73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã thức cho đến lúc mặt trời mọc, khi em thì thầm vào tai tôi rằng tia nắng đã tràn đầy qua mái tóc tôi, khiến nó vàng hoe cả lên. Tôi nằm trong lòng em và ngủ trên chiếc chăn em mua cả lố cho cả bọn cùng ngủ. Chúng tôi đã ngủ ở bên bờ sông khoảng hai tiếng đầy gió, và cả bọn quyết định giải tán trước khi công an đến gô cổ hết vào đồn.

"Vậy em nên tập ăn Manicotti trước Cannelloni."

"Không, sẽ gạch nó."

"Bỏ cuộc trước khi thử là một thói quen xấu."

Em cúi người hôn tôi khi tôi đang trong vòng tay em ở cầu thang máy. "Đó là điều ngớ ngẩn nhất em từng nghe về đồ ăn."

Chúng tôi cười đùa cùng ra ngoài, về nhà, có lẽ tôi với em sẽ tắm chung, thật nhanh thôi và đi ngủ. Tôi suy nghĩ xem có làm gì cho em ăn không, chúng tôi gần như thức cả đêm. Bỏ đi, em sẽ tự gọi tôi dậy lúc em đói. Bỗng em dừng lại.

"Solyn?" Em nói. Tôi cả kinh, Solyn? Trước nhà tôi. Chuyện lớn rồi.

"Hey Solyn là cậu sao?" Jungkook nói. Tôi tiến về phía trước và nghe thấy tiếng động của bước chân. Là Sol, mùi hương như hạt dẻ nướng. Cô ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở? Chuyện gì đã xảy ra.

"Cậu đã ở đâu? Mình đã gọi cậu và Hwaso. Cả trăm lần..."

"Xin lỗi, mình không bật tiếng. Sol, ổn rồi. Chuyện gì với cậu? Này Sol, mình đây."

Cô khóc không ngừng, tôi cứ ôm mãi như vậy. Em mở cửa và gõ nhẹ vào tay tôi. "Sol, vào nhà đã nhé."

Solyn rất ít khóc, hiếm khi, rất hiếm khi, có lẽ tôi đoán được lý do. Đôi khi người đàn ông nào rời đi cô cũng thấy buồn, nhất là tôi thấy cô khá nghiêm túc với người này. Qua việc cô chú tâm đến người kia và bỏ lỡ những thứ khác. Jungkook lấy cho cô một cốc nước ấm, khi tôi vẫn vỗ từng nhịp xoa xuống lưng của cô.

"Sol, mình ngay đây. Mình sẽ làm mọi thứ vì cậu. Chỉ cần nói..."

Cuối cùng cô cũng chịu nói. "Mình đã đến đấy... mình thấy anh ấy ở khách sạn mà anh ấy nói, ngồi bên trong. Mình đã thấy từ bên ngoài cửa kính. Anh ấy..."

Cô lại khóc. Tôi ước gì mình có thể làm gì đấy khiến cô ngừng việc khóc. Nhưng tôi không thể nói rằng Sẽ ổn thôi Sol, vì chính tôi cũng ghét câu đó, hơn ai hết tôi hiểu câu nói đó vô tâm như nào. "Sol, mình ở đây."

"Anh ấy cười nói cùng một người phụ nữ... hôn lên má hai đứa nhỏ... Đó là mọi thứ... Anh ấy chưa ly dị vợ, họ vẫn hạnh phúc, đón năm mới bên nhau ở một đất nước khác... Trong khi anh ấy vẫn... nói yêu mình vào nửa tiếng tr-trước khi... mình đứng ngoài trời tuyết và... nhìn thấy tất cả. Mình phải làm gì đây?... Min, mình phải làm gì đây?... Sao mình lại khốn khổ như vậy..."

"Ôi Sol..." Tôi ôm cô vào lòng, những giọt nước mắt thấm lên vai. Qua nhiều chuyện tôi có thể xử lý, tôi nên làm gì đây? Ôi thằng chó. Tôi biết trái tim của Solyn đang tan thành nghìn mảnh. Ước gì thời gian có thể trôi đi nhanh hơn, nhưng nó lại rất thích gặm nhấm. "Sol, mình biết việc cậu đang trải qua. Nó rất khó khăn... nhưng cậu còn trẻ, đó đâu phải là tất cả."

"Mình rất yêu anh ấy."

"Mình biết. Mình biết."

"Không, Min... cậu không biết rằng mình yêu anh ấy như thế nào."

Tôi câm nín, nếu cô nói vậy, có lẽ tôi không thể thấu hiểu được tất cả những thứ cô trải qua. Tất nhiên là vậy. "Cậu yêu người đó... đến mức độ nào?" Tôi cần biết rằng thiệt hại của nó là bao nhiêu? Tại sao cô lại nói vậy? Tôi lo lắng tột độ. "Jungkook, em có thể bật sưởi trong phòng tôi không?" Sẽ ổn hơn nếu chỉ có tôi và Solyn. Em hiểu ý.

"Sol, nói với mình được chứ?"

Solyn rời khỏi ngực tôi. Cô nghẹn ngào hơn, và không nói thành lời. Cơ mặt của cô lúc này ra sao, tôi sẽ đau lòng khi tôi nhìn thấy nó chứ.

"Solyn, mình là người bạn thân nhất của cậu."

"Mình không biết Jimin. Mình... Ôi Chúa ơi, mình muốn giết chính mình."

"Solyn, cậu không làm thế chỉ vì một người cậu yêu lừa dối cậu."

Cô nắm tay tôi, điều đấy làm tôi càng thấy sợ sệt. "Jimin, mình nghĩ mình đã có... thai... với anh ấy."

CÁI GÌ VẬY? Solyn vừa nói gì vậy? Cô điên rồi. Ôi Chúa phù hộ. Cô quá dại dột rồi, tôi chưa lường tới chuyện này. Im lặng khoảng một lúc, tôi nghĩ mình cần biết rõ hơn. "Ông ấy có biết không?"

"Không... anh ấy không biết gì. Mình mới biết nên liền bay sang luôn..."

"Cậu biết bằng cách nào?"

"Mình chậm ngày và... mình đã thử."

"Có ai biết nữa không?"

Tôi xiết lấy bàn tay đang run rẩy của cô. Solyn đang rất cần tôi, tôi cố gắng bình tĩnh nhất có thể. "Sol, liệu có nhầm lẫn không? Mình biết cậu, cậu... rất cẩn thận."

"Mình yêu anh ấy... Min. Mình thật sự rất yêu anh ấy."

Yêu đến mức mạo hiểm như vậy sao? Tôi không muốn mắng mỏ bạn mình, vì cô ấy đã quá tổn thương rồi. Nhưng cô đã suy nghĩ như một con đần. Sao cô có thể suy nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy. Mọi thứ đơn giản đều ngu ngốc. Tôi biết tình cảm nhiều lúc nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng việc đó cần sự đồng ý của cả hai phía chứ? Lão không để ý điều đó sao? Cái quái gì với con người vậy.

"Solyn, mình sẽ tìm cách giải quyết. Trước hết, cậu ổn chứ?"

"Mình mệt lắm, Min. Mình đã ở ngoài một ngày và mua vé bay về thẳng đây. Mình không thể làm gì được..."

"Được rồi. Mình cần cậu nghỉ ngơi. Cậu muốn ăn gì không?"

"Mình sẽ ngủ."

Đúng, tốt hơn cậu nên ngủ, ít nhất cậu không thấy đau đớn trong vài giờ. Solyn ngủ trong lòng tôi, lúc đầu, cơ thể cô giật lên vì nấc. Sao ông ta có thể hành hạ bạn tôi đến nỗi này. Tôi hôn lên mái tóc xoăn. Tiếng mở cửa vang lên.

"Cô ấy ổn hơn rồi chứ?"

"Ừ. Em có thể bế Sol vào phòng tôi được không? Cô ấy đã rất mệt."

Jungkook nhấc Solyn khỏi người tôi. Cổ họng tôi khô không khốc, tôi liền vào trong phòng bếp và tìm chút nước. Em đi đến bên cạnh sau khi xong việc.

"Cô ấy không tỉnh giấc chứ?"

"Không. Anh đã nói cô ấy mệt mà. Có chuyện gì xảy ra sao?"

Mặc dù đây là vấn đề của Solyn, nhưng tôi không muốn giấu em bất kì chuyện gì, chỉ cần em muốn biết. Tôi cũng đang rất rối bời. "Solyn có thai."

"Huh? Với ai?"

"Bạn trai cô ấy."

"Anh đừng nói là cái người trung niên đi xe..."

"Đúng là ông ấy."

"Oh điên thật." Em thở dài. "Vậy cô ấy định làm gì với đứa bé?"

"Sol đang rất hoảng, tôi sẽ đưa cô ấy đi khám vào ngày mai. Cô ấy chỉ mới thử bằng que."

"Rồi anh định làm gì sau đó? Ý em là nếu nó là thật. Anh định khuyên gì với cô ấy?"

"Tôi sẽ làm gì sao? Chuyện này là sai lầm. Ai cũng biết điều đấy."

Giọng em có vẻ nghiêm túc hơn bình thường. "Đúng. Nhưng đứa trẻ đã có..."

Tôi giận dữ và cắt lời em. "Chưa xác định được, Jungkook. Còn quá sớm để nói điều đó. Em không thể khẳng định chỉ khi nó bằng khả năng."

"Hey, hey. Anh đang nói với em như kiểu... Đừng nói với em rằng anh sẽ khuyên Solyn bỏ đứa bé." Em bổ sung. "Nếu nó có thật nhé?"

"Solyn còn quá trẻ để làm một người mẹ, tôi biết Sol chưa hề sẵn sàng cho việc đó. Người lớn sẽ nghĩ như nào nếu cô sinh con cho một người trạc tuổi họ. Đổi lại nếu là em có một đứa con ngoài ý muốn thì sao?"

"Jimin. Nếu, em có một đứa bé. Em sẽ nuôi nó và để nó biết rằng nó chưa bao giờ là một sai lầm."

Em gọi tên tôi và cắt câu. Em đã dừng câu nói của mình, cắt nó để nhấn mạnh. Tim tôi khẽ nhói lên một nhịp, không thể ngờ là chúng tôi đang cãi nhau. "Nhưng đó là em. Nhìn ông ta đi, ông ta chưa bỏ vợ và vừa hôn con của ông ấy, Sol đã chứng kiến họ rất hạnh phúc và vui vẻ. Em nghĩ rằng khi Sol báo rằng cô mang thai con của ông rồi ông sẽ phản ứng như nào? Ôi Tuyệt vời làm sao? Anh sẽ bỏ vợ mình vì em à?"

"J, anh không thể làm như vậy."

"Không. Tôi có thể. Jungkook, tôi có thể làm mọi thứ để bảo vệ Sol, tôi không quan tâm những thứ khác, Sol cần được an toàn. Không đời nào tôi để Sol sinh một đứa con cho một thằng cha khốn nạn đấy cả." Ôi trời ạ, tôi đã lớn tiếng với em đấy. Nhưng tôi không thể hiểu em đang nghĩ gì.

"J." Em chỉ thốt lên vậy. Tôi im lặng. Em đang suy nghĩ để nói. "Giả sử em làm một người khác có bầu, liệu anh có bảo em bỏ đứa bé để đến bên anh không Jimin?"

Sao em lại nói vậy? Tôi không hiểu em đang ám chỉ điều gì nhưng em đang cư xử rất lạ. Hay là... em cũng có một đứa con khác sao? Không thể nào. Không thể. Tôi không thể chịu đựng được việc đấy, nhưng em đang muốn tôi hiểu cái gì?

"J, nếu là anh làm một người khác có bầu. Em sẽ tức giận nổi điên, nhưng em sẽ không bắt anh lựa chọn, vì em yêu anh và đó là cách những người thương phải làm. Em không có quyền bảo anh hay khuyên anh làm gì. Hơn nữa anh có dám bỏ đứa bé vì yêu em không?"

"Jungkook, em đang nói gì vậy? Tôi không hiểu..."

"Ừ, em cũng chẳng hiểu em nói gì."

Em bỏ đi về phòng, căn phòng phía Bắc, phòng của em. Tôi không biết mình sai ở đâu, nhưng em đã khó chịu khi tôi có ý định khuyên Solyn bỏ đứa bé. Như thế nào mới tốt? Em đang thất vọng về tôi sao? Tôi tự nhủ rằng mình đang vì lợi ích của Solyn, nhưng em khiến tôi nghĩ mình đã cho nhiều quan điểm cá nhân vào đó. Tôi nghĩ lại điều mà em đề cập, nó hoang đường, nhưng nó cũng rất đúng. Bất kể những điều xấu xảy ra, tôi không có quyền quyết định với cuộc đời của Solyn, và tôi cũng chưa biết ý cô như nào. Như nào mới tốt? Jungkook, tôi cũng không biết điều đấy, tôi chỉ không muốn ai làm đau cô, ngoài tôi. Tôi biết là mình ích kỷ, nhưng Solyn phải hạnh phúc. Kể cả cô ấy là những trang sách bị xé, tôi sẽ không để ai mở nó ra và nhìn thấy điều đó. Tôi phải làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro