản gia Shin gật đầu với y rồi nói tiếp:

─ Chờ đến sang năm tôi không thể chăm sóc cho các cậu được nữa rồi. Nhân lúc bộ xương già này còn cử động tôi muốn về thăm quê, nếu không…

Quản gia Shin dừng một chút lại nói:

─ Về sau cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt quê hương thông qua bức ảnh trong đám tang của chính mình.

Lee Tae Yong hỏi:

─ Thế Jae Hyun có biết không ạ?

Quản gia Shin hiểu Lee Tae Yong đang lo lắng cái gì nên vội nói:

─ Tôi đề cập đến với cậu Jae Hyun rồi, cậu Jae Hyun đã giúp tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Lee Tae Yong nghe xong liền yên tâm được rồi.

Quản gia Shin nhìn Lee Tae Yong, ưu tư trong lòng ông càng trĩu nặng, mấy ông già như bọn ông nếu ra đi cũng chỉ có thể nói là dưa chín cuống rụng, nhưng Lee Tae Yong thì... tính làm sao đây? Ông không dám khuyên bởi Lee Tae Yong là người rất có chủ ý, nhiều lời quá thành ra sẽ phản tác dụng, nên ông chỉ nói:

─ Ở quê của tôi có món bánh dày ngon lắm, được đánh bằng gạo nếp sau đó đem nướng than, bên trong đường tan chảy mùi rất thơm, loại bánh đó khi còn nhỏ tôi đặc biệt yêu thích. Chờ đến lúc trở lại tôi đem cho cậu Tae Yong một ít để nếm thử có được không?

Ánh mắt mong chờ của quản gia Shin khiến Lee Tae Yong yên lặng hồi lâu, ánh mắt y hơi di dời đi chỗ khác sau đó mới trả lời:

─ Vâng!

Nói chuyện với quản gia Shin xong, y bước đến bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ dùng máy tính gửi đi vài cái email. Nhìn thời gian y lại tắt giao diện đi, không được mấy giây liền nhận được một cuộc gọi video.

Y bèn chạm nút nhận cuộc gọi, trên màn hình lập tức xuất hiện hai khuôn mặt trẻ con, đôi mắt tròn xoe lấp lánh tò mò nhìn y. Đứa bé bên trái Lee Tae Yong có quen, tên là Han Jin Hae. Còn nhóc bên phải thoạt nhìn bé hơn vài tuổi, vô cùng đáng yêu, trước kia Lee Tae Yong cũng đã từng xem qua ảnh chụp, là Nakamoto Takuya - con trai út của Nakamoto Yuta và Dong Si Cheng.

"Nè nè hai đứa con đừng có nhìn gần như vậy." Lee Tae Yong nghe được giọng nói của Dong Si Cheng, mãi đến lúc Han Jin Hae bị công chúa lớn Nakamoto Shiho kéo ra xa y mới có thể nhìn thấy gương mặt của Dong Si Cheng.

Nhóc con còn lại vẫn chắn trước màn hình, vẻ mặt không vui nhìn trừng trừng Lee Tae Yong, Dong Si Cheng đưa tay muốn ôm nhóc xuống, nhóc liền vặn vẹo hét lớn: "Khônggggggg!"

Dong Si Cheng dở khóc dở cười, giải thích với Lee Tae Yong: "Hoàng tử bé đang đòi dẫn ra ngoài chơi, chắc là giận rồi."

Lee Tae Yong nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Nakamoto Yuta kia đang bận tức giận phập phồng, hai má giống như hai con cá nóc nhỏ khiến y không khỏi cảm thấy buồn cười. Đang muốn đề nghị bọn họ hãy gọi video vào lúc khác để Dong Si Cheng đưa bé con đi chơi thì trông thấy Nakamoto Yuta đang ở phía sau đi tới, hắn không nói lời nào mà chỉ bế Nakamoto Takuya lên.

Nakamoto Takuya còn muốn quậy tiếp, quay đầu nhìn thấy người đến là ba lớn nhóc liền giống như bị điểm huyệt đến cử động cũng không dám, bộ mặt ủy khuất đôi mắt trông mong nhìn về phía ba nhỏ đang cách nhóc ngày càng xa.

Lần này ba Si Cheng không đi cứu thằng út nữa, để cho Han Jin Hae và Nakamoto Shiho chào hỏi Lee Tae Yong xong, chờ đến lúc hai đứa nhỏ tự mình ra ngoài chơi cậu mới tiến đến gần màn hình quan sát kỹ lưỡng, lo lắng hỏi: "Anh có khỏe không?"

Lee Tae Yong cười nói: "Chỉ là cảm mạo bình thường thôi mà, anh sớm đã khỏe rồi."

Dong Si Cheng không hề tán đồng chút nào: "Cảm mạo gì chứ, anh sốt cao rồi thành viêm phổi luôn! Chỉ cần có liên quan tới bản thân thì chuyện gì anh cũng xem là nhỏ…" Dong Si Cheng lắc đầu, rồi cậu ấy đột nhiên khẩn trương hẳn lên, hạ thấp giọng nói: "Anh Tae Yong à, người kia… Cậu ta đối xử với anh như thế nào?"

Dong Si Cheng không biết chuyện Lee Tae Yong đang bị bệnh, nhưng cậu lại biết Lee Tae Yong bị Jung Jae Hyun đưa đi. Bố Shiho cũng có kể qua với cậu rằng quan hệ giữa Jung Jae Hyun và Lee Tae Yong rất rất phức tạp, cũng không phải là kẻ thù nên bọn họ không thể nhúng tay đi quản, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên lòng.

Lee Tae Yong thở dài: "Si Cheng à, anh thật sự rất ổn mà, ăn ngon ngủ kỹ cái gì cũng tốt, xin em hãy cứ yên tâm."

Dong Si Cheng cảm thấy hơi lúng túng, cậu bèn tự mắng mình: "Em biết, em quả là có chút giống với mấy bà mẹ, cho nên em-"

Lời còn chưa nói xong Lee Tae Yong đã cắt ngang lời của cậu ấy, y nghiêm mặt nói: "Không phải như vậy đâu. Có em quan tâm nên anh rất vui."

Lee Tae Yong không ngại phiền khiến cậu ấy vui vẻ hẳn lên, lải nhải hết nửa ngày trời, về phần Jung Jae Hyun cậu ấy không nhắc tới nữa. Cậu ấy hiểu Lee Tae Yong, nếu anh ấy không muốn nói ra thì không ai có thể bức ép, nếu như anh ấy ở lại chỗ của Jung Jae Hyun, nghĩ đến mọi chuyện vẫn còn đường để cứu vãn. Chờ đến lúc Lee Tae Yong muốn nói tự khắc anh ấy sẽ nói cho cậu ấy biết.

Hai người đang trò chuyện thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc, Dong Si Cheng còn chưa kịp quay đầu Nakamoto Takuya đã chạy tới rúc vào người cậu, giơ cánh tay ngắn cũn lên chỉ vào miệng vết thương mà phải dùng kính lúp mới soi được, khóc lóc đến độ vô cùng thương tâm.

Dì giúp việc vội chạy theo giải thích: "Thiếu gia Takuya không cẩn thận nên mới bị ngã."

Dong Si Cheng sao có thể không biết đây là mượn cơ hội làm nũng, trước tiên vẫn dịu dàng dỗ dành con trai, lại giải thích với Lee Tae Yong mấy câu sau đó bế nhóc con lên đi tìm hòm thuốc.

Dong Si Cheng vừa rời đi Nakamoto Yuta liền ngồi xuống nói vào chuyện chính, hắn trực tiếp hỏi: "Tae Yong à, cậu thật sự không làm phẫu thuật ư?"

Lee Tae Yong không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Bảo bối của cậu tâm địa quá mềm mỏng, sau này nếu tôi không còn nữa, em ấy mà hỏi tới thì cậu nhớ nói tôi đã ra nước ngoài nhé, đừng để em ấy tới thăm tôi."

Nakamoto Yuta trầm mặc rồi tiếp tục nói: "Còn đứa bé kia phải làm sao bây giờ, cậu tính để nó ở chỗ nào đây?"

Lee Tae Yong đành miễn cưỡng nở nụ cười: "Để ở đâu cũng là sống, tên họ là gì, nam hay nữ, ai nuôi lớn đều không quan trọng, chỉ cần đừng dính dáng gì tới tôi là được."

Người đối diện không chút lưu tình mà đâm thủng tâm tư của y: "Nó là giọt máu của cậu, có thể không liên quan tới cậu được sao?"

Lee Tae Yong không mở miệng nữa.

Nakamoto Yuta nói tiếp: "Cậu ngẫm nghĩ lại cho kĩ đi."

Cuộc trò chuyện video kết thúc, màn hình máy tính đã tắt hẳn, Lee Tae Yong vẫn nhìn về phía trước đến mức xuất thần, thật lâu sau vẫn không thấy cử động.

Con người của y có bao nhiêu ích kỷ máu lạnh vậy, vừa cảm thấy có lỗi với cha và cô vừa không đành lòng để hậu duệ gia đình họ Lee bị đoạn tuyệt, dứt khoát tìm người nối dõi sau đó đem hết mọi thứ trong tay ném cho một đứa con mà cả đời này y không thể gặp càng không có khả năng nuôi dưỡng.

Bản thân y thì cảm thấy mình được giải thoát rồi nhưng còn đứa nhỏ này thì phải làm sao bây giờ? Ban đầu thứ y muốn chính là tìm đại một gia đình bình thường, cho dù gửi vào trại trẻ mồ côi cũng chẳng sao, thái độ hết sức tùy ý giống như đang xử lý chó con hay mèo con. Nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ khác lại bất chợt nhớ tới bản thân hồi còn nhỏ, cuối cùng vẫn cứ cảm thấy áy náy cùng với bất an.

Y đau lòng cho đứa con chưa kịp chào đời của cô mình, nhưng không nghĩ tới nếu làm như vậy có phải sẽ cho ra đời một Lee Tae Yong khác nữa hay không...

Ba rưỡi chiều, Kim Do Young cầm theo mấy xấp tư liệu tới nhà họ Jung.

Trước tiên Kim Do Young chào hỏi Lee Tae Yong, còn vui tươi hớn hở mà khen ngợi khí sắc của Lee Tae Yong hôm nay không tồi. Quản gia Shin bưng trà tới cho anh, anh nói cảm ơn trước sau đó mới nhờ quản gia Shin đi gọi Jung Jae Hyun dậy.

Quản gia Shin nhìn đồng hồ, Jung Jae Hyun mới chỉ ngủ được hơn hai tiếng, ông cau mày hỏi:

─ Việc gấp lắm sao cậu Do Young?

Dưới mắt Kim Do Young có quầng thâm đen là vì chưa kịp nghỉ ngơi, anh bèn kiên nhẫn giải thích:

─ Bốn giờ có một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài bác ạ.

Quản gia Shin đau lòng thay cho Jung Jae Hyun, họp hành liên miên xong còn phải chạy đi chạy về giữa bệnh viện và công ty, hai ngày nay cũng không được nghỉ ở nhà, ông không nhịn được mà thì thào một câu:

─ Không còn ai khác có thể mở cuộc họp này thay hay sao?

Kim Do Young mỉm cười đưa tay lên xoa mũi, đối tác là Tổng Giám đốc Ryan của Tập đoàn Morgan nên không có đối tượng nào thích hợp để có thể thay thế cho vị trí của Tổng Giám đốc Jung.

Hai người bọn họ đứng nói chuyện cách Lee Tae Yong vài bước, cuốn sách trên tay Lee Tae Yong nửa ngày vẫn không lật nổi một trang, chờ đến lúc quản gia Shin không tình nguyện mà đi đến cầu thang, chân còn chưa kịp chạm bước đã nghe y nói:

─ Chờ đã.

Tầm mắt của quản gia Shin và Kim Do Young đều dồn cả lên người Lee Tae Yong.

Lee Tae Yong cúi đầu, ngón tay ấn vào trang sách trở nên trắng bệch, trong lòng có một giọng nói lạnh như băng tự hỏi, mày là cái thá gì? Liên quan gì tới mày đâu? Nhưng trong đầu y đều là hình ảnh lúc trưa, khi nói chuyện với y Jung Jae Hyun đã mệt mỏi đến mơ màng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn là luyến tiếc. Lee Tae Yong khép quyển sách lại rồi nâng mắt lên, sau đó đưa tay về phía Kim Do Young.

Kim Do Young ngơ ngẩn cả người, Lee Tae Yong hỏi:

─ Anh có thể xem không?

Lúc này Kim Do Young mới có phản ứng lại, luống cuống tay chân mà đưa tài liệu tới trước mặt y, miệng liên thanh nói:

─ Có thể.

Lần đầu tiên bọn họ hợp tác với Tổng Giám đốc Ryan chính Lee Tae Yong là người đã mở lời. Vị này đối với y thật sự rất có ấn tượng, cả ngày đều tính toán đến chuyện lôi kéo y rời khỏi JKing Holdings, còn đồng ý trả một mức lương cao đến dọa người nhưng Lee Tae Yong vẫn không dao động, ngược lại Tổng Giám đốc Ryan càng đánh giá cao Lee Tae Yong hơn nữa.

Sau khi Lee Tae Yong từ chức, Jung Jae Hyun trực tiếp hợp tác nhưng ông ấy còn bất mãn rất lâu.

Kim Do Young nói sơ qua tình huống để Lee Tae Yong nắm rõ, nói đến một nửa rồi lại nói đến một ít tư liệu trung tâm. Anh ngừng lại chút:

─ Chúng ta hãy đến phòng làm việc rồi nói tiếp.

Lee Tae Yong cau mày, phòng làm việc của Jung Jae Hyun phải có dấu vân tay mới có thể mở khóa, trước kia là bởi vì công việc nên y và Jung Jae Hyun vẫn luôn dùng chung, chứ bây giờ thì làm sao đi vào bên trong được đây?

Kim Do Young nhìn thấy băn khoăn của Lee Tae Yong nên liền thấp giọng nói:

─ Nơi đó chỉ xác nhận dấu vân tay của anh Tae Yong và Tổng Giám đốc Jung thôi, vẫn chưa từng thay đổi.

Lee Tae Yong sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc cùng với Kim Do Young.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro