Chương 03. Em muốn hát tình ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc ôm một bụng vui vẻ trở về nhà. Bà Út đang ngồi giặt rũ quần áo đi nương, nhìn thấy dáng vẻ đó của em cũng không khỏi tò mò

- Quốc đi đâu về mà vui thế hở?

Em giật mình, ngại ngùng hướng về bà gãi gãi đầu:

- Đâu có đâu... Quốc vô nhà hâm lại thức ăn rồi dọn cơm, mẹ nhanh tay vô ăn cho nóng nha!

Nói xong liền chạy một mạch vào nhà. Bà Út chỉ biết lắc đầu cười hiền.

Mâm cơm nghi ngút khói, mùi hương thức ăn thơm nức xộc thẳng vào cánh mũi. Bà Út thầm tấm tắc, không thể phủ nhận tay nghề nấu ăn của Chính Quốc thật sự rất giỏi. Em ngồi bên nồi cơm, lễ phép xới cho mẹ một bát đầy.

- Mời mẹ xơi cơm.

- Ừ, ăn đi.

Bà ngồi xuống, thấy nét cười còn vương trên khóe môi em, lại không nhịn được mà hỏi:

- Quốc chưa trả lời mẹ đâu. Hôm nay Quốc có chuyện gì mà trông vui thế?

- Dạ.. con chỉ chạy ra ngoài khuây khỏa một lúc. Cũng... cũng không có gì

Nhìn một màn lúng túng kia, bà Út khẽ bật cười:

- Ấp úng như thể mới yêu ấy, haha.

- Gì chứ...

- Tuổi 16 là tuổi dễ rung động lắm đó nghen. - Bà nháy mắt, trêu chọc.

- Quốc không có đâu mà...

- Được rồi, không chọc Quốc nữa. Đi đây đi đó cũng tốt, sau này cứ đi chơi nhiều một chút. Thanh niên đâu thể nào cứ mãi quanh quẩn bốn góc nhà được.

- Dạ mẹ...

Đêm buông. Cảnh vật rơi vào một khoảng không tĩnh mịch. Chính Quốc nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn nửa vầng trăng treo lơ lửng, nghe tiếng gió khua lá xào xạc, trong tâm trí không hiểu sao lại nghĩ đến đôi mắt tam bạch, ngón tay thon dài, đặc biệt là giọng hát trầm ấm của nam nhân kia. Lăn qua lăn lại, rốt cục lại chẳng thể ngủ nổi.

Gõ gõ hai cái vào trán, Chính Quốc thầm trách, bản thân chắc chắn bị điên mất rồi.

...

[Vài ngày sau đó]

- Quốc, phải Quốc không em? - Thái Hanh bước từng bước về phía gốc sồi, bắt gặp hình bóng nhỏ nhắn kia, gọi lớn.

Chính Quốc mỉm cười quay đầu, sườn mặt nghiêng theo bóng mặt trời đỏ thẫm. Quả thực là đẹp vô cùng, đẹp đến vô thực, tựa như một bức tranh được vẽ nên bởi những gam màu đặc biệt nhất trên thế gian này. Gã nhẹ nhàng bước tới, ôn nhu xoa đầu em:

- Đẹp như vậy, ngồi một mình không sợ người ta bắt mất hay sao?

- Chỉ sợ chú bắt mất.

Thái Hanh bật cười. Tên nhóc này thế mà đã biết bật lại gã rồi.

- Hôm nay em có tâm sự gì sao?

- Không có... chỉ là muốn tới đây, ngắm hoàng hôn một chút.

- Nhớ tôi sao?

- Chú bị hâm à? Chi bằng nói rằng nhớ hoàng hôn còn hợp lý hơn.

- Ở nhà em không có hoàng hôn chắc?

Chính Quốc bị vặn lại một câu như vậy liền không khỏi bối rối:

- Gì.. gì chứ. Đương nhiên là có. Nhưng ngắm hoàng hôn ở đây đẹp hơn nhiều. Chú nhìn xem, chẳng phải là rất đẹp à.

Gã thậm chí chẳng thèm quay đầu một cái, ánh mắt thủy chung dán lên sườn mặt nghiêng nghiêng, hàng mi cong dài, đôi môi hồng đào nhẹ chu ra của người kia mà đáp:

- Ừ, quả thực rất đẹp.

'Tôi thì lại đặc biệt yêu thích cái đẹp'

...

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, bọn họ cứ lặng lẽ ngồi cạnh nhau như vậy, nhìn mặt trời chầm chậm từng bước chạy trốn bên kia chân mây, nghe tiếng chim rừng ríu rít gọi bầy.

Có những khung cảnh vốn giản đơn, lại vì có sự xuất hiện của một người mà trở nên đặc biệt như vậy.

Có những người chỉ một giây đơn giản bước tới, lại vì đem một ánh mắt mà khiến ta ôm một bầu trời xuyến xao.

Cảm xúc con người chính là một ý niệm không một ai có thể giải đáp. Nhất là những xúc cảm lạ kỳ ở tuổi 16, thật khiến Chính Quốc vừa tò mò, lại vừa sợ hãi không dám đối diện..

Bầu trời đỏ thẫm dần chuyển sang một màu hồng tím tình tứ, phủ lên hai bóng lưng kia. Chính Quốc lên tiếng phá tan cái tĩnh lặng bao trùm:

- Chú Hanh này, hôm đó chú đã nói sẽ viết tặng em một bài hát, chú còn nhớ không?

Gã ậm ừ một tiếng, xoa đầu em:

- Đương nhiên là không quên. Sao nào, em muốn nội dung bài hát là gì đây? Về hoàng hôn kia, hay ánh bình minh, hay là một vầng trăng treo? Thậm chí nếu muốn hát về một làn gió vu vơ thổi qua, tôi cũng có th...

- Em muốn hát tình ca.

- Em nói gì cơ? - Gã nghĩ mình có lẽ đã nghe lầm rồi.

- Tình ca đó, chú không biết sao?

Thái Hanh khẽ gõ vào đầu em, cao giọng:

- Em nghĩ Hanh tôi là kẻ ngốc à. Tôi biết, nhưng em làm sao có thể hát tình ca?

- Tại sao lại không thể ạ? Đều là hát thôi mà.

Gã cười một tiếng, kiên nhẫn giải đáp em:

- Muốn truyền đạt được một khúc tình ca, người hát phải có một trái tim yêu đương nồng cháy, đem những dạt dào đó thổi hồn vào ca từ, vậy thì ca khúc mới "tình" được, em hiểu chứ?

Chính Quốc gật gù vài cài ra chiều đã hiểu. Không quay đầu nhìn gã, em hỏi:

- Mẹ Quốc nói tuổi 16 rất dễ rung động. "Rung động" là cảm giác như thế nào hả chú?

Thái Hanh cũng không cảm thấy phiền, tiếp tục nhẹ giọng trả lời:

- Rung động với một người có ba mức độ khác nhau. Đó là "thích", "yêu" và "thương".

-...

- Thích một người chính là, chỉ mong luôn được ở bên cạnh người đó.

-...

- Yêu một người chính là, chỉ mong người đó luôn được hạnh phúc.

-...

- Còn thương một người chính là, có thể hi sinh tất cả chỉ để đổi lại cho người đó một cuộc đời an yên.

Chính Quốc từ đầu đến cuối đều không đáp một lời, ánh mắt vẫn ghim về một khoảng không xa xăm vô định.

- Tình yêu đẹp nhất, cũng chính là một tình yêu khi đạt đến chữ "thương".

Lúc này, Chính Quốc mới rời tầm mắt khỏi vùng trời kia. Nhìn về phía gã, em tinh nghịch trêu chọc:

- Người lớn tuổi đúng là từng trải quá nhỉ!

Ném cho em một ánh mắt sắc bén, gã cằn nhằn:

- Đã nói tôi vẫn còn trẻ mà, em đáng ăn đòn thật đấy.

Trong cơn gió chiều, vang lên những tiếng cười giòn tan..

- Chú hiểu rõ như thế, hẳn là có một tình yêu đẹp lắm nhỉ? - Chính Quốc đột nhiên ngưng cười, nghiêm túc hỏi một câu, lại không nhìn vào mắt gã, như thể đó chỉ là một câu hỏi vu vơ, thực tế lại là đang cật lực lảng tránh.

Gã thở dài một hơi, lắc đầu:

- Không có. Có lẽ vì hiểu quá rõ, nên mới chẳng thể tìm được một người cùng bước tới cái gọi là "tình yêu thực sự" ấy.

- Thật sao? Chú đã sống hơn 30 năm cuộc đời mà không yêu một ai ấy ạ? - Chính Quốc tròn mắt ngạc nhiên, thật không ngờ tới cái vẻ lãng tử quyến rũ này lại ngần ấy năm không thuộc về ai.

- Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Thích một người thì dễ dàng lắm, nhưng để yêu một người, đặc biệt là thương một người, thì khó vô cùng. Ví như tôi thích em, chính là muốn đơn giản là được ngồi cạnh em mỗi ngày như thế này.

Gã nhẹ nhàng xoa đầu Chính Quốc. Tóc em mượt lắm, lại thoảng hương bồ kết xoa dịu cánh mũi, chạm vào liền đặc biệt dễ chịu. Có lẽ vì vậy mà gã thích xoa đầu em đến thế.

Chính Quốc nghe một câu đó của gã, liền cong khóe mắt cười:

- Vậy Quốc cũng thích chú Hanh!

- Nhưng tôi phải xin thứ lỗi rồi, không thể viết tặng em một bài tình ca được.. - Gã âm trầm.

- Tại sao? Chú tính nuốt lời đó hả? - Em chu môi ủy khuất.

- Tôi không có ý nuốt lời đâu. Nhưng là, người viết cũng giống như người hát, tâm phải có tình, mới có thể viết nên một bản tình ca. Tôi chưa từng viết một bản tình ca nào trước đây..

- Vậy Quốc đợi chú.

- Hửm?

- Đợi tới khi tâm chú có tình, Quốc sẽ ca bản tình ca chú Hanh viết!

Chính Quốc cười lên đặc biệt xinh đẹp, vầng nguyệt quang đọng lại nơi khóe mắt em rực rỡ và sáng trong hơn tất thảy trăng khuya mà gã từng ngắm trước đây. Dáng vẻ của Chính Quốc tuổi 16 ấy thật khiến người ta muốn dành cả cuộc đời mà nâng niu trân quý. Gã không cho phép bản thân mình đắm chìm, vì vậy mà cúi đầu, cười gượng.

...

Em vẫy tay tạm biệt gã rồi nhanh chân chạy xuống hướng chân núi. Gã luyến tiếc nhìn theo bóng hình em, lớn giọng gọi với theo:

- Quốc ơi, ngày mai em sẽ lại tới chứ?

- Chắc chắn ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro