chương 39: Bất chấp yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mặt trời còn chưa ló dạng, Văn Toàn đã theo thói quen dậy sớm. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt say ngủ của Ngọc Hải, trong lòng cậu đột ngột run rẩy vì có quá nhiều cảm xúc ập đến. Dù chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng lời hắn nói đêm qua vẫn hiện lên rất rõ trong tâm trí cậu và dù nó đã rõ đến thế thì cậu vẫn chưa thể tin được đó là lời yêu.

Giống như một thứ trước giờ luôn xa
vời, cách biệt bỗng dưng trở nên có
thể sờ được, nắm được. Giống như bản thân vừa được trao một quyền hạn to lớn quá đỗi, đến mức không biết phải tiếp nhận nó thể nào. Cứ mãi loay hoay trong ma trận hạnh phúc, tình nguyện cả đời không cần tìm lối ra.

Nếu là Ngọc Hải yêu cậu vậy cậu có
thể tự tin yêu hắn nhiều thêm một chút không?

Nếu là Ngọc Hải yêu cậu vậy cậu có
thể tự mình quên đi hết những chuyện trước kia không?

Nếu là Ngọc Hải yêu cậu vậy cậu có tự tin sẽ mang lại thật nhiều hạnh phúc cho hắn không?

Mãi đuổi theo những suy nghĩ mông
lung, Văn Toàn không nhận ra Ngọc Hải cũng đã tỉnh dậy từ lúc nào và đang chăm chú nhìn cậu.

Mấy giây sau khi đã nhận thức được sự việc, cậu không thể làm gì hơn ngoài cụp mắt xuống để né tránh ánh nhìn ấy. Hai bàn tay nhỏ trong chăn cũng bối rối níu chặt. Tại sao hắn lại nhìn cậu như thế, tại sao ánh mắt đó lại xoáy sâu như vậy, tại sao cậu không cảm thấy chút ấm áp gì trong nó? Hay..hay việc đêm chỉ là một phút nhất thời nông nổi của hắn? Vậy là hắn đang thấy hối hận sao? Hắn sẽ đánh và đuổi cậu đi như lần trước sao?

Nhận ra một bàn tay của Ngọc Hải
đang từ từ vươn tới mặt mình, Văn Toàn có chút hoảng sợ theo phản xạ mà né tránh, mắt cũng nhắm tịt lại. Góc chăn cũng bị hai bàn tay cậu xoắn thành một mảng nhăn nhúm.

Nhưng Ngọc Hải vờ như không để
tâm đến hành động ấy của cậu, bàn tay hắn vẫn chậm rãi tiến gần rồi chạm vào gò má cậu, ngón tay cái xoa nhẹ lên quầng thâm mờ dưới mắt.

"Em sao lại thức sớm thế này? Đêm qua ngủ không ngon sao? Mắt bị thâm rồi"

Văn Toàn được giọng nói trầm khàn mà ấm áp của hắn trấn tĩnh, từ từ mở mắt lí nhí đáp lại.

"Dạ..không có...ngủ rất ngon"

Hắn dường như không tin lắm vào lời
cậu, hàng chân mày vẫn nhíu lại trong
khi một cánh tay nhanh chóng luồn
xuống eo cậu kéo sát cơ thể nhỏ nhắn
vào lòng mình.

"Sao lại như vậy? Em vẫn còn giận anh chuyện hôm qua sao? Anh xin lỗi"

Cậu bị áp chặt trong lồng ngực hắn, không những không khó chịu mà còn
rất ấm áp, lại có chút xấu hổ không trả lời được chỉ biết cật lực lắc đầu.

Hắn thở dài một tiếng, đưa tay xoa nhẹ tấm lưng cậu, giọng rất nhẹ nhàng:

"Vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm đi.
Anh hứa không làm gì quá đáng với em nữa. Tin anh và ngủ đi nào"

Tim cậu hẫng mất một nhịp với cảm
giác ngọt ngào này, khẽ gật đầu vài cái
rồi ngoan ngoãn dụi vào ngực hắn, từ
từ nhắm mắt lại để hưởng thụ hơi ấm
đang bao bọc lấy mình. Kì lạ, tại sao nó lại quen thuộc như vậy, tựa như không phải chỉ mới biết đến tối qua.

Cùng với hơi ấm và vòng tay hắn, rất
nhanh sau đó cậu lại chìm vào giấc
ngủ, thật sâu, thật đẹp.

Ngọc Hải nghe thấy tiếng thở đều
vang lên mới chầm chậm mở mắt ra,
yêu thương mỉm cười nhìn khuôn mặt
thiên say ngủ trong lòng mình. Nhìn càng lâu những đường nét trong sáng,
ngây thơ kia hắn càng thấy yêu cậu,
đồng thời càng thấy hối hận chuyện
đêm qua.

Khi nãy tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt
mông lung của cậu, hắn đã thoáng nghĩ có phải cậu không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn, không thể tin tưởng hắn, không cho hắn được chăm sóc cậu và bé con suốt những năm tháng còn lại. Khi cậu tránh né bàn tay hắn, hắn đã rất đau lòng nhưng không có nghĩa là hắn từ bỏ. Hắn sẽ kiên nhẫn bày tỏ từng chút một để cậu hiểu ra tấm lòng của hắn. Vì ngoài Văn Toàn ra, những ngày sau của hắn không cần ai nữa.

Hắn cứ dành hết thời gian còn lại để
nhìn ngắm cậu, đôi lúc không kiềm
được yêu thương trong tim mà hôn nhẹ lên mái tóc mềm, hắn hít đến căng đầy buồng phổi mùi hương trong trẻo dịu nhẹ ấy, giống như muốn mang nó theo mình cả ngày dài.

Trước khi rời giường để chuẩn bị đi làm cũng không quên chỉnh lại chăn
gối cho cậu, kĩ lưỡng dặn Huỳnh Hạ Liêu chuẩn bị sữa tươi và bữa sáng cho cậu, còn đích thân kiểm tra thức ăn trong tủ lạnh, cái gì không có nhiều dinh dưỡng đều bảo chị vứt đi, soạn ra một sớ lê thê những thực phẩm tốt nhất để chị mua về thay thế. Xong đâu đấy mới chịu yêu tâm ra xe đến công ty.

Văn Toàn tỉnh dậy thì nắng đã lên cao lắm rồi. Cậu có chút ngơ ngác nhìn quanh căn phòng to lớn và sang trọng, nhận ra Ngọc Hải đã không còn ở đây.

Cậu dụi mắt vài cái rồi bước xuống
giường, nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ
đính ở ngay cảnh cửa phòng tắm.

Em dậy rồi thì xuống nhà ăn sáng, nhớ phải ăn thật nhiều. Anh có quà cho em, một lát nữa người ta sẽ gửi đến. Yêu em.

-Bố của Tsukki-

Chỉ có vài dòng ngắn ngủi nhưng vẫn
khiến cậu không che giấu được nụ
cười, vừa đánh răng rửa mặt vừa đọc đi đọc lại, sau đó xem như bảo bối mà
cẩn thận bỏ vào ngăn tủ.

Văn Toàn nghe lời hắn, nhanh chóng
xuống nhà ăn sáng. Chị Hạ Liêu nhìn
thấy nét mặt rạng rỡ của cậu trong lòng cũng thầm đoán hai người ít nhiều cũng đã tiến triển, chị cũng vui lây vài phần.

Kingkoong~ Kingkoong~

"Để em mở cho" Văn Toàn nhóm người dậy khi nghe tiếng chuông cửa.

"Ấy, cậu cứ ăn cho xong đi, tôi lên mở
cửa được rồi" Huỳnh Hạ Liêu xua tay rồi nhanh chóng chạy đi.

Văn Toàn thở dài nhìn bóng chị, buồn
chán xoay xoay cốc sữa trong tay mình.

Từ ngày bụng tròn ra thì cậu không
được làm gì nữa, giờ đi mở cửa cũng
bị chị Hạ Liêu tranh. Đang bĩu môi xị
mặt thì nghe tiếng chị Hạ Liêu từ phòng khách gọi lớn.

"Văn Toàn ơi, cậu ra đây kí nhận đi, là đồ gửi đến cho cậu"

Chợt nhớ đến mẩu giấy của Ngọc Hải
lúc sáng cậu vội vã mang chén đĩa sang bồn rửa, rồi đi nhanh lên phòng khách.

"Cậu Nguyễn Văn Toàn, vui lòng kí nhận vào đây nhé" Nhân viên chuyển phát nói.

"Vâng" Cậu đón lấy giấy biên nhận rồi
kí vào.

"Được rồi, mọi người mang vào đi"
Nhân viên quay ra phía chiếc xe tải gọi lớn.

Mấy phút sau người ta bắt đầu khuân
những thùng giấy lớn vào phòng
khách, Văn Toàn cứ tròn xoe mắt nhìn
dòng người ra ra vào vào, phải mấy
lượt mới mang hết đồ vào. Rốt cuộc hắn mua gì mà nhiều đến vậy.

Lúc nhân viên rời đi, phòng khách
rộng lớn đã trở nên chật chội. Văn Toàn và chị Hạ Liêu cũng vất vả lắm mới mở hết được những thùng hàng đó ra. Mắt cậu mở to khi nhìn thấy những thứ bên trong, là đồ chơi và những vật dụng cho trẻ em mà hôm trước hắn đặt mua.

Cậu không nghĩ hắn mua nhiều đến
vậy, còn là chất lượng hàng đầu nữa.

Chỉ e là nhà trẻ cao cấp nhất nước cũng chưa trang bị đến mức này.

Cậu ngồi lọt thỏm giữa đống đồ chơi
đầy màu sắc, hết sờ cái này đến sờ cái
kia. Trong lòng không khỏi vui sướng,
nhìn chúng làm cậu càng mong ngóng
hơn ngày con chào đời. Cậu cũng
không còn lo lắng gì nữa, Quế Ngọc Hải quả thật rất yêu thương bé con, có khi còn mong nhìn thấy con hơn cả cậu.

.......

Tập đoàn Quế Thị - Thành phố
Seoul.

Đang giữa giờ hành chính, không khí
làm việc hết sức nghiêm chỉnh, đâu
đâu cũng vang lên tiếng giấy sột soạt của máy in, tiếng lách tách của bàn
phím, tiếng lật giở hồ sơ đều đặn.

Bỗng từ khu vực phòng giám đốc có tiếng bước chân phẫn uất vang lên, sau đó là tiếng tông cửa không nể nang, cuối cùng là một giọng nói nửa kêu gào nửa thống thiết. Thư kí khó tính bên ngoài cũng không phản ứng gì, xem ra cũng đã thấy quen.

"Quế Ngọc Hải, nhanh tăng lương
cho tôi"

"Đang giờ làm việc mà cậu lại sang đây nổi điên cái gì vậy"

Hắn không quan tâm cái người đang loi nhoi trên sofa tiếp khách trong phòng làm việc của mình, chuyên tâm dán mắt vào màn hình.

"Sáng nay Minh Vương nhà tôi sang chơi với Văn Toàn nhà anh, sau đó về gọi điện nói rằng ghen tị với Văn Toàn
lắm vì người ta được chồng tặng quà hàng hiệu cho con nhiều đến chất thành đống. Giờ vòi vĩnh chồng mình cũng phải thế.

Xuân Trường khóc lóc lăn thêm vài vòng trên ghế, Ngọc Hải cuối cùng cũng không chịu được tạp âm hỗn loạn đó mà ngừng tay. Ném về phía phó giám đốc một cái nhìn khinh bỉ.

"Nói cho cậu biết, không những là là
hàng hiệu mà còn là loại nhập khẩu, số lượng có hạn. Nhiều siêu sao nổi tiếng thế giới tranh nhau mua cho quý tử nhà họ mà còn không có."

Lương Xuân Trường nín bặt, biểu cảm cứng đờ, mấy giây sau giống như mang toàn bộ nước trong người đang có mà xả ra bằng đường hai hốc mắt.

"Òa òa òa, anh nói đi, tháng này anh
muốn tôi sống sao, tăng lương đi, tăng
lương đi"

Nhìn bộ dạng của Xuân Trường trở nên xấu xí đến khó coi, hắn cũng bắt đầu động lòng đi tới sofa vỗ vỗ vài cái an ủi.

"Nín đi, tôi tăng lương không được
nhưng có nhận cầm xe, thế chấp nhà cửa, vay nóng"

"Dẹpppppppppp!!!!" Xuân Trường rống lên.

"Hahahaha"

Reng reng~~~

Ngọc Hải ngưng cười, đi đến bàn làm
việc nhấn nút nghe máy.

[Giám đốc, có người nói là đại diện bên Đinh Thị muốn hẹn giám đốc thương lượng chuyện làm ăn, xin giám đốc một cái hẹn ăn trưa ạ] Thư kí báo.

Hắn nhíu mày, chẳng phải lần trước
hắn đã nói rất rõ từ nay về sau sẽ
không nhận vốn hỗ trợ hay dính líu
công việc gì với bên ấy rồi sao. Tổng
giám đốc Đinh Thị vì việc hắn ngang
nhiên từ bỏ con gái mình cũng gây
khó khăn ít nhiều cho công ty suốt thời gian qua, sao tự dưng bây giờ lại lên tiếng muốn thương lượng. Hắn hiện tại không rõ ý đồ của bên Đinh Thị nhưng vẫn không vội từ chối, nếu họ đã có ý nhún nhường hắn cũng không nên vội vàng từ chối, trước tiên cứ gặp mặt, đến lúc nghe không lọt tai thì từ chối cũng không có gì quá đáng.

"Được, cô cứ sắp xếp một cuộc hẹn vào trưa nay rồi báo cho bên ấy"

[Vâng]

Hắn khuôn mặt tuy không biểu lộ
nhiều nhưng vẫn có nét đăm chiêu,
Xuân Trường nhìn thấy thái độ ấy liền hiểu hắn đang cân nhắc, cũng hiểu khá rõ mối quan hệ trước đây của hai bên, anh thận trọng lên tiếng.

"Đinh Thị trên thương trường luôn có
tiếng mưu mô, danh tiếng tuy xếp sau
tập đoàn của chúng ta một bậc nhưng
hiện tại trụ sở chính của Quế Thị
là ở Mỹ, đương nhiên bên ấy sẽ cậy thế
mạnh ở Hàn Quốc gây khó dễ. Tuy chưa biết lần này lại đưa ra hợp đồng béo bở gì nhưng anh cũng nên cân nhắc thật kĩ, đừng vì lợi nhuận cao trước mắt mà không đề phòng họ, anh nên cẩn thận về gia đình mình một chút, Văn Toàn cần được bảo vệ"

"Tôi biết rồi, cám ơn cậu" Hắn gật đầu.

Những gì Xuân Trường vừa nói trùng hợp đều là những gì Ngọc Hải vừa suy nghĩ, hắn từ đầu đã cảm thấy không thể để Văn Toàn vướng vào công việc của mình, những đối thủ của hắn đều là mối nguy hiểm cho cậu và con, nhất là gia tộc Đinh.

Như giờ hẹn, Ngọc Hải đích thân lái
xe đến nhà hàng. Nhân viên phục vụ
cúi chào hắn sang đó hướng hắn đến
chỗ bàn ăn đã có người đại diện bên
kia chờ sẵn. Bước thêm vài bước hắn
đã nhanh chóng nhận ra, không ai
khác ngoài Đinh An An . Cô ta diện
một chiếc váy quây hở hang ôm sát,
trang điểm có phần đậm hơn lúc trước, lả lướt chống cằm nhấp một chút rượu vang. Thỉnh thoảng lại liếc mắt khinh khỉnh nhìn đám đàn ông trong nhà hàng đang rõ dãi vì mình. Nghe tiếng bước chân tiến đến phía mình, ả quay lại rồi ra vẻ ngạc nhiên.

"Chào anh, em không nghĩ anh lại đích thân đến" Ả đon đả đứng lên chìa tay về phía hắn.

"Chào" Hắn lạnh nhạt đáp, bắt tay cho
có lệ, lòng khẽ cười. Chẳng phải là bên
ấy muốn đích thân hắn đên sao"

"Thời gian qua, anh khỏe không?" Ả
ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trên
bàn cố chồm người về phía trước khiến cái váy lỏng lẻo muốn tuột xuống tới nơi.

"Rất khỏe"

"Anh đừng lạnh nhạt như vậy chứ, dù
sao người ta cũng còn rất yêu anh mà"
Ả chu môi ra vẻ hờn dỗi, lẳng lơ đung
đưa thân người.

"Xin cô Đinh tiểu thư vào nhanh vấn đề chính, tôi thật sự không có nhiều thời gian"

Mặt ả thoáng sượng vì sự cứng nhắc
và lạnh lùng của hắn, hoàn toàn không còn sót lại chút gì của Ngọc Hải hay  chiều chuộng ả lúc trước. Đinh An An nhấp một ngụm rượu sau đó mang bản kế hoạch và hợp đồng trong túi xách ra đặt lên bàn.

"Anh xem đi rồi kí tên nhé"

Hắn lãnh đạm cầm lấy, xem một lượt
đến phần lợi nhuận, có chút bất ngờ
khi Kirosha cam kết không lấy xu nào
trong dự án này, toàn bộ đều thuộc về
Quế Thị.

Có nghi vấn, rất nhiều nghi vấn. Ngọc Hải không câu kéo thêm giây nào, đặt xấp giấy tờ xuống nhìn thẳng vào Đinh An An hỏi rõ.

"Cô muốn gì?"

"Ha~ sao anh lại nói thế" Ả vờ vịt mỉm cười.

"Nói thẳng ra đi, lợi nhuận thế này thì
cô muốn gì?"

Đinh An An thôi không đùa cợt nữa, liếm môi khiêu gợi trả lời.

"Về với em đi, chỉ cần vậy thôi"

Chưa đầy một giây, hắn đã rành mạch
đáp "Không"

Nhìn dáng vẻ của hắn rõ là không cần
suy nghĩ nhiều đã ngay lập tức trả
lời, trong lòng Đinh An An cảm thấy tổn thương rất lớn. Ả cắn chặt môi níu lấy tay hắn.

"Tại sao? Em có gì không tốt, hợp đồng kia có chỗ nào bất lợi? Người có lợi chỉ có anh, tại sao anh không đồng ý"

"Tôi không yêu cô" Hắn lạnh lùng hất
tay ả ra khỏi người mình.

"Haha~" Đinh An An thất thần cười lên mấy tiếng, bộ dạng suy sụp vì đã quá tự tin vào lần này có thể mang hắn quay trở lại, cuối cùng ngước mặt, trợn mắt lớn giọng hét lên "Vì nó đúng không? Anh bỏ rơi tôi vì nó đúng không?"

Mắt hắn lóe lên một tia sáng bất
thường rồi vờ như không có gì, bình
thản đáp lại "Tôi chẳng hiểu cô đang
nói gì cả"

"Hahahahah, anh giấu được ai chứ
không giấu được tôi, là thằng nhãi đó
đúng không, cái thằng ở đợ thấp kém
đó, anh yêu nó rồi chứ gì??? Sao? Cái
thai đó là của anh đúng không????"

"Cô im đi, tôi nghĩ mình cũng không có gì để bàn bạc nữa. Hợp đồng này chi bằng xé bỏ vậy"

"Quế Ngọc Hải, anh đừng tưởng như
vậy là tôi sẽ từ bỏ, anh là của tôi, nhất
định tôi sẽ khiến anh quay về với tôi."

Hắn lờ đi tiếng hét chói lói của Đinh An An sau lưng nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt. Mọi chuyện đang theo đúng như chiều hướng hắn nghĩ,
không phải là hướng tốt mà là hướng
cực kì xấu. Không biết cô ả bằng cách
nào biết được nhưng hắn bằng mọi
cách cũng sẽ bảo vệ cậu.

Bất chấp tất cả để yêu và bảo vệ cậu.



end chap 39

_____________________

theo như yêu cầu thì tuôi sẽ cố gắng 1ngày ra 5chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro