Chap 2: Cứu em một lần - Bảo vệ em cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ, Chung Quốc bị giật mình dậy bởi tiếng chuông báo thức. Cậu nhanh chóng ngồi dậy tắt báo thức, ngồi đờ người ra vài phút mới tỉnh ngủ.

"Aaaaa, chết rồi sắp trễ giờ học"

Lật đật dáng người bé nhỏ chạy vào phòng tắm đánh răng, thay đồ đi học. May mắn thay hôm qua trước khi ngủ cậu đã chuẩn bị trước tập vở. Nhanh chóng chạy xuống nhà, không kịp nhìn mặt mẹ, vội nói to:

"Thưa mẹ con đi học"

"Con nhớ ăn sáng đó, không được bỏ bữa đâu, lớn rồi mà vẫn để mẹ nhắc nhở như con nít" - Bà cười nói vọng ra.

"Dạ con biết rồi, yêu mẹ"

"May quá vẫn kịp xe buýt" - Chung Quốc thở phào.

Cậu đến trường vừa kịp tiếng chuông, xem ra không trễ. Chạy thẳng lên lớp, ngồi xuống bàn, nhìn qua mới thấy chỗ trống của Phác Chí Mẫn lại còn trễ hơn cả mình. Chí Mẫn là bạn cùng bàn cũng là bạn thân duy nhất của cậu.

Một lúc sao Chí Mẫn mới bước vào lớp.

"Này Chí Mẫn, cái đồ con heo nhà cậu sao hôm nay lại đi học muộn thế?"

"Hôm qua đi chơi đến tận tối mới về nên sáng nay ngủ quên" - Chí Mẫn cười rãnh mãnh đáp.

Sau hai tiết học đầu mệt mỏi, cậu liền rủ Chí Mẫn đi canteen mua nước, tiện thể mua gì đó ăn đỡ đói. Đi được một lúc Chí Mẫn liền hỏi cậu.

"Này Tiểu Quốc, ba năm cấp ba cậu không quen ai hết à? Cậu định theo chủ nghĩa độc thân hay sao?"

Cậu cười:

"Tại tớ chưa tìm được chân lý của đời mình, đâu như cậu, ba năm ba chàng trai ahahahhha"

Chí Mẫn thở dài. Biết vậy khỏi hỏi thì tốt rồi, hỏi chi cho bị tên Tiểu Quốc này chọc tức. Nói rồi cả hai lên lớp bỏ lại bao ánh mắt si mê bọn họ. Không phải nói quá nhưng hai người bọn họ cũng thuộc top "mỹ nhân" của trường chứ chẳng đùa.

Cuối cùng cũng học tan học, nhìn đồng hồ cũng đã 12 giờ rồi. Về nhà nhanh thôi, ăn cơm rồi ngủ, chiều nay còn phải học thêm mấy môn nữa. Chung Quốc nghĩ thầm mà thấy nản.

Chiếc xe buýt dừng lại trước căn nhà trắng của cậu. Nhà cậu tuy nhỏ bé không giàu gì nhưng lại đơn sơ gọn gàng mà đáng yêu. Phía trước là vườn hoa do chính tay cậu chăm sóc, nào là hoa lan, hoa oải hương, hoa hồng, ở góc sân là một vài chậu dâu tây do cậu trồng nay đã có trái.

Tranh thủ ăn uống xong, ngủ tới 3h rồi dậy đi học thêm. Do hôm nay bài khá nhiều nên cậu phải nén lại làm cho xong. Vì thế về khá trễ nên chẳng còn kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

Sau một lúc, cậu quyết định định đi bộ về tiện thể tập thể dục. Đi được một đoạn vào con đường tối, cậu khá sợ, cố chạy thật nhanh qua nhưng đúng thật không dễ gì.

Cậu liền bị một đám người chặn lại. Lúc này cậu thật sự rất hoảng sợ, cố gắng giữ cho bản thân mình không khóc. Rất nhanh một tên xăm mình cao to lực lưỡng bước tới, cười gian manh nhìn cậu.

"Nè nhóc con, cưng có gì giá trị đưa ra đây rồi tụi anh thả cưng đi"

Cậu sợ sệt giọng rưng rưng nói:

"Em đi học về trên người không có tiền gì hết. Các anh tha cho em được không?"

Đôi mắt lúc này đã không còn kiềm được mà rơi vài giọt nước mắt. Tuấn Chung Quốc ôm cặp thật chặt.

"Cưng nghĩ tụi anh ngu? Định lừa tụi anh à? Mau đưa cặp đây"

Không đợi cậu trả lời liền giựt cặp cậu. Nhanh chóng đổ tất cả ra, và đúng thật, chẳng có gì ngoài tập sách.

"Mẹ nó ngay cả điện thoại cũng không có, cưng nghèo vậy à?" - Tên đó nóng nảy nói.

"Chi bằng lấy thân đưa anh đi" - Hắn dở giọng cười biến thái ra tiến lại gàn cậu.

Cậu cố chạy ra được đại lộ lớn, kêu:

"Cứu tôi với, có ai không làm ơn cứu tôi với" - Nước mắt rơi lã chã.

Nhưng thật vô ích, bọn chúng tận bốn năm người nên không mất nhiều công sức đã tóm được cậu. Tên to lớn nhất ở đó nhanh chóng lôi cậu vào bụi cây ven đường, ra sức xé áo cậu định cưỡng bức.

Trong lúc vội đắc ý, hắn cảm nhận được sự đau đớn phía sau truyền đến. Quay đầu lại đã thấy bọn đàn em của mình bị đánh bỏ chạy hết. Còn một mình hắn, trước mắt là một người đàn ông thân tây trang vest đen. Vừa định giơ tay lên thì người đàn ông mặc vest đó đã nhanh hơn một bước, mạnh mẽ đấm hắn vài cái. Máu từ khóe miệng chảy ra rất nhiều nhưng người đàn ông ấy vẫn không ngừng tay. Tuấn Chung Quốc đứng bên cạnh được một phen sợ hãi, vội kêu.

"Anh ơi dừng tay lại đi, anh đánh nữa sẽ chết người đó"

Nghe giọng nói trong trẻo vang lên, anh quay sang nhìn cậu bé mặt mày lem luốc mà đau lòng. Áo đã bị xé rách quá nửa, trên mặt còn xuất hiện vài vết xước, cổ tay vì phản kháng mà bị nắm đến đỏ. Anh tức giận quay lại nói:

"Mày mau cút khỏi đây mau. Mở mắt to ra, nhìn thật kĩ khuôn mặt này. Từ nay về sau đừng đụng tới em ấy, nếu không tao sẽ không cho mày sống yên ổn ở cái thành phố này đâu"

Tên kia bị đánh chỉ còn nữa cái mạng liền sợ sệt chạy đi.

Lúc này cậu mới lấy lại bình tĩnh mà lên tiếng.

"Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu không gặp anh là em tiêu rồi"

Anh không nói gì mà vội cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cậu, gương mặt lạnh như băng giờ đây hóa ấm áp cùng ánh mắt ôn nhu.

"Nhà em ở đâu anh đưa em về?"

Cậu giật mình, sợ rằng người này tây trang cao quý, mình lại thấp hèn, thật sự không dám phiền đến.

"Dạ, em cảm ơn anh nhưng nhà em gần đây thôi, em đi bộ tí nữa sẽ tới"

Anh nhìn cậu không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm cậu vào xe. Chung Quốc giật minh, tim đập khá nhanh.

"Đây là cái cảm giác gì đây, sao tim mình lại đập mạnh như thế này. Không được, mình phải xuống thôi, không thể làm phiền anh ấy được" - Cậu nghĩ.

Chưa kịp giãy giụa đã bị anh trừng một cái đành ngồi thật ngoan ngoãn mặc cho anh chở về. Dọc đường hai người không nói lời nào, một lúc sau anh mở lời, hỏi:

"Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Có người yêu chưa?"

Bị hỏi một lúc quá nhiều câu làm cho mặt cậu bơ phờ, mất vài giây sau mới kịp phản ứng lại.

"Em tên Tuấn Chung Quốc, năm nay em 18 tuổi,còn cái kia... em vẫn chưa có" - Giọng cậu nhỏ dần rồi im lặng.

"Cho tôi số điện thoại em, tiểu Quốc"

Nghe anh gọi là Tiểu Quốc thì cậu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng vội đáp.

"Em không có điện thoại..."

Anh quay qua nhìn cậu, ngạc nhiên.

"Là thật?"

"Vâng ạ. Vì nhà em không đủ điều kiện..." - Cậu lí nhí đáp.

Thật khó tin, thời hiện đại như thế này mà có người học tới lớp 12 mà vẫn chưa được sử dụng điện thoại.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu thỏ thẻ hỏi:

"Anh ơi, anh tên gì thế?"

"Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng. Sau này chỉ cần gọi anh là Hưởng. Ngoan. Không cần cãi lời." - Biết rằng cậu sẽ nói gì đó nên anh vội tiếp lời.

Cậu đỏ mặt vì cách gọi thân mật này. Đi được một lúc, cậu lên tiếng:

"Tới nhà em rồi kìa, ngôi nhà nhỏ màu trắng phía trước ấy"

Anh cẩn thận mở cửa cho cậu xuống xe, hỏi han cậu thật kĩ càng xem cậu có thực sự ổn không rồi mới yên tâm cho cậu vào.

Về phần Chung Quốc, cậu nhìn kĩ anh mới thấy anh rất tuấn mỹ, ngũ quan không chê vào đâu được.

"Tiểu Quốc, ngủ ngon nhé!" - Tại Hưởng nhẹ nhàng nói.

Cậu ngại ngùng nói nhỏ.

"Cảm ơn anh rất nhiều, sau này em sẽ trả ơn cho anh, Hưởng"

Nghe cậu nói câu này khóe môi Kim Tại Hưởng cong lên nham hiểm.

"Tôi ghi nhớ câu này, tôi chờ em"
"Ghi nhớ cả cái cách em gọi tên tôi" - Và tất nhiên câu này anh lại giữ trong lòng.

Sau khi Tuấn Chung Quốc vào nhà, Kim Tại Hưởng nhìn ngôi nhà thật lâu trước khi rời đi rồi khẽ nói - "Nhà mẹ vợ mình đây rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro