Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần giữa của tuyển tập: Khóa Thủy Triều

----------

Vào sinh nhật thứ mười lăm, tôi và Jeong Jihoon cùng nhau đến một đài quan sát thiên văn, và đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy thuật ngữ khóa thủy triều.

Khóa thủy triều là một hiện tượng thiên văn. Nó xảy ra khi mà gradient trọng lực (lực thủy triều) làm cho một bán cầu của một thiên thể đang quay luôn hướng về phía thiên thể đồng hành với nó.

----------

1.

Tôi đã gặp Jeong Jihoon từ rất lâu rồi, đến mức Jeong Jihoon đã quên mất.

Ba và tôi không sống ở nơi đó ngay từ đầu, trước khi mẹ lâm bệnh, dù gia đình không giàu có, nhưng chúng tôi cũng có cuộc sống ổn định.

Sau khi mẹ lâm bệnh qua đời, ba con tôi chuyển đến đó. Chi phí y tế cao khiến tiền bạc của gia đình cạn kiệt, còn nợ một đống nợ, vì vậy chỉ còn cách tiết kiệm từng đồng.

Mỗi tháng, ba đều gói một mẻ bánh chẻo, và những chiếc bánh chẻo đó cũng giống như lúc mẹ tôi còn sống.

Đó là lúc Jeong Jihoon xuất hiện.

Cậu ấy nán lại trước cửa nhà chúng tôi rất lâu. Qua khe cửa, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu di chuyển từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái.

Tôi kéo tay áo ba ra hiệu có người ở bên ngoài. Ba mở cửa thì thấy một đứa trẻ gầy gò đang đứng trước cửa.

Khi đó, Jeong Jihoon trông như đang bị suy dinh dưỡng. Cậu mặc bộ quần áo rộng thùng thình và không thể nhìn thấy hình dáng cơ thể.

Ba mời cậu cùng ăn bánh chẻo, cậu ấy ngồi im lặng trên bàn, không dám động đũa. Tôi hỏi cậu ấy có phải không thích ăn bánh chẻo không, cậu ấy lắc đầu liên tục, tôi lại gắp vài cái vào chén của cậu ấy, bảo cậu ấy ăn nhanh.

Sau đó tôi trở thành bạn tốt của Jeong Jihoon.

Mẹ của Jeong Jihoon thường xuyên không có ở nhà, thỉnh thoảng mua một ít đồ ăn nhanh hoặc cho Jeong Jihoon tiền để cậu tự mua đồ ăn. Đến nay tôi cũng không nhớ mẹ cậu trông như thế nào, có lẽ là một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp, hay mặc váy đỏ, bước đi quyến rũ.

Tôi và Jeong Jihoon luôn chạy khắp các con phố, ngõ hẻm, chơi trốn tìm dưới gốc cây sung. Tôi mang một gói hạt giống hoa hồng từ nhà, học theo ba cùng Jeong Jihoon trồng hoa dưới gốc cây. Jeong Jihoon ngồi xổm bên cạnh, ôm đầu gối của mình, hỏi tôi: "anh Hyeonjoon, hoa có nở không?"

Nó có nở hoa không? Nó sẽ nở hoa.

Tôi không biết.

Ba thường mời Jeong Jihoon đến nhà ăn tối, tôi cũng rất vui vì điều đó. Nó khiến tôi có cảm giác như ba người chúng tôi thật sự là một gia đình.

Tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế tiếp tục mãi mãi.

Nếu đêm đó tôi không nhặt được Jeong Jihoon ngoài cửa.

Jeong Jihoon gầy gò đang nằm trên mặt đất, tôi gọi lớn ba đến đưa cậu ấy về phòng, Jeong Jihoon lẩm bẩm "đói... đói", tôi đi tìm đường hòa với nước cho cậu uống, cậu uống xong thì ngủ cũng khá yên ổn, tôi vuốt gọn lại mái tóc rối của cậu, mang một chậu nước đến lau mặt cho cậu, miệng cậu vẫn nói gì đó, nhưng tôi đã quá mệt mỏi để chú ý đến những điều cậu nói trong giấc mơ.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, tôi phát hiện Jeong Jihoon bị sốt, ba tôi nói sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Vừa ra đến đầu ngõ thì gặp ba của Jeong Jihoon, đó là lần đầu tiên tôi gặp một người quý phái như vậy, ông ấy đưa chúng tôi đến bệnh viện, và không lâu sau, Jeong Jihoon đã hạ sốt. Nhìn thấy Jeong Jihoon nằm yên bình trên giường bệnh, tôi thực sự có cảm giác như mình đã sống sót sau một thảm họa. Nằm viện mấy ngày, ông Park muốn đưa Jeong Jihoon về nhà để dưỡng bệnh. Tôi không biết ông ấy và ba tôi đã đạt được thỏa thuận gì, chúng tôi cũng đi theo, giờ nghĩ lại, có lẽ ông Park không muốn có quá nhiều người ngoài biết đến sự tồn tại của Jeong Jihoon, nên đã "mua chuộc" chúng tôi, cũng không hẳn là mua chuộc, nhờ có Jeong Jihoon mà chúng tôi cũng thoát khỏi khu ổ chuột đó.

----------

2.

"Vậy thì, em và Jeong Jihoon có thể coi là trúc mã trúc mã, lớn lên cùng nhau mà."

Han Wangho vừa nói vừa đưa ly rượu cho Choi Hyeonjoon, lúc này, Choi Hyeonjoon ngồi vào ghế sofa, ước gì mình có thể hòa làm một với nó.

Choi Hyeonjoon nhấp một ngụm rượu trong ly, lắc đầu phủ nhận lời Han Wangho nói: "Không thể định nghĩa như vậy. Nếu tính từ trước 7 tuổi thì cũng có thể coi là như vậy, nhưng ai lại coi người có địa vị chênh lệch là bạn chứ, huống chi mối quan hệ giữa em và Jeong Jihoon còn giống như... à... thiếu gia với người hầu ấy?"

"Choi Hyeonjoon à, ở thế kỷ này không còn nô lệ nữa đâu, đừng tự hạ thấp mình như vậy nhé?"

"Nhưng sự thật là như vậy mà."

Đúng vậy, sự thật là như vậy.

----------

3.

Sau khi Jeong Jihoon tỉnh lại, cậu đã quên hết mọi thứ về tôi, quên cả những gì xảy ra trước khi cậu bị ốm, không nhớ mẹ mình, quên hết mọi thứ. Nhưng thực ra như vậy cũng khá tốt, quên đi những điều tồi tệ sẽ khiến cuộc sống bớt đau khổ hơn.

Tôi từ từ xây dựng lại mối quan hệ thân thiết với cậu, thực ra việc này khá dễ dàng, giống như khi chúng tôi mới làm quen.

Tuy nhiên, địa vị của chúng tôi đã thay đổi, mối quan hệ giữa chúng tôi giống như một dạng ký sinh, tôi và ba có cuộc sống sung túc là nhờ vào Jeong Jihoon. Ba tôi thường nói với tôi phải đối xử tốt với Jihoon, nếu không thì chúng tôi cũng không có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Tôi bắt đầu nghĩ cách để đối xử tốt với Jeong Jihoon, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc giúp cậu làm bài tập, giúp cậu ăn những món cậu không thích. Những việc này chỉ là những việc nhỏ không đáng kể, ai cũng có thể làm, nhưng dường như sau khi ở bên tôi, Jeong Jihoon càng trở nên phụ thuộc vào tôi hơn.

Nếu chúng tôi là bạn bè, thì đây rõ ràng là điều tốt, nhưng tiếc là không phải.

Jeong Jihoon giống như em trai của tôi, và tôi là anh trai của cậu, cậu thích hỏi ý kiến ​​​​của tôi về mọi việc, nhưng tôi không thể đưa ra quyết định về những việc liên quan đến cậu, nên việc có hỏi hay không cũng không quan trọng.

Nhưng có một điều ngoại lệ.

Hôm đó, ba nói với chúng tôi rằng ông đã dọn sạch một khu đất trống và hỏi Jeong Jihoon muốn trồng gì. Jeong Jihoon vẫn như thường lệ hỏi ý kiến tôi, tôi suy nghĩ một chút và quyết định trồng hoa hồng. Những bông hồng trước đây tôi chưa kịp thấy chúng nở thì đã rời đi, nghĩ lại vẫn có chút tiếc nuối.

Sau đó, tôi quay lại xem những bông hồng đó, dù không ai chăm sóc chúng, nhưng cũng không ai làm hại chúng, chúng vẫn sống sót, chỉ là không được rực rỡ.

Jeong Jihoon và tôi học cùng một trường, có lẽ đây là do ông Park giúp. Trẻ em của trường quý tộc đều rất đều là những đứa thông minh, chỉ cần nhìn là biết ai có gia thế hơn. Có lẽ có người đã biết về thân phận của Jeong Jihoon, nhưng chẳng ai dám nói rõ ra. Tôi cũng đã nghe một nhóm người ở trong nhà vệ sinh phàn nàn rằng Jeong Jihoon không thân thiện, luôn mang lại cảm giác kiêu ngạo như thể chèn ép người khác, nhưng cậu chỉ là một đứa con ngoài giá thú. Tuy nhiên, vì nhiều lý do, chẳng ai dám nói gì với cậu, cũng chẳng ai muốn chơi với cậu.

Nhưng tôi thì khác, tôi không có liên quan đến nhà họ Park. Những người đó thường xuyên chuyển sự tức giận không thể trút lên Jeong Jihoon sang tôi, ban đầu chỉ là những lời lẽ xúc phạm, gọi tôi giống như con chó, bảo tôi luôn bám theo Jeong Jihoon. Sau này khi chúng lớn lên, các thủ đoạn của chúng cũng trở nên gay gắt hơn, bắt tôi làm bài tập cho chúng, chạy việc vặt cho chúng, gọi tôi vào nhà vệ sinh để xem chúng hút thuốc, nhả khói vào mặt tôi, rồi dùng cánh tay của tôi để dập thuốc. Bây giờ trên tay tôi vẫn còn nhiều vết sẹo. Chúng rất thông minh, luôn chọn những chỗ mà Jeong Jihoon không thấy để ra tay, nhưng chúng hoàn toàn không cần làm vậy, tôi cũng không có ý định kể lại với Jeong Jihoon. Tôi có tư cách gì để yêu cầu cậu bảo vệ tôi? Những chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng có những đêm tôi vẫn mơ thấy, giống như một cơn ác mộng, rất đau.

----------

4.

"Hyeonjoon, đau lắm đúng không."

Han Wanghoo vén ống tay áo của Choi Hyeonjoon lên, những vết sẹo trên cánh tay hiện rõ, nhẹ nhàng chạm vào, "Có những người sinh ra đã rất xấu, ngay cả khi sau này được giáo dục tốt cũng không thể xóa bỏ bản chất xấu xa của họ. Nếu lúc đó Hyeonjoon phản kháng... ừm, cũng không có tác dụng gì, phản kháng cũng vô ích, ai bảo chúng ta quá nhỏ bé chứ."

----------

5.

Trong khoảng thời gian việc bắt nạt trở nên nghiêm trọng nhất, tôi và Jeong Jihoon không thực sự thân thiết. Cậu ấy nghĩ rằng tôi đã hư hỏng, biết hút thuốc, và kết giao với những nhóm đó, cho rằng tôi cũng hèn hạ như họ, nên không đi học cùng tôi. Những người đó càng ngày càng lấn tới, bắt nạt tôi nhiều hơn. Sau đó, có một đàn anh hơn tôi hai lớp đã giúp đỡ tôi. Anh ấy cũng là học sinh từ gia đình bình thường, nhờ vào thành tích xuất sắc mà được miễn học phí, lại còn là hội trưởng hội sinh viên, rất có uy tín trong trường. Sau khi tôi lại bị những người đó bắt nạt, anh ấy đã giúp tôi.

Khi đó, Jeong Jihoon phớt lờ tôi, mọi người trong lớp đều phớt lờ tôi, chỉ có đàn anh đi ăn cùng tôi, cùng tôi tan học, không để tôi phải một mình. Anh ấy rất ấm áp, tôi như một người đã bị ướt sủng lâu ngày, muốn lại gần anh ấy nhưng sợ làm vấy bẩn anh và khiến anh không vui. Tôi nhận ra mình đã thích anh ấy, tôi thậm chí đã thích một người cùng giới với mình, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, vì tôi thấy việc thích anh ấy thật dễ dàng.

Nhưng sau đó, tôi không biết tại sao Jeong Jihoon cũng quen biết đàn anh. Họ nhanh chóng thiết lập mối quan hệ thân thiết hơn cả tôi và đàn anh, bữa trưa đã chuyển từ hai người thành ba người. Tôi đã hỏi Jeong Jihoon một cách gián tiếp, liệu cậu có tình cảm gì với đàn anh ngoài tình bạn không, nhưng cậu không trả lời, tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn tôi can thiệp vào chuyện của cậu, nên không hỏi thêm nữa. Nhưng họ không có mối quan hệ tiến triển thêm, và những bong bóng hồng màu hơi quá giới hạn trong lòng tôi cũng đã bị Jeong Jihoon làm vỡ nát. Sau đó, đàn anh đã đi Trung Quốc tìm mối tình đầu, và chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Tuy nhiên, nhờ có đàn anh mà mối quan hệ giữa tôi và Jeong Jihoon lại trở nên thân thiết hơn. Cậu dường như bám lấy tôi nhiều hơn trước, cho đến mùa hè năm sau, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã rất nghiêm trọng. Lúc đó có một cô gái chủ động giúp tôi làm trực nhật, chuyện lạ thường sẽ có nguyên do, nhưng tôi vẫn im lặng chấp nhận sự giúp đỡ của cô ấy. Khi đó tôi và Jeong Jihoon ngồi cùng bàn, cô gái đó sau giờ học lại đến hỏi bài, khi tôi giải thích bài cho cô ấy, ánh mắt của cô ấy lại dừng lại trên người Jeong Jihoon. Tôi hiểu cô ấy muốn gì, chỉ là muốn lợi dụng việc thân thiết với tôi để tiếp cận Jeong Jihoon. Cô ấy không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng làm như vậy, trong những năm qua có rất nhiều người đã làm như vậy.

Nhưng không biết tại sao lần này Jeong Jihoon lại rất tức giận, rõ ràng trước đây cậu chưa bao giờ như vậy. Nếu là trước đây, có người nào đó lảng vảng trước mặt tôi, cậu sẽ cố gắng khiến mọi ánh mắt tập trung vào mình, điều đó rất dễ dàng, vì mục đích của những người đó chính là như vậy. Jeong Jihoon lại chiến tranh lạnh với tôi, đôi khi tôi thực sự cảm thấy như chúng tôi thực sự yêu nhau, cậu luôn có vô số sự giận dỗi, và tôi luôn cố gắng dỗ dành cậu, nhưng lần này tôi đã không làm vậy. Sau khi dỗ dành được mấy ngày, tôi cũng nổi giận, tại sao mỗi lần tôi đều phải dỗ, sao cậu ấy không đến dỗ tôi chứ? Sau vài ngày chiến tranh lạnh, cậu lại đến gặp tôi và hỏi tôi có muốn kết hôn với cô gái đó không. Tôi thực sự không hiểu mạch suy nghĩ của cậu, hoàn toàn không hiểu nổi. Nhưng sau cuộc cãi vã, cậu vẫn tiếp tục bám lấy tôi như thể chuyện cãi vã chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, nếu lần nào cậu cũng có thể tự mình giải quyết thì tôi đã không phải mất nhiều công sức dỗ dành như vậy.

----------

6.

"Vậy em có biết tại sao Jeong Jihoon lại tức giận không? Thật sự chỉ là do được chiều chuộng nên nổi giận thôi sao?" Han Wangho nói.

"Thật ra em có cảm giác giữa tụi em có gì đó vượt ra ngoài tình bạn bình thường, nhưng không muốn hiểu quá sâu, rõ ràng mối quan hệ không bình đẳng như vậy cũng tốt mà."

"Nhưng Jeong Jihoon muốn phá vỡ cái không bình đẳng này đúng không, nếu yêu mà không bình đẳng thì làm sao có thể gọi là yêu được?"

Không, không nên có tình yêu giữa Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon.

----------

7.

Vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của Jeong Jihoon, lẽ ra tôi và cậu ấy sẽ cùng nhau ăn mừng, không biết sao mà sau đó ông Park cũng đến. Jeong Jihoon sau không vui, đã tỏ thái độ với ông Park, nhưng ông Park không tức giận, chỉ cười nhìn Jeong Jihoon lên lầu rồi ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Ông hỏi tôi đã suy nghĩ thế nào về việc du học mà ông đã nói trước đó. Ông đã nói chuyện này với tôi từ rất lâu rồi, tôi cũng đã từng bị cám dỗ, đó là cách tốt nhất để rời xa Jeong Jihoon, nhưng tôi không thể hiện ra ngoài, tôi nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa, ai ngờ ông Park lại nhắc lại ngay trước mặt Jeong Jihoon. Tôi hỏi ông tại sao lại muốn tôi đi du học, có lẽ việc tôi du học không mang lại giá trị gì cho nhà họ Park hay cho việc làm ăn của công ty. Ông Park hít một hơi thuốc rồi nói rằng việc tôi rời xa Jeong Jihoon chính là giá trị lớn nhất.

Tôi không hiểu tại sao ông ấy lại muốn tôi rời xa Jeong Jihoon, cuối cùng vẫn đồng ý với ông ấy, nhưng sau đó tôi không được phép rời đi vì Jeong Jihoon bị bệnh.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Jeong Jihoon chán nản, nhốt mình trong phòng và không chịu ăn uống gì, hỏi cậu có chuyện gì cũng không nói. Sau đó, khi có kết quả và đã đến lúc nộp hồ sơ vào trường, tôi tưởng ông Park sẽ đến bàn với tôi về việc đi nước ngoài, nhưng ông ấy không làm vậy, tôi nghĩ có thể đó thực sự chỉ là lời nói suông của ông ấy, bắt đầu tập trung vào việc nộp đơn vào trường, điểm của tôi khá tốt, việc vào trường top đầu cũng không có vấn đề gì. Lúc này ông Park gọi điện cho ba tôi, yêu cầu tôi phải nộp đơn vào cùng trường với Jeong Jihoon. Tôi không muốn như vậy, tôi hoàn toàn có thể vào một trường tốt hơn, tôi đã cố gắng để dành lấy cơ hội cho mình, nhưng ba đã tát tôi một cái, nói rằng con người phải biết ơn, nếu không có nhà họ Park, tôi làm sao có cơ hội chọn lựa tốt hơn hay kém hơn.

Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng đã hiểu câu nói "mọi chuyện đều có lý do của nó". Có vẻ như cả đời này tôi phải gắn chặt với Jeong Jihoon, từ lúc tôi mở cửa và gặp cậu ngất xỉu hoặc trước đó, khi tôi bắt gặp hình bóng cậu lảng vảng ở cửa, số phận của chúng tôi đã gắn liền với nhau, và sự phát triển của câu chuyện cũng đã được định sẵn. Nỗ lực, ước mơ, việc rời xa Jeong Jihoon, tất cả chỉ là trò đùa.

Tôi chấp nhận số phận của mình và vào cùng trường đại học với Jeong Jihoon. Cậu bị suy nhược thần kinh nặng và không thể ngủ được trong ký túc xá. Ông Park đã mua cho cậu một căn hộ gần trường để ở, nhờ đó tôi cũng được sống ở đó, nhưng tình trạng tinh thần của Jeong Jihoon cũng không được cải thiện. Sau đó, ông Park qua đời, thiếu gia Park Jaehyuk đến tìm tôi và nói rằng đã đăng ký cho tôi vào một trường đại học ở Mỹ, chỉ cần phỏng vấn thành công là có thể học. Tôi không hiểu cách suy nghĩ của gia đình họ, tại sao lại muốn trả tiền cho tôi đi du học? Park Jaehyuk cũng rất ghét Jeong Jihoon. Đối với tôi, một người thân thiết với cậu ấy, tiêu diệt chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nhưng anh ta đã không làm điều đó.

Sau khi hạ cánh xuống Mỹ, tôi nói tiếng Anh với giọng địa phương, trong tay chỉ có một ít đô la đổi từ sân bay và nhận được cuộc gọi từ Hàn Quốc. Ba tôi bị ngã và bị xuất huyết não được đưa vào bệnh viện. Tôi đang lang thang ở Mỹ, còn ba đang khổ sở ở quê nhà, tôi hoảng loạn đến mức khóc trên đường phố, nước mắt rơi ra rồi lại bị gió thổi khô. Tôi không tìm được ai có thể giúp mình, cuối cùng đành gọi vào số điện thoại của Park Jaehyuk trong tuyệt vọng. Đây là số điện thoại hắn đã đưa cho tôi trước khi lên máy bay, nói rằng có việc có thể liên lạc với hắn, không ngờ lại sớm đến thế. Hắn đã trả viện phí cho ba tôi nhưng tiếc là quá trình cấp cứu không kịp, nên ba tôi phải sống quãng đời còn lại trên giường bệnh. Tôi ước gì có thể lập tức quay về Hàn Quốc, nhưng cuối cùng cũng nhờ Park Jaehyuk giúp tôi tìm được một viện dưỡng lão tốt.

Tôi hỏi hắn tại sao không đối xử tệ với tôi, hắn nói đó chỉ là cách hắn tự cứu rỗi bản thân mình. Chúng tôi học cùng một trường trung học. Hắn nhìn thấy tôi bị bắt nạt nhưng không giúp đỡ tôi, chỉ nhìn tôi bị bắt nạt, cảm thấy có lỗi trong lòng, muốn bồi thường cho tôi, nhưng nhiều hơn là để trả giá cho bản thân lúc đó không dũng cảm. Nhưng tại sao lại không khoan dung với Jeong Jihoon? Tôi không kìm được đã hỏi câu này, hắn không trả lời, tôi cũng biết mình đã đi quá giới hạn, không tiếp tục hỏi nữa.

----------

8.

"Anh gặp Jeong Jihoon trong phòng tư vấn tâm lý của trường. Cậu ấy có lẽ đến để gặp giáo sư hướng dẫn của tôi, nhưng đến quá sớm, trong phòng không có ai. Anh bảo cậu ấy ngồi chờ ở phòng nghỉ, rồi đi rót một cốc nước. Khi quay lại, thấy cậu ấy đang xem ảnh trên điện thoại, lúc đó anh không biết đó là gì, nhưng khi thấy em đến đón cậu ấy sau khi tư vấn xong, anh mới nhận ra những bức ảnh đó không phải những bức ảnh đời thường."

"Ừ, mối quan hệ của em và Jeong Jihoon không đơn giản như vậy."

"Sau đó anh đã gặp Jeong Jihoon vài lần, mối quan hệ đã phát triển thành có thể chào hỏi nhau. Hôm nay trong giờ học, giáo viên nhắc đến lý thuyết nhu cầu của Maslow, anh bỗng nghĩ đến cậu ấy, em có thể đáp ứng tất cả các nhu cầu của cậu ấy, thậm chí còn hiểu rõ mọi đau khổ và khó khăn của cậu ấy, vậy thì em có thể không yêu cậu ấy sao?"

Không, không phải như vậy, tôi không hề không yêu Jeong Jihoon.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro