chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, có một bóng người lặng lẽ
suy tư trong căn phòng rộng lớn. Hắn
không làm gì cả, chỉ đơn giản là bất
động, thở và nghĩ về những gì đã qua.

Câu nói lúc chiều của Văn Toàn ám ảnh hắn đến tận bây giờ và chưa có ý định rời đi, hắn cứ miên man nghĩ, miên man đong đếm xem mình rốt cuộc có bao nhiêu lỗi lầm. Rồi lại lặng người vì thấy sao nhiều quá. Trong con người hắn hiện tại có một chút muốn đến gần cậu nhưng lại có nhiều cái một chút hổ thẹn khi đối diện với cậu. Hắn sợ cái long lanh thuần khiết trong đôi ngươi trong trẻo ấy vì biết khi nhìn vào nó tâm trí sẽ không lúc nào không cảm thấy dày vò, xâu xé.

Hắn đứng lên, rời khỏi cái ghế sofa da
báo nơi góc phòng rồi tiến ra cửa. Từng bước một đi đến căn phòng cuối hành lang, hít một hơi thật khẽ, hắn đẩy cửa vào.

Điều đầu tiên giác quan hắn cảm nhận được là mùi hương ngòn ngọt thoang thoảng xộc vào mũi, cái hương thơm kì lạ đã đeo bám dai dẳng trong tâm trí hắn từ những ngày còn túc trực ở bệnh viên. Tiếp đó là tiếng thở nhè nhẹ rất say sưa của người đang ngon giấc trên chiếc giường nhỏ. Cuối cùng là hình ảnh cậu nhỏ bé cuộn tròn trong chiếc chăn dày, cả khuôn mặt đáng yêu và mái tóc cam mềm mại vùi vào gối, đôi môi hồng hào thỉnh thoảng lại bĩu dài một cách đáng yêu.

Mà nói chưa nhỉ? Từ những ngày đầu
tiên, Ngọc Hải đã luôn đến đây sau
khi kết thúc công việc và trước khi lên
giường ngủ. Hắn không làm gì cả, chỉ
là đứng nhìn cậu rất lâu rồi cảm nhận
tiếng tim mình đang đập rất nhanh,
chân tay cũng thừa thãi.

Hắn đi vòng qua phía bên kia chiếc
giường, suy nghĩ đắn đo rồi cẩn thận
đưa tay về phía Văn Toàn dù hắn biết cậu luôn ngủ rất say. Vén nhẹ mái tóc mềm mượt để lộ ra vùng trán trắng nõn, hắn nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái vết mờ nhạt ẩn hiện. Hắn biết nó ở đâu mà ra và vì ai mà có. Là chính tay hắn trong đêm mưa nào đó đã cứ xử như một tên tồi tệ, thẳng tay ném chiếc điện thoại vào đầu cậu. Ngay lúc này hắn đang tự mắng chửi bản thân rốt cuộc khi ấy đã nghĩ gì mà lại có thể dửng dưng nhìn vệt máu đỏ thẫm chảy dọc xuống gò má tái nhợt của cậu rồi nhẫn tâm đẩy cậu ra ngoài trời mưa gió.

Càng hồi tưởng lại hắn càng muốn lay
cậu dậy rồi bảo cậu hãy mang hắn cho
Suga hành quyết.

Vô thức hắn cúi người thấp dần khẽ
đặt một nụ hôn lên vết sẹo mờ, môi
mấp máy thốt ra câu nói mà Quế Ngọc Hải ngạo mạn trước đây chưa từng
biết đến:

"Anh xin lỗi"

.......

Vì là những tháng cuối năm nên nhiệt
độ đã xuống đến mức thấp nhất, ở một vài nơi tuyết đã bắt đầu rơi, những người dẫn chương trình truyền hình sau lời chào tạm biệt đều kèm theo lời nhắn nhủ thân thiết mọi người hãy cẩn thận giữ ấm cơ thể khi ra ngoài.

Hắn tắt TV khi bản tin thời sự buổi
sáng kết thúc, vào mùa đông nên công
việc tương đối nhàn nhã, công ty
đến muộn một chút cũng không sao.

Ngoảnh đầu nhìn căn bếp sực nức mùi café rồi bóp trán nhìn đống quần áo mới mua hôm qua, IQ 3 chữ số lại tất bật hoạt động để cái núi đồ kia về đúng với chủ của nó một cách không cần đường đường chính chính.

"Cậu chủ, café sáng có rồi"

Đón lấy tách café nóng hổi từ tay cậu,
Ngọc Hải nhấp một ngụm thứ chất
lỏng đắng nghét trong đầu nhẩm đếm
số giây cậu sẽ quay người đi rồi bất ngờ gọi giật ngược lại.

"Oi, Văn Toàn"

"Dạ?"

"Mang đống đồ kia đi vứt đi"

"Ơ..sao..sao lại vứt đi vậy cậu chủ.là
hôm qua mới mua mà"

"Họ lấy nhầm cỡ, không cái nào vừa với tôi. Không mặc được thì vứt hết đi, để đấy choáng chỗ"

"Dạ.."

Cậu tiu nghỉu nhìn đống đồ, hắn không mặc đồ xoàng xĩnh nên số quần đó hẳn rất đắt đỏ. Văn Toàn tặc lưỡi tiếc rẻ nhưng không làm khác được, đành nghe theo hắn từ từ đi tới xách mấy cái túi nặng trịch lên.

"À mà khoan đã" Hắn chợt nhớ ra điều
gì đó.

"Sao ạ?"

"Nhiều đồ như vậy đem vứt ra ngoài
bãi rác thế nào tháng sau nhân viên vệ sinh cũng sẽ thu thêm phí. Tháng này công ty ế ẩm, tiết kiệm một chút vậy. Cậu xem trong đó cái nào mặc được thì lấy đi"

"Như...nhưng mà..cái này..." Văn Toàn ấp úng.

"Cậu chê không lấy thì mang đi vứt đi,
phí thu dọn tháng này có phát sinh thì
cậu tự trả"

"T..tôi..vậy tôi giữ lại"

"Vậy mang tất cả lên phòng đi, nhớ sắp xếp cho ngăn nắp. Trưa nay tôi không về ăn cơm nhưng bù lại chiều sẽ về sớm."

Hắn nói rồi nhanh chóng rời đi để cậu
đứng ngơ ngác giữa núi đồ và trong
lòng vẫn không ngừng thắc mắc về nụ
cười tươi kì lạ cậu kịp nhìn thấy khi
hắn quay lưng đi.

Văn Toàn vất vả lắm mới mang hết được số quần áo lên phòng. Cậu cẩn thận ướm từng cái một vào người, kì lạ ở chỗ tất cả đều vừa khít với cậu. Từ bé tới giờ cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quần áo đẹp như thế, đẹp đến mức người ta không nỡ mặc, cậu cứ ngồi tỉ mỉ vuốt phẳng từng cái rồi xếp và treo vào tủ đồ. Hoàn tất mọi việc cũng là lúc cái tủ đáng thương bị nhồi nhét đến chật cứng.

Cậu quay xuống lầu bắt đầu dọn dẹp
nhà cửa. Hết lau rồi tới chùi, giặt rồi
phơi. Kết thúc công việc vào lúc đầu
giờ chiều. Văn Toàn trán lấm tấm mồ
hôi dựa vào sàn bếp rót chút nước để
làm dịu đi cảm giác khô khốc trong
cổ họng. Tuy nhìn cậu có hơi nhỏ con
và yếu ớt nhưng do quen làm việc tay
chân nên sức khỏe khá tốt nhưng dạo
này tiểu Bảo Bảo đã lớn thêm một chút nên hành mẹ cũng nhiều hơn và cậu cũng cảm thấy những thay đổi rõ rệt trong cơ thể mình. Cậu ngủ nhiều hơn và kén ăn hơn, cũng thường xuyên thấy mệt, nhiệt độ cơ thể cũng lên xuống thất thường. Ví dụ như cái đầu bất chợt nóng ran của cậu hiện tại chẳng hạn.

...

"Văn Toàn?"

Ngọc Hải bước vào bếp gọi lớn và
phát hiện cậu cũng không có ở đây và
cũng không có ở đâu kể từ khi hắn về
nhà, hắn cảm thấy quái lạ và cả lo lắng nữa. Nhìn bàn ăn đã được dọn chu đáo, hắn đảo mắt một vòng cuối cùng nhìn thấy cậu ở bậc thềm chỗ cửa dẫn ra ngoài vườn.

Hắn đẩy cửa ra, hơi rùng mình vì cơn
gió lạnh lướt qua. Đôi mày cau lại khi
thấy cậu ngồi co ro một góc, đầu gục
vào hai đầu gối, cả hai vai đều so lên vì rét.

"Văn Toàn, cậu làm gì ngoài này?"

Nghe hắn gọi tên mình cậu có chút giật mình, ấp úng hồi lâu bằng chất giọng khàn khàn giữa con ho sù sụ.

"Tôi..tôi thấy không khỏe, ở trong
nhà..khụ khụ..sẽ lây bệnh cho cậu chủ"

Hắn thấy đầu mình bốc hỏa, có ngốc
cũng ngốc vừa thôi chứ. Hắn vội vã
túm lấy tay cậu kéo vào nhà, không
quên đóng sập cánh cửa lại. Bây giờ
hắn mới nhìn rõ được khuôn mặt của
cậu, hai gò má thường ngày đã hồng
hào giờ hây hây đỏ vì sốt, cánh môi
cũng vì thế mà mọng hơn còn đôi mắt
có phần mơ màng vì mệt mỏi. Hắn đưa tay sờ lên trán cậu, thậm chí còn nóng hơn hắn tưởng.

"Sao lại để ra như vậy?" Hắn gắt nhẹ.

"Tôi khôn..không biết...từ lúc trưa đã..." Cậu ngắt ngứ mãi nói không xong được một câu.

Cảm giác của hắn bây giờ đúng là rất
muốn đánh người nhưng nhìn bộ dạng sụt sùi, mềm nhũn của cậu lại không nỡ to tiếng thêm. Hắn lại kéo cậu về phía bàn ăn, múc một ít canh ra bát giục cậu ăn nhanh rồi lên phòng nghỉ.

"Lát nữa lên phòng lấy khăn nhúng vào nước nóng lau sơ người trước khi đi ngủ sẽ thấy dễ chịu hơn" Hắn dặn dò.

"Dạ..khụ khụ..."

Nhìn cậu chậm chạp đứng lên rồi đi về phía bếp hứng đầy nước vào ấm đun làm hắn trợn tròn mắt.

"Sao lại đun nước? Máy nước nóng
trong phòng tắm sao cậu không dùng?"

"ư..khụ...tôi...tôi không... biết dùng"

Hắn vỗ trán mình, trời ạ kiểu này đáng lẽ ra cậu phải ốm từ lâu rồi mới phải. Hắn đi lại chỗ cậu đưa tay tắt bếp sau đó lại kéo cậu vào phòng tắm nhỏ cách nhà bếp không xa.

"Đầu tiên là bật cái công tắc này lên,
sau đó ấn vào nút này, xoay cái này tới
mức màu cam, ấn vào chỗ này một cái
nữa nước sẽ phun ra" Hắn vừa nói vừa nhanh tay ấn liên tục lên mấy cái nút.

Nhưng cuối cùng đáp lại hắn chỉ có
tiếng ùng ục của cái vòi nước bị hỏng.

"Chết thật, lâu quá không dùng hình
như nó hỏng rồi" Hắn cau mày.

"T...tôi..xin lỗi...tôi không biết" Cậu
đứng bên cạnh thều thào.

"Vậy thì lên phòng tôi đi, phòng tắm ở
đấy vòi nước nóng dùng được"

Trước khi kịp ú ớ từ chối Văn Toàn lại
thấy người mình bị kéo đi nhanh
chóng.

Lên đến nơi, hắn lập tức nhảy vào
phòng tắm bật máy nước nóng, sau khi xong xuôi hắn quay trở ra luôn miệng dặn dò cậu tắm nhanh một chút nếu không sẽ ốm nặng hơn.

Văn Toàn ngần ngại ôm cái khăn bông
trắng một lúc lâu rời rụt rè bước vào.

Phòng tắm của hắn rất sang trọng và
rộng lớn dưới ánh đèn vàng nhạt tinh
tế, xung quanh còn lắp rất nhiều gương và hàng tá nhãn hiệu đắt tiền in trên các chai lọ chất đầy trên cái kệ làm bằng kính trong suốt. Sau khi đã nhìn một lượt qua tất cả, cậu bắt đầu cởi bỏ từng lớp quần áo.

Bên ngoài, hắn thấp thỏm không yên
với cái laptop trên bàn làm việc. Hắn
tra cứu tất cả các từ khóa trên mạng
liên quan đến chăm sóc thai phụ khi
bị ốm, số điện thoại của bác sĩ Lý Tuấn Thanh lại hiện trong tình trạng không liên lạc được nên hắn chỉ có thể ngấu nghiến đống kinh nghiệm truyền đạt của cư dân mạng theo kiểu vô thưởng vô phạt một cách có sàng lọc.

Ít ra Quế Ngọc Hải cũng cố giữ bình tĩnh để mấy con chữ kia không nhảy nhót tứ tung lên trong mắt hắn. Cho tới khi nghe thấy tiếng động lớn trong phòng tắm.

PHỊCH.

Văn Toàn, bé ngốc của hắn làm sao thế?






end chap 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro