One Year

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshot by IovingBW.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, mong đừng mang đi đâu.

---

"Winnnnn!" Giọng nói vang lên từ hướng phòng ngủ, cùng với tiếng chân bước xuống.

"Sao thế P'Bright?" Win liếc nhìn Bright, rồi quay lại chuẩn bị đồ ăn cho họ. 

"Anh lại càu nhàu rồi, anh là người thuyết phục em đi cùng đó. Sao bây giờ lại như miễn cưỡng thế này?"

Bright ngước lên đầy cáu kỉnh. "Đúng thế, nhưng không phải giờ này. Mới sáng sớm mà, gà vẫn chưa gáy đó Win!" anh ta nói, khiến Win lắc đầu chịu thua, người giờ đang bận gói đồ ăn trưa để họ mang đi theo.

Win dừng các hoạt động của mình một lúc và thở dài. "Nhìn xem, đã 8 giờ rồi", ngón trỏ của em hướng về đồng hồ phía sau. Em ném một lời chế nhạo tên sâu nướng  rồi quay lại tập trung cho việc chuẩn bị của mình.

"Vâng, vâng, 8 giờ sáng!! Mọi người khắp nơi ra vào buổi tối như thế này" Bright bước đến chỗ Win rồi chống tay lên cằm đặt trên bàn ăn.

Win, lúc này đang đứng đối diện Bright, liếc nhìn vào mắt người yêu.

"Em đã thấy nó ngày hôm qua trên trang web. Rồi anh ấy nói từ chiều đến tối rất đông du khách, anh cũng biết em là người lười đến chỗ đông người mà" Win giải thích.

Bright khẽ thở dài và mím môi. "Anh biết nhưng sáng thế này vẫn lười ra ngoài lắm" anh lẩm bẩm. Cái nhíu mày của anh khiến trái tim Win cảm động và nở một nụ cười trên môi.

Bàn tay Win vốn đang bận rộn thu dọn đồ đạc và vật dụng của họ bây giờ đáp xuống đầu Bright, xoa mái tóc nâu của anh.

"Ly của anh đây" Win nói với giọng cắt ngang. "Để chúng ta có thời gian bên nhau nhiều hơn thay vì cuộc sống về đêm bận rộn và đến khi về nhà mệt mỏi, anh muốn thế ư?" Em nhẹ nhàng xoa đầu người yêu.

"Hehe" Bright không nói gì, chỉ cười khúc khích, nở một nụ cười luôn chiếm được trái tim của Win. Hừ, đến khi nào cậu nhóc này mới có thể ngừng đáng yêu đây?

Win hơi mỉm cười nhìn Bright có vẻ hạnh phúc. Qủa thực, trong một thời gian dài, Bright đã nhiều lần rủ Win đi trượt băng nhưng do lịch trình bận rộn với hàng đống việc cần phải làm nên yêu cầu của anh lúc này mới có thể thực hiện được.

"Được rồi, anh đi tắm đi. Em sẽ chuẩn bị quần áo" Nghe vậy, Bright lập tức đứng thẳng người và đặt tay lên thái dương bên phải. Như thể muốn nói 'Tuân lệnh thưa ngài chỉ huy!'. Anh bước nhanh vào phòng tắm mà không quên hôn nhẹ lên môi người yêu.

Win cười khúc khích trước anh bạn trai vui tính của mình. Sau khi chuẩn bị xong vật dụng và đồ đạc, Win bước đến những chiếc kệ gắn trên tường phòng họ và tập trung vào những bức ảnh được bày ngay ngắn trong khung với nhiều màu sắc.

"Win, lấy cho anh một chiếc khăn tắm, anh quên mang theo nó rồi" Tiếng cầu cứu của Bright khiến Win gần như giật mình, anh chàng ngay lập tức đi lấy chiếc khăn tắm màu xanh cho người yêu.

Gi ọng nói của Bright lọt vào thính giác của Win lần thứ hai, anh gọi lại để đảm bảo rằng người bên ngoài nghe thấy.

"Win khă-" Ngay khi anh vừa thò đầu ra ngoài phòng tắm, một chiếc khăn tắm hiện ra trước mắt anh.

"Cảm ơn baby" Anh nói trước khi đóng cửa phòng tắm lại, Win đáp lại bằng một cái khịt mũi nhẹ. Bright ngay lập tức choàng chiếc khăn lên người và bước ra ngoài.

"Win, anh thực sự không muốn em nhọc lòng những thứ này" Bright mỉm cười khi nhìn thấy một cặp áo hoodie có họa tiết giống hệt nhau với nhiều màu khác nhau nằm trên giường.

"Tại sao, điều đó không được phép hả?" Win để lại một nụ hôn trên má bạn trai trước khi bước vào phòng tắm, ngay lập tức mặt em ấy cũng chuyển sang màu hồng. 

"Em đi tắm" Bright nhẹ nhàng gật đầu.

Không bao lâu, Win bước ra với chiếc khăn tắm ôm chặt eo. "Mấy giờ rồi P'Bright?". Em nhanh chóng bước đến giường và mặc ngay quần áo vào.

"9 giờ" Tiếng Bright từ phòng khách. Anh nhìn lên và đột nhiên nở nụ cười khi anh thấy người yêu của mình đang đứng ở cửa phòng, mặc chiếc hoodie ấy. Bright ngay lập tức đứng dậy và đi tới chỗ Win rồi ôm lấy em thật chặt.

Cái ôm đột ngột khiến Win bất ngờ trong giây lát, nhưng em không mất nhiều thời gian chỉnh lại tinh thần và rồi em cũng mỉm cười, ôm Bright thật chặt - có thể còn chặt hơn nữa.

"Anh thực sự cảm thấy hạnh phúc em à"

Bright gục đầu trên vai em, rồi cười khúc khích. Bàn tay Win vuốt ve lưng anh một cách chậm rãi trước khi giải phóng khỏi vòng tay của cả hai. 

"Đi thôi, đã là buổi trưa rồi đó" Em bước đến bàn ăn cùng anh, nơi đã chuẩn bị bữa trưa và hành lý sau đó lấy túi của mình.

Anh quan sát hành động của người yêu và đi trước mở cửa cho Win "Xin mời quý khách!" anh cúi đầu nói. Win bật cười trước cách đối xử của bạn trai sau đó hôn lên đỉnh đầu Bright trước khi bước ra khỏi căn hộ.

"Mọi thứ đủ cả rồi chứ?" Bright hỏi, đảm bảo rằng không có thứ gì bị bỏ lại. Câu hỏi của anh được đáp lại bằng một cái gật đầu từ Win, anh lập tức đóng cửa và ngồi vào trong xe.

"Nào em yêu. Chúng ta xuất phát!"

---

Khi đến địa điểm trượt băng đặc biệt mà họ đã đặt trước, đôi tình nhân lập tức vào khu vực tủ đựng đồ được cung cấp để cất đồ. 

"Anh đợi ở đây, Bright,em sẽ lấy chìa khóa tủ trước" Bright đáp lại lời của Win với một cái gật đầu nhỏ.

"Hừ," một tiếng thở dài phát ra từ  Bright. Anh ta đáp mình xuống chiếc ghế dài màu đỏ nằm giữa bức tường và dãy tủ đựng đồ, ngâm nga một bài hát trong khi đợi người yêu về.

Vài phút sau, người ta thấy Win đang chạy về phía Bright, cùng với tiếng leng keng của chiếc chìa khóa trên tay. "Xin lỗi đã mất nhiều thời gian, có một chút vấn đề với việc đặt chỗ." Win ngay lập tức mở khóa một trong các cửa tủ chứa đồ và bắt đầu cất đồ đạc của mình vào tủ.

"Bright, lại quên mất anh rồi, em đi giày trượt có được không? Ngay bên cạnh quầy thu ngân. " Nghe vậy, Bright lập tức đứng dậy. 

"Được rồi cưng, chờ chút." Anh ấy nói trước khi đến nơi lấy giày.

Ngay sau khi Win cất đồ đạc vào tủ xong, Bright quay lại mang theo hai đôi giày trượt màu trắng và xanh. "Win đây, quần áo xen kẽ nhau nên cứ như anh em sinh đôi, hehehe." Anh ta đưa cho Win một chiếc giày màu xanh và một chiếc giày màu trắng, người được nhận với một nụ cười thật tươi.

"Cặp song sinh đã là gì? Cho đến khi đôi giày cũng phải giống nhau. " Trêu chọc Win trong khi mang giày trượt của mình. Bright chỉ cười và mang giày vào. Sau khi xỏ giày thành công, cả hai đứng cùng nhau và tiến về phía sân băng .

"Chậm một chút, không cần khẩn trương, ngươi đến cùng còn có rảnh rỗi đến mấy giờ." Win nắm tay Bright sau khi anh suýt ngã vì mất thăng bằng. "Không lâu nữa, nhưng ừ, chúng ta đều là những người giỏi."

Với sự hướng dẫn của một trong những huấn luyện viên ở đó, hai người họ bước vào sân băng và bắt đầu được dạy cách trượt băng đúng cách. Tất nhiên, họ liên tục bị ngã do vấp ngã, đi sai hướng hoặc mất thăng bằng. Dù vậy, họ vẫn rất vui khi học được những điều mới cùng nhau.

"Win, nhìn đây." Nghe thấy tên mình được gọi, Win lập tức nhìn ra phía sau. Nghiêm túc mà nói, ngay khi Win định mở miệng và đáp lại lời kêu gọi của Bright, đột nhiên một đống băng đổ xuống vai anh. Win giật mình kinh ngạc.

"Uhhh, P'Bright" Win phát ra tiếng ừm nhẹ khi vỗ vai anh, cố gắng làm sạch lớp băng còn để lại vết ướt trên áo hoodie của anh.  Bright phớt lờ lời mắng mỏ của Win và cười lớn.

"Hahaha .. hãy để câu chuyện giống như trong phim," Bright chuyển sang Win, rồi nắm chặt tay em. "Chơi trên tuyết ... và nắm tay nhau như thế này" 

"Chà, ngoài giờ ra, khi nào chúng ta có thể chơi trượt băng như thế này ... đồ chơi tuyết ... mặc dù người ta đã cưỡi tuyết giả," Bright cười khúc khích và vẫy tay vẫn đang nắm lấy tay Win. 

Đúng vậy, khi nào họ có thể tận hưởng khoảng thời gian bên nhau như thế này?

"Thực ra, rất có thể... đây là một sân trượt băng chung, vì vậy chúng ta có thể đến đây bất cứ lúc nào," Bright tiếp tục đoạn độc thoại của mình. 

"Ngày mai chúng ta lại đến đây, Win!" Anh ta quay sang Win một cách hào hứng, và Win đáp lại với một nụ cười nhỏ trong khi lắc đầu.

"Em không muốn," Win nũng nịu nói. "Anh nghĩ rằng Anh không tiêu tiền nếu đến đây mỗi ngày? Hm? nó đắt tiền, một khi chơi như thế này cũng giống như ăn shabu. Tốt hơn là dùng tiền để ăn. "

"Có chứ, mình có thể đăng ký thành viên, vì vậy có thể chơi ở đây miễn phí bất cứ lúc nào" Bright đề xuất. 

"Ý kiến hay đó" Win cười khi thấy người đàn ông bên cạnh mình cau mày, rồi ngả đầu vào vai Bright.

 Cả hai tay em lúc này đang nắm chặt lấy tay Bright, tìm kiếm hơi ấm. "Bây giờ là mấy giờ, P'Bright?" Win quay về phía Bright đang chơi với chiếc điện thoại của mình.

"1 giờ rưỡi ," Bright trả lời. Họ đã ở đây gần 3 tiếng đồng hồ, đến lúc về nhà rồi, Win nghĩ. 

"Được rồi đi thôi. Chiều muộn lại kẹt xe. Anh cũng mệt phải không? " Win bước ra khỏi bức tường mà em đã dùng làm nơi dựa vào cùng Bright mà không buông tay.

"Hmmm," Bright đáp lại trong tiếng lầm bầm. Anh đi theo Win ra khỏi sân và ngay lập tức ngồi vào chiếc ghế mà anh đã ngồi trước đó. 

"Đột nhiên chân anh cứng lại," anh phàn nàn. Win chỉ nói đồng ý sau đó hứa sẽ massage chân cho anh ấy, và bắt đầu lấy đồ đạc của họ ra khỏi tủ. 

"Cởi giày trước, Win."

"Ừ.. anh cứ trả lại trước, em sẽ theo sau", Bright làm theo lời Win và trả đôi giày trượt về chỗ cũ. Trong khi đó, Win thu dọn hành lý và cởi giày. Đột nhiên, giọng nói của Bright gọi tên em.

"Win, giày của em đâu, chúng ta đổi những cái này. Phải cùng nhau trả lại, biết không?." Bright bước đến chỗ Win, người vừa cởi hai chiếc giày trong khi mang theo đôi giày của chính mình. 

"À quên mất. Hehe. Nếu đúng như vậy, hãy mang theo túi của em nữa. Chúng ta có nên ăn gì đó trong xe không? "

Bright gật đầu và đeo balo qua vai. Hai người đi về phía kho giày và trả lại hai đôi mà họ đã mượn. Sau khi chào tạm biệt các sĩ quan ở đó, cả hai ra khỏi nơi này và bắt đầu lên đường về nhà.

"Ăn cơm trước rồi về. Anh đói " Bright nói khi bước lên xe. Anh ta đặt túi của mình lên ghế sau và lấy ra một hộp tupperware chứa đầy thức ăn đã được Win chuẩn bị.

"Đừng quên cầu nguyện." Lời cảnh báo của Win đối với Bright đã gặp phải một nụ cười toe toét. "Hehe .. suýt nữa thì quên." Win đảo mắt với một nụ cười. Em lấy một trong những miếng kimbap trong hộp cơm trưa và cho nó vào miệng Bright, người đang cầu nguyện.

Bright mở to mắt trong một giây - ngạc nhiên vì đột nhiên bàn tay của Win đặt trước mặt anh. Anh ta lập tức ngấu nghiến đồ ăn do Win đưa cho. "Thật tuyệt vời .." anh khẽ lẩm bẩm. Anh ta liếc nhìn Win vẫn đang nhìn mình với một nụ cười, rồi nhíu mày.

"Anh đang nhìn gì đó?." Win bật cười khi thấy bạn trai mình cư xử dễ thương như vậy và chậm rãi xoa đầu. 

"Anh không được phép nhìn thấy bạn trai của anh à?" Win nhìn sâu vào mắt Bright, cố gắng nhớ rõ từng chi tiết trên tấm lưới màu nâu sẫm của mình.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt của Win chuyển hướng trung tâm sang môi Bright rồi lại đến mắt anh ta, tìm kiếm sự sẵn sàng hành động. Sau khi thấy Bright cũng làm như vậy, Win bắt đầu đưa mặt lại gần Bright.

Bây giờ hai khuôn mặt của họ đã gần đủ để họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Ánh mắt của họ khóa chặt lại và ngay lúc đó, Bright áp môi mình vào môi Win. Hôn thật nhẹ nhàng. Một nụ hôn đầy âu yếm, một nụ hôn mà lâu lắm rồi họ không được cảm nhận.

"Bri" Win gọi người đàn ông trước mặt mình sau khi họ buông nụ hôn. Người được gọi thì thầm đáp lại.

  "Anh yêu em." Win tiếp tục nhìn mà không rời mắt khỏi đôi mắt của Bright.

Bright mỉm cười và áp trán vào nhau trước khi mở miệng. "Win .." anh gọi nhẹ.

"Đã đến lúc để anh phải đi rồi, em có nghĩ vậy không?"

Ngay lúc đó, Metawin tỉnh dậy sau giấc mơ của mình.

Đôi má em ướt đẫm nước mắt không hiểu sao đã rơi xuống đầm đìa, lồng ngực nở ra và xẹp xuống cùng với tiếng thở gấp gáp của bản thân, đầu đau nhức.

Win quay sang trái, nơi Bright thường nghỉ ngơi. Nhưng nơi đó vắng tanh, không một bóng dáng Win tìm kiếm. Chỉ có tấm nệm trải giường và chăn màu nâu sẫm.

Những ngón tay em đang siết chặt tấm chăn đang quấn lấy cơ thể mình, bắt đầu thả lỏng và  mặt Win gói gọn trong tay em. Em ấy khóc rất to.

"Bri .." em gọi. Không phản hồi. 

"Bright, làm ơn .." em gọi lại. Vẫn không có tiếng trả lời từ người Win đang tìm kiếm. 

"Anh à..." Win ho giữa những tiếng nức nở. Cổ họng em bắt đầu đau vì khóc quá nhiều.

"Làm sao em có thể để anh đi khi anh cứ ám ảnh em như thế này đây?" Win hỏi với giọng run run. Ai biết là ai, ai biết mục đích gì, mặc dù chính em cũng biết rõ ràng người mình đang tán gẫu cũng không có.

Nước mắt của Win bị cắt ngang bởi một âm thanh thông báo từ điện thoại di động. Win lấy nó ra  và đọc màn hình. Có một thông báo từ ứng dụng lịch.

'Một năm kể từ khi Bright qua đời'

-End-

Mọi người có thích mấy cái oneshot mình trans không ạ? Nếu được mình sẽ cho ra một bộ riêng, còn 'Make me high' sẽ chỉ có mấy thứ linh tinh do mình viết thôi nhé.

Cho mình xin ít ý kiến với ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro