những nhà thơ chết trẻ nói gì về nỗi đau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... và em ngồi đó, trong chiếc áo lính màu huyết dụ - người vẫn luôn ẩn mặt sau đụn khói thuốc, những đầu vân ngón tái lạnh đan vào nhau đặt trong lòng, rèm mi rối ướt nhèm, mơ màng tràn ngập thứ ánh sáng rực ràng của mặt trời rạng đông.

em vẫn luôn thích ngắm nhìn qua khung cửa ban công trước dinh Tổng thống, nơi những chiếc máy bay xếp thẳng hàng nằm im lìm trên nền bê tông xanh xám như những con cá voi mắc cạn, trắng bệch, vô tri.

những trái phật thủ nứt nẻ, quả phúc bồn tử im lìm trong chạn tủ, chocolate bào vụn và hạt hạnh nhân giòn.

lá thuỷ tùng ngoài hiên, hạt phỉ trong giỏ nứa, quả hồ đào nơi túi áo thơ thẩn hương mắc-ca và hạt dẻ cười.

cam bergamot trên thớ vải vụn, hoa ngọc lan tây cài trên tóc, hoa huệ casablanca, quả cây bách xù và hương vani tahiti dưới cổ tay.

người vẫn luôn nhạy cảm với mùi hương và là một nhà thơ trẻ tuổi vác trên vai gánh nặng nỗi đau của thế hệ, kể cả khi em là một thiếu tá lính mũ nồi xanh(*) của quân đội Việt Nam Cộng hoà.

lắm bận tôi tự cho rằng lính biệt cách dù(**) chỉ là những kẻ ước ao một lần bay lượn giữa mép thiên đường trước khi ngủ vùi vĩnh viễn. và em thì bao giờ cũng cười thành tiếng vì suy nghĩ nhăn nhở này của tôi.

(*)lính mũ nồi xanh: thuỷ quân lục chiến.

(**) biệt cách dù: một binh chủng đặc biệt, đồng thời là một trong bốn lực lượng tổng trừ bị của Quân lực Việt Nam Cộng hòa.

vẻ thanh lịch kỳ lạ từ đôi bàn tay khi bóp lấy cò súng, vẻ đẹp lộng lẫy, mê hoặc lòng người mà không xuất phát đơn thuần từ diện mạo. Sức lôi cuốn này vượt quá tầm hiểu biết của tôi và hoàn toàn nằm ngoài nhận thức thông thường. Em là một sinh thể đến từ thế giới khác - người lữ khách trên hành trình miên viễn tìm kiếm cái đẹp, với lời lẽ trau chuốt song dửng dưng và đôi khi câu nệ về nghi thức, trong những cuộc đàm luận khuôn sáo mang dấp dáng hào nhoáng của giới giai tầng trung lưu.

"nỗi đau có mùi như thuốc súng và hương mật nhi lạp, cậu có nghĩ thế không?"

và bằng một nụ cười em hỏi tôi, không ngừng hỏi tôi.

tấm lưng trong dáng đi cúi đầu đầy ám ảnh, đôi bốt đờ sô (***) từng chạy qua bao chiến địa và dẫm đạp đồng loại, bàn tay từng siết lấy vai tôi trong một nỗi xót xa vượt quá sức chịu đựng... nỗi buồn tù đọng và sự nặng nề nghẹt thở.

(***) bốt đờ sô (botte de saut): giày boot lính.

tôi vẫn luôn lang thang trong miên trường kí ức của bóng đêm quá khứ, và chạm đến dạng thức của chính mình.

tất cả đều đẹp đẽ và khoác lên mình vẻ vô thực hệt như một giấc mộng đêm hè xa vắng từ cõi tiềm thức.

tôi vẫn đắm mình vào thiên đường mà mình đã chọn - một thiên đường mà những bầu trời của nó rực lên màu lửa địa ngục - nhưng nó vẫn là một thiên đường.

bầu trời bạc màu thiên thanh vì nóng nực, như lại tan chảy ra từ trên cao.

tất cả đang đứng trên bờ vực của sự thoái trào.

như thể giữa chúng tôi tồn tại một giới hạn Roche mà nếu vượt qua thì một trong hai sẽ vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

tôi chưa từng hiểu được em.

song ánh mắt mỗi khi em nắm lấy chiếc huân chương trên ngực áo mình nhìn về phía tôi, trải qua bao tháng năm dằn vặt tự vấn, vẫn hệt như thủa khởi hồi - êm đềm như nỗi chết, hoang đường như áng thơ, loà nhoà siêu hình như những khúc thuỵ du không lời trên khuôn dòng kẻ nhạc. Serenade, ballade, sonate hay là sinfonie,...

những giấc mộng trầm kha cứ thế còm cõi dần, là ai đã lỡ tay cào rách vỏ giấc mơ.

em đứng giữa làn đạn nơi quảng trường câm lặng, chắn trước mặt tôi, và ngã xuống trước ảo ảnh về chiến công duy ngã đời đời.

tôi nhớ em từng nói rằng mình muốn bẻ bút xếp văn chương,

"nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi, có thứ nước mắt không chảy ra kiểu vậy."

khi cơn ho rũ rượi chấm dứt, chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng của sự sống đang lê lết trôi đi, hay một sự co giật gần như không hề phát ra tiếng động.

tôi cố lay em dậy bằng những cú lay mạnh như là quẫn trí như thế, sự câm lặng vụng về, từng miếng cảm xúc tuyệt vọng trôi nổi trong không gian.

viên đạn đồng im lìm nơi ngực phải, và tôi hiểu rằng những vết nứt đã lan tràn sang cả ngực trái.

đôi môi em bợt bạt, bàn tay với lớp da bong tróc ra từng mảng như sơn cũ.

đôi mắt đen của em nhìn vào cõi vô định, dường như em đang hồi tưởng về những điều nào đấy tôi cũng biết đến chăng.

những kí ức lập thể vô danh cảm tưởng như khi có được cũng là lúc mất đi.

khắp nơi vang lên những tiếng nói cứng nhắc như tiếng người máy,

những giai điệu đã được biên khúc trở lại,

tôi vẫn chưa quen nhìn bản thân trong bộ-dạng-sắp-trưởng-thành khi tâm trí vẫn hoài niệm về tuổi niên thiếu.

những nỗi đau sống sít, trở mình, co rúm lại.

những khuôn mặt người loà nhoà trên toan với vệt sơn che mờ đôi mắt.

khung cảnh tà dương phản chiếu thành vệt sáng méo mó nơi cửa kính lớn, mành cửa bằng vải sờn tung bay mềm mại, bao phủ lấy đầu vai và hình dáng của người.

tôi chỉ là một bản thể mang khát vọng hoá thân và vượt thoát khỏi cõi hư vô mênh mông tuyệt đối - một vực thẳm không đáy, lơ lửng giữa đáy biển và bề mặt đại dương.

những tấm màn mưa dày đặc phủ đầy quanh xe, những thân cây trơ lá như những chiếc giá treo mũ màu nâu sẫm, em từng nói rằng chúng hẳn giống như những nhành bạch dương.

tôi cảm giác như mình sắp chết đuối trên tấm vải liệm màu chàm.

kẻ trẻ dại và hoang mang, tự lụy và yếu đuối, đã nằm mơ thấy sự chết của người.

gương mặt đang ngủ ấy vẫn hệt như lần cuối tôi nhìn thấy ở lán trú quân, lúc nào cũng như sắp tỉnh giấc vì tiếng bom napalm dội lại từ tiền tuyến.

không có sự câm lặng nào mà không xuất phát từ những tiếng kêu tuyệt vọng, không có sự tạ từ nào mà không có nước mắt rơi thành biển cả, không có sự lãng quên nào mà không phải trải qua mâu thuẫn nội tại.

hoa văn ngân hà và các tiểu tinh cầu trên mặt đĩa than.

băng cassette trong suốt chứa hoa khô, cỏ khô và những nhánh nhựa ruồi.

tất cả đều đẹp đẽ và khoác lên mình vẻ vô thực hệt như một giấc mộng đêm hè xa vắng từ cõi tiềm thức.

baeriette, baerietta.


_____________

đây là một sự khởi động cho chiếc plot về Sài Gòn trước khi giải phóng và cảm hứng từ thơ Tanka.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro