chương 27: Thu dọn đồ đạc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn hỗn loạn đi qua, phòng khách lại
trở về khung cảnh ổn định. Minh Vương vẫn ôm cứng lấy Văn Toàn mà thút thít còn Lương Xuân Trường chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh quan sát tình hình.

Ngọc Hải một mặt hướng cái nhìn tức
tối về Minh Vương rồi sau đó lại đưa ánh mắt trách cứ sang Xuân Trường. Tuy hận hai vợ chồng nhà ấy không thể tả nhưng hắn vẫn tỏ ra rộng lượng tìm một cái áo đưa cho anh mặc tạm.

"Cám ơn giám đốc" Xuân Trường lịch sự nói rồi đón lấy tròng vào người.

"Không cần cám ơn. Cậu để giành sức
tạ tội với tôi đi"

Chẳng biết lời hắn nói có thật hay
không chỉ thấy mặt anh bỗng xám
ngoét. Gì chứ những người thường
ngày càng tỏ ra công tư phân minh thì
đến lúc công tư lẫn lộn thì nguy hiểm
vô vàn.

"Giám đốc Quế..hê hê..cứ đùa"

"Vậy anh xem thử mấy cái này có giống đùa không???"

Ngọc Hải nói rồi hầm hầm lấy túi đá chườm ra khỏi mặt để lộ những vết sưng to tướng. Không giấu được tức giận nổi rõ gần xanh trên trán.

"Yahhh. Ai bảo lúc đó anh không nói
rõ làm gì?" Minh Vương thò mặt ra khỏi lòng Văn Toàn khẽ quát.

"Là ai không đợi tôi nói đã xông vào
giở thói lưu manh???" Ngọc Hải trừng
mắt hỏi lại.

"Cái đó...cái đó..cái đó là do anh xấu xa có hệ thống từ trước. Nhìn mặt đã thấy rõ là người bất hảo"

"Cậu còn dám nói? Có tin tôi!@#$&*%
cậu không?"

"Anh mà dám!@#$&*% tôi, tôi sẽ
abcxyz.."

Hai người một câu cũng không nhượng bộ, phòng khách im lặng được một chút lại rơi vào tình trạng ỏm tỏi. Văn Toàn dù đã cố mở miệng can ngăn nhưng giọngnói trong trẻo nhỏ xíu của cậu như rơi tõm vào chiến trường âm thanh rất chợ búa. Còn Xuân Trường vẫn chăm chăm theo dõi như sẵn sàng lao vào giàn xếp nếu ông sếp đáng kính và em người yêu đáng yêu lại lao vào cấu xé nhau lần nữa.

Bỗng một chuỗi âm thanh kì lạ vang
lên, dù rất khẽ nhưng đủ làm cho cả
hai người đứng hình.

Rộtttttt~

Mọi người ngay lập tức hướng về nơi
phát ra âm thanh ấy, liền phát hiện
Văn Toàn xấu hổ ôm bụng, mặt mũi đỏ lựng.

"Xin lỗi...xin lỗi...tôi.không có cố ý"

"Cậu đói bụng sao tiểu Tòn Tòn? Mau kiếm gì ăn, sức khỏe cậu chưa hồi phục đâu"

Lúc này Ngọc Hải mới nhớ ra trước khi phẫu thuật bệnh nhân không được phép ăn uống, về nhà cũng không kịp nấu nướng. Vậy là từ sáng tới giờ Văn Toàn vốn không có gì vào bụng cả.

"Xuống bếp nấu bữa tối đi" Ngọc Hải nhíu mày, cố giảm bớt sự lo lắng trong giọng nói.

Cậu dạ một tiếng nhỏ rồi chống tay
chậm chạp đứng lên, bước từng bước
rất chậm về phía nhà bếp. Nhìn cái
dáng khập khiễng xiêu vẹo của cậu
từ phía sau, hắn chợt nghĩ đến việc
cậu phải đi đi lại lại trong bếp để nấu
nướng, trong lòng lại thấy nhộn nhạo
quái lạ, không kiềm được buột miệng
nói:

"Thực phẩm để trong tủ lạnh lúc cậu
nằm viện chắc không còn tươi nữa. Tôi không muốn ăn đồ kém chất lượng. Cậu khỏi nấu đi"

"Nhưng mà..."

Hắn vờ liếc rất nhanh xuống đồng hồ, nặn ra vẻ mặt bình thản.

"Đi thay đồ đi. Ra ngoài ăn"

Văn Toàn ngẩn người một hồi lâu liền
lúng túng gật đầu. Hắn chịu dẫn cậu ra ngoài ăn cùng ư? Là lần đầu tiên a.

"Còn hai người..." Hắn quay sang nhìn
Xuân Trường và Minh Vương đang ngồi ngay ngắn trên sofa "...biết điều thì tự giác móc ví trả hết bữa ăn này. Không thì cứ để dành tiền đó mai đến công ty mua đơn xin thôi việc."

....

Seoul về đêm vẫn giữ được không khí
nhộn nhịp vốn có. Người đi bộ trên phố xúm xính áo quần, xe chạy trên đường nối đuôi nhau từng hàng dài. Những con phố sáng rực trong ánh đèn neon nhiều màu sắc, khu chợ đêm, hàng quán đâu đâu cũng tràn ngập tiếng nói cười.

"Muốn ăn gì?" Ngọc Hải ngồi ở ghế lái hỏi bâng quơ.

"Tôi biết ở gần đây có một quán ăn có
món thịt nướng đặc sản rất ngon. Mọi
người có hứng vào dùng thử không?"

Xuân Trường ngồi bên cạnh gợi ý.

"Hay là tới nhà hàng Dynami..."

"Thịt nướng sao? Nghe hấp dẫn quá,
trời đang lạnh thế này ăn thịt nướng
thì còn gì bằng. Tòn Tòn à cậu cũng thích ăn thịt nướng chứ?" Minh Vương  ngồi ghế sau cao hứng reo lên.

"Ừm, tớ thích lắm" Văn Toàn ngồi bên
cạnh gật đầu, khẽ cười đáp.

Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, chả
buồn nói tiếp câu nói đang dang dở
vì bị Minh Vương chen ngang mà quay sang Xuân Trường.

"Quán ấy nằm ở hướng nào?"

...

Đó chỉ là một quán ăn bình dân nằm
gần khu chợ đêm nổi tiếng, được dựng
bằng một rạp sắt phủ bạt nhựa, bên
trong bày biện chừng chục bộ bàn ghế
nhỏ. Thoạt nhìn quán khá sơ sài nhưng chỉ vài giây sau khi bước vào sẽ ngửi được mùi thức ăn nóng sốt thơm lừng.

Bốn người chọn một bàn gần trung
tâm, Xuân Trường có vẻ là khách quen nên vợ chồng chủ quán chào hỏi khá thân mật, anh gọi món thịt nướng cùng vài chai soju trong cái nhìn nghi hoặc của Minh Vương.

"Yahhh, Lương Xuân Trường, anh thường xuyên lén em ra đây hẹn hò đúng không????"

"Làm gì có oan cho anh quá bà xã, chẳng qua được đồng nghiệp tốt bụng giới thiệu thôi, anh cũng không thường đến mà"

"Đừng có điêu, rõ ràng chủ quán chào
hỏi thân mật thế kia. Không nói tối vác gối ra phòng khách mà nằm"

Xuân Trường kêu la oai oái trước cú véo hông tuyệt kĩ của Minh Vương, rất nhanh liền lảng sang chuyện khác để nói.

"Giám đốc Quế thấy quán này thế nào ạ?"

"Ừm...cũng được"

Hắn miệng nói thế chứ trong lòng chả
thế. Một người đã quen nhà hàng năm
sao, thực đơn cao cấp, đầu bếp quốc tế
như hắn làm quái gì thích nghi được
với nơi này. Không tính đến cách bài
trí xập xệ, chỉ nghĩ đến việc phải ăn
những món tầm thường chưa chắc
đảm bảo vệ sinh đã đủ làm hắn nổi
đóa. Nếu không phải vì...không phải
vì thành ý của Xuân Trường hắn thà nhịn đói cũng không vào đây.

Nhưng nét mặt cau có của hắn rất
nhanh đã giãn ra khi nhìn sang phía
cậu. Khuôn mặt hiền hiền ngốc ngốc
đang khẽ quay trái quay phải mang
theo ánh nhìn tò mò với mọi thứ xung
quanh. Văn Toàn thích thú nhìn chủ quán tất tả chạy quanh quán mang theo thức ăn, nước uống cho khách, trong không khí náo nhiệt xen lẫn cả tiếng trò chuyện, hối thúc. Với người khác đây chỉ là một cảnh tượng quá quen thuộc nhưng với một người sinh ra nơi quê nghèo khoai còn không đủ ăn như cậu thì nó rất lạ lẫm.

Một lúc sau bếp được mang lên cùng
hai đĩa thịt nướng lớn đã được tẩm
ướp gia vị. Chủ quán hào phóng còn
đặc biệt tặng riêng một đĩa rau củ dùng nướng ăn kèm. Đến lúc nghe tiếng xèo xèo vui tai và mùi thơm hấp dẫn bốc lên, Ngọc Hải cũng không kềm được nuốt nước bọt một chút. Xem ra quá đói làm cho người ta thấy cái gì cũng không tệ.

Miếng thịt đầu tiên đã chín mềm ngon
lành, Xuân Trường rất nhanh đã gắp lấy nó rồi bỏ tọt vào chén của Văn Toàn.

"Văn Toàn, cậu không phải đang đói sao, ăn nhiều một chút để hai mẹ con khỏe mạnh"

"A..cảm ơn anh" Văn Toàn ngượng ngùng cúi đầu.

"Hứ, Xuân Trường bỏ quên mất em rồi sao. Dỗi bây giờ" Minh Vương chu môi cong cớn.

"Cậu như thế còn chưa đủ béo hay
sao?"

Ngọc Hải quát rồi nhanh chóng gắp
đầy rau vào chén của Minh Vương, không thèm để ý tiếng hét ỏm tỏi bên tai, hắn nhìn sang Xuân Trường đang gắp thêm ít thịt vào chén cho Văn Toàn mà lòng bỗng thấy hậm hực.

Quái, dạo này hắn sao thế nhỉ?

Chả nhẽ vì Xuân Trường không chịu gắp cho hắn sao?

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá
trật tự, đa phần là tiếng chén đũa lách
cách. Thi thoảng chen vào vài mẩu hội ngắn tũn. Hắn một miệng nhai nhai, một tay gắp gắp nhưng mắt cứ đảo về phía Văn Toàn ở đối diện. Bên ngoài mưa lất phất, gió không mạnh nhưng vẫn ùa vào tê tái. Trên người ai cũng mặc thêm áo khoác dày chỉ có mỗi cậu độc nhất một cái áo tay dài. Mỗi lần có gió lướt qua cậu lại so đôi vai gầy guộc lên, khẽ run rẩy, gò má cũng hây hây đỏ vì buốt.

Ngọc Hải không nói không rằng, cởi áo khoác của mình ra ném vào tay cậu, Văn Toàn theo phản xạ đón lấy dù vẫn rất ngơ ngác. Minh Vương vốn có thành kiến bền chặt với hắn nên chỉ cần một hành động hơi thiếu nhẹ nhàng cũng lườm liếc đến toét mắt ra.

"Ngồi gần bếp lửa nên tôi thấy nóng,
đưa cậu ta cầm hộ áo khoác cũng sai
sao?" Ngọc Hải nhíu mày.

"Tôi đã lên tiếng gì đâu, anh đừng có
mà gây sự" Minh Vương hất mặt.

"Không sao..áo khoác này tớ cầm được
mà...mọi người tiếp tục ăn đi..đừng cãi
nhau" Cậu lí rí giảng hòa.

Cả hai cùng hừ mạnh một tiếng rồi tiếp tục nhai nuốt. Văn Toàn cẩn trọng đặt chiếc áo khoác to sụ lên đùi mình, còn lưu lại thân nhiệt hắn quả thật rất ấm.

Cậu len lén vùi một cánh tay vào bên
trong, thật là dễ chịu quá. Thế này thì
gió lớn hơn một chút cũng không thấy
lạnh nữa.

Bên này, hắn cũng không cần cố gắng
chống chọi với gió rét, chỉ cần thấy
khuôn mặt kia bớt một chút tái tự động lòng cũng ấm áp theo.

Ăn xong bên ngoài cũng dứt mưa, bốn
người vội vã ra xe về. Lần này hắn cố
tình để cậu ngồi cạnh mình, băng ghế
sau cho vợ chồng nhà bên độc chiếm.

Thấy cậu loay hoay với dây an toàn,
hắn nhoài người sang cài hộ, một chút
khó chịu cũng không có.

"Cám..cám ơn cậu chủ"

"Có lạnh không?" Ngọc Hải hỏi cộc lốc.

"Dạ..không" Cậu rụt rè lắc đầu.

Hắn bất ngờ chạm vào vai cậu, ngón
tay dài nhanh chóng lướt qua vùng da
lành lạnh nơi cổ. Chân mày hắn hơi cau lại, đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe ấm thêm một chút nữa mới nhấn ga cho xe lăn bánh về nhà.

Mỗi lần qua khu phố nào đông vui hắn lại giảm ga một chút để xe đi chậm lại, phần vì đông người đi bộ qua lại trên đường, phần vì ánh nhìn long lanh hiếu kì của người bên cạnh cứ dán vào khung cảnh sôi nổi bên ngoài ô kính. Sao cũng được, miễn là cái tốc độ rùa bò này không làm người luôn quyết đoán và vội vã như hắn thấy cáu gắt.

Về đến nhà, Văn Toàn  xuống trước để
mở cửa, Minh Vương cũng chạy theo ríu rít gì đấy. Trong xe chỉ còn lại hắn và Xuân Trường. Bỗng từ ghế sau, anh khẽ vỗ vai hắn thì thào:

"Chuyện Văn Toàn...giám đốc tính thế
nào?"

Hắn hơi giật mình nhưng mau chóng
bình ổn, ngẫm nghĩ một lát hắn trả lời, hay nói đúng hơn là những gì hắn có thể nghĩ ra.

"Tạm thời chuyện này không để lọt ra
ngoài, sẽ gây ảnh hưởng xấu. Tôi...giữ
đứa bé lại..vì nhân đạo thôi. Đến lúc
thích hợp sẽ để cậu ấy về quê, có lẽ tôi
sẽ chi thêm một khoản coi như chi phí
nuôi dưỡng đứa bé. Dù không nhận
nhưng..vẫn là có mối quan hệ"

Xuân Trường trầm lặng rồi bật ra một tiếng đồng tình nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho cậu trai ngây ngô chất phác.

"Vậy thời gian này..." Xuân Trường ngập ngừng.

"Trước mắt...tôi sẽ không bạc đãi cậu
ấy…..có vẻ..tôi trước đây hơi quá đáng" Ngọc Hải thở dài.

"Giám đốc nói thế tôi cũng yên tâm rồi, Minh Vương em ấy...cũng là lo cho  Văn Toàn thôi, ngoài ra không có ý xấu"

"Tôi hiểu, nếu không cậu nghĩ đơn giản một bữa ăn thế này mà có thể cứu chức phó giám đốc của bản thân sao?" Hắn cười nhạt.

"Haha...vậy tôi hôm nay vừa mất tiền
vừa phải khen giám đốc nhân hậu rồi"

Nói thêm vài lời từ biệt, Xuân Trường và Minh Vương lên xe về nhà, hắn cũng lái xe vào gara rồi nhanh chóng vào nhà.

...

Sau màn tắm nước ấm vô cùng sảng
khoái, hắn trên cổ còn vắt một cái
khăn ngồi phịch xuống mép giường.

Chợt nhớ đến vài thứ, hắn vội đi tìm áo khoác mình mặc ban sáng. Lôi quyển sổ đỏ và tấm ảnh bên trong ra rồi đặt lên bàn làm việc ngắm nghía, một lúc nghĩ ngợi hắn hí hoáy làm gì đó, cuối cùng cầm cả hai món rời khỏi phòng.

Văn Toàn ngồi thu lu trong góc bếp. Tấm thảm lót chân lần trước đã bị máu vấy bẩn, cũng sớm bị vứt đi mất, đêm nay cậu thật không biết sẽ ngủ như thế nào. Chạm bàn tay xuống sàn nhà lạnh ngắt, cậu cắn môi nghĩ ngợi.

Cuối cùng cậu nghĩ ra một cách, dùng quần áo của mình trải xuống sàn làm
thành một tấm chăn mỏng, ít ra cũng
đỡ lạnh lưng. Tuy hơi ngốc nghếch
nhưng trong lúc này có còn hơn không.

Nghĩ vậy cậu liền lục trong túi xách lôi ra được mấy cái áo thun cũ và vài cái quần. Cậu cẩn thận trải chúng nối tiếp nhau, mải lồm cồm bò dưới sàn đến lúc ngẩng đầu lên cậu hoảng hốt trông thấy hắn đứng đối diện cầm cốc nước nhìn chằm chằm mình từ bao giờ.

"Cậu..cậu chủ.."

"Đang làm gì?" Ngọc Hải trưng ra bộ mặt khó hiểu.

"Dạ...tôi trải chỗ để ngủ" Cậu thành thật đáp.

Lúc này hắn mới gật gù có vẻ đã thông
suốt, nốc một hơi cạn cốc nước trong
tay. Khẽ tằng hắng một tiếng rồi cao
giọng.

"Không cần nữa, cậu thu dọn đồ đạc đi"

Thu dọn đồ đạc???

Nhưng mà...chuyện này là sao chứ?

Hắn sao lại..




end chap 27



_______________________

âkkaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro