Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ biệt Ngụy Vô Tiện và Giang Ngọc Tuấn, Lam Trạm tiếp tục đi trên phố chợ để tìm tung tích của đệ đệ.

"Các ngươi biết tin gì không, nghe nói ở Hoàng Lâu Thành vừa xuất hiện một càn nguyên, nhưng người này dung mạo được đồn là kinh tài tuyệt diễm, có rất nhiều tiểu gia công tử đều kéo đến đó chỉ để một lần được nhìn thấy mỹ nam càn nguyên đó."

"Thật sao?"

"Đương nhiên, Hoa công tử của Hoa gia, phong lưu tuyệt mỹ cũng mê đắm hắn, chỉ tiếc hắn là càn nguyên, nếu không đã được Hoa công tử đưa về dinh phủ từ lâu rồi."

"Nhưng không phải càn nguyên với càn nguyên cũng có thể sao?"

Một người hóng hớt gần đó cũng thắc mắc lên tiếng.

"Ây da ngươi đúng là không biết cái gì, Hoa công tử này vốn không thích càn nguyên."

"Đúng rồi, có lần ta nghe Hoa công tử nói, thay vì là càn nguyên cứng nhắc, mạnh mẽ, dù có đẹp đến đâu hắn cũng chỉ thích tiểu khôn trạch, càn nguyên kia cũng chỉ là thú vui chơi đùa."

"Vậy danh tính người đó các ngươi ai biết không?"

"Nghe nói hắn họ Ôn, tên Ôn Uyển."

Lam Trạm ngạc nhiên lập tức dừng bước, y vốn dĩ không quan tâm đến những lời đám người đang tán chuyện với nhau, chỉ muốn nhanh chóng mà lướt qua mặc dù đã đi một đoạn cũng có thể nghe rõ những lời nói lớn tiếng của bọn họ. Lam Trạm xoay người lại, bước chân tiến đến gần đám đông, y thuận tiện hỏi một người trong số đó.

"Đại ca, ban nãy các người nói về ai? Người đó tên là gì, có thể nói cho ta biết được không?"

Người kia nhìn Lam Trạm bằng một ánh mắt suy xét sau đó liền cất lớn giọng:

"Ngươi không phải người ở đây đúng không?"

Lam Trạm nhẹ gật đầu nói:

"Ta mới đến, nghe các huynh nhắc đến có một càn nguyên liền hiếu kì đến hỏi."

"Chính là ở Hoàng Lâu Thành vừa xuất hiện một càn nguyên, dung mạo tuyệt sắc, cũng vì thế mà Hoàng Lâu Thành liền thu hút được rất nhiều tiểu gia công tử đến xem."

"Đại ca, vậy có thể nói cho ta biết danh tính người đó được không?"

"Hắn tên Ôn Uyển, nhắc mới nhớ hắn mang theo họ Ôn, chẳng lẽ mấy năm trước Ôn Nhược Hàn cho quân đến Di Lăng càn quyét bọn phản động, vẫn lại giết xót một tên sao?"

Đám người nghe thấy thế cũng nhao nhao lên:

"Đúng đúng, có khi lại thế thật."

Lam Trạm sau khi hỏi đường đến Hoàng Lâu Thành liền nhanh bước mà rời đi, y có linh cảm rất rõ ràng, tiểu đệ đệ của y đang ở đây. Thông qua lời Nguyên Trung nói hài tử năm đó mất tích sau được nhận nuôi cũng lấy tên Ôn Uyển, vả lại tất cả sự việc đều trùng khớp một cách đáng ngờ, có lẽ mọi thông tin kia đều đúng.

Đứng trước Hoàng Lâu Thành, là một tửu lâu nổi tiếng ở thành Di Lăng, Lam Trạm thấy người ra kẻ vào tấp nập mà hầu hết đều là càn nguyên liền chần chừ không dám vào.

Ngụy Vô Tiện sau khi đến được Di Lăng thì đặt phòng trọ để Giang Ngọc Tuấn ở lại nghỉ ngơi vì cậu nói đang mệt, hắn tùy ý đi dạo một mình trên phố thì bắt gặp Lam Trạm ở phía trước liền muốn gọi y lại, nhưng thấy y bước vào trong Hoàng Lâu Thành khiến hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nơi như vậy, Lam Trạm vào làm gì chứ?

Ngụy Vô Tiện nhanh chân chạy theo Lam Trạm, đi cùng huynh trưởng là như thế này sao, vậy đại công tử đâu rồi? Hay Lam Trạm đang nói dối hắn? Ngụy Vô Tiện siết chặt nắm tay bước vào bên trong, tửu lâu đông đúc khiến hắn không biết Lam Trạm đã đi hướng nào, đành đi vào tìm một nơi quan sát. Nhìn đám lộn xộn trước mắt khiến hắn không khỏi nhíu mày thầm nghĩ, đúng là không được sạch sẽ.

Lam Trạm sau khi vào Hoàng Lâu Thành đã bị những con mắt săm soi của đám càn nguyên xung quanh chú ý đến, y cúi thấp đầu nhanh chóng chạy vào với mục đích chỉ muốn tìm người. Nhưng còn chưa hỏi thăm được gì đã bị đám càn nguyên vây lại đến hết đường chạy, một nam nhân từ trong đám đông bước ra, đến trước mặt y với khuôn mặt tuấn mỹ cùng điệu cười thích thú.

"Chà, một tiểu khôn trạch, Hoàng Lâu Thành này từ lúc nào có người mới mà bổn công tử đây không biết thế?"

Lam Trạm cúi thấp mặt không ngước lên nhìn bọn chúng, theo tình hình này y cũng ngờ ngợ đoán ra có lẽ bọn chúng tưởng nhầm y là người vừa được tuyển đến của Hoàng Lâu Thành. Còn muốn lên tiếng giải thích rồi nói họ tránh đường thì lại nghe người khác cất tiếng.

"Aiz, tiểu khôn trạch đẹp đến vậy mà được Hoa công tử nhắm đến rồi."

Một càn nguyên ở đó than vãn, lại một người nữa chen vào.

"Nhìn đi tiểu khôn trạch này so với Ôn Uyển còn phải đẹp hơn gấp vạn lần đi, lần này Hoa công tử nhặt được bảo bối rồi."

(Thì ra hắn là Hoa công tử phong lưu mà người dân bên ngoài bàn tán.)

Lam Trạm nghĩ thầm khi nhìn đến người nam nhân đứng trước mặt mình, Hoa công tử kia đối với y có hứng thú, vẻ mặt háo sắc lộ ra trần trụi khiến Lam Trạm khinh bỉ trong lòng. Y chỉ muốn một cước đánh bay lũ càn nguyên này rồi đi tìm đệ đệ về nhà, nhưng ở đây nếu mà làm loạn thì không được hay cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro