chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc còn ở thôn, nhà ai khá giả lắm mới mua được TV màn hình phẳng. Nhà Văn Toàn chỉ có mỗi cái TV cũ kĩ được hàng xóm cho, xem lúc được lúc không. Có khi đến đoạn gây cấn thì phát ra tiếng xèo xèo, một đàn côn trùng lấm tấm đen trắng nuốt chửng màn hình không xem được nữa. TV ở nhà Ngọc Hải là cái to nhất, đẹp nhất mà cậu từng thấy. Nó lớn đến độ bao trùm một nửa mảng tường ở phòng khách, cậu ngoài việc ngày ngày lau chùi, quét bụi ra thì một cái nút cũng không dám động vào. Không may trầy xước, hỏng hóc gì thì tự bán mình cũng không đủ tiền đền.

Hiện tại được một mình độc chiếm cả
một cái TV ở bệnh viện khiến cậu thích thú, dĩ nhiên không to không đẹp như của hắn nhưng tốt hơn rất nhiều so với cái ở nhà. Cậu loay hoay với mấy cái nút bấm trên điều khiển, hết chuyển kênh này đến kênh khác, cuối cùng dừng ở một kênh hoạt hình.

Vừa xem cậu vừa vuốt nhẹ bụng
mình như muốn tiểu Bảo Bảo xem cùng. Chỉ khi không có hắn ở đây Văn Toàn mới dám thể hiện khát khao to lớn được yêu thương bé con, tuy đang theo dõi những cảnh phim vui nhộn nhất nhưng mắt cậu vẫn cay xè.

Thời gian để bản thân buồn tủi chưa
được bao lâu đã chấm dứt. Cậu luống
cuống đến suýt ngã xuống giường vì
hắn xuất hiện ở cửa phòng từ bao giờ,
vẫn là khuôn mặt nghiêm nghị cau có,
áo vest vắt ngang cánh tay, somi cắm
thùng, caravat trên cổ đã nới lỏng.

Cậu cúi đầu lắp bắp chào hắn một tiếng rồi không dám ngẩng mặt lên vì vật nước mắt chưa khô trên má. Có lẽ hắn không nhìn thấy chỉ ậm ừ trong miệng, đặt cặp da xuống rồi vào nhà vệ sinh nhỏ được bố trí trong phòng rửa tay và mặt.

Hắn đi đến cái tủ để đồ linh tinh sát
đầu giường cậu nằm rút ra một ít khăn giấy để lau, liếc qua hộp cơm nguyên vẹn chưa đụng đũa rồi trầm giọng hỏi.

"Sao không ăn cơm?"

"Dạ..giờ tôi ăn liền"

Văn Toàn vội tắt TV, thật ra là cậu thấy
ngán vì cơm khô quá. Nuốt vào như sỏi vậy. Cậu không phải đứa kén ăn nhưng tiểu Bảo Bảo cũng đủ lớn để hành baba. Lời hắn nói với cậu trước giờ luôn là mệnh lệnh, cậu giống như hôm qua răm rắp làm theo, mở hộp cơm khô khốc lạnh thanh rồi xúc một muỗng cho vào miệng.

Tuy cậu cúi mặt nhưng hắn vẫn thấy
được vẻ kém ngon lành của khuôn
miệng, bèn đi đến chỗ bàn kéo áo
khoác phủ trên hộp soup ra, sờ thấy
vẫn còn nóng. Hắn cầm lấy rồi đặt
xuống chỗ cậu rồi nhanh chóng quay
lưng đi về bàn nhỏ trong góc phòng.
Văn Toàn ngậm muỗng hết nhìn hắn thì chuyển sang cái hộp tinh xảo nóng hổi đang bốc lên mùi rất thơm. Cậu không dám động vào mà cứ nhìn chằm chặm mãi. Không chịu được cái sự chậm tiêu của cậu, hắn đành mang hết kiên nhẫn ra để mở miệng.

"Thấy không nuốt được thì ăn kèm vào. Là soup người ta phát từ thiện ở trước cổng bệnh viện"

Ngẩng ra một chút, cậu khe khẽ cảm ơn hắn rồi cặm cụi mở hộp. Đôi mắt sáng lên nhìn thứ ngon lành bên trong. Nếm thử một chút liền để lộ ra con ngươi xoe tròn, cậu chưa bao giờ được ăn món soup nào tuyệt đến như vậy. Mà còn là từ thiện nữa chứ, người Seoul quả thật rất tốt bụng.

Hắn một tay ôm đầu, tự thấy mất mặt
với cái lí do dở hơi mình vừa bịa ra để
vớt vát sĩ diện. Cũng may là người kia
vừa đơn giản vừa ngốc nghếch nếu
không hắn đã bị cười cho thối mũi,
giám đốc tập đoàn lớn xếp hàng lấy đồ
từ thiện à? Giết hắn đi cho dễ.

Nhưng trộm nhìn cái miệng nhỏ tóp tép, điệu bộ ăn rất ngon của ai kia lại
không kiềm được bật ra tiếng cười nhẹ, tất nhiên không dễ để ai ngoài bản thân mình biết.

Văn Toàn ăn xong cơm nhanh hơn nhiều so với tối hôm qua, cậu lén nhìn hắn đang chăm chú làm việc, mím môi nghĩ ngợi một lúc quyết định tụt xuống giường, với tay lấy cái gì đó rồi tập tễnh men theo cạnh giường đi đến chỗ hắn. Hắn ngưng đánh máy, nhìn cái bóng nhỏ nhỏ đang phủ trên bàn. Nhìn ra sau lưng đã thấy cậu đứng đó xiêu vẹo, tay cầm một hộp màu vàng nhạt. Bất giác hắn cau mày, nói nửa như quát:

"Xuống giường làm gì?"

"...Xin lỗi...cậu chủ nhưng mà...cái này
cậu chủ..ăn đi"

Cậu ấp úng hồi lâu mới sợ sệt chìa cái
hộp trên tay về phía hắn, là món bánh
trứng của một hiệu rất nổi tiếng.

"Cái này ở đâu có?"

"Của..của..Minh Vương cho tôi, cậu ấy nói ngon lắm..tôi chưa ăn cái nào đâu..thật mà.."

Dĩ nhiên hắn nghe nhắc đến tên "Minh Vương" thì không mấy vui nhưng nghĩ tới Lương Xuân Trường có công đành nhắm mắt cho qua. Nhìn cậu cố đứng vững hai tay cầm hộp bánh đưa tới trước mặt mình
lại thấy không có cách nào cáu thêm,
nên lắc đầu nhỏ giọng.

"Tôi không ăn, cầm lấy lên giường ăn
đi"

"..Dą.."

Cậu tiu nghỉu cụp mắt đi về giường, cả
ngày hôm nay cậu ngửi thử mấy lần
rồi, mùi rất thơm. Thèm lắm nhưng cậu cố nhịn không dám ăn trước. Minh Vương hỏi mãi cậu cũng chỉ nói rằng để lát mới ăn. Thật ra cậu là cậu muốn để dành cho Ngọc Hải vì sợ hắn làm việc tới khuya như hôm qua, mặc dù không biết liệu hôm nay hắn có đến? Cuối cùng hắn vẫn đến nhưng lại không
muốn ăn. Hay vì là bánh cậu đưa nên
hắn mới muốn đụng vào. Giờ thì một
mình ăn cả hộp sáu cái nhưng cảm giác thất vọng cứ dâng lên rồi ứ đọng ở cổ. Hắn không thể tập trung làm việc được, đổ lỗi thầm là do cậu đến phá rối. Ngồi mãi cũng không tiến triển gì, đi tìm chút cafe uống có vẻ khả quan hơn. Nghĩ vậy hắn đứng dậy đi ra ngoài, sẵn giật luôn hộp bánh trong tay cậu khi đi ngang giường.

...

Mười phút sau đó, Văn Toàn vẫn còn
ngẩng tò te không hiểu gì cả. Cho tới lúc hắn mở cửa quay lại với hộp bánh và cốc café bốc khói trên tay cậu vẫn chưa hiểu gì cả. Hắn đặt hộp bánh xuống giường, trước khuôn mặt ngạc nhiên của cậu, Ngọc Hải nhón lấy một cái rồi đi về bàn làm việc.

Ngơ ngác nhìn theo hắn, vài giây sau
chạm tay vào hộp bánh. Năm chiếc bánh còn lại nóng hổi, hệt như lúc Minh Vương vừa mang tới.

Bên này, hắn cắn một miếng bánh mềm xốp thơm lừng rồi nhấp một ngụm cafe mua ở máy bán hàng tự động, khẽ nhăn mặt vì chất lượng quá kém so với tiêu chuẩn của hắn. Thấy tiếc rẻ một phút chờ đợi. Nếu không vì bất chợt thèm thì hắn cũng không bỏ công đi mua, lại còn tốn thêm 9 phút quý báu vì sẵn tiện hâm nóng hộp bánh đã nguội lạnh. Khi nãy lấy của cậu một cái làm công xem ra còn ít, đúng ra hắn phải lấy gấp đôi.

Nhìn nụ cười ngốc ngốc của người có
tới năm cái bánh trứng, hắn chậc lưỡi
tiếc rẻ rồi quay lại với máy tính, thấy
đầu óc mình tỉnh táo hẳn, bánh trứng
cũng có cafein sao?

Ngọc Hải làm việc, Văn Toàn ngồi trên
giường nghịch mấy cái móng tay một
tiếng động cũng không phát ra, dù cúi
mặt nhưng rõ là rất buồn chán. Hắn lại chau mày vì đầu óc lại lửng lơ không tập trung được, chửi thầm trong lòng chả biết bản thân bị làm sao.

Hắn lại đứng lên, tìm điều khiển mở
TV ngồi vắt chéo chân trên ghế coi như thư giãn một tí. Thường thì hắn hay xem thể thao nhưng hôm nay không có hứng, cuối cùng dừng lại ở một kênh đang chiếu một bộ phim tình cảm hài hước.

Vì không đúng sở thích nên mới xem
một tí hắn đã thấy chán lại ném điều
kiển về phía cậu, nói gọn.

"Muốn xem tiếp thì bật nhỏ tiếng lại,
đừng làm phiền tôi làm việc"

Nhìn thấy cậu gật đầu lia lịa hắn quay
về bàn. Ít giây sau máu nóng lại bốc lên vì có ai ở đời xem phim và tắt cả âm thanh như cậu, cứ chăm chăm nhìn miệng diễn viên lép nhép. Có ngốc cũng ngốc vừa thôi chứ. Hắn muốn mở miệng nạt cho nhưng không khéo lại biến mình thành lắm lời cả đêm càm ràm đủ chuyện, đành bấm bụng mặc kệ vậy.

Cứ thế, thêm một đêm nữa hắn làm
việc tới khuya trong một phòng bệnh
có cái TV nhấp nháy trong im lặng,
cùng một kẻ mà hắn từ nay về sau sẽ
gọi là ngốc đến vô cùng.

...................

Sau một đêm vô cùng ngon giấc, nắng
gọi hắn dậy để tận hưởng ngày cuối
tuần thảnh thơi. Bước xuống giường
làm vài động tác giãn gân cốt, hắn vào
phòng tắm vệ sinh cá nhân vừa xong
xuôi liền nghe thấy tiếng chuông điện
thoại reo vang.

Là Đinh An An cô ta gọi tới, chần chừ một lúc hắn mới bắt máy.

"Anh nghe"

"..."

"Ừm, vừa thức dậy"

"..."

"Không cần, anh đã nói không quen ăn sáng"

"..."

"Mua sắm thì em có thể đi cùng bạn,
hôm nay anh có việc bận. Hẹn em hôm khác vậy"

Không đợi cô ta trả lời, hắn chủ động cúp máy. Ném điện thoại lên giường hắn vừa lau mặt vừa nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian cả ngày hôm nay. Giờ cũng đã muộn để chạy bộ, tập gym thì chảy quá nhiều mồ hôi, hắn ghét việc cơ thể mình nhớp nháp. Suy nghĩ một lúc thấy vẫn nên xuống nhà trước đã. Hôm qua vì về nhà muộn nên hắn cũng chẳng có hơi sức dòm ngó gì nhiều, sáng nay mới nhận ra là nhà cửa đúng là đã được dọn dẹp khá sạch sẽ. Mấy thủy tinh vỡ đã được quét dọn, máu khô trên sàn cũng lau sạch bóng. Một tiểu thư cao quý như Đinh An An cũng biết động tay động chân vào việc nhà, không những thế còn rất có thành ý, lau chùi cẩn thận như vậy. Hắn trầm ngâm cân nhắc có nên gọi điện nói rằng mình đổi ý muốn cùng cô đi mua sắm không. Vì cô bỏ ra nhiều công sức mà hắn phũ phàng như thế cũng thật không phải.

Vừa cầm lấy điện thoại chưa kịp bấm
số đã nghe thấy chuông cửa vang lên.
Đoán ngầm là Đinh An An bướng bỉnh vẫn muốn đến làm bữa sáng cho hắn như hôm qua, cũng tốt, đỡ phí sức hắn phải gọi.

Cạch.

"Dì Lâm?" Hắn ngạc nhiên nhìn người
sau cánh cửa.

"Chào cậu Ngọc Hải, xin lỗi vì sáng
sớm làm phiền cậu"

"Dì tìm tôi có chuyện gì không?"

"Thật ngại quá... hôm qua tôi để quên cái nhẫn ở kệ bếp. Tôi tháo ra để tiện
lau chùi mà lúc về lại quên mất. Cậu
cho tôi xin lại, nó là nhẫn cưới của vợ
chồng tôi"

Hắn khá bất ngờ khi nghe bà nói thế,
liền bảo bà chờ ở cửa để mình vào
trong tìm. Quả thật có một chiếc nhẫn
bằng vàng khá cũ kĩ nằm trên kệ bếp,
hắn cầm lấy đưa cho bà, làm ra vẻ sẵn
tiện hỏi thêm vài chuyện.

"Một mình phải lau chùi cả căn nhà
này thật ngại quá, để tôi gửi dì thêm ít
tiền bồi dưỡng"

"Không cần đâu cậu Ngọc Hải, cô
Đinh tiểu thư hôm qua đã cho tôi nhiều rồi. Tôi chỉ dọn một chút không dám lấy nhiều hơn đâu"

Nét mặt hắn sa sầm dù đã đoán được
phần nào, trong lòng vừa cảm kích cô
bao nhiêu giờ chán ghét bấy nhiêu. Nén vẻ mặt đầy sát khí của mình xuống, hắn làm ra vẻ không có gì lịch sự cám ơn bà thêm tiếng nữa.

" à cái này... phiền cậu Ngọc Hải mang
cho Văn Toàn giúp tôi nhé. Đây là nước cốt nhân sâm, là thuốc gia truyền của quê tôi, có lợi cho phục hồi sức khỏe lắm."

"Vâng tôi sẽ chuyển cho cậu ấy"

Khép cửa lại, trán hắn đã nổi đầy gân
xanh. Hận nếu không vì lợi ích công
ty đã sớm chia tay. Hắn thật sự không
hiểu cô ta thanh cao quý phái như vậy tại sao liên tục làm ra những chuyện đáng bất mãn như thế.

Nhìn chai sâm dì Lâm vừa đưa cho mình, không còn nơi nào nữa thì vào
bệnh viện cho hết ngày vậy.

Lên lầu thay quần áo, hắn chọn một
bộ thoải mái một chút. Lúc xuống dưới nhà đã thấy con Kirrin quanh quẩn ở chân cầu thang kêu ngao ngao. Giật mình vì mấy hôm nay bận bịu quên mất nó, hắn đoán nó đói bụng liền cầm hộp thức ăn khô đổ đầy vào bát rồi đi ra cửa.

Vừa đi được mấy bước đã thấy một ống quần nặng trịch, hóa ra là Kirrin dùng móng vuốt ra sức đu lên chân. Hắn ngồi xuống cố gỡ nó ra, nó vùng vẫy bốn cái chân nhỏ miệng kêu ầm ĩ, hai mắt nhìn hắn rất long lanh. Thoát khỏi tay hắn, nó đã phóng đến chỗ cửa ra vào, đứng đấy phe phẩy cái đuôi xám bông. Dáng vẻ rõ là đợi hắn mang nó đi cùng.

Hắn nhìn nó rồi ngẫm nghĩ đúng là
bệnh viện cấm mang thú cưng vào
nhưng Văn Toàn chỉ là nằm dưỡng bệnh chứ đâu phải điều trị hô hấp mà phải tránh tiếp xúc với lông chó mèo. Với lại bác sĩ cũng nói phải tạo điều kiện để cậu thoải mái để tránh trầm cảm mà. Thấy đã đủ lí do để lách nội quy, hắn đi tìm cái lồng bỏ Kirrin vào rồi mang ra gara.

Cẩn thận dùng áo khoác phủ kín, hắn
điềm tĩnh xách cái lồng đi dọc hành
lanh bệnh viện. Kirrin cũng rất hợp
tác, ngoan ngoãn nằm im không gây tiếng động. Cuối cùng cũng đến được
phòng cậu nằm ở cuối dãy. Hắn có chút hồi hộp không biết cậu sẽ phản ứng thế nào nếu thấy Kirrin. Chắc là rất vui, hắn đoán thế.

Nhưng lúc cánh cửa mở ra, hắn sửng
sốt nhìn giường bệnh trống trơn. Hắn
vội vã mở cửa phòng vệ sinh cũng
không thấy cậu đâu. Không nghĩ ngợi
nhiều hắn để lại cái lồng trong phòng
sau đó tất tả chạy đi. Tìm ở tất cả phòng khám, phòng xét nghiệm đều không thấy. Chưa bao giờ hắn thấy bản thân gấp gáp và rối ren như vậy.

Rốt cuộc Văn Toàn biến đi đâu được chứ.

...........

Em bắt cóc Tòn Tòn về rồi:))







end chap 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro