10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để xem nào. Em nhớ là có một cái siêu thị gần đây."

Tôi cũng nhớ mang máng là có một cái siêu thị gần đây. Nhưng kệ đi, cho em tự mầy mò vì tôi có nhiều thời gian mà, tôi dùng cả buổi tối này để chào đón em. Em tìm ra cái siêu thị qua điện thoại của mình, gần nhất phải gần hai cây số. Tôi có chờ em kéo tay tôi đi như lần trước em đã lôi xềnh xệch tôi ăn chiếc bánh, nhưng lại chẳng thấy em chủ động, định bụng sẽ cố nghe tiếng chân của em để bước theo. Tôi theo chủ nghĩa ghét nhờ vả.

"À quên mất."

Em quay lại, tôi cũng đứng yên. Em lùa tay vào ống áo dài nơi tôi đang giấu tay mình đi vì sợ lạnh. Sẽ thật kỳ lạ nếu em nắm tay tôi lúc này, có nhiều cách kém thân mật hơn để làm mà. Nhưng em dừng ở sự chấp chới, lắc mạnh lòng mình tôi không có đủ điều kiện để nghĩ xa hơn, em lái tâm trí của tôi thành một vòng tròn. Thật giống như tôi đang nhạy cảm hoá mọi thứ em làm. Em không nắm tay tôi, thay vào đó là gấu áo chiếc sweater của tôi. Em thật xấu xa khi làm tôi suýt tưởng bở như vậy. Thậm chí mỗi lần bước đi, tôi có thể chạm vào ngón tay nóng bỏng khác hẳn với ngón tay lạnh lẽo của tôi một cách không cố ý. Em biến tôi thành một gã bị vướng vào sự nửa vời. Gần gũi nhưng cũng chẳng gần gũi.

"Tôi tưởng em có bữa tiệc vào tối thứ bảy."

Ngón tay bọn tôi thỉnh thoảng vẫn va vào trong vô thức.

"Chúng ta có hẹn mà. Đằng ấy hôm nay nói nhiều thế."

"Nói với tôi là em chỉ vừa mới đến và không chứng kiến tất cả chứ?"

Thật sự em không thắc mắc về bạn trai cũ sao? Em đã thấy tôi lộn xộn cỡ nào mà.

"Đằng ấy biết giữ bí mật chứ?" Ý gì của em khi hỏi chèn vào trước câu hỏi của tôi đây. Em không nhẫn tâm bỏ rơi câu hỏi của tôi chứ. Tôi sẽ lại ghét em đây.

"Có."

"Em cũng vậy."

Hoá ra đó là một cách trả lời em cho là rõ ràng, mà tôi cũng thấy thế. Các cơn gió đầu mùa đang cố cắt vào áo của tôi, tận dụng lùa vào nơi tay chúng tôi đang cách nhau một inch. Đến phát điên với cái thời tiết này, nó đánh lừa tôi bằng sự ấm áp vào đầu sáng. Thật hối hận khi không nghe lời của siri. Chúng tôi chen chân vào siêu thị đông đúc trong ngày cuối tuần. Tôi biết mọi thứ về lương thực nhưng không nhìn thấy, em thì nhìn thấy nhưng lại chẳng biết một cái gì. Hay ở chỗ chúng tôi ăn khớp trong việc từ chối sự trợ giúp của nhân viên siêu thị. Tôi thì cầm cái giỏ còn em thì vẫn nắm lấy gấu áo tôi. Jungkook nhìn nhận những thứ tôi nói như một ngôn ngữ mới, em kéo tôi phải mười vòng quanh siêu thị thì chúng tôi cũng đủ đồ để nấu steak, chỉ nguyên steak đấy. Ugh.

"Chờ em thay quần áo hãy bắt đầu nhé."

Kệ em thôi, tôi đâu có ý định cho em vào bếp của tôi. Em cũng đâu làm được gì. Tôi làm mọi thứ một mình như trước. Vừa kịp ướp miếng thịt thì em trở lại.

"Gee, anh cứng đầu hơn em tưởng."

Tôi không nghĩ em sẽ hoà hợp với việc nấu nướng. Nhưng được thôi, nếu em muốn chia sẻ nó.

"Okay, hãy làm quen với lá hương thảo trong tủ lạnh đi."

Em mở tủ lạnh, nhanh chóng đưa ra chỗ tôi, cái gì đấy. Tôi phải sờ nó để nhận biết.

"Không phải cái này."

Em lại quay lại với cái khác.

"Em có đang đùa tôi không đó?"

"Bỏ đi, em sẽ google nó."

Còn tôi sẽ tự làm nó một mình vì chảo gang đã nóng rồi, chẳng đợi em google xong đâu. Tôi tiến đến tủ lạnh, thì lỡ chạm vào em. Tôi giật mình rụt tay lại.

"Em không mặc áo sao?"

"Còn anh thì nấu ăn trong bóng tối."

Sự cảm kích về chuyện lúc nãy của tôi đang bốc hơi dần đây. Ugh. Tôi lách vào trong tủ lần sờ lấy lá hương thảo.

"Làm ơn. Mặc áo vào đi, Jungkook. Chỉ những ông già nghiện rượu mới cởi trần trên bàn ăn."

Nhắc nhở em bằng bản chất quý tộc kiêu ngạo của mình. Tôi tiếp tục việc nấu nướng.

"Cũng chẳng ai ăn trong bóng tối cả, Jimin."

Bọn tôi thư giãn ngày đầu tiên sống chung một nhà bằng việc nói xấu nhau. Tôi ghét em quá. Em ngang ngược chẳng kém gì tôi vậy.

"Sao em không bắt đầu bằng việc dùng kính ngữ đầy đủ với tôi nhỉ?"

"Vậy chúng ta thoả thuận đi." Việc tôi nghiêng chảo rưới bơ cùng hương thảo lên trên miếng thịt không lỡ một nhịp nào khiến em trầm trồ. "Jimin, anh nấu ăn như một thiên thần vậy." Tôi biết điều này.

"Một nửa thịt đỏ nhé?"

"Yeh."

"Vậy, điều gì ở trong thoả thuận cơ?" Khoai tây chiên hẳn đã được rồi, tôi đang suy nghĩ về việc có nên rắc bột cheese lên đó không, Solyn luôn thích vậy.

"Oh right. Em sẽ mặc áo nghiêm chỉnh trên bàn ăn và anh hãy ăn trong ánh sáng."

"Trong nhà nữa. Thật kì quặc khi em đi khắp nhà tôi và chẳng mặc gì."

"Anh đúng là một quý ông luôn chuẩn bị đi nhà thờ."

Đáng nhẽ tôi nên làm salad trước, steak của tôi sẽ nguội mất. Tôi thái quả cà chua bi như một cơn gió.

"Còn việc dùng kính ngữ, đổi lại là gì được nhỉ?"

"Chuyện đấy là đương nhiên chứ, em nhỏ tuổi hơn tôi."

"Ah, đổi lại, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà sau giờ học."

Tôi bày mọi thứ ra, tưởng tượng việc trang trí lại món ăn. Jungkook ngay bên cạnh tôi. Em bê ra bàn hộ tôi.

"Để em."

"Nước ép nhé hay bia?"

"Gì cùng được." Thật ra một ly champagne sẽ hợp lý hơn hai loại kia, nhưng sẽ không có tệ hại nào vào hôm nay, ý tệ hại ở đây không phải rượu, mà là tôi khi uống rượu. Tôi lấy cốc để ra bàn và tìm trong tủ lạnh chai nước cam ép. Jungkook đã đi đâu đó và quay lại trong khi tôi đang rót nước ra hai cốc. Em ngồi xuống vị trí của mình và sẵn sàng để đánh chén mọi thứ.

"Sao lại là về cùng nhau?"

"Vì chúng ta cùng nhà mà."

Cắt miếng thịt thành những miếng nhỏ thành thạo. "Đâu cần phải kì quặc như vậy."

"Chúng ta sẽ hẹn nhau ở cổng trường vào chiều hai, ba, tư. Ở chỗ em làm năm sáu bảy nhé."

Sẽ rất rắc rối khi vướng vào việc hứa hẹn. Tôi ổn định ăn phần của mình, với cách che giấu cảm xúc tài tình thì tôi sẽ không để chút sự bối rối nào lọt ra ngoài. Phải làm thế nào để em biết rằng tôi không hứa hẹn nhỉ. Em vẫn chỉ là một thanh niên với tâm hồn nên có của lứa tuổi đó thôi. Dễ buông lời thề thốt. Để tả chính xác và dễ hình dung nhất, tôi sẽ lấy ví dụ "Bae, anh nhớ em, gửi anh vài cái ảnh nude đi. Anh hứa là anh sẽ không để ai biết." Và rồi cả thế giới biết. Tôi đi guốc trong bụng các thanh niên rồi. Vào tuổi này, có lẽ chẳng ai tôn thờ lời nói, ngoại trừ tôi.

"Fuck, nó thật ngon đấy. Em sẽ ghi nhớ." Em thật giống Solyn và Hwaso cho lần đầu. "Jimin, em phải làm gì để anh quan tâm tới bữa ăn của người bạn cùng nhà này đây?" Em nói.

"Em sẽ không phải làm gì và tôi sẽ không nấu ăn cho em đâu. Tôi đoán Hwaso đã nói gì với em rồi chứ?"

Em thở dài một tiếng. "Được thôi. Anh sẽ nhận thấy em quan trọng trong bữa ăn như thế nào?"

Jungkook hỏi tôi rất nhiều thứ trên bàn ăn, theo kinh nghiệm của tôi em không phải người hay thế. Những câu hỏi của em thật ngớ ngẩn, nhưng tôi sẽ đánh giá cao sự cố gắng. Em hỏi tôi học ngành gì, em quên việc em hỏi tôi có biết giữ bí mật không rồi, em nói rất dễ dàng để hỏi người khác, nhưng em bảo sẽ chỉ lấy nó ở chỗ tôi, có thể là vào một buổi chiều. Tôi mong em có khả năng làm được. Mọi thứ em nói chỉ xoay quanh tôi, và chẳng có tý gì về em. Tôi đã nghĩ em sẽ nhân bữa ăn không nến này để ba hoa về bản thân mình. Nhưng em chẳng làm thế. Em khác biệt quá. Ai có thể ngờ được là tôi chẳng biết gì về em ngoài "Jungkook, năm hai." Và em là một người thô lỗ. Em không nói, tôi cũng không cần biết.

Dừng việc đặt câu hỏi và cười, chắc em cũng biết tôi chẳng hứng thú với việc em hỏi, rằng tôi đang chán ghét em nhất hành tinh này. Đúng rồi Mr.JK, em sẽ không làm bạn với tôi theo cách đó được đâu. Em nhận việc rửa bát, tôi từ chối, nếu em đảo lộn bếp, tôi sẽ lẫn lộn mọi thứ và không thể nấu ăn được. Tôi không muốn đuổi em đi vào ngày đầu. À, chắc tôi quên nói, vì chẳng ai trong các bạn nghe được ngữ âm của em, tôi nghĩ em cũng chán ghét tôi qua ngữ âm đó. Thề với Chúa, em bình thường mọi câu nói của em như rằng phát âm "sao cũng được" từ câu đề nghị cho đến những câu đáng nhẽ nên bộc lộ cảm xúc nhất chính là lúc em khen món ăn ý. Nếu tôi nói rằng tôi giết người, em sẽ chỉ nói "à, vậy sao." Đấy, em chỉ giống như thần Loki, em định gian xảo múa cái ánh xanh như việc ứng xử hàng ngày, đánh lừa rằng em đang quan tâm tôi. Tôi cũng từng thích bị lừa đấy, nhưng em sẽ không cắt được tóc tôi đâu, ít ra không phải bây giờ. Chắc chắn em đến đây để dụ dỗ tôi, em muốn tôi chìm nghỉm trong mấy sự quan tâm hàng giả đó của em, em nghĩ tôi sẽ mắc bẫy và không muốn bơi. Tôi biết tỏng em rồi.

Tôi nhận ra em vẫn ở chỗ bàn cũ, tiếng em nhắn tin cho ai đó. Cho đến lúc tôi dọn xong mớ hỗn độn tôi bày ra. Em đưa đẩy.

"Tivi có Netflix chứ?"

"Yeh."

Solyn là người mua nó, cô thấy khó chịu trong căn nhà nhàm chán của tôi. Mà suy cho cùng tôi có xem được đâu.

"Em sẽ xem một bộ phim, muốn tham gia không?"

"Không, hãy cứ thưởng thức nó."

Tôi đã rời nhà từ sáng sớm và ông bô nhiệt huyết đã không hề cho tôi nghỉ chút nào vào cả ngày hôm nay. Đã vậy tôi còn phải đối phó với sự dây dưa của Key. Cơ thể tôi quyết định rằng nó muốn ngâm mình trong nước nóng, và Park Jimin hãy bật đèn sưởi rồi nhỏ ít tinh dầu xả để nó nghỉ ngơi, cậu hành hạ nó quá nhiều trong ngày rồi.

"Oh, vậy là anh để em xem một mình đấy."

"Tôi sẽ cố vào lần sau. Hôm nay tôi thấy hơi mệt."

"Vì anh chàng lúc chiều sao?" Oh, cuối cùng em cũng đả động đến chuyện đấy mà. Tôi đã tưởng là em sẽ không tò mò cơ.

"Mất trí nhớ đi, Jaykay."

Trước khi tôi kịp đóng cửa lại, em với đến một lời chúc. "Ngủ ngon Jimin." Đó là phần tôi hài lòng nhất về em. Mỗi lần kết thúc đều có một lời chào, thô lỗ, cộc lốc. Tôi để lại riêng cho em phòng khách cùng với mấy bộ phim netflix của mình. Chúng tôi đã có một ngày đầu khá tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro