[ʀᴇǫᴜᴇsᴛ] ʏᴜᴛᴀ ᴏᴋᴋᴏᴛsᴜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Request của Meomezai2D

Em ghét mùa hè, thật sự rất ghét. Mùa hè vừa nóng bức vừa nhiều côn trùng, nghĩ đến thôi cũng thấy nóng hết người nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, phần khác chính là mùa hè năm ấy em đã buông bỏ anh. Mùa hè năm ấy em đã đánh mất anh, điều mà em nuối tiếc suốt bao năm tháng qua.

Mùa hè nó thật nhàm chán đối với em. Hầu như em toàn tự nhốt mình trong nhà để tránh cái nóng, chỉ khi nào có nhiệm vụ thì mới ra khỏi căn nhà thân yêu của mình nhưng hôm nay linh tính mách bảo em phải ra ngoài. Hiện giờ em đã ở khu Roppongi, thấy hôm nay mình cũng không có nhiệm vụ nên em dành cho mình khoảng thời gian vui chơi, coi như tự thưởng cho bản thân.

Cơ mà thế quái nào ở gần đây lại có đám nguyền hồn chứ? Thế là em lại có thêm nhiệm vụ ngoài giờ à? Rắc rối thật đấy, em đành phải dụ bọn chúng ra chỗ không người để có thể thanh tẩy được bọn chúng. Thế nhưng không may cho em đứng sau bọn nguyền hồn đó lại là chú linh cấp một bằng cấp bậc với em, một điều xui xẻo cho em nữa là con chú linh này mạnh kinh hồn. Sợ rằng em sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.

"Chết tiệt, bây giờ còn chẳng có thời gian để gọi chi viện" em lau vết máu ở khoé môi rồi lại tiếp tục lao đến con chú linh đó nhưng lại bị nó đập cho nhừ tử. Cứ tưởng là sẽ bỏ mạng thật rồi thì có một người đã kịp đến chi viện cho em, không phải ai xa lạ mà chính là anh.

"Ổn chứ Y/n? Đứng lên được không?"

"Hết hơi rồi, anh xử nốt đi" em ngồi dựa vào tường ôm lấy mạn sườn trái của mình, có lẽ nó cũng gãy mấy cái xương sườn rồi cũng nên.

Anh không nói gì chỉ vài phút sau đã xử xong tên chú linh đó, bước đến ngồi xuống nhìn em.

"Sao cấp một mà để bị thương nặng vậy?"

"Tch...không biết nữa, đưa em đến chỗ cô Shoko đi"

Sau ngày hôm đó gần như là em tránh mặt anh trong khi chính bản thân em cũng rất muốn gặp anh nhưng lại chỉ biết né tránh, hoặc có lẽ nếu gặp mặt anh em sẽ lại một lần yêu anh rồi lại làm tổn thương anh như năm ấy.

"Này Y/n" Anh gọi em.

"Có chuyện gì sao?"

"Sao em tránh mặt anh?"

"Do em bận thôi"

"Vết thương em sao rồi?"

"Sắp lành rồi, nếu không có chuyện gì em đi đây" em quay lưng toan bỏ đi thì anh gọi lại.

"Y/n, tại sao chúng ta lại không thể nói chuyện được bình thường với nhau vậy?"

Em lúc này vẫn đang quay lưng lại với anh.

"Không thể hỏi han nhau vài câu như là "Anh ổn không?", "Anh sống như nào?" được sao?"

"..."

"Nói gì đi Y/n, em ghét anh đến nỗi coi anh như người lạ sao?"

"..." Em vẫn giữ thái độ im lặng và quay lưng về phía anh.

"Nói đi, lý do vì sao năm ấy em lại muốn chúng ta dừng lại"

"Không biết, chỉ là lúc đấy em muốn dừng lại thôi, chúng ta hồi đó còn quá trẻ và bồng bột" lúc này em mới quay mặt về phía anh.

"Nói dối, em nói rằng *thứ mà em có thể vứt bỏ, chỉ có anh mà thôi. Cũng là do còn trẻ và bồng bột sao?"

"Anh muốn nghĩ thế nào cũng được"

"Anh vẫn còn yêu em Y/n, chúng ta đừng cứ mãi như vậy được không?"

"Em....không biết nữa"

"Anh sẽ cho em thời gian mà nhưng xin đừng lặng im với anh, xin đừng coi chúng ta như chưa từng quen biết nhau"

Em gật đầu rồi quay lưng bước đi.

Đêm hôm đó em đã thật sự suy nghĩ về câu nói của anh. Đúng thật là lúc đó em có nói câu đau lòng như vậy nhưng thật ra ngoài anh thì em chẳng còn gì ngoài những hiện thực tàn khốc và vô vàn những gánh nặng, áp lực mà mình phải gánh trên vai. Với niềm kiêu hãnh của mình em không cho phép mình yếu đuối trước mặt bất kì ai, kể cả người đó có là anh đi chăng nữa.

Nhưng đó là hồi còn bồng bột, giờ em lại nghĩ mình yếu đuối trước mặt người mình yêu một chút thì cũng đâu có sao? Tại sao lúc đấy phải giữ trong lòng làm gì, rồi hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến anh. Liệu bây giờ em có còn xứng đáng với tình cảm ngần ấy năm mà anh đã giành cho em hay không?

"Anh rất vui vì hôm nay em chủ động hẹn anh ra đây đó" anh trông có vẻ rất vui.

"Ờm...em muốn trả lời câu hỏi của anh"

Anh im lặng chờ đợi em nói tiếp.

"Em xin lỗi, vì những ngày tháng trước đã đối xử với anh thật tồi tệ. Em vẫn còn tình cảm với anh nhưng em nghĩ mình không xứng đáng để được yêu anh một lần nữa. Em xin lỗi"

"Em nói gì vậy? Em không xứng thì còn ai xứng nữa Y/n? Em có biết ngày mà em nói chia tay với anh, anh đã đau khổ thế nào không? Nay em nói mình còn tình cảm với anh nhưng lại cho rằng mình không xứng, em thật sự biết cách làm người ta đau lòng lắm"

"Em xin lỗi"

"Đừng xin lỗi nữa Y/n, xin em hãy tự cho chính bản thân mình một cơ hội, cho bản thân mình được yêu một lần nữa được không em? Anh vẫn luôn ở đây đợi em mà" nói xong anh liền nắm chặt lấy bàn tay em.

Những lời nói này như thể chạm vào những nơi sâu nhất trong em, nơi mà em cất giấu đi những tổn thương. Em bật khóc, lần đầu tiên em bật khóc trước mặt anh. Anh đương nhiên là cũng bất ngờ lắm chứ vì anh biết em là người có lòng kiêu hãnh, tự tôn cao nên sẽ chẳng bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, bước thêm một bước để ôm lấy em vào lòng mình. Thật sự anh muốn che chở, bảo vệ em cả đời. Sau khi khóc cho thoả lòng mình thì em cũng gật đầu thay cho lời chấp nhận.

Mùa hè năm ấy em đánh mất anh, mùa hè năm ấy em đã buông bỏ anh.

Và cũng là một cái gọi là mùa hè năm ấy nhưng chúng ta đã gặp lại nhau, nắm chặt lấy bàn tay nhau và rồi yêu lại từ đầu.

*Thứ mà em có thể vứt bỏ, chỉ có anh mà thôi

Câu nói này là của Kook Yeon Su (nữ chính) trong bộ phim Our Beloved Summer. Câu nói "Không thể hỏi han nhau....." cũng là của Choi Woong (nam chính), thật sự thì trong phim này có nhiều câu rất hay và buồn ý. Đọc request xong tui liên tưởng đến bộ phim này luôn, bộ này ngốn một đống nước mắt của tui lắm luôn :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro