6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh không định đi tắm à, đồ bẩn? "

" Tao sạch hơn cái loại mày đấy! "

" Đi tắm, rồi đi ngủ. Tôi không thích ở với người bẩn. "

Haruchiyo nhướng mày khi nghe em nói như kiểu đang ra lệnh, trong mắt hắn ta có một chút thích thú.

" 10 giờ mà mày bắt tao đi tắm, muốn giết tao hay gì? "

" Thế thì đừng có lại gần tôi! Ngồi chơi cả buổi tối không tắm, đã lười còn bẩn, chắc tôi dọn ra sớm"

" Đây, đây. " - Hắn ta bĩu môi - " Tao sẽ đi tắm rồi đi ngủ theo yêu cầu của mày, bớt cằn nhằng lại. "

Tắm xong, Haruchiyo bước ra khỏi phòng tắm, mùi xà phòng và dầu gội vẫn còn đọng lại trên da. Quấn chiếc khăn tắm quanh eo, hắn liền vui vẻ đi về phía phòng ngủ của em.

Dựa người vào khung cửa, Haruchiyo đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt khiến những giọt nước chưa được lau khô trước đó nhỏ giọt xuống ngực.

" Tất cả đều sạch sẽ! " - Hắn dõng dạc tuyên bố, một nụ cười nhếch mép nhỏ hiện trên môi.

" Thì sao? Cút về phòng của anh và mặc quần áo vào! Đừng có ở đây làm cái điệu biến thái đó. "

Haruchiyo trợn mắt trước giọng điệu khinh thường của em, nụ cười nhếch mép trở nên rộng hơn.

" Không một lời khen à? Tao đã hoàn thành nhiệm vụ mày giao đấy. " - Hắn nói đùa, giọng điệu vờ bị xúc phạm.

Haruchiyo đẩy mình ra khỏi khung cửa và đi về phía phòng của mình lấy đại một cái quần đùi trong tủ mặc cho thoải mái.

Tiện đường, hắn lấy khăn lau qua tóc xong vứt thẳng vào phòng tắm rồi tiếp tục quay trở lại phòng em.

" Mong muốn của em là mệnh lệnh của anh~ " - Haruchiyo mở cửa đi vào, làm điệu cúi đầu rồi nói to.

" Bị điên à?? "

Hắn cười khúc khích trước câu trả lời của em, giả vờ bị xúc phạm. - " Điên lên vì em rồi đây~ "

Haruchiyo bước tới giường và ngồi phịch xuống cạnh em, mái tóc ẩm ướt xõa xuống trán.

" Ai cho anh vào đây?! Cút nhanh! "

" Tạiiii saooo? " - Nhích lại gần em hơn, mái tóc ẩm ướt của hắn liền chạm vào tay em.

Ngay lập tức, em dùng gối ném mạnh vào mặt hắn khiến hắn giả vờ bị tổn thương mà kêu lên.

" Rồi rồi, tao đi ra là được chứ gì. " - Hắn bĩu môi, đứng dậy khỏi giường và bắt đầu đi về phía cánh cửa, trên tay cầm theo chiếc gối.

" Trả gối đây?! "

" Không. " - Hắn ôm chặt chiếc gối vào ngực. - " Bây giờ nó là của tao. "

Haruchiyo đi về phía cửa, quay lại nhìn em lần cuối.

Hắn nhếch mép cười, trong mắt hiện lên một tia tinh nghịch.

" Ngủ ngon, đừng nhớ tao quá đấy. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro