Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Potter đã chết. Hắn bị giết khi đang bỏ chạy, cố gắng tự cứu mình trong khi lũ ngu ngốc bọn ngươi hy sinh mạng sống vì hắn. Chúng ta mang đến cho các ngươi cơ thể của hắn như là bằng chứng cho thấy anh hùng của các ngươi đã biến mất mãi mãi trên cõi đời này.

Trận chiến - thắng lợi thuộc về bọn ta trong khi ngươi đã mất một nửa số quân của mình, Tử thần Thực tử của ta đông hơn số các ngươi cả thảy còn Cậu bé sống sót mà bà và Dumbledore đã bảo bọc trong bảy năm qua - Minerva, nhìn xem giờ thì đã tiêu đời. Tuy nhiên, không cần phải có thêm chiến tranh. Bất cứ ai tiếp tục chống cự, đàn ông, phụ nữ hay thậm chí chỉ một đứa trẻ cũng sẽ bị tàn sát, như mọi thành viên trong gia đình họ. Đi ra khỏi lâu đài, ngay bây giờ, quỳ xuống trước ta, và các ngươi sẽ được tha thứ. Cha mẹ và con cái, anh chị em của ngươi sẽ sống trong yên bình và được tha thứ, và bạn sẽ cùng ta đến với thế giới mới, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng '

Voldemort cười man rợ cùng với đám thuộc hạ.

Có sự im lặng trong khuôn viên và từ lâu đài. Voldemort lúc này gần gũi với Harry đến nỗi cậu không dám mở mắt nữa.

Đến đây!

Voldemort nói. Harry nghe thấy hắn tiến lên phía trước, và Hagrid buộc phải đi theo. Bây giờ Harry mở mắt ra một phần và thấy Voldemort đang sải bước trước mặt họ, con rắn lớn Nagini đeo quanh vai như một cái khăn choàng cổ khổng lồ nhếch nhác , người giờ đã thoát khỏi chiếc lồng đầy bùa chú bảo vệ nó. Nhưng Harry không có khả năng trích xuất cây đũa phép được mặc kín dưới áo choàng của mình mà không bị chú ý bởi những Tử thần Thực tử diễu hành ở hai bên của chúng thông qua ...

Harry, bác Hagrid mức nở
Ôi Harry..Hãy ..làm ơn...

"Harry!!!!" Hermione thét lên với nỗi kinh hoàng như còn đeo bám cô.

"Suỵt," bà Irma Pince, một người thủ thư đứng tuổi, cực kỳ gầy và trông giống như một con kền kền lông với cái mũi bị móc, má bà lõm và làn da giống như giấy da, lên tiếng khi nghe âm thanh ồn ào phát ra từ cô gái trẻ nhà Gryffindor.

Mái tóc xoăn lọn khẽ đung đưa khi cô lấy tay xoa trán. " Hoá ra chỉ là giấc mơ. Nhưng sao mình lại có cảm giác tình tiết lại giống đến thế.."

"Có chuyện gì vậy Hermy? Này..cậu nghe thấy mình không?" Chàng trai tóc xù có gọng kính tròn lay lay vai cô khi thấy Hermione đang ngồi nghệch ra, gương mặt hiện rõ nét thất thần như đã gặp một chuyện gì đấy kinh khủng ở thư viện với chồng sách cao che khuất hẳn tầm nhìn.

"Mình vừa mới thấy cậu chết trong vòng tay của bác Hagrid, rồi..mọi thứ đều dưới trướng của Voldemort.. và Ma thuật Hắc ám.." Hermione đưa mắt lên nhìn, tay cô còn hơi run.

"Mọi việc sẽ ổn thôi Hermy à. Cậu biết đấy, nó chỉ là một giấc mơ-"

"Nhưng mọi thứ xảy ra rất thật,.. Harry à, liệu.. đó có phải là điềm báo?" Hermione cắt ngang khi bạn đang nói.

Cau mày vẻ bồn chồn, cô nắm lấy tay Harry , biểu hiện trên gương mặt đã bán đứng chủ nó rằng một Hermione dũng cảm bây giờ lại rất sợ. Và đúng vậy, cô không hề muốn mất Harry, Ron - họ là những người bạn tốt nhất đối với cô trong suốt bảy năm qua từ khi cô nhận lá thư nhập học ở trường Hogwarts.

Mỗi lần cùng nhau khám phá ở trường Hogwarts, Hermione đã vượt qua nhiều khó khăn, trở ngại của xã hội và thay đổi của cảm xúc trong thời thiếu niên đầy khó khăn của mình khi bị phân biệt là một phù thủy có xuất thân từ dòng dõi Muggle.

Cô và hai người bạn cũng dũng cảm chống lại quyền lực ngày càng lớn mạnh của Voldemort và sự phủ nhận dai dẳng của Bộ Pháp thuật về việc trở lại của hắn.

Bây giờ, cuộc chiến dường như đang đi đến hồi kết, Hermione hi vọng rằng mọi chuyện sẽ yên ổn cho đến khi nó kết thúc hoàn toàn với ít thương vong nhất mà nó có thể đem lại.

"Chắc chắn manh mối về trường sinh linh giá đã khiến cậu quá mệt mỏi, mình khuyên cậu nên nghỉ ngơi thư thả cùng vài miếng bánh bí ngô nghiền ở sảnh.".

Giọng Harry mang cho cô một cảm giác an toàn. Mặc dù vậy, Voldemort đã trở lại, Hogwarts giờ đã không còn là nơi an toàn sau cái chết của Giáo sư Dumbledore.

Minerva Mcgonagall lên đêm nhiệm chức hiệu trưởng ngay cái đêm xảy ra cuộc đấu tay đôi giữa bà và Severus. Cùng với Molly Weasley và những giáo sư khác , Minerva tạo ra lớp khiên bảo vệ bao trùm cả Hogwarts, nếu chỉ là phép thuật bình thường thì không thể nào phá vỡ được phong ấn này, hẳn là tầm cỡ Ma thuật Hắc ám mạnh nhất may ra mới có cơ hội.

***
Hogwart vào mùa đông trong thật buồn bã, cái thời tiết se lạnh thấu xương khoác lên cả một khu vực mà không chỉ có Giới phù thủy nói riêng, toàn bộ nước Anh vẫn có thể cảm nhận được mùa đông đang dằn vặt cái lạnh lên thực vật , mùa màng kể cả con người.

"Này, mày đang làm gì thế máu bùn?" Draco tiến lại bên chỗ mà cô đang ngồi nhìn ra bên ngoài, những bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng như thiên thần đang ban cái hôn xuống mặt đất được phủ bởi lớp bột trắng xốp trước đó.

"Cút đi Malfoy, tao muốn một mình." Đôi mắt nâu nhìn vào một khoảng không , vô cảm.

"Nếu như mày không muốn bạn thân mày chết thì tốt nhất nên đi với tao. Granger." Draco hời hợt. Tay cậu đưa ra muốn kéo cô đứng lên.

"Họ xảy ra chuyện gì Malfoy? Này nhé, tao cảnh cáo mày nên nói đúng sự thật."Cô giật thót mình, chợt nhớ về giấc mơ vừa xảy ra cách đây vài tuần trước mùa giáng sinh. Mặc cho người đưa tin xấu là Draco thì cô cũng sẵn lòng nghe. Bất kì chuyện gì liên quan đến họ. Hermione giục Draco nói nốt câu khi thấy cậu đang ngây người.

"Tụi nó bị bà dì tao bắt rồi" Draco nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Gì cơ? Bellatrix? Sao mày biết? Họ rất cẩn trọng, sao có thể...hay là mày - " cô đứng phắt dậy, hất tay của đối phương ra, xém chút đã xách cổ áo của cậu lên. "Nói đi Malfoy, nói rằng mày không dối trá mau." Hermione nhíu mày, cô bắt đầu căng thẳng.
"Bình tĩnh đi Granger. Tao không có thời gian để đùa cợt với mày. Nếu mày muốn cứu bọn nó thì phải diễn cùng tao, hiểu chứ? Giờ tao phải -" Cậu đưa đôi mắt xám tro nhìn người con gái trước mặt ậm ừ.

"Khoan đã, hãy giải thích tại sao mày lại giúp tao trước tiên? Mày mặc định ghét bọn tao!" Cô thắc mắc.

"Chuyện là...má tao , bà muốn tao giúp bọn mày" cậu ngập ngừng. Cậu cũng không hiểu tại sao mẹ mình lại muốn về phe Hogwarts nếu không muốn xét kể từ hôm nay bà và cậu trung lập. "Bà không muốn tao thành tử thần thực tử, không muốn tao đi theo vết xe đổ của ba tao." Cậu hét lên. "Thứ duy nhất tao muốn làm bây giờ là bỏ trốn cùng mẹ tao! Tao muốn sống một cuộc sống theo chủ nghĩa hòa bình với má khi ba tao, ổng bị Hội bắt vào Azkaban, mày hiểu chứ? Ổng khiến tao ghê tởm, ổng xuống tay giết cả chục người không một chút áy náy.,"

"Làm sao tao tin mày được dù lí do mày giúp bọn tao nghe có vẻ chính đáng?"

"Granger nghe này, thề với Merlin nếu như hôm đó không phải Severus giết cụ Dumbledore mà người đó là tao thì tao sẽ hối hận cả đời. Bọn mày không biết đâu, cụ đã âm thầm giúp má con tao rất nhiều. Tuy nhiên tao đã không có sự lựa chọn vậy nên coi như mày đặt niềm tin ở tao một lần đi."

Trong khi Lucious Malfoy luôn tôn vinh Chúa tể Voldemort thì trái ngược lại Narcissa née Black cùng Malfoy thì đã quá chán cái cảnh nhìn thấy hàng loạt người vô tội chết dưới tay người cha - người chồng của mình. Narcissa đã quyết định giúp Harry.

"Tạm tin, thế khi nào ta bắt đầu?"

"Ngay bây giờ."

"Ý mày là sao?" cô khó hiểu.

"Ba tao ổng đang ở dưới kia. Tao sẽ đánh ngất mày rồi bế mày xuống đó."

"Bế?" Hermione không tránh được mà nở một nụ cười làm Draco xao xuyến, tim hắn như hẫng mất một nhịp.

"Vác." Cậu vẫn quen thói kiêu ngạo hừ mũi , nghĩ do một phần là dùng sai từ hoặc không muốn dùng hành động mang tên "vác" đối với cô.

Tuy nhiên vì một lí do nào đó, Draco chợt tiến đến gần chỗ Hermione, đôi mắt xám tro nhìn trực diện vào người trước mắt. Hermione không khỏi bối rối , mặt cô thoáng đỏ , hơi thở cũng vì thế mà bấn loạn. Cô lùi về sau cho đến khi phần hông va vào cột giường. Nhưng Draco đã nhanh chóng ôm phần hông vừa bị va chạm của cô như muốn xoa dịu cảm giác ê ẩm sau vụ tai nạn khá mạnh.

Cậu khống chế tình thế dồn cô vào ngõ cụt; điều khiển khoảng cách dần thu hẹp, Hermione vốn dĩ định đẩy Draco ra nhưng đã muộn. Giờ cô như một con mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay của cậu. "Granger của bộ ba vàng, thật quý hoá quá,.."

Những lời lẽ thốt lên khi tên vương tử tóc bạch kim cuối xuống nhìn gương mặt mĩ miều đang tỏ vẻ bất lực cam chịu của cô. Điều đầu tiên ngay lúc này đây cô muốn chính là có thể một lực đẩy cậu ra nhưng một thế lực vô hình nào đó đã khiến cô không thể làm vậy. "Malfoy, bỏ ra, đừng ép tao phải cướp đi nụ hôn đầu tiên của mày,.."

Khoé miệng cậu nhếch lên nụ cười đầy tình ý khi thấy con mèo nhỏ đang xù lông như muốn cào chết mình.

"Vậy là mày thích tao nhỉ? Thật lấy làm một vinh h-" Chưa nói hết câu bờ môi cậu đã bị cảm giác mềm mại, ướt át liên tục chiếm lấy. Draco khá bất ngờ khi Hermione chủ động hôn cậu dù chỉ phớt qua nhưng đó là sự thật. Điều này chứng tỏ cô thừa nhận tình cảm với cậu suốt bảy năm học qua, giấu cả bạn bè. Không một ai biết, giờ lại lộ ra ngay lúc hỗn chiến.

- "Mm.., môi mày cũng ngọt đấy." Draco vừa cười vừa liếm khoé môi mà hắn cho rằng còn động lại chút gì đó gọi là tinh hoa hoà lẫn với mùi ngọt ngào của đôi môi Hermione ban tặng cho cậu khi nãy.

- "Dẹp sang một bên đi Draco! Làm tao ngất mau đi."

- " Mạnh dạng ghê nhỉ, tao đã bảo với mày là sẽ đồng ý chuyện tình cảm à, mà thay đổi cách xưng hô. Granger mọt-sách-biết-tuốt?"

-"Nếu như khi nãy mày không liếm môi thì sẽ không đồng ý, nó có thể là nụ hôn bạn bè nhưng không, mày đã có hứng thú rồi thì phải chịu trách nhiệm đi Huynh trưởng."

-"Mẹ kiếp, mày ăn gì mà khôn thế không biết. Làm tao đuối lý cả rồi đây này. Được rồi dẹp sang một bên còn bây giờ thì mày...chắc chứ?

- "Ngay! Trước khi tao đổi ý. Malfoy!"

-"Được rồi Hermy. Mong Merlin phù hộ cho ta. Còn nữa, lần sau cứ gọi tao là Draco!"

'Cậu vừa gọi cô là cái gì cơ ? Từ Granger thành Hermy? Chậc chậc, Merlin ơi hẳn là có biến.'

"Bốp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro