posibility

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

quà sinh nhật tặng e toirgarlic (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

--------

tác giả: Bubble0531

link: https://archiveofourown.org/works/49082503?view_adult=true

per: 

note của tác giả: nobody hoặc smoogy sẽ có chút tình cảm với kangkang

Đúng như mọi người đều dự đoán, EDG cuối cùng đã giành được chiến thắng ở vòng loại mặc dù có một số trận đấu phong độ không được tốt lắm. Trương Chiêu nhìn chằm chằm vào chai rượu đã cạn trong tay. Không biết là lý do này hay lý do khác, cậu cảm thấy mình không vui như đã tưởng tượng.

Buổi tiệc mừng đã kết thúc. Hiếm khi EDG cho phép các tuyển thủ uống nhiều hơn, mọi người dĩ nhiên vui chơi hết mình. Dưới bàn, chai rượu rỗng nối nhau, chỉ có hộp sữa được nhét trong tay CHICHOO không hợp lý. Trịnh Vĩnh Khang, người nhận giải FMVP vô cùng phấn khích, thậm chí muốn đứng lên ghế để rap cho mọi người nghe, may là có Vương Sâm Húc ở bên cạnh đè xuống mới ngừng lại một chút rồi ôm chặt cổ hắn.

Vương Sâm Húc hình như không uống nhiều lắm lắm, khuôn mặt hồng hào một chút - có lẽ là đã được Trịnh Vĩnh Khang hôn, toát lên sự trầm lặng, nở nụ cười hạnh phúc với người bên cạnh.

Mẹ kiếp phiền thật.

Ngọn lửa không tên trong lòng Trương Chiêu càng cháy càng mãnh liệt. Cậu vươn tay lấy thêm một chai bia, ánh mắt đang tìm kiếm khắp nơi không biết ai đã vứt đi đồ mở nắp rượu thì Vương Sâm Húc kéo cậu và Trịnh Vĩnh Khang đứng lên, "Đủ rồi, mau về thôi" Quản lý và huấn luyện viên cũng định như thế, sau khi thanh toán hóa đơn, họ gọi mọi người chuẩn bị đồ và gọi taxi về kí túc xá.

Tục ngữ có câu, "Tửu tráng túng nhân đảm" ¹. Dĩ nhiên cũng không phải là nói rằng cậu không dám nếu không uống rượu, nhưng nói chung, khi rượu vào đầu thì dễ dàng khiến con người thực hiện những hành động không thể ngờ đến mà lúc tỉnh táo khó có thể làm được.

Trương Chiêu nhìn hai người vẫn ôm ấp nhau mà không vui chút nào, nổi lên một ý định xấu xa, khi đi qua hai người, cậu cố tình giả vờ chân bước lảo đảo, để mình lao thẳng vào Vương Sâm Húc, mà vẫn chưa nghĩ đến việc nếu người kia không kịp đỡ mình thì phải làm sao.

Cũng may Vương Sâm Húc là người đáng tin cậy.

"Uống bao nhiêu mà lại như thế"

Vẻ mặt không hài lòng của đối phương cùng với sự quan tâm lộ rõ ​​trong lời nói khiến cho nút thắt trong lòng Trương Chiêu lập tức biến mất. Cậu không trả lời mà ngoan ngoãn để người đối diện đặt tay lên vai mình, vòng tay qua eo và bước ra ngoài.

Thật ra cậu cũng không say lắm, Trương Chiêu thầm nghĩ, uống bao nhiêu rượu, nhất định sẽ có chút choáng váng, đi không vững. Nhưng Vương Sâm Húc rõ ràng là bị hù dọa trước màn trình diễn của cậu, tên họ Vương vòng qua và nhét cậu vào ghế sau của xe taxi, thậm chí không quan tâm đến Trịnh Vĩnh Khang, người mà hắn thích nhất.

Màn đêm ở Thượng Hải vẫn nhộn nhịp và ồn ào. Ánh đèn neon của các trung tâm mua sắm trên đường phản chiếu lên khuôn mặt của Trương Chiêu qua cửa sổ ô tô. Ánh đèn nhiều màu sắc làm cậu đau mắt. Cậu tặc lưỡi thiếu kiên nhẫn, dựa vào sức mạnh của rượu, nghiêng người và vùi đầu trong cổ người kia.

"Tối nay mày không vui sao?" Vương Sâm Húc nhéo má người kế bên. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Trương Chiêu phát ra từ hốc mũi làm cho nhịp tim của hắn ta tăng lên.

"Không, tao rất vui. Bây giờ đã là nhà vô địch rồi còn có gì không vui nữa sao?"

Dù nói như vậy, nhưng cách cậu nói với âm điệu cao và âm sắc u ám từ giọng mũi khiến ai cũng cảm thấy như là đang nghe một lời phủ nhận nặng nề. Vương Sâm Húc chỉ cười nhẹ trong im lặng, không phá vỡ bầu không khí im lặng, chỉ nhắm mắt và nắm chặt tay của Trương Chiêu.

Vương Sâm Húc biết, thật ra Trương Chiêu là một người rất tình cảm, dù cậu là người lầm lì và lạnh lùng như một tảng băng khi mới đến EDG. Dẫu sao, đội đột nhiên giải tán, hắn phải đối mặt với áp lực cạnh tranh ba vị trí đấu đội, chỉ có thể vùi đầu vào việc huấn luyện, dành vô số ngày đêm ngồi xem máy phát nước⁴ như một cách để rèn luyện bản thân thành một thanh kiếm sắc bén, rồi ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội. Nhưng ở cùng một thời gian dài, Vương Sâm Húc dần dần phát hiện ra thanh kiếm này không phải vô kiên bất tồi². Vài lần hắn ra ngoài hút thuốc, thấy Trương Chiêu co ro trên băng ghế dài trong khu, bóng dáng cô đơn của cậu dưới ánh trăng càng trở nên cô đơn, khiến người ta không khỏi quan tâm.

Có lẽ vì sự quan tâm không thể giải thích được này mà Vương Sâm Húc luôn có thể cảm nhận sâu sắc mỗi khi đối phương chán nản. Ngay cả Trương Chiêu cũng luôn không nói gì, giả vờ vô cảm và giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng. Vậy tại sao lần này cậu ấy lại tức giận? Không phải vì màn trình diễn của anh ấy trong trận đấu, rõ ràng là Trương Chiêu vẫn đang có tinh thần vui vẻ cho đến cuộc phỏng vấn sau trận đấu; cậu cũng không ngăn cản hắn mở chai rượu cuối cùng cho mình... Chẳng lẽ là có phải là do hắn và Trịnh Vĩnh Khang?

Vương Sâm Húc trong lòng thở dài. Không biết từ khi nào hắn bắt đầu cảm nhận được tâm trạng thất thường kỳ lạ của Trương Chiêu, hầu như luôn xảy ra khi hắn và Kangkang có những khoảnh khắc thân mật. Khi cả hai ôm nhau sau khi giành chiến thắng, Trương Chiêu cố tình nhìn đi chỗ khác. Khi giới truyền thông đề cập đến sức mạnh tổng hợp của bộ binh-bắn tỉa, Trương Chiêu đã tắt nụ cười và cúi đầu nghịch điện thoại di động. Khi được hỏi liệu cậu muốn đi ăn cùng hai người đó hay không, cậu ấy cứ như muốn cọ xát miếng lót chuột cho phát ra tia lửa.

Vương Sâm Húc chỉ có thể cho rằng điều này là do cảm giác thiếu an toàn. Hắn biết rằng kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp của hắn và Trịnh Vĩnh Khang và trải qua nhiều năm chuyển nhượng đã khiến nhiều người ghen tị. Nhưng liệu tình cảm sâu sắc và sự hiểu biết hoàn hảo tích lũy từng ngày liệu có khiến Trương Chiêu cảm thấy như một bức tường, ngăn cách cậu ấy - người chỉ mới gia nhập sau cùng ra khỏi họ?

Bất luận đối phương có nghĩ gì thì mối quan hệ này có liên quan đến hắn. Nhận ra sự nhạy cảm của người kia nên Vương Sâm Húc dần dần có thói quen dành nhiều thời gian chăm sóc Trương Chiêu hơn. Vì vậy, mỗi lần ghi được một điểm nhỏ trong trận đấu và nhìn thấy nắm đấm người kia chủ động vươn đến đợi cụng vào, hắn luôn sẵn lòng đáp ứng, cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu cảm xúc của đối phương. Về sau, không chỉ trong trận đấu mà còn trong cuộc sống hàng ngày, Vương Sâm Húc thích nói những câu nhảm nhí và cố tình trêu chọc Trương Chiêu. Ngoài mặt nhìn thấy đồng niên họ Trương la mắng, nhưng thực ra tâm trạng tốt đến mức khóe miệng không kìm được nụ cười, vẻ ngoài miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo đặc biệt đáng yêu.

Lông mày Vương Sâm Húc dần dần giãn ra, hắn quay đầu, má chạm vào đỉnh đầu người kia, cú chạm mềm mại kia khiến trái tim hắn khẽ run lên, giống như khoảnh khắc im lặng đó.

Kỳ thực, về nguyên nhân gây bực tức của Trương Chiêu, tên họ Vương từ lâu đã cảm nhận được một khả năng khác, nhưng chỉ là hắn không muốn nghĩ đến mà thôi. Thay vì phải lo lắng về những dấu hiệu này liệu có phải chỉ là một trong ba ảo giác của cuộc sống hay không, thì còn tốt hơn là nên đến bãi đậu xe và chơi hai vòng go - kart³ sau khi tan làm. Vương Sâm Húc, người luôn thản nhiên trước mọi việc, lại có thói quen tự lừa dối mình khi đối diện với Trương Chiêu. .

Nhưng ngay lúc này, khi đối phương cố gắng giữ cậu lại một cách quyết liệt, Trương Chiêu lại phải tự nhủ trong lòng mình rằng sự phụ thuộc vào những người quen thân sau khi uống say cũng là hợp lý.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp được bật lên, bóng dáng của họ gần như tựa vào nhau, nhiệt độ cơ thể cao của người trong vòng tay có thể cảm nhận rõ ràng qua lớp quần áo của họ. Vương Sâm Húc im lặng nhìn khuôn mặt đang ở rất gần trong tay. Người đối diện dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, dùng ánh mắt ngây thơ đáp lại, những tia lửa dữ dội do va chạm giữa hai mắt tạo ra đã đốt cháy sự mơ hồ xung quanh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trương Chiêu kỹ càng như vậy mà không có chút che giấu nào, có lẽ men say đã làm mất cảm giác hệ thống ngôn ngữ, người thường hay lắm mồm giờ lại hiếm khi im lặng như vậy, trông cậu ấy thật dễ thương. Đôi môi mỏng mềm nhẹ nhàng mở ra, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng, đôi má trắng mịn với đường nét mềm mại, lúc này, dưới tác động của rượu, trở nên hồng hào, trông thật đáng yêu. Còn có những nốt ruồi nằm đúng vị trí khiến người ta không thể rời mắt, hắn vô thức nuốt khan.

Vương Sâm Húc thực sự muốn...

Những suy nghĩ ngớ ngẩn hiện lên trong tiềm thức khiến hắn cảnh giác. Họ Vương nhanh chóng buông tay ra, quay đầu áy náy, trong lòng thầm khinh thường chính mình. Chỉ khi mở miệng anh mới nhận ra giọng nói của mình đã khàn khàn.

"Em-ahem... Mày đi ngủ sớm đi, tao đi xem những người khác đã về chưa"

Đừng đi.

Nhìn thấy đối phương đứng dậy mở cửa, Trương Chiêu sốt ruột đứng dậy đi tới nắm tay hắn. Đầu óc trống rỗng và cậu không thể đoán được mình sẽ làm gì, nhưng trực giác mách bảo rằng cậu sẽ hối hận nếu để Vương Sâm Húc rời đi như thế này trong tối nay.

Không biết sức mạnh đến từ đâu, cậu nắm lấy cánh tay của đồng niên 2002 và kéo về phía mình, không kiểm soát thăng bằng của cả hai, phát ra một âm thanh lớn, hai người ngã xuống giường.

Quá gần - đây là suy nghĩ đầu tiên của Trương Chiêu sau khi mở mắt. Mặc dù những tuyển thủ valorant này bình thường không có cảm giác về khoảng cách, nhưng tình hình hiện tại chắc chắn đã vượt quá giới hạn. Gọng kính đan vào nhau, ngay cả hơi thở nóng hổi cũng không thể phân biệt được. Thời gian như bị nhiệt độ cao làm chậm lại, tim Trương Chiêu đập như trống. Cậu cảm giác như bị một thanh sắt nóng đỏ đè lên, làn da lộ ra ngoài bốc cháy, máu sôi sùng sục trào lên đỉnh đầu, biến sự điềm tĩnh, lạnh lùng mà tuyển thủ Smoggy tự hào thành đống tro tàn. Người phía trên ôm đầu lại, cau mày nói gì đó cậu không còn nghe được nữa, chỉ nhìn thấy hai đôi môi mấp máy trước mắt, dụ dỗ Trương Chiêu tiến đến.

Vì vậy, cậu nâng cằm lên và ấn xuống

Thấy đối phương nhất thời không có phản ứng, Trương Chiêu xấu hổ, nhẹ giọng phàn nàn:

"Quên đi, trời ạ... Vương Sâm Húc, mày đúng là đồ ngốc."

Mình cũng vậy, cậu thầm nghĩ.

Lần đầu tiên cậu hối hận vì rượu đã lên tới não, vội vàng quay khuôn mặt đỏ bừng sang một bên, đưa tay đẩy người vẫn đang đè lên mình, tuy nhiên Vương Sâm Húc đã nắm lấy tay cậu giữ chặt lại, đưa trước ngực, tưạ tiếu phi tiếu⁵ mở miệng nói,

"Đó có phải đó là điều tao đang nghĩ không Chiêu cưng?"

Đó không phải là một nụ hôn mà chỉ là một cái chạm nhẹ. Nhưng cái chạm nhẹ đột ngột đủ để khiến mọi lời nói dừng lại, và căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Ánh mắt trêu chọc trực tiếp khiến Trương Chiêu tức giận. Đúng lúc cậu đang định chửi:

"Tao không phải bố mày, tao uống nhiều quá nên bị động kinh, cút khỏi đây đi" thì đối phương không nhịn được mà ôm hắn xuống hôn thật sâu. Mùi rượu vẫn còn đọng lại trong miệng cả hai không hề dễ chịu chút nào, nhưng lúc này lại khiến người ta say sưa. Trương Chiêu vốn có ít kinh nghiệm nên chỉ theo bản năng mở miệng phục vụ hắn, để Vương Sâm Húc xâm chiếm, hôn cậu đến mức tay chân yếu ớt, toàn thân nóng bừng, khó có thể rời xa. Khi môi và răng quyện vào nhau, cậu cảm thấy có gì đó đè lên bụng mình.

Mọi chuyện phát triển ngoài tầm kiểm soát. Cậu hốt hoảng đẩy ngực đối phương, vẻ mặt hồi hộp như thiếu nữ đang yêu. Nếu như trước kia Trương Chiêu sẽ trêu chọc một chút, nhưng bây giờ tình thế có chút khác biệt, cậu có phần khó đảm bảo sự an toàn của bản thân.

Vương Sâm Húc nhìn thấy sự bất an trong mắt Trương Chiêu, gọi anh với những cảm xúc lẫn lộn, sau đó nghiêng người tiếp tục nụ hôn, nhóm lại ngọn lửa còn dang dở. Đắm chìm trong ái tình, đôi bàn tay to lớn từ trong gấu áo trượt xuống vuốt ve lưng đối phương, sau đó di chuyển đến eo và bụng của cậu, vén áo phông lên, để lộ bộ ngực mềm mại trước ánh mắt.

"Đừng......"

Những lời chưa nói còn lại biến mất trong tiếng thở hổn hển. Trương Chiêu rùng mình, vô thức cong người muốn trốn thoát, nhưng cảm giác khoái cảm tê dại trong lồng ngực khiến hắn cảm nhận được mùi vị, không khỏi ôm chặt đầu đối phương.

Người phía trên đang liếm ngực cậu, coi cậu như một cô gái. Trương Chiêu gần như sụp đổ vì nhận ra điều này. Điều đáng xấu hổ hơn nữa là cậu thực sự bị kích thích bởi một người đàn ông chơi đùa với hai điểm hồng trước ngực của mình, và mọi thứ ở phần thân dưới gần như khập khiễng vì say của cậu đều run rẩy và hoàn toàn cương cứng.

"Chiêu cưng thoải mái như vậy sao?"

Vương Sâm Húc nhướng mày và dùng ngón tay chọc vào chỗ phình ra của mình qua quần. Không đợi giải thích, hắn ta cởi quần ra và nắm lấy dương vật của mình và bắt đầu vuốt ve nó. Trước đây cậu nghe người ta nói tuyển thủ chuyên nghiệp phản ứng nhanh và nhạy cảm hơn người bình thường. Lúc đó Trương Chiêu không nghĩ đến điều đó, cho đến bây giờ, cậu chỉ một cái chạm nhẹ của người khác là đã cảm thấy muốn xuất tinh.

"À...hmm--"

Trương Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình vì tiếng rên rỉ quá ngọt ngào thoát ra khỏi miệng, vội vàng dùng mu bàn tay chặn lại.

Cảm giác thật kỳ lạ...

Không phải trước đây cậu chưa từng lén "xử lí" trong nhà vệ sinh, ai cũng hiểu nhu cầu sinh lý của đàn ông, nhưng Trương Chiêu không biết tại sao khi bị Vương Sâm Húc làm cho mình lại muốn rên lên như vậy. Cậu không khỏi đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn thủ phạm, nhưng không biết rằng đôi mắt tràn ngập dục vọng của cậu lúc này không có tác dụng răn đe trong mắt đối phương, càng giống một kẻ khiêu khích kiêu ngạo.

Vì vậy, Vương Sâm Húc đã cố tình dùng đầu ngón tay xoa xoa bộ phận nhạy cảm nhất của người nằm dưới thân mình, đồng thời gãi qua gãi lại bằng cổ tay chai sạn đã cầm chuột nhiều năm. Hắn ta bỏ đi thái độ thờ ơ thường ngày với mọi thứ, và dùng đôi mắt hung hãn nhìn thẳng vào con mồi qua lăng kính gọng đen, thực sự giống như một con cú săn mồi đang tấn công.

Được rồi, Trương Chiêu mơ hồ nheo mắt lại, run rẩy đón nhận cao trào, tên khốn họ Vương này khi không lại cười thì quả thực có chút đẹp trai.

Đáng tiếc, hắn chỉ đẹp trai trong chốc lát, Trương Chiêu vừa mới tỉnh lại sau khi thở hồi lâu, nhìn thấy Vương Sâm Húc vẻ mặt ác ý, thẳng lưng nói một câu khiến người ta kinh hãi.

"Em thổi kèn cho tao đi Chiêu Chiêu. Tao sợ tao sẽ làm đau tay em và ngày mai em sẽ không thể tham gia buổi đấu luyện được đâu"

"Vương Sâm Húc, mày bị điên à? Làm đếch gì có trận đấu tập trong khoảng thời gian được nghỉ ngơi?" Đây hoàn toàn là một lý do ngu ngốc mức Trương Chiêu cảm thấy tức giận và không thể ngừng nói, thậm chị quên cả câu từ chối

Vương Sâm Húc nhận thức rõ được tính cách cứng rắn và mềm yếu của Trương Chiêu khóe miệng trễ xuống đến mức gần như khiến Trương Chiêu cảm thấy có lỗi khi không nói gì nữa.

"Giúp tao đi mà"

"Vậy...vậy nhanh lên..."

Những lời nói như bỏng rát trên môi anh. Cậu lẩm bẩm với âm lượng mà chỉ bản thân mình mới có thể nghe thấy.

Trương Chiêu thề rằng ban đầu anh chỉ muốn hôn Vương Sâm Húc, và nhiều nhất là đưa ra một số gợi ý để thăm dò xem mối quan hệ giữa hai người có thể tiếp tục hay không.

Tại sao nó lại như thế này?

Lúc đầu cậu miễn cưỡng, và vì lười biếng sau khi đạt cực khoái nên chỉ mút côn thịt như có lệ, và chỉ thỉnh thoảng cử động lưỡi khi cảm thấy miệng mình đau nhức.

Đây khó có thể là một màn thổi kèn nhưng nó vẫn có thể kích thích người phía trên đến mức nheo mắt lại. Hắn nhớ rõ mỗi lần Trương Chiêu ngồi trong phòng tập ăn dưa chuột hay xúc xích đều lè đầu lưỡi ngậm một nửa vào. Vương Sâm Húc nhìn đồng đội rồi vô thức nuốt nước bọt gần đó, lo lắng sờ mũi, không nhịn được liếc sang một bên và gần như quên mua súng khi trò chơi bắt đầu. Bây giờ miệng nhỏ đó đang ngậm dương vật của chính mình, cảm giác tâm lý chinh phục to lớn khiến hắn túm lấy gáy Trương Chiêu mà làm cậu vài cái.

"Mày nghiêm túc đi chứ, làm như thế này sao tao bắn được?"

Trương Chiêu giật mình vì lực đẩy bất ngờ này đến mức tắt thở, anh nghẹn ngào nuốt nước bọt với đôi mắt đỏ hoe. Cậu cố kìm nước mắt và chịu đựng sự cọ xát này, đột nhiên nhớ lại những trò đùa thô tục mà cậu với hắn từng làm trong buổi trực tiếp. Còn mua cốc thủ dâm? Con mẹ nó, cậu còn tưởng rằng cậu giống như chiếc cốc thủ dâm của Vương Sâm Húc, chỉ là không biết liệu kỹ năng lừa dối không có kinh nghiệm lần đầu phục vụ người khác có thể so sánh với công nghệ hiện đại hay không.

Trương Chiêu bị làm cho đầu óc choáng váng và lúng túng, cậu vội vàng nghĩ, quyết định rằng mình sẽ hành động mạnh mẽ hơn. Chịu đựng cảm giác không thoải mái trong họng và cố gắng nuốt sâu một vài lần, ngay lập tức cảm thấy bàn tay nắm chặt lấy vai cậu đã thắt chặt hơn một chút, như một sự đồng thuận im lặng. Cậu càng cố gắng mút mạnh mẽ hơn, không biết đang cố gắng về cái gì. Miệng nhỏ mềm mại nóng hổi quấn quanh những đường gân đang đập, đầu lưỡi liếm dọc theo rãnh vành, không quên nhìn lên để xem phản ứng của Vương Sâm Húc, cố gắng làm hắn hài lòng một cách vụng về và ngây ngô.

Chết tiệt, cảm giác thật tuyệt vời. Trên cao nhìn xuống, Vương Sâm Húc lúc này có thể nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Trương Chiêu: môi cậu ấy bị cắn liên tục cho đến khi sưng tấy đỏ bừng, vẫn ôm chặt bộ phận sinh dục của mình, nước bọt trong suốt không cầm được nhỏ xuống chóp cằm, một sợi chỉ trong suốt được kéo ra; mí mắt trên ướt át trông còn dâm đãng hơn cả trong phim, trêu chọc đến mức không nhịn được nữa. Niềm khoái cảm dâng trào theo dây thần kinh đến vỏ não, lý trí của hắn bùng nổ, nói với giọng run rẩy.

"Chiêu cưng, tao bắn lên mặt em được không?"

"Mày đừng có được voi đòi tiên" Trương Chiêu muốn chửi tên họ Vương này, nhưng nhịp điệu ngày càng nhanh hơn trên eo hắn khiến cậu không thể thốt ra lời nào. Động tác của đối phương trở nên thô bạo và mất kiểm soát, hiển nhiên là hắn đã gần đến nơi.

"A... làm ơn anh... Chiêu ca..."

Được rồi. Trương Chiêu thừa nhận thất bại của mình. Hắn ta thường không gọi cậu là "anh trai" với vẻ mặt gợi cảm và nhẫn nại trên giường. Hai từ này thực sự khiến Trương Chiêu choáng váng. Cậu nhả thứ cứng đang nhảy lung tung một cách khó khăn ra và nhắm chặt mắt lại tỏ vẻ ưng thuận.

Vương Sâm Húc không ngờ rằng một người đầy lòng tự trọng như Trương Chiêu sẽ đồng ý, bóp chặt khuôn mặt của người phía dưới, hào hứng đến mức tay cũng run lên. Xuyên nhanh khuôn mặt non nớt của Trương Chiêu và làm nó vài lần, côn thịt phun ra một tiếng gầm gừ nhỏ. Anh không quên bôi một chút vết đục trắng muốt treo trên đỉnh lên nốt ruồi trên má mà hắn vô cùng nhớ nhung.

Thậm chí còn đẹp hơn hắn tưởng tượng. Vương Sâm Húc ngơ ngác nhìn. Cơn hưng phấn cao trào khiến đầu óc hắn trống rỗng, suy nghĩ nhất thời bay lên chín tầng mây, nhưng chỉ mơ hồ cảm nhận có thứ gì đó đang vỡ ra từ trái tim, chiếm trọn lồng ngực, và hắn không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.

"Đang đang nhìn gì đó bé yêu?"

Vương Sâm Húc thực sự rất vui. Trương Chiêu tức giận vì khuôn mặt mang ý nghĩa vô cùng xúc phạm. Cậu đứng dậy và cố tình đưa mặt ra trước mặt người đối diện, giả vờ vô tội để chất lỏng màu trắng đục dính trên mặt. Nó vẫn còn ướt, chảy chậm dưới tác dụng của trọng lực, có mùi nam tính, trông ngây thơ và gợi tình.

"Tao có đẹp trai không Vương Sâm Húc?"

"Mày đẹp" Vẻ mặt giận dữ cũng rất dễ thương. Vương Sâm Húc tỉnh táo lại, không khỏi nhéo gáy hắn hôn hắn, giọng điệu chân thành đến mức Trương Chiêu xấu hổ lo lắng. Một, hai, ba lần, không quan tâm đến tinh dịch nhớp nháp dính đầy mặt...

Sau một trận làm tình đối phương cuối cùng cũng buông tha cậu nâng cằm Trương Chiếu lên và cẩn thận lau khuôn mặt xinh đẹp của anh bằng khăn ướt, lặp đi lặp lại để chắc chắn không còn sót lại chút dấu vết dâm đãng nào, biểu cảm nghiêm túc đến mức như đang thi đấu trận chung kết. Trương Chiếu bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, nhưng rồi dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lập tức thu lại, mím môi và cúi mắt xuống.

"Vương Sâm Húc," Trương Chiêu khàn giọng thì thầm tên hắn, "Mày biết tao ước gì trong ngày sinh nhật của tao không?"

Năm nay sinh nhật của cậu đúng vào dịp giải đấu Master. Trong căn phòng tập luyện tạm thời chật hẹp ở Tokyo, ánh mắt của Trương Chiêu phản chiếu ánh lửa từ ngọn nến trên bánh kem, nhìn những người đồng đội đang đứng cạnh nhau cười thật tươi. Điều ước lớn nhất mà anh muốn thực hiện, tất nhiên, ai cũng biết là "Hy vọng EDG đạt thành tích tốt tại giải Master" nhưng... Trương Chiêu lại lén lút liếc nhìn người cao gầy trong đám đông, bóng dáng của người đó kéo dài và che phủ lên quá nhiều người.

Nếu hôm nay là sinh nhật của mình, thì ích kỷ một chút giữ lại một điều ước cho riêng mình cũng không sao chứ? Anh nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện, tập trung và thành tâm, thầm thì tên của người đó trong lòng.

"Hi vọng người mà mình thích cũng có thể thích mình nhiều hơn một chút, Vương Sâm Húc."

Trương Chiêu nhìn vào mắt hắn và cuối cùng cũng ngừng trốn tránh lời nói của mình. Cho dù đối mặt với ngàn vạn khả năng, ít nhất vào giờ phút này, trong mắt đối phương cũng chỉ phản chiếu chính mình cậu.

"Từ khi trở về từ Nhật Bản, tao thường hay nghĩ điều ước cho đội đã trở thành hiện thực rồi, nếu lại tiếp tục mong ước điều thứ hai cũng thành sự thật thì có phải quá tham lam không?"

May mắn thay, Vương Sâm Húc chỉ xoa tóc và ôm cậu vào lòng với đôi mày cong cong.

"Không sao đâu Trương Chiêu" Cậu nghe thấy câu trả lời dịu dàng và chắc chắn vang lên từ phía trên, theo đó là nhịp tim đồng điệu len lỏi vào tai.

"Tao đã nói là dù như thế nào tao cũng yêu em"

----

1: tửu tráng túng nhân đảm (酒壮怂人胆): uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn

2: vô kiên bất tồi (无坚不摧): Không gì không phá được.

3: go - kart: một loại xe bốn bánh có kích thước nhỏ và trọng tâm thấp. Trọng tâm thấp và khoảng sáng gầm trung bình dưới 100mm giúp cho xe vận hành ổn định hơn, hạn chế lật khi vào cua.

4: ngồi xem máy phát nước: một cách nói để chế giễu các tuyển thủ cầu thủ dự bị, ngoài sân thi đấu thường sẽ có máy lọc nước hay bình nước bên cạnh hàng ghế ngồi cho cầu thủ dự bị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro