chương 23: 0 ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo những gì anh miêu tả rất có thể
cậu ấy đã bị chứng ám ảnh sợ hãi. Đây
là một triệu chứng xuất hiện ở những
người có thần kinh yếu, thường xuyên
phải đối diện với áp lực hay trải qua
nhiều biến cố có liên quan đến nỗi
sợ. Khi khả năng chịu đựng của thần
kinh căng đến cực điểm sẽ xảy rối loạn ý thức. Bệnh nhân sẽ không làm chủ được hành động, suy nghĩ và lời nói của mình. Hoặc là họ trở nên tàn bạo, hiếu chiến hoặc là trở thành trẻ con và mất đi khả năng tư duy."

Bỏ qua cái kiểu vắt chéo chân ngạo
nghễ thường ngày, hắn hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, hai chân vuông góc với sàn nhà, cả người ngồi trên ghế hơi chồm về phía trước. Dáng vẻ rõ là đang chăm chú tiếp thu những điều bác sĩ vừa phân tích.

"Chúng kéo dài bao lâu? Có nguy hiểm
lắm không?"

"Vấn đề ấy còn tùy thuộc vào tiềm thức của bệnh nhân đối với mức độ sợ hãi. Có thể một vài phút hoặc một vài năm. Thậm chí là cả đời. Khi cậu ấy tỉnh dậy, tôi sẽ đến kiểm tra cho cậu ấy thật kĩ lưỡng. Anh cứ yên tâm"

Hắn trên đời ghét nhất phải chờ đợi
nhưng quả thật không còn cách nào
khác. Lịch sự chào bác sĩ một tiếng, hắn đứng dậy rồi rời khỏi.

Lúc trưa, sau khi Văn Toàn đã ngủ say.
Hắn thừ người nhìn mãi khuôn mặt
bình lặng của cậu rồi nhớ đến biểu
hiện hoảng loạn khi nãy. Thừa nhận
Văn Toàn luôn trông rất ngốc nghếch, khờ khạo nhưng khác xa với cái vẻ đờ đẫn ngây dại kia. Hắn không lo lắng nhưng lại thấy sợ, vì điều gì đó mà bản thân hắn cũng không biết.

Khi hắn quay trở về phòng cậu vẫn
đang ngủ, cả người co quắp như con
tôm trên giường. Nhìn thấy cậu như
vậy hắn bỗng có chút nhẹ nhõm, giống như vừa tìm lại được vẻ gì đó giống với Văn Toàn ngốc nghếch nhưng bình thường. Ngọc Hải nhẹ đi về phía cậu, kéo chăn cao lên một chút rồi thuận tay vén mấy sợi tóc tơ lòa xòa. Khi nào cậu tỉnh dậy hắn sẽ buộc lại cho cậu, cứ để như thế rất khó chịu.

"U..um"

Văn Toàn hơi rùng mình khẽ rên vài tiếng nhỏ, ít giây sau cậu chậm chạp mở mắt.

Ngọc Hải  không rõ vì sao bản thân
lại tự lui về sau vài bước, như sợ chính mình sẽ khiến cậu hoảng sợ.

Quả nhiên hắn đoán đúng, con ngươi
đen lay láy phản chiếu hình bóng hắn
bỗng nhòe đi. Mọi giác quan trong hắn căng lên chỉ chờ một hành động không ý thức của cậu rồi đứt lìa.

Nhưng đã vài phút trôi qua, Văn Toàn
không hoảng loạn gào khóc cũng không ngây dại, đôi môi khô khốc mấp máy hồi lâu thốt ra hai từ làm hắn nhẹ nhõm một nửa.

"C..cậu chủ"

Giấu đi tiếng thở phào của mình, hắn
bước lại chỗ tủ rót chút nước lọc đưa
cho cậu. Nhìn Văn Toàn e dè nhận lấy
cốc nước, chậm chạp uống từng ngụm
không dám để sót giọt nào, mặt cúi gằm lí nhí nói cám ơn. Lúc này hắn mới trút được hết lo lắng, cậu về rồi.

Và cũng tốt quá rồi.

Để đảm bảo hơn, hắn vẫn gọi bác sĩ
đến kiểm tra sức khỏe cho cậu. Hắn
khoanh tay trầm lặng đứng ở một góc
phòng nhìn cậu ngơ ngác nhưng vẫn
rất ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra và
hỏi đủ thứ. Đến đoạn y tá bảo cậu cởi
áo để khám, hắn rất tự nhiên cầm lấy
gói thuốc lá đi thẳng ra cửa.

Chẳng phải vì dáng vẻ vừa lúng túng
vừa sợ sệt của cậu đâu, hắn cả ngày
nay chưa hút điếu nào cả.

...

Một lát sau, bác sĩ và y tá đồng loạt
rời đi. Họ nói rằng cậu ổn, chỉ có sức khỏe hơi kém, sức đề kháng cũng yếu
nên các vết thương sẽ lâu lành. Hắn
vào phòng nhìn thấy cậu đang ngồi co
ro trên giường, vẻ đăm chiêu thật sự
không hợp trên khuôn mặt non nớt.
Không phải chuyện của hắn nhưng hắn vẫn buộc miệng nói ra một câu đầy tính an ủi.

"Không có gì đâu. Họ chỉ là kiểm tra sức khỏe định kì thôi"

Đáp lại hắn là cái gật đầu và tiếng 'dại
rất nhỏ mà gần đây hắn đã thôi bực
mình.

"Có đói không?"

"Dạ..k..không" Văn Toàn rụt rè đáp.

Ngọc Hải cau mày, cầm lấy hộp bánh trứng mang đi hâm nóng. Rất nhanh sau đó đã quay lại, đặt nó vào tay cậu rồi ra lệnh nhẹ nhàng nhất từ đó đến nay.

"Không đói thì cũng ăn. Cẩn thận, nóng lắm"

Thật kì quái, chỉ đơn giản là nhìn cậu
ngoan ngoãn ăn mà chân mày hắn
cũng tự động giãn. Càng ngày càng
không thể hiểu nổi.

Suốt buổi chiều đó cậu ôm Kirrin xem
TV giết thời gian trong khi Ngọc Hải ngồi ở cái bàn nhỏ dùng laptop. Ngọc Hải chỉ ra về sau khi nhìn cậu cố gắng ăn sạch phần cơm tối hắn gọi cho nhân viên nhà hàng Dynamite mang tới, không đợi y tá đến mà tự  mình giúp cậu vệ sinh cá nhân. Lúc thay quần áo cho Văn Toàn hắn cũng chú
ý, lấy một thau nước ấm rồi nhúng
khăn bông vào để cậu tự mình lau
người. Còn mình trước cửa phòng tắm
đợi. Chỉ khi nào cậu mặc quần áo xong, hắn mới vào giúp cậu đóng lại cúc áo. Hắn cũng không quên nán lại nhìn cậu leo lên giường, kéo chăn lên tận cổ, rồi lí rí chào khi hắn mang theo Kirrin khép cánh cửa lại.

Hắn nằm phịch ra giường sau khi ra
khỏi phòng tắm, chả buồn lau đi mái
tóc ẩm. Với tay cầm lấy điện thoại, hắn đã không ngó ngàng gì đến nó suốt ngày hôm nay rồi. Vài tin nhắn báo lịch họp và hẹn gặp đối tác cho ngày mai, vài email linh tinh liên quan đến công việc, cuối cùng là tầm năm mươi cuộc gọi ngỡ của Đinh An An.

Gạt tất cả qua một bên, hắn xoay người kéo chăn lên rất nhanh chìm vào giấc ngủ không chút vướng bận.

...

Sáng hôm sau.

"Xin lỗi nhưng tôi muốn nhờ cô chút
việc có được không?" Hắn lịch sự nói
với cô y tá đang ngồi ở quầy trực ban.

"Vâng, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Hắn rút trong ví mấy tờ tiền mệnh giá
lớn nhất, đặt vào tay cô khiến cô lúng
túng.

"Cô đừng hiểu nhầm, cái này coi như
tiền bồi dưỡng, cô có thể giúp tôi mỗi sáng đưa bệnh nhân ở phòng số 039 ra
khuôn viên đi dạo được không?"

Sức khỏe của Văn Toàn gần đây đã khá lên, khuôn mặt không còn nhợt nhạt xanh xao. Mỗi ngày ba lần nhân viên của "hội từ thiện" đều rất đúng giờ mang cơm đến tận phòng bệnh, còn thường xuyên đổi món và đảm bảo đủ chất dinh dưỡng. Buổi sáng y tá thường xuyên đỡ cậu lên xe lăn rồi đẩy ra ngoài khuôn viên để cậu được hít thở không khí trong lành và trò chuyện khiến tâm trạng cậu rất thoải mái. Minh Vương vài hôm lại đến thăm mang theo nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, có cậu ấy phòng bệnh không khi nào ngớt tiếng ríu rít.

Còn hắn, tuy không có dáng vẻ nhiệt
tình như Minh Vương nhưng luôn có mặt sau giờ tan sở, tùy hứng mà mang theo Kirrin.

...

Gần hết giờ làm, đại sảnh của công ty
vẫn còn đông đúc nhân viên gấp rút qua lại. Mọi người đều muốn nhanh
chóng hoàn thành công việc. Không
biết ở đâu có chứ riêng tập đoàn Quế Thị chưa bao giờ dung túng cho bất kì nhân viên nào không làm tròn bổn phận cả. Nhưng trong cái vòng hối hả đó, tất cả đều dành vài giây quý báu để liếc nhìn quý cô kiêu sa đang bước vào. Váy đen cúp ngực ôm sát khoe khoang lộ liễu ba vòng chuẩn mực, khuôn mặt sắc sảo đã qua trang điểm kĩ lưỡng giấu dưới cặp kính đen đắt đỏ, túi xách và trang sức đều là hàng hot mùa này của các bộ sưu tập nổi tiếng, cuối đôi chân thon thả được bôi không ít dầu bóng là giày gót cao lêu nghêu nạm đá quý đến chói lòa.

Cô bước từng bước tự tin và kiêu hãnh
trong cái nhìn vừa khao khát vừa đố kị suốt dãy hành lang dài.

Bước đến bàn thư kí, cô tháo kính mát
không quên hất mái tóc uốn xoăn kiểu cách, mấp máy đôi môi bóng loáng vì son hỏi một câu bâng quơ.

"Có Ngọc Hải trong đó không?"

"Dạ có thưa Đinh tiểu thư"

Đinh An An  không nói thêm gì, xoay người đi về phía cửa.

"Xin lỗi nhưng hiện giám đốc đang làm việc, không ai có thể vào trong ạ" Thư kí vội nói.

"Cái gì? Tôi ít đến vài ngày thôi mà
cô bị tẩy não rồi à? Cô có biết tôi à ai
không?" Đinh An An nhíu mày, chất giọng chua chát nạt lại thư kí.

"Chắc vì cô gần đây ít đến nên mới
không biết, đó là lệnh giám đốc mới
đưa ra, không loại trừ một ai cả"

Đinh An An trừng mắt nhìn cô gái đeo
kính đầy tri thức và điềm tĩnh trước
mặt mình. Cô thư kí cũng không sợ hãi mà giương mắt nhìn lại, bản thân cô từ lâu đã không ưa loại đàn bà cậy thế ưa ức hiếp người khác, trước giờ cô ta cũng vì là người tình của giám đốc. Nay chính giám đốc khi ra thông
báo còn nhấn mạnh tên ả tới 2 lần
đủ hiểu chuyện có vẻ không còn xuôi
thuyền mát mái. Tuy nhiên thư kí trong chuyện này hoàn toàn không dính tư thù cá nhân, từ lúc lớn gan cản ả lại tới này đều vì lệnh.

"Cô gan cũng to lắm đấy, sau khi tôi gặp được Quế Ngọc Hải cô cũng thu dọn đồ đạc đi"

"Nếu cô Đinh tiểu thư muốn gặp giám đốc đến vậy thì phiền cô sang bên ghế chờ. Tôi phải gọi cho giám đốc để báo, khi nào được đồng ý tôi mới dám để cô vào"

Nuốt cục tức đang trồi lên, Đinh An An nghiến răng hừ một tiếng rõ to nhưng sau cái tức giận vì bị một thư kí làm cho bẽ mặt ả thấy lo nhiều hơn. Kể từ cái hôm ả cho hắn năm mươi cuộc gọi nhỡ mà hắn cũng không thèm liên lạc lại, ả tức tối mua vé đi du lịch vài ngày, cốt chỉ để xem hắn có đả động gì không nhưng sự im lặng vẫn kéo dài tới tận hôm nay. Không thể ngồi yên chờ đợi nữa, ả quyết định đến đây tìm.

"Vâng tôi biết rồi ạ"

[...]

"Vâng, chào giám đốc"

Đinh An An đứng lên, chỉnh lại chiếc váy ôm cũn cỡn của mình, lườm xéo cô thư kí. Nhưng vừa đi được mấy bước lại bị thư kí gọi giật lại.

"Xin lỗi nhưng cô vẫn chưa vào bây giờ được"

"Chuyện gì nữa? Sao cô lôi thôi quá
vậy" Đinh An An mất bình tĩnh quát lên.

"Giám đốc hiện đang có một trò chuyện quan trọng. Phiền cô ở bên ngoài chờ thêm 5 phút hãy vào."

Mặt mũi ả tối sầm lại. ả ném luôn túi
xách mình lên bàn thư kí, nhìn vào
bảng tên trên ngực áo của cô thư kí nghiến giọng.

"Lưu Hoàng Diệu Linh. Tôi sẽ nhớ tên cô. Cứ liệu đi"

...

Cạch.

Đinh An An mang bộ mặt tức tối đóng sập cánh cửa lại đúng lúc hắn cũng vừa kết thúc cuộc gọi. Ả ấm ức nhìn hắn bằng đôi mắt hoen đỏ, giọng ướt sũng đầy trách móc.

"Anh quá đáng lắm Ngọc Hải, anh tại sao lại có thể đối xử với em như vậy?"

"Chuyện gì?" Hắn cất điện thoại, hỏi lại bằng giọng không mấy quan tâm.

"Tại sao anh lại nói thư tkí không để em thoải mái ra vào? Anh có biết khi nãy em mất mặt lắm không? Nhân viên anh thấy thế còn ai tôn trọng em nữa. đường đường là vợ sắp cưới mà anh để em ngồi chờ như nhân viên quèn sao?"

Hắn bóp trán để dịu đi mấy sợi gân
xanh nhưng cũng không dập đi cái
nóng giận đang bùng phát. Đến khi
Đinh An An khóc lóc một cách lố lăng, hắn không còn đủ bình tĩnh đập bàn quát lớn.

"Đủ rồi, chỉ có chút chuyện mà làm
ầm ĩ lên. Sĩ diện của cô vốn chẳng cần
5 phút này mới bị ảnh hưởng đâu, cô
không biết bản thân còn làm ra lắm
chuyện đáng hổ thẹn hơn sao? Còn
nữa, đừng bảo nhân viên ở đây là
'quèn', tiền cô mua sắm, tiêu pha cũng
một phần nhờ họ mà có."

Đinh An An trợn mắt không tin khi thấy hắn đang lớn tiếng mắng mình. Miệng há to nhưng chỉ lắp bắp được mấy từ.

"N-Ngọc Hải...anh.."

"Và tôi cũng chưa nói là tôi sẽ lấy cô!!!"

Ả shock toàn tập. Tay chân cứng đờ
trân trối nhìn hắn như vừa bị hất xô
đá lạnh vào mặt. Chính trong giây phút này ả mới muộn màng nhận ra bao lâu quá hắn đã không còn như lúc đầu.

"Ng..Ngọc Hải..em..em xin lỗi"

"Nếu đến đây chỉ để trách móc những
chuyện vô bổ thì cô đi đi. Tôi bận rất
nhiều việc" Hắn thẳng thừng lên tiếng
đuổi, tay rút ra một tập hồ sơ.

"Không, không Ngọc Hải. Em trẻ con quá thôi..anh đừng giận em."

"Tôi lặp lại lần nữa, tôi hiện đang rất
bận, cô không có việc gì thì về đi"

Trước sự lạnh lùng nặng nề lần đầu
nếm trải, ả khụy xuống sofa, nước mắt
lưng tròng nhìn hắn vẫn mảy may
không ngó ngàng đến mình. Thì ra hắn từ đầu đã thật sự biết chuyện nhưng vẫn vờ vịt, ả thật sự đánh giá quá thấp hắn rồi. Cũng trong lúc này ả chợt nhận ra tình cảm hắn dành cho mình đang tuột dốc không phanh. Không cần biết bằng cách gì, ả cũng phải giữ hắn lại.

Vì Quế Ngọc Hải là của ả và hắn phải ở bên cạnh ả mãi mãi.

Gạt nước mắt, Đinh An An hít một hơi sâu nhìn thẳng vào hắn, chất giọng trở nên cứng rắn lạ thường.

"Tháng sau chẳng phải tập đoàn
Lương Hòa Thị phải thực hiện một dự
án lớn sao? Ăn tối với em. Đó là điều
kiện duy nhất nếu anh muốn nhận
được vốn đầu tư từ dòng họ Đinh Gia"

.......

Gấp gáp cho xe chạy vào bãi của bệnh
viện, hắn đưa tay nới lỏng caravat
miệng chửi đổng một tiếng vì tiêu tốn
hơn nửa thời gian buổi tối cho bữa ăn
vô vị, chung quy vì lợi nhuận dự án
đáng phải lưu tâm. Hắn nhanh chóng
rời khỏi xe, ít phút sau đã bước từng
bước dài trên dãy hành lang trắng toát
quen thuộc.

Hắn dừng trước cửa phòng bệnh rồi
nhìn đồng hồ, hơi muộn một chút nhưng hắn vẫn đẩy cửa vào, cũng thật
nhẹ nhàng vì sợ không may làm người
bên trong thức giấc.

Nhưng hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi,
Văn Toàn vẫn còn thức, cậu ngồi trên
giường mải mê nhìn gì đó trong tay
mình, say sưa đến mức hắn bước vào
khi nào cũng không hay biết.

"Xem gì thế?"

"Á..a..cậu chủ..." Văn Toàn giật bắn người, vội vã giấu nhẹm thứ trong tay mình vào chăn.

"Tôi hỏi đang làm gì?" Hắn lặp lại,
giọng nói cố tỏ ra kiên nhẫn.

Văn Toàn cúi mặt, cắn cắn môi. Rất lâu sau mới rụt rè lỗi ra từ trong chăn. Cậu cầm nó bằng hai tay nhưng không dám đưa cho hắn.

"Đưa đây tôi xem" Hắn chìa tay ra.
Cậu lại chần chừ một lúc lâu nữa mới đặt nó vào tay hắn. Ngọc Hải cầm lấy,
đưa gần lại để xem xét rồi hắn bỗng
lặng người. Là ảnh siêu âm.

Bức ảnh chỉ có vài màu đơn sắc, đường nét cũng mờ ảo. Nổi bật nhất là một đốm trắng nhỏ ở gần giữa – thứ khiến đồng tử của hắn bị thôi miên, khiến tâm tư hắn chấn động.

"Là..bác sĩ..cho tôi...bác sĩ nói không
có..tốn tiền."

Giọng nói lí nhí pha chút sợ sệt kéo hắn về thực tại, hắn lắc mạnh đầu vài cái rồi trả nó cho cậu.

Suốt đêm hôm ấy dù không có thứ ánh sáng nhấp nháy từ chiếc TV nhưng hắn vẫn không tập trung làm việc được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Văn Toàn không có mục đích gì cả.

"Cậu ngủ đi. Tôi về"

Đáp lại hắn không có tiếng chào nhỏ
xíu thường ngày, cũng không có cái gật đầu rụt rè. Ngọc Hải nhận ra cậu đã ngồi bất động cùng bức ảnh mà mình đang nắm chặt bằng hai tay từ lâu lắm rồi.

Đóng cửa lại, hắn chưa vội rời đi. Dựa
vào cánh cửa, hắn để tiếng thở dài của
mình cùng lúc phát ra với tiếng khóc
nức nở bên trong. Giữa những tiếng
nấc nghẹn đắng, hắn mơ hồ nghe cậu
rất nhiều lần gọi cái tên Bảo Bảo.

Bệnh viện chiều nay gọi cho hắn.

Ngày mai họ sẽ phẫu thuật phá bỏ đứa trẻ.






end chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro