『𝚗𝚒𝚗𝚎𝚝𝚎𝚎𝚗』

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng hạt mưa rơi trên chiếc dù của Taeyong, cậu đang đứng dưới mộ của mẹ và ông bà. Ôm trong tay những bó hoa và nến, cậu đặt từng thứ một xuống cả ba ngôi mộ.

"Đám giỗ thứ hai vui vẻ nhé, mẹ." Taeyong mỉm cười, đặt nắp nến lên rồi ngồi vào khúc gỗ ngay gần mộ. "Con không biết rằng mình sẽ trông như thế này ở hiện tại. Con tự hào về những điều đã làm khi nghĩ đến mọi người, luôn luôn nhớ rõ ba người đã hỗ trợ con nhiều thế nào."

"Con sắp đến gần rồi, mẹ ạ." Cậu cười, ôm mình lại và ngồi ở đó thêm một lúc. Taeyong bắt đầu nghĩ xem mình sẽ làm điều gì đó vào trước sinh nhật, và đương nhiên là cậu đã có kế hoạch từ trước cả rồi.

"Con đi đến một hạnh phúc bị cấm đoán, mẹ à. Con sẽ đến cạnh người mà con đã biết rằng mẹ nên ở bên....Con xin lỗi."

Một luồng gió lạnh thổi qua khiến Taeyong rùng mình. Cậu cảm giác rằng, nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt của mình.

"Con sẽ chọn hạnh phúc."





Khi thời khắc sinh nhật thứ mười chín của mình đang dần đến, Taeyong thu dọn lại quần áo và kiểm tra thời gian. Khi đồng hồ vừa vặn mười giờ tối, cậu mỉm cười thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi mới kéo đống hành lý to bự của mình và một cái túi đồ thể dục ra ngoài. Yuta giúp cậu cất hành lý vào xe trong khi Taeyong lên xe ngồi. Cậu nhắm mắt lại, Sicheng mỉm cười nhìn cậu qua kính chiếu hậu.

Họ đến một tiểu khu nơi có biệt thự của Jaehyun ở đó, buổi tối đối với họ thật sự là một điều thoải mái. Khi trời về nửa đêm, Yuta thả Taeyong ở trước cổng biệt thự Jung gia. Cậu hôn cả hai người như một lời chào tạm biệt trước khi vẫy tay và từ từ bước qua cánh cổng lớn.


"Anh không biết là tại sao, nhưng anh thấy rất vui." Yuta mỉm cười, nhìn theo bóng người nhỏ dần đang tiến về dinh thự ở đằng xa. "Taeyong xứng đáng có được hạnh phúc."

"Tất cả chúng ta đều làm được mà." Sicheng cười đượm buồn. "Em ước gì anh ấy có được hạnh phúc mà anh ấy xứng đáng được nhận. Taeyong đã ủ rũ nhiều năm rồi, có lẽ quyết định lần này không phải là quá tệ đâu."





Taeyong ấn chuông cửa, mất đến 5 phút cho đến khi các vệ sĩ nhận ra cậu và để cậu vào bên trong với tâm trạng bất ngờ và song song đó, là sự phấn khích. Tất cả bọn họ đều đến gần Taeyong, giúp cậu cầm hành lý, hỏi cậu muốn gì và hướng dẫn luôn lối đi bên trong. Nhưng Taeyong chỉ mỉm cười, lịch sự từ chối những lời giúp đỡ của các vệ sĩ.


"J-Jaehyun đâu rồi ?" Cậu hỏi.


"Ở trong phòng của cậu, cậu Lee." Người giúp việc nói với vẻ vui mừng.


"Cái gì ?"


"Ông chủ đã bắt đầu ngủ ở đó kể từ lúc cậu đi, thưa cậu Lee."


Taeyong gật đầu trước khi lên tầng, cậu mở cửa và chiếc đồng hồ treo tường liền điểm một tiếng thật to, giống như nói với cậu rằng lúc này đã là mười hai giờ đêm. Khi vừa bước vào bên trong, hai mắt Taeyong liền mở lớn. Cậu nhìn thấy một chiếc bánh vẫn được đặt kín trong hộp ở phòng khách nhỏ, bên cạnh nó là một lá thư và một vài hộp quà nhỏ.

Jaehyun chưa bao giờ quên sinh nhật cậu.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ không quay trở lại đây một lần nữa.

"J-Jaehyun." Cậu đi lại gần chỗ người đàn ông, mắt Taeyong giờ phút này đã ngấn lệ. Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Jaehyun, từ từ đánh thức người lớn hơn. Tay của cậu nóng tựa như bỏng rát lên, cậu đã khao khát về điều này cả tháng trời rồi. Mọi thứ thật khó khăn và chán nản, Taeyong có thể cho mọi người biết rằng họ nên yên tâm khi nhìn thấy nụ cười của mình, nhưng họ không thể nào biết được ánh mắt của cậu đã mất đi cảm xúc và cảm nhận từ khi nào.

"T-Taeyong ?" Đôi mắt của Jaehyun mở lớn và bàn tay hắn run lên khi chạm vào đôi má dính đầy nước mắt của Taeyong. "Đừng đánh thức anh, làm ơn. Làm ơn, bé yêu...Anh nhớ em đến chết mất. Đừng đánh thức anh."

"Là em, anh yêu. Là Taeyong. Em ở đây." Taeyong nức nở và ôm lấy người đàn ông, đây là điều cậu muốn trong ngày của mình. Cái gọi là hạnh phúc, và chỉ duy nhất Jaehyun mới là người đem lại cho cậu cảm giác này.

"Chết tiệt thật," Giọng nói của Jaehyun như vỡ ra. "Anh...thấy quá hạnh phúc rồi."

Taeyong vòng đôi chân của mình qua eo của Jaehyun, từ từ đẩy khoảng cách cái ôm ra xa một chút.

"Em cũng nhớ anh."


"Anh biết," Jaehyun cười. Má hắn ướt đẫm vì nước mắt chảy ra trước đó. "Anh yêu em rất nhiều. Em cuối cùng cũng trở lại, em đã trở lại,"





"Em cũng vậy, đây chính là nhà của em. Anh chính là nhà của em." Taeyong cũng cười theo. "Em cũng yêu anh, Jae."


Jaehyun giữ lấy cằm Taeyong, mỉm cười và cọ mũi vào nhau để rút ngắn khoảng cách. Cả hai người đều muốn níu giữ bầu không khí này, họ không muốn làm hỏng sự nhẹ nhàng được chất chứa trong đó. Jaehyun từ từ nghiêng người, nhấn chìm cả hắn và Taeyong bằng cái hôn nhẹ.

Điều này hoàn toàn khác với lần đầu tiên, nó chậm rãi, và nhẹ nhàng hơn. Tay của Taeyong được tự do, cảm xúc của cậu cũng là thật, trái tim vang lên từng nhịp đập hoàn hảo. Cậu vòng tay qua cổ Jaehyun trước khi đáp trả lại nụ hôn khi nãy của hắn, Jaehyun đặt tay mình vòng qua eo Taeyong, tay khác của hắn đang đặt trên đùi trong của cậu. Họ hôn nhau chậm rãi, từ từ, giống như không hề có ý định muốn phá hỏng khoảnh khắc mà cả hai đã phải đợi từ rất lâu. Jaehyun cắn lấy môi dưới của Taeyong làm cậu hé miệng ra, để hắn có thời gian khám phá sâu bên trong của người mình yêu. Hắn thưởng thức và khám phá khoang miệng của cậu một cách cẩn thận, không muốn Taeyong cảm thấy có sự khó chịu nào cả.


"Jae," Taeyong rên lên một cách đầy ngọt ngào khi Jaehyun rời khỏi.


"Chúc mừng sinh nhật, bé cưng." Jaehyun vùi đầu vào cổ cậu, thì thầm lấy một câu chúc. Hắn mút lên đó và tặng Taeyong vài vết cắn trêu chọc không biết khi nào sẽ dừng lại trên cái cổ thon thả của cậu. Taeyong cắn môi, Jaehyun lật người cậu lại và di chuyển lên trên. Cậu bật cười, ngước lên nhìn hắn.


"Anh sẽ làm đúng thôi," Jaehyun thì thầm.


Jaehyun hướng dẫn Taeyong, cách hắn chạm vào cậu thật khác, không bầm tím, không sứt sẹo, không đau đớn. Hắn nhận được tất cả sự đồng ý của Taeyong, mọi thứ cũng từ đó mà trở nên tốt hơn nhiều. Hắn cởi cúc áo sơ mi ca rô của Taeyong để khám phá sâu hơn, hôn lên ngực người dưới thân, đảo lưỡi và mút lấy đầu ngực của cậu, để lại những vết tím đỏ ở khắp nơi mà hắn đi qua.

Taeyong rên rỉ dưới mọi cái chạm của Jaehyun, tay cậu đặt lên vai của hắn, găm chặt móng tay của mình lên đó khi cậu cảm nhận được toàn thân và cửa huyệt đang ướt đẫm. Jaehyun cởi quần áo cho cả hai người, Taeyong rất ngoan ngoãn phục tùng, điều này khiến hắn trở thành kẻ thống trị theo đúng nghĩa. Trong khi hắn đang thì thầm gì đó với cậu, Taeyong nhận ra ngay có thứ gì đó đang đi vào bên trong mình.

"J-Jae...Daddy,"

Jaehyun đưa một ngón tay khác vào, hắn kéo và xoay ngón tay của mình để điều chỉnh cửa huyệt của Taeyong được nới rộng. Người bên dưới thở hổn hển và hét lên vì cảm thấy đau đớn và sung sướng. Những chuyển động chậm rãi của những ngón tay khiến sự tỉnh táo của cậu trở nên điên cuồng, số lượng khoái cảm mà cậu nhận được từ Jaehyun quá nhiều.

"Gọi anh lại lần nữa nào, bé cưng," Jaehyun ra lệnh, vòng cái tay còn lại lên cổ của Taeyong. Hắn nhìn chằm chằm người nhỏ hơn bên dưới, cậu đang nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng vì hô hấp.


"D-Daddy," Taeyong nấc lên, nắm chặt lấy vai người lớn hơn.


Hai tay Jaehyun đẩy mạnh với tốc độ vừa phải, khi Taeyong bảo hắn thả ra, hắn rút tay lại khiến cậu thở dốc.

"J-Jaehyun !" Taeyong nức nở thành tiếng, lấy lòng bàn tay che mắt mình lại. Jaehyun nắm chặt lấy hai chân cậu, hôn lên cặp đùi trắng nõn, liếm lộng chúng làm chân Taeyong run rẩy từng hồi.

Không hề báo trước, Jaehyun dùng lưỡi đi vào cửa huyệt của Taeyong, hai mắt xám tro của cậu liền mở to ra, tay bám chặt lấy ga trải giường hét lên một tiếng. Jaehyun sử dụng lưỡi để chơi lỗ nhỏ của Taeyong, đâm chọc rồi lại chèn sâu vào bên trong. Khi hắn chắc chắn rằng nó đã được nới lỏng và kéo căng hoàn hảo, Jaehyun cố định vị trí của mình, đặt dương vật ngay trước cửa huyệt của Taeyong.


"Anh vào nhé," Jaehyun thầm thì. "Em uống thuốc đó hả cưng ?"

Taeyong gật đầu trước khi tự mở rộng chân mình ra, cậu nhìn Jaehyun từ từ tiến vào bên trong, chân phải đang gác lên vai hắn, người lớn hơn lấp đầy bên trong cậu, khiến Taeyong cau mày và nóng vội trước hành động đó. Lực đẩy chậm rãi làm cậu hét lên vì sung sướng, tình cảnh hiện tại hoàn toàn trái ngược với trải nghiệm trong lần đầu tiên của Taeyong, nó thật sự chẳng là gì so với một Jaehyun dịu dàng và yêu thương cậu khi hắn đang ở trên cả.

Đêm hôm đó, họ yêu thương nhau rất nhiều và những tiếng động chỉ quanh quẩn bên trong căn phòng. Những bức tường được cách âm hoàn toàn để đảm bảo rằng mọi việc xảy ra ở bên trong sẽ chỉ là bí mật của hai người họ.

------------

trans xong chương này là hết khóc thật rồi đó =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro